Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 162: Ngoại truyện 13: Miền nam (3)



Hoài Chân vào phòng tắm tắm, chỉ mặc vớ đi lên lầu còn dép xách trong tay, sợ đánh thức anh dậy.

Không biết anh trở mình từ bao giờ, chăn rơi xuống đất. Cô cười thở dài, nhặt lên đắp cho anh. Lại cúi đầu nhìn: lúc thở có mùi rượu phả ra, mái tóc rậm rối loạn; gần đây ngày nào trời cũng rất nắng, ánh trăng ban đêm chiếu vào, khiến làn da anh trở nên trắng lạ thường. Có lẽ anh mệt quá rồi.

Cô nghĩ, đang định hôn chúc ngủ ngon lên trán, thì đột nhiên bắt được chút thay đổi nhỏ trên mặt anh.

Khóe môi cong lên như đang cười.

Tưởng là ảo giác, cô cúi đầu cẩn thận quan sát, bất chợt trời đất đảo lộn. Ngay sau đó trước mắt tối sầm, bị anh đè lên ghế salon.

Cô kinh hãi hét lớn.

Trò đùa được như ý, anh cười phá lên.

Cô ngẩng đầu nhìn Ceasar, lập tức một nụ hôn rơi xuống trán, tựa như vỗ về.

Hoài Chân vẫn khiếp vía, thấp giọng hỏi, “Đánh, đánh thức anh rồi hả?”

Anh cười, “Anh có ngủ đâu.”

Cô tức giận đá vào bắp chân anh.

Anh bị đau la oai oái, “Ra tay nặng quá đấy.”

“Đáng đời anh.”

“Anh sao hả?” Anh cười, giọng lại trách móc tội nghiệp.

“Anh…” Cô tức mà không biết trút vào đâu, “Anh biết rõ người nhà gọi điện đến tìm anh, lại còn để em đi nghe máy?”

“Ừ, anh muốn nghe xem em sẽ nói gì.”

Cô tức tới nỗi á khẩu. Ngẫm nghĩ một chút, nhất thời thấy buồn, “Tự dưng phải đối phó với kẻ địch chính diện như vậy, còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”

Anh nắm lấy đầu gối cô xoa xoa, thở dài ôm chặt cô, lật người nằm xuống, nhìn cô bảo, “Em xem cô ấy là kẻ địch à?”

Cô hỏi, “Anh biết là Lucy sao?”

“Tin tức kết hôn làm lớn như vậy, sợ là không ai trên thế giới này không biết cả.”

Hoài Chân bật cười.

“Từ bao giờ em và cô ấy lại thân thiết thế hả?” Ý anh là cô gọi tên thân mật của Lucy.

“Em đoán cô ấy không phải người xấu, rất có chủ kiến, cũng rất hấp dẫn.”

Anh xì một tiếng.

Hoài Chân nghĩ ngợi, quay sang nhìn anh, “Em trả lời thế nào, không xấu đúng không?”

Anh nói, “Hoàn toàn không phải đối thủ của em.”

Cô bị chọc cười, “Về mặt nào?”

Anh nói, “Đối với anh thì là tất cả.”

Cô biết mình có phân lượng thế nào, cũng biết đây là phiên bản tiếng Anh của “trong mắt người tình hóa Tây Thi”. Suy cho cùng cũng là tục nhân, cô cảm thấy rất vui.

Nhất thời cả hai không nói gì, yên lặng nhắm mắt, ôm nhau trong đêm trăng, lắng nghe hơi thở của nhau.

Ghế rất chật, thậm chí còn không đủ một mình anh nằm ngủ; bây giờ hai người nằm, anh còn sợ đè cô, thật sự không thoải mái chút nào.

Hoài Chân đề nghị, “Lên giường ngủ đi.”

Anh nói NO.

Cô hết cách, “Không khó chịu hả?”

Anh nói, “Nếu lên giường thì em sẽ khó chịu.”

Hoài Chân: “?”

“Động tay động chân, anh sẽ không nhịn được làm rất nhiều chuyện khiến em cạn kiệt sức lực.”

Cô bật cười.

“Tuần này mệt lắm hả?”

Cô gật đầu, “Ừm.”

Cô thật sự mệt chết đi được.

Anh đổi tư thế, ôm cô thoải mái hơn.

“Có chuyện gì muốn nói với anh không?”

“Nhiều lắm.”

Cô tựa đầu vào ngực anh, từ từ kể cho anh nghe hiện thực khiến cô rung động nhất.

Hai mươi năm trước, hội thanh niên Chúa cứu thế đã thành lập Tổ chức Cứu trợ ở Quảng Châu, cứu dân đói nghèo ở địa khu Quảng đông và Quảng Tây, trong đó đa số đều là gái mại dâm. Các cô ấy được dạy dỗ trong tổ chức tại trung tâm thành phố, mặc đồng phục màu xanh lam, tóc cắt ngắn như nữ sinh, nhưng có rất nhiều người đều đã quen với việc mỗi bước đi đều phải toát lên vẻ quyến rũ.

Tổ chức Cứu trợ mời nam nữ sinh viên ở Quảng Đông và Hương Cảng đến, dạy các cô ấy chữ Hán và tiếng Trung, tâm sự với bọn họ, mỗi tháng đều có một lần trò chuyện như thế.

Suốt một tuần qua, Hoài Chân mặt đối mặt nói chuyện với mười mấy cô gái, nghe các cô ấy khóc lóc kể về những hoạn nạn mình từng trải, kể về quê hương mình đã gặp phải thiên tai thế nào, thôn dân vừa đói vừa rét ra sao, vì để cả nhà có cơm ăn no lấy sức lao động, mình đã bị cha mẹ bán cho kỹ viện bao nhiêu tiền. Từ ngày bị bán vào kỹ viện, bọn họ đã phải ký khế ước chung thân với bà chủ, chỉ cần mỗi tháng không kiếm đủ số tiền cho kỹ viện thì coi như thiếu nợ. Gái từ mười ba mười bốn tuổi trở lên, không có ngày nào bọn họ không phục vụ, bị ép phải thỏa mãn đủ kiểu khách, thường xuyên phải chấp nhận vài yêu cầu biến thái vô lý. Chỉ cần làm khách mất hứng, không những bị khách mắng, mà còn bị “ma ma” giận dữ cầm roi, gậy trúc và kềm thép tra tấn dã man. Trong số bọn họ, có rất nhiều người chỉ có thể sống đến hai mươi ba hai mươi tư tuổi. Vất vả làm gái chừng mười năm, thậm chí có đêm phải tiếp đãi hơn hai mươi vị khách. Thông thường sau bốn năm năm, bọn họ sẽ nhanh chóng già yếu, sau đó từ phòng hạng nhất chuyển sang phòng hạng hai, hạng ba, cho tới khi vào phòng kém nhất, ở đó không có vách tường cách âm, giữa giường và giường chỉ có một tấm vải ngăn cách. Chỉ cần có người đi ngang qua là sẽ thấy được dáng vẻ trần truồng tiếp khách của bọn họ, không hề có chút tôn nghiêm danh dự nào…

Mỗi ngày Hoài Chân đều dạy các cô ấy tiếng phổ thông và tiếng Anh đơn giản. Cô thích nhất là khi nói đến từ ‘future’ với các cô ấy, bởi vì lúc đó trên những gương mặt gầy gò sẽ lập tức bừng sáng. Cô cố hết sức để khiến các cô ấy tin rằng mình vẫn còn trẻ, sau này có thể đi học, có việc làm ở nhà máy hoặc văn phòng, và dĩ nhiên cũng có thể lập gia đình.

Nhưng một chốc sau, cô nghe thấy những cô gái da trắng trẻ tuổi không hiểu chuyện của Tổ chức Cứu trợ chỉ trỏ nói các cô ấy, “Đám con gái Trung Quốc đó, đúng là thói nô lệ in hằn trong xương. Cô đừng nhìn dáng vẻ đứng đắn của bọn họ ở trung tâm này, dù gì trong trung tâm cải huấn cũng chỉ toàn phụ nữ. Đám đàn ông kia, nhất là khi có nam sinh trẻ tuổi đến, là lũ con gái không có nhân cách kia lập tức đá bay thể diện, biến trở về về nét mặt hưng phấn khi làm gái điếm, không khác gì mèo hoang luôn động dục mọi nơi. Bây giờ bọn nó im im thế đấy, nhưng chỉ cần sau ba tháng rời khỏi đây là lại quay về với nghề cũ thôi, các cô cứ đợi mà xem.”

Một ngày nào đó trên bàn ăn, Hoài Chân từng tranh chấp với các cô ấy. Một nữ sinh da trắng có vẻ cay nghiệt không dám nói thẳng mặt, chỉ ngấm ngầm mắng cô: tôi thấy không chỉ gái điếm, mà thậm chí con gái Trung Quốc cũng thế. Quảng Châu còn đỡ, cô đến tô giới Thượng hải mà xem, chỉ cần là đàn ông da trắng tóc húi cua đi tới, đám con gái như cô ta đây sẽ là người đầu tiên không ngồi yên nổi; còn tụi con gái dụ dỗ đàn ông da trắng đã có vợ có con ấy hả, nhiều không đếm xuể. Bao giờ miệng mồm cũng la hét tự do tự do, e là trên sống lưng đã khắc lên năm ký tự Slave từ lâu rồi.

Đêm đến, Aldrin khóc kể Hoài Chân nghe lời bình bất công cực đoan đó, mới đầu Hoài Chân còn an ủi cô ấy: “Chỉ có con gái không được dạy dỗ đàng hoàng mới có thể nói ra lời như vậy. Cậu khóc cái gì? Đây không phải là lỗi của chúng ta.”

Aldrin nghẹn ngào nói, “Mình cảm thấy đau lòng nhất chính là, một số điều cô ta nói lại là thật. Mình không thể phản bác được. Mình chỉ biết đứng trân trân ra đó, làm bằng chứng cho từng câu từng chữ cô ta nói. Có phải đất nước của chúng ta không vốn đã thua bọn họ rồi không?”

Cô ấy nói thế làm Hoài Chân cũng ngẩn người, một lúc lâu sau vẫn không tìm được lời để trấn an Aldrin lẫn mình.

Lúc này cô nép mình trong lòng Ceasar, nói liên tục rất nhiều, không hề ý thức nước mắt đã thấm ướt áo anh.

Cô vừa nói, vừa kéo áo anh lau mặt, “Có rất nhiều người không thể ngóc đầu lên nổi vì có đất nước hoang tàn nơi nơi như thế, bọn họ cũng muốn để em phải nghĩ vậy. Nhưng chúng ta có thể giống nhau sao? Chắc chắn là có khoảng cách giữa người và người. Sự khác biệt cá nhân, phong tục xã hội, giới hạn và dạy dỗ khiến hai người không thể nào hiểu được nhau, hai tâm hồn đồng hành cùng nhau, ở đâu có thể phân biệt giàu nghèo?  Suy cho cùng, cũng không ai có thể thuộc về hai thế giới cùng một lúc cả.”

Ceasar nghe thế, coi thường bảo, “Sau khi lên cấp ba, anh cũng từng có một thời gian rất dài, vì mình không có tóc vàng và mắt xanh nữa nên cũng không thể ngóc đầu lên.”

Hoài Chân đang khóc, vừa nghe thấy anh nói thế thì bật cười sặc sụa.

Anh cũng cười bảo, “Em sẽ không xem thường anh vì là một người da trắng không có tóc vàng mắt xanh kinh điển chứ?”

Cô đưa tay vò tóc anh, nheo mắt cười, “Em thích màu đen hơn.”

Anh hỏi, “Vì sao?”

“Lần đầu thấy anh, cảm thấy rất gần gũi, dễ chịu.” Cô trả lời, ngẩng đầu nhìn anh.

Một người da trắng rất cực đoan cấp tiến như thế, lại có ấn tượng gần gũi đến vậy. Câu chuyện đằng sau nó như cất giấu một bí mật tại mùa hè miền nam của nhiều năm về trước, tại một nơi hoàn toàn trái ngược với xã hội nước Mỹ.

Anh cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu cô.

Cô có cảm giác rất yên tâm. Mặt cô gần kề với lồng ngực ướt nhẹp nhưng ấm áp của anh, cô nhắm nghiền mắt, cuối cùng cơn buồn ngủ cũng ập đến như thủy triều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.