Khoảng mười giờ rưỡi, nút gọi phục vụ phòng thỉnh thoảng vang lên. Ở tầng hai đa số toàn là các cô gái, bởi vì mang danh phận người dự thi nên không tiện xuất đầu lộ diện; sau đường xá xa xôi thì lại có phần căng thẳng, nên cho bài tiết bên trong mất cân bằng, gọi Hoài Chân lên lầu chủ yếu là nhờ cô đem băng vệ sinh hoặc thuốc ngủ đến.
Lúc ấy tiệm thuốc đã đóng cửa, vì lý do an toàn, quản lý cũng rơi vào thế lưỡng nan. Hoài Chân suy nghĩ rồi đề nghị: có lẽ có thể nấu ít cháo gà cam thảo ý dĩ để an thần. Quản lý vui vẻ, lập tức thông báo đầu bếp trực đêm nổi lửa nấu bếp. Một giờ sau, Hoài Chân múc cháo ra, đẩy xe đưa từng tô một lên lầu, lúc này mới coi như xử lý vẹn toàn đôi bên.
Vẫn còn dư ít cháo gà, lúc đi qua phòng của Hoàng Văn Tâm, Hoài Chân gõ cửa phòng.
Hoàng Văn Tâm quấn tóc mở cửa, cười hỏi có chuyện gì.
Hoài Chân nói, “Chị có muốn ăn cháo gà không? Những cô gái khác đều có cả.”
Hoàng Văn Tâm lắc đầu, cám ơn cô, “Chị sắp ngủ rồi, không cần đâu, cám ơn em nhé.”
Tóc cô ấy vẫn còn ẩm, rõ ràng là vừa gội đầu, không thể ngủ ngay được; lại che cửa phòng, có thể thấy bên trong có người. Hoài Chân có lời khó nói, chỉ nhắc nhở cô ấy: “Nếu có chuyện gì thì chị có thể bấm chuông, tối nay em trực nên ở lại đây; nếu không có em thì chị cũng có thể đi tìm Trần Bối Đế, tối nay cô ta trực trên tầng ba.”
Hoàng Văn Tâm gật đầu, trông có vẻ không để tâm mấy đến lời cô nói.
Hoài Chân chỉ biết chúc cô ấy ngủ ngon, chúc ngày mai mọi việc suôn sẻ, sau đó đẩy xe rời đi.
Còn về Ceasar, Hoài Chân cảm thấy anh là kiểu nếu có yêu cầu sẽ nói thẳng, chứ không cho phép người ngoại tự tiện quyết định thay mình, thế nên cô cũng không tự chủ trương quấy phá giấc ngủ của anh.
Đến gần mười hai giờ, Vân Hà tới tìm cô.
Vừa thấy Hoài Chân, cô ấy đã líu ríu hôm nay đi những nơi đâu, có bao nhiêu du khách, thậm chí có người từ Bentley xuống yêu cầu chụp hình chung với các cô; ngoài báo tiếng Trung như “Nhật báo Trung Tây” ra, thì ngay tới ký giả của “báo kỷ sự San Francisco” và “Nhật báo Bán đảo” đều đến chụp ảnh phỏng vấn các cô.
Cô nàng mệt nhọc cả ngày, lớp trang điểm vẫn còn trên mặt, song không đến nỗi khó nhìn —— rõ ràng cô ấy vô cùng hưng phấn, ôm eo ôm cổ, trên mặt đỏ rực, vừa vặn làm nổi bật bộ quần áo đỏ cùng dây buộc tóc màu đỏ như ẩn như hiện ở trong tóc.
Nụ cười trên môi không cách nào che giấu, thậm chí còn đứng ngoài cửa khách sạn Trung Hoa xoay eo, lắc hông, ngoái đầu, cầm chiếc sanh gõ chừng mấy lần, khiến người đi đường trong đêm liên tục ngoảnh lại nhìn.
Hoài Chân hỏi cô, “Hayakawa đưa chị về à?”
Cô cắn môi cười nói, “Một mình cậu ấy là người Nhật, chị sợ trên đường về có người đánh cậu ấy, nên đã bảo cậu ấy bắt chuyến xe cáp cuối về rồi, không cho cậu ấy đưa chị.”
Hoài Chân thấy mắt cô sáng lên, trên mặt có vẻ thỏa chí khác thường, bèn thử thăm dò, “Vậy… là anh ấy hôn chị?”
Vân Hà hốt hoảng, cầm dùi trống gõ vào người cô.
Hoài Chân rụt người lại, lập tức bừng tỉnh, “Ây da, nụ hôn đầu.”
Mặt Vân Hà lập tức thoắt đỏ bừng.
Đám đàn ông bước chân lơ lửng đi ra từ hộp đêm đối diện, thẳng thừng nhìn hai cô gái không chút kiêng dè.
Hoài Chân thấy thế bèn không lộn xộn nữa, kéo cô qua một bên, nói với cô, “Chị mau về đi.”
Vân Hà hỏi, “Em không về với chị à?”
Hoài Chân đáp, “Tối nay em trực đêm.”
“Vì sao phải là em?”
Hoài Chân bèn kể chuyện Hồng Lương Sinh tiêu tiền mời một cô gái Latin, cực kỳ để ý đến Ceasar, cùng với chuyện cảnh cáo cô ở hành lang cho Vân Hà nghe.
“Đương nhiên phải cẩn thận rồi. Từ trước đến nay Tiểu Lục gia làm việc đều tùy tính tình, hôm nay vui thì còn cười ha hả xưng anh em với em; ngày khác thấy em chướng mắt, sẽ cho người kéo em vào hẻm đánh gần chết. Có điều thấy có em ở đây, Tiểu Lục gia có muốn làm gì nữa thì cũng phải kiêng dè mặt mũi Hồng gia, không dám làm bậy đâu.”
“Chỉ mong em chỉ đa nghi.”
Vân Hà lại quan sát cô, cười nói, “Có thế nào đi nữa thì Tiểu Lục gia cũng không dám làm gì người da trắng đâu, em cần gì phải căng thẳng.”
Hoài Chân hỏi ngược lại, “Em căng thẳng gì cơ?”
“Chậc chậc, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo kìa.”
Một lúc sau, Vân Hà thấp giọng thần bí nói, “Sin Cherry ở phố Columbia, chỉ mất năm phút thôi, em muốn gì không? Chị đi mua cho em?”
“Sin Cherry bán gì?”
“Cửa hàng nổi tiếng ở phố đèn đỏ North Beach, muốn gì có đó. Không muốn, chị vẫn đi.”
“… Chị định lộn xộn cái gì đó.”
Quả thật mười sáu mười bảy tuổi là độ tuổi tràn đầy tò mò giữa tiếp xúc thân mật với người khác phái.
Vân Hà lè lưỡi, “Đã là thời nào rồi, sớm muộn gì cũng phải ra khỏi phố người Hoa, chẳng lẽ còn quỳ xuống bài vị tổ tông thề ‘con gái người Hoa không thể ăn cơm trước kẻng’?”
Dứt lời, cô ấy lập tức nhảy ra hai bước như sợ bị đòn, “Bái bai, hưởng thụ ban đêm đi nhé, mai gặp lại.”
Hoài Chân vẫn sợ cô đi trên đường gặp chuyện, bèn đến đại sảnh tìm anh trực đêm đưa cô đến phố Grant Ave, lúc này mới yên tâm lên lầu.
Đồng hồ đã chỉ hơn một giờ. Khi khách ở đại sảnh tầng một kéo nhau đi ngủ, đèn trong khách sạn cũng tắt đi, chỉ còn lại vài ngọn đèn hành lang vẫn sáng.
Về đêm, nhiệt độ thấp hơn ban ngày mười độ. Ở cửa sổ gần bụi trúc nằm cuối hành lang có đặt hai chiếc ghế bát tiên cùng một ấm nước nóng, ngay sát phòng Ceasar. Hoài Chân không có chuyện gì làm, ôm chăn cuộn tròn trên ghế; lại sợ mình ngủ gật nên tìm một túi hương hoa lài ngâm trong bình, vừa làm ấm tay vừa giúp tỉnh táo.
Cạnh ghế xếp một chồng “Báo kỷ sự” tiếng Anh và “Nhật báo Trung Tây” tiếng Trung, Hoài Chân thấy bản “trường đua ngựa San Francisco” ở trên cùng, nhìn chỉ muốn ngáp; giữa chừng có khách ở tầng ba say rượu nôn mửa, vị phu nhân kia không tìm thấy phục vụ ở tầng ba nên đành xuống tầng hai tìm Hoài Chân, nhờ cô xuống bếp gọi bát canh giải rượu; ngoài ra thì không còn chuyện gì khác.
Chừng bốn giờ sáng, mấy người đàn ông đi hộp đêm và câu lạc bộ dần kéo về, Hoài Chân ép mình tỉnh táo, xuống lầu hỏi mọi người có cần canh giải rượu không.
Hồng Lương Sinh không có trong số này.
Trời đã tờ mờ sáng, mấy con ma bạc ồn ào bên ngoài cũng rời tiệm về nhà.
Phố người Hoa càng trở nên yên ắng.
Không có chuyện gì xảy ra đương nhiên rất tốt. Nhưng đêm này lại trôi qua trong cảnh gió êm sóng lặng như vậy, Hoài Chân vẫn cảm thấy khó tin.
Thời điểm mệt mỏi nhất đã qua, Hoài Chân quấn chăn che báo trên mặt, lắng tai nghe xung quanh chìm vào yên tĩnh. Nhờ tác dụng của cà phê mà cô rất tỉnh táo, song thần kinh lại cực nhạy cảm yếu đuối, chỉ một chút tiếng động lạ e cũng có thể làm cô nhảy cẫng lên khỏi ghế bát tiên.
Càng về sau, chữ trên báo càng rậm rạp chi chít, Hoài Chân không đọc nổi chữ nào được nữa, đành cố gắng trợn mắt không để mình ngủ; ấm nước bên cạnh sôi ùng ục – là tiếng vang duy nhất trong khách sạn vào lúc năm giờ rưỡi sáng.
Cũng ngay lúc này, nắm đấm cửa bên cạnh kêu cái “két”, cửa phòng bật mở.
Ceasar mặc áo sơ mi trắng Vienna, tay cầm áo áo khoác vest len, một tay thắt cà vạt trên cổ.
Vừa cúi đầu đã thấy cô nàng ôm đầu gối ngồi co ro trên chiếc ghế bát tiên cũ kỹ, còn chăn thì rơi xuống đất.
Cô gái ngơ ngác nhìn sang.
Trong chớp mắt đối mặt.
Vành mắt thâm đen cùng tia máu đã tiết lộ tình trạng ngủ nghỉ đêm qua của cô.
“… Cả đêm hôm qua cô đều ở đây à?” Ceasar hỏi câu đầu tiên.
Hoài Chân phản ứng không còn nhanh nhạy, “Trực đêm mà.”
“Vậy vì sao phải là cô?”
Hoài Chân cẩn thận ngẫm nghĩ, nhưng đầu óc không vận hành nổi, bất kể thế nào cũng không thêu dệt được lý do lấp liếm trong vòng hai phút.
Ceasar khó thở.
Anh thuận tay mở cánh cửa sau lưng ra, “Lại đây.”
Cô lắc đầu, “Tôi chờ ở đây đến chín giờ, sau đó xuống lầu.”
“Tôi cho rằng cô cần phải bổ sung giấc ngủ.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Nhà tôi cách đây chỉ mười lăm phút đi bộ.”
“Cô vẫn không tính vào đúng không.”
Cô sửng sốt, “Nếu không thì sao?”
Vừa dứt lời, Hoài Chân cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng ——
Ceasar lập tức bế cả cô lẫn chăn lên.
Anh đi thẳng đến trước giường nhẹ nhàng đặt cô xuống đệm, Hoài Chân vẫn ngơ ngác.
Ceasar cụp mắt nhìn cô, sau đó thuận tay kéo ghế nhỏ đến, ngồi xuống mép giường.
Cửa lò xo đã hơi cũ, cho đến lúc này mới nhẹ nhàng khép lại.
Cô nhỏm người dậy định kháng nghị.
Ceasar lập tức cắt ngang cô: “Nghe lời.”
Hoài Chân im miệng.
“Kể cô hay, tất cả anh chị em trong nhà tôi, từ lúc trưởng thành bất kể làm gì cũng sẽ có một bảo vệ đi theo. Bọn họ có người xuất thân là huấn luyện viên đánh bốc, có người đến từ lục chiến thủy quân…”
Hoài Chân nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt như muốn hỏi “thế thì sao? vì sao tôi phải ngủ ở đây”.
“Nhưng tôi thì không, bởi vì…” Anh tháo cà vạt vừa thắt ra, đồng thời cởi thêm nút áo sơ mi. Một tay kéo ra cà vạt ra —— trước đó Hoài Chân còn suýt nữa tưởng anh cởi quần áo muốn giở trò lưu manh.
Ceasar nói tiếp, “Ở bên dưới không chỉ có rất nhiều cảnh sát California, mà còn có nhiều cảnh sát liên bang hơn… Cô hiểu ý tôi không? Khác với lần trước, lần này rất an toàn. Đã biết chưa, có thể yên tâm ngủ chưa?”
Hoài Chân gật đầu. Phát hiện mình bị bẫy, lại lắc đầu, “Chỉ vì tôi muốn có 3 đô trực đêm thôi…”
“Thế thì bây giờ tôi sẽ đi nói với gã cấp trên chết tiệt của cô, mời cô hôm nay dẫn tôi ra ngoài đi dạo. Cô ở đây một giấc cho tốt, sau đó nhận tiền lương cả ngày hôm nay, gã ta sẽ phát đủ cho cô. Thế đã được chưa hả cô nhóc tham tiền?”
Hoài Chân sửng sốt.
“Nơi nơi đều là cảnh sát liên bang, tôi nghĩ tên thanh niên mặc đồ Đường kia cũng biết rõ. Dù hắn muốn làm gì thì cũng không dám gây ra động tĩnh lớn… Còn về phần rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì, tôi định ra ngoài hỏi thăm đây. Mười hai giờ tôi sẽ về gọi cô dậy, được chưa?”
Đầu óc Hoài Chân đã không xoay chuyển nổi nữa rồi, chỉ biết thấp giọng đáp, “Được.”
Ceasar nhìn cô không nhúc nhích.
Rồi sau đó từ từ mỉm cười, thấp giọng nói, “Cô quả thật muốn bảo vệ tôi, có đúng không?”