Trong tia nắng bình minh hé sáng, thế giới ở khu phố Hoa chầm chậm vươn vai thức giấc. Năm giờ rưỡi, những người già đẩy ván cửa ra, lim dim ngái ngủ xuất hiện dưới mái hiên. Cũng có các cô các dì cần mẫn, bưng mấy bồn cũ mới rải mầm đậu xanh mấy ngay trước ra, vội vội vàng vàng bán mẻ mới nhất cho tiệm cơm. Vì chỉ chốc lát nữa thôi, người trong quán cơm sẽ phải xách cơm hộp đến phố tài chính cạnh phố người Hoa đi tới đi lui, rao bán đồ ăn và điểm tâm đã hấp chín với những người dậy sớm đi làm.
Nhưng những bộ phận lạc hậu ở khu “thành trong thành” này vẫn còn chưa ngủ. Muốn kịp ván chơi buổi sáng thì phải đi nhanh trước khi sòng bài đóng cửa. Kết thúc phiên buổi sáng, nếu có người rảnh rỗi thì có thể lên quán trà uống trà sớm…
—— Đoạn văn trên đây là do Tiểu Lục gia vừa dẫn Hoài Chân đi vừa nói.
Anh ta vừa nói, vừa thỉnh thoảng bị mấy câu gọi “Lục gia” thân thiết nhiệt tình trên phố ngắt lời, đấy cũng là lý do vì sao hội quán phải cúng tế Quan Đế lúc năm giờ. Khi đã vẩy nước quét nhà xong, anh ta lại đi tới đi lui dọc phố nhìn này kia, lại đến tiệm thuốc phiện giám sát bọn họ đóng cửa. Tránh cho lát nữa khi mặt trời mọc, đám cảnh sát nước ngoài cũng đến phố tuần tra.
“Đám người da trắng lười biếng, lúc nào cũng đi làm đúng giờ, đến giờ đóng cửa ra về, ngay tới cảnh sát cũng như vậy. Đợi mấy tiếng nữa, thể nào công đoàn cũng cầm biểu ngữ kéo nhau ra phố kêu gọi đình công cho xem. Đám ngu này, thế mà lại cho chúng ta đc hời.”
Hoài Chân thật sự chưa từng thấy qua tình cảnh này bao giờ. Vì bình thường sáu giờ cô mới mở mắt, nằm lì trên giường với Vân Hà một lúc mới chịu ngồi dậy, sau đó xuống lầu rửa mặt. Lúc ra ngoài đưa quần áo thì cũng gần bảy giờ, các ông chủ ở cửa hàng dọc phố lần lượt nhấc ván cửa dày nặng ra, xe ba gác chở rau từ ngoại ô đi vào dừng cạnh cửa tiệm tạp hóa, dỡ mấy túi bí đao, cải xanh, hành tây, gừng, tỏi và trứng gà khoai tây xuống, đặt ở vị trí dễ thấy nhất trước tiệm.
Đợi đến khi đưa trả quần áo xong quay về nhà, những người phụ nữ dậy sớm mua hàng chậm rãi từ bốn phương tám hướng đổ về phố người Hoa. Xe đánh cá từ biển chạy đến chợ thủy sản, mang theo mùi tanh hôi mà người da trắng luôn chê bai từ khắp con phố này đến con phố khác, giờ đây mùi tanh ấy như hòa làm một cùng phố người Hoa.
Nhưng phố người Hoa vào năm giờ sáng lại có sự trong lành tươi mát khiến bao người mê mẩn, xen lẫn với đó là mùi bã rượu, là mùi của thứ hàng lậu trong thời kỳ cấm rượu.
Hẻm cờ bạc nằm rất gần phố tài chính. Hai người đi dọc theo thành thị tô tỉnh tiến thẳng về phía trước, rồi đột ngột rẽ vào một con hẻm âm u vắng vẻ. Hồng Lương Sinh sải bước lớn, lại bỗng rẽ vào một cánh cửa mở toang sáng ngời.
Hoài Chân dừng chân trước cánh cửa ấy, chần chừ nhìn lại, cạnh cửa treo một tấm bảng thẳng đứng, bên trên viết: công ty bách hóa Quảng Châu.
Hồng Lương Sinh đã bước qua cửa, âm thanh từ trong căn phòng trống rỗng vọng ra: “Công ty bách hóa mà, chỉ có phụ nữ mới cảm thấy hứng thú với mấy trò vui này, còn đàn ông không thường hay đến.”
Thì ra là một kiểu ngụy trang. Lúc này Hoài Chân mới bước vào.
Ở trong nhà, mấy quầy hàng và trong hộc tủ phía sau lại xếp đầy hàng hóa, chủ yếu là đồ gia dụng: ly tách nhỏ, đũa bát hay thấy trong quán ăn bình thường, thần tài bám đầy bụi, cùng khăn giấy và khăn trải bàn giá rẻ mấy chục cent. Một người đàn ông mập mạp ở trần đang loay hoay lau chùi tủ kính và thảm trải sàn. Vừa thấy hai người vào thì ngước mắt lên chào, sau đó tiếp tục cúi đầu làm việc.
Hồng Lương Sinh kéo mở cánh cửa trên tường, để lộ cầu thang chật hẹp chìm trong chỗ tối. Hắn vừa đi vào vừa nói, “Đó là người gác cửa sòng bạc.”
Hoài Chân lại hỏi, “Có ai mua mấy thứ này không?”
Hồng Lương Sinh bật cười, có lẽ cảm thấy câu hỏi quá ngốc nghếch nên không thèm để tâm.
Đi xuống theo anh ta, một luồng khí nóng ập đến, xen lẫn với đó là mùi hôi của đàn ông lên men cả đêm. Dù là Hồng Lương Sinh đã quen với chuyện kiểm kê buổi sáng, thì cũng bị mùi người hôi thối như thùng nhuộm làm cho nhíu mày.
Lại đi xuống tiếp, Hoài Chân cảm thấy bản thân như đang đi vào một quán Internet kinh doanh suốt đêm vào lúc sáu giờ rưỡi sáng vậy. Tiếng mạt chược xoạt xoạt chấn động màng nhĩ cô, ngay đến bụi bặm trần nhà cũng rơi xuống. Đèn vôn-fram vàng óng chiếu lên những cơ thể trần truồng, đen có vàng có trắng có nâu có, đầy đủ mọi sắc màu. Bọn họ chơi rất kinh khủng, la hét ầm ĩ. Thậm chí có người đã cởi âu phục ra, mồ hôi chảy ướt lưng đứng đằng sau chồng mười ba lá bài, sau một đêm bị hun đúc thì đã hòa nhập vào quần thể người Hoa. Người da trắng giọng to hào sảng, có khi còn to tiếng hơn cả công nhân người Hoa ở trên bến tàu.
Không ai để ý người mới tham gia. Chỉ có một người đàn ông mặt mũi lạnh lùng ở đằng sau quầy giơ tay ra, cản Hoài Chân lại, chỉ cho mỗi Hồng Lương Sinh đi vào. Hồng Lương Sinh ngoái đầu vỗ vào vai gã ta, rỉ tai nói mấy câu, lúc này gã mới cho Hoài Chân vào.
Mấy người đợi sau quầy một lúc, vài phút sau, gã đàn ông kia dẫn cô và Hồng Lương Sinh đi vào sâu trong sòng bạc.
Trong góc có mấy chiếc bàn, đúng lúc có một bàn đang thiếu một chân, mọi người đang rầu rĩ ngồi chờ.
Bên bàn là mấy người da trắng cao to đứng thẳng, có vẻ mới đến, không hiểu quy tắc của trò Phiên Than* nên không thể tham gia, vẫn đang đứng ngoài xem.
(*Phiên Than là một loại hình cá cược cổ xưa của Trung Quốc. Trò chơi phát triển từ những thế kỷ thứ 3 thứ 4 Nam Bắc triều. Sau đó dần phát triển khắp miền Bắc Trung Hoa thời vua Tần trị vì.)
Ba người trên bàn chán nản chống cằm, vừa thấy Hồng Lương Sinh đi vào thì lập tức hai mắt sáng lên, hô to, “Lục gia, hay cậu đến làm một ván với chúng tôi đi.”
Hồng Lương Sinh khoát tay, nghiêng người để lộ cô gái gầy gò mặc sườn xám ở sau lưng.
Mấy người kia phá lên cười.
Hoài Chân bất an nhìn anh ta.
Hồng Lương Sinh tiện tay bắt một tiền đặt cuộc, nói, “Thắng thì là của cô cả. Mà dù có thua sạch thì cũng cứ yên tâm lên phố uống trà buổi sáng.”
Không ngờ lại nặng như thế. Thẻ dánh bạc vào tay cô, rào rào rơi trên bàn.
Mấy người kia sáng mắt lên, ai cũng cảm thấy số tiền này rơi vào túi mình chắc rồi, thế là khen: “Hèn gì ai ai cũng hay khen Lục gia cậu được lòng cánh phụ nữ.”
Hoài Chân nói: “Hay anh chơi trước một ván đi…”
Hồng Lương Sinh im lặng ấn cô ngồi xuống góc bàn. Có người đang định mở cuộc thì anh ta đã lên tiếng bảo khoan, sau đó nghiêm túc chỉ cho Hoài Chân quy tắc một lượt, cuối cùng hỏi, “Nhớ chưa?”
Hoài Chân còn chưa kịp trả lời thì người ở góc bàn đã nói: “Ván đầu tiên, Lục gia chơi giúp cô ta đi. Cậu bảo cô em này đánh cái gì thì cô ấy đánh cái đó.”
Hồng Lương Sinh nói, “Được thôi.”
Thế là ván đầu tiên trong tiếng la của mọi người, Hoài Chân nhìn xấp cờ trước mặt, đánh ra từng tờ một. Hồng Lương Sinh dựa vào một bên, đầu ngón tay đẩy từng quân mạt chược ra ngoài. Trước khi đánh anh ta sẽ nói cho cô biết vì sao lại đánh như thế, để lần sau bảo cô tự nghĩ xem nên đánh quân nào.
Cô cúi đầu nhìn, chọn một con đánh ra, Hồng Lương Sinh lập tức lắc đầu. Mọi người trên bàn đều bị quân bài này chọc cười.
Hoài Chân vội hỏi: “Tôi đánh lại được không?”
Mọi người cười gật đầu: “Được chứ được chứ.”
Cô nhặt bài về, đánh một quân bài khác ra.
Hồng Lương Sinh thở dài, “Cũng được.”
Ván đầu tiên đã thua gần hết một phần tư tiền đặc cuộc. Hồng Lương Sinh giơ tay lên nhìn đồng hồ, rất rộng lượng nói, “Chơi xong thì ra ngoài, vẫn còn kịp mẻ trà bánh đầu tiên.”
Ván thứ hai anh ta buông tay, cho Hoài Chân tự chơi. Có lẽ vì không cảm thấy cô có thể chơi được gì nên giữa chừng còn đi đến bên cửa sổ, đứng đó hút thuốc một lúc mới quay về.
Đợi tới lúc anh ta trở lại, người bên trái Hoài Chân đã cười đẩy hai chồng xèng của mình cho cô.
Hồng Lương Sinh ối chà.
Người kia thở dài, “Cô em này được tứ quy nhất*.”
(*Tứ quy nhất là thuật ngữ mạt chược, nếu trong tay có 4 con giống nhau thì quy về 1.)
Tất cả mọi người đều xì anh ta: “A Khai mày có ý gì hả? Điều này chứng tỏ cô em đây trời sinh thông minh.”
Hoài Chân keo kiệt xếp xèng lại, hé môi cười. Hồng Lương Sinh cũng vui vẻ, luôn miệng gọi cô em này cô em này.
Lại chơi thêm ván nữa, cô vô cùng nghiêm túc, cau mày, mỗi nước đi đều rất lâu.
Hồng Lương Sinh thấy cô có một cống một pháo, làm mấy người đàn ông trên bàn mất phong độ thúc giục, nói đánh nhanh lên, con gái đừng quá suy nghĩ nhiều như vậy…
Nhưng cô không hề nghe lọt câu nào, đẩy từng quân một ra.
Hồng Lương Sinh nhíu mày, mắng bọn họ: “Lắm mồm lắm chuyện.” Sau lại bảo người đưa trà hoa cúc Phổ Nhĩ đến uống cho tỉnh táo, nhưng còn chưa xoay đầu lại thì đã nghe thấy Hoài Chân đẩy ngã chồng mạt chược trước mặt.
Cô tự bốc được bài ù.
Ba người kia lập tức đứng bật dậy. Hoảng hốt đến nỗi quên đổi giọng gọi Lục gia: “Tiểu Lục gia, cậu chỉ mới dạy nó cách gom bài ù, vì sao nó biết tự bốc ù? Chúng tôi thắng một đêm không dễ đâu, mới sáng sớm, đâu thể tìm tay sõi tới bịp chúng tôi được, cậu nói xem đúng không?”
Hồng Lương Sinh quay qua nhìn cô, mỉm cười giảng hòa, “Cô ấy cũng chỉ mới lên cấp ba, đang độ nghỉ hè, đâu có biết chơi bài? Là người mới thật, chẳng qua gặp may thôi.”
Dứt lời bèn vung tay lên, xí xóa ván bài vừa rồi, bảo, “Không chỉ người mới gặp may, mà mấy anh đây chắc đánh cũng mệt rồi, lên lầu ăn bánh uống trà thôi.”
Hồng Lương Sinh đã hạ bậc thang thì mấy người bọn họ cũng thuận theo.
Thế nhưng mấy người da trắng ở đằng sau đã bước đến, người da trắng kia miệng vừa dẹt vừa rộng, cả gương mặt xụ xuống. Đó không phải là biểu cảm mấy mát mà là đang cười, một nụ cười khá nghiền ngẫm. Vừa cười vừa nói tiếng Trung: “Ai cũng bảo đàn ông Trung Quốc không cho phụ nữ lên bàn ăn, nào ngờ đến bàn bài cũng không cho nốt.”
Ba người kia mất hứng mắng, “Đám ngoại tộc nói cái quái gì đây? Mày nói lại tao nghe.”
Người da trắng không để ý, đưa tay đỡ người, bước ra từ phía sau đám đông. Mấy người này quần áo không tầm thường, trong miệng ngậm thuốc lá. Bọn họ phả ra vòng khói rồi dập tắt điếu thuốc trên tay, Hoài Chân nhìn thấy ký hiệu trên bao thuốc màu xanh da trời: Parliament – là loại thuốc quý tộc của Thụy Sĩ vừa sản xuất năm nay.
Người da trắng hất cằm, nói gì đó bằng tiếng Anh rồi nhìn sang Hồng Lương Sinh, có vẻ khinh miệt.
Bọn họ bảo: “Ván vừa rồi thắng bao nhiêu tiền, chúng tôi mời.”
Hồng Lương Sinh cười không tiếp lời, đợi gã ta nói thêm.
Ba người như ba ngọn núi, lần lượt ngồi xuống cạnh Hoài Chân. Một người trong đó nói, “Vừa rồi anh nói gì với cô ấy, chúng tôi cũng nghe cả. Bây giờ bọn tôi đều là người mới, để xem ai gặp may nhất nào.”
Ván bài này cũng đã kinh động đến chủ sòng bài, ông ta vội nhìn Hồng Lương Sinh, hỏi bằng mắt nên làm gì.
Hồng Lương Sinh nhìn Hoài Chân, sau đó cầm mấy quân mạt chược ném vào trong, nói, “Vừa nãy có nghe hắn ta nói gì không? Chơi trò của người Hoa, nếu là thua, đến lúc đó lại bảo sòng bài bọn tao giở trò, thế thì không hay đâu.”
Sau đó lại chỉ vào các dạng bài treo trên tường, hỏi, “Hay là chọn lại kiểu khác đi?”
Mấy người da trắng ngẩng đầu lên nhìn, bàn bạc một lúc rồi rất ga lăng làm động tác nhường với Hoài Chân, “Phụ nữ chọn đi.”
Hồng Lương Sinh xoay ghế cô lại, đối diện với bức tường.
Hoài Chân ngẩng đầu nhìn, trong một đống chữ tiếng Trung, cô chọn trúng từ Five Card Stud.
Mấy người da trắng kia như thể đang diễn phim hoạt hình của thế kỷ trước vậy, vừa cười gập bụng vừa vỗ bàn.
Hoài Chân hỏi, “Không được sao?”
Mọi người làm tư thế cứ tự nhiên.
Hai mươi tám lá bài xì tố được đưa lên.
Lúc này Hồng Lương Sinh không hỏi cô có được hay không. Anh ta chỉ đứng cạnh nhìn cô xòe 5 lá bài xấu ra, thế là cười vỗ vào vai cô coi như khích lệ.
Cho tới khi xoay người ra cửa châm điếu thuốc rồi đi về, còn chưa đến gần bàn, anh ta đã nghe mấy gã kia nói bằng tiếng Anh, “Cô gái à, đừng có kỳ vọng thần may mắn sẽ đi theo mãi. Lòng dạ ác độc cầm bài không thả, coi chừng đấy, dù có tặng cô tiền đặt cược thì cũng thua không đủ dùng.”
Hồng Lương Sinh căng thẳng. Nghe khẩu âm thì bọn họ là người Texas.
Anh ta tăng nhịp bước, còn chưa đến sau lưng cô thì mấy người Texas đã đưa mắt nhìn anh ta, không tốt bụng nói: “Tôi biết anh là chủ nhân nơi này, nhưng đừng hòng chơi thay cô ta.”
Anh ta nhún vai, giữ khoảng cách sau lưng Hoài Chân.
Khi mấy người bọn họ đang nhìn hắn chăm chú, thì con ngươi anh ta co rút lại, dần cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Từ xa anh ta thấy trong tay cô cầm AKQJ10, là năm lá thùng phá sảnh ngon ăn nhất.
Rào một tiếng, mấy gã da trắng ném bài đi, tính đẩy số xèng về phía cô, không khác gì ngọn núi nhỏ tích cóp được, gần như nhấn chìm cô.
Đám đông tụ lại, bao vây quanh bàn chơi bài này.
Hồng Lương Sinh gạt mọi người ra đi đến, nói, “Hôm nay chơi tới đây thôi.”
Hắn chia tiền cược ra làm hai, đẩy về lại một nửa.
Gã da trắng kéo tay hắn lại, “Thắng rồi là chuồn hả?”
Hồng Lương Sinh không cười, giọng điệu rất bình thản, nhỏ nhẹ nói, “Con gái mà, vốn chỉ để cho cô ấy chơi vui thôi.”
Người da trắng ngồi trên bàn biết không dễ trêu gã người Hoa này, thế là giơ tay ngăn bạn lại, cười nói, “Người mới, vận may thế vẫn là tốt.”
Hồng Lương Sinh chắp tay chào theo kiểu Trung Hoa. Dù là người da trắng thì cũng có thể nhận ra khí thế từ động tác phương Đông này.
Anh ta giơ tay lắc chuông, trong thời gian mời người đến đếm tiền, sau đó anh ta kéo cổ tay Hoài Chân đưa cô đến phòng nhỏ ở đằng sau.
Cửa sổ căn phòng lộ ra trên mặt đất vài mét. Bên trên có người đi đường đi qua, thỉnh thoảng có bụi rơi xuống.
Hoài Chân ngồi bên dưới cửa sổ, Hồng Lương Sinh hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Cô cho rằng anh ta muốn hỏi chuyện này nên ngồi thẳng chờ đợi.
Ngay từ nhỏ Hoài Chân đã chơi bài rất nhiều, quy tắc không khác biệt Phiên Than là mấy, cũng biết chút chút về mạt chược Quảng Đông. Về sau khi đến Đức, hàng xóm là một bà cụ, vì con trai đã vào trường quân đội nên chỉ có một mình, ngày nào cũng ở nhà lên mạng chơi xì tố rút 5 quân, mạt chược, Texas Hold’em. Điểm số của bà ở các trang web lớn trên thế giới toàn đứng đầu. Mới đầu, người nhà thấy bà cụ hàng xóm quá cô đơn nên lâu lâu lại qua chơi với bà. Lúc đầu còn liên tục bị thua, dần dần cũng tìm ra được quy tắc ứng đối. Tuy tay nghề của cô không quá giỏi, song vẫn có thể đối phó được với những ván bài thông thường. Hồi đầu tưởng không quen tay, nào ngờ ngay ván đầu tiên đã tìm lại được cảm giác rồi.
Lúc sắp kết thúc, phục vụ trong nhà cái ôm một chồng đô la mới toanh đi ra, Hồng Lương Sinh giơ tay đếm rồi ném cả cho cô.
Hoài Chân cũng không nhìn, hơn nửa tiền đặc cuộc, khoảng chừng được năm nghìn năm trăm nghìn đô la. Thật ra cô cũng không ham nhiều như vậy.
Cô cúi đầu, bình tĩnh cất tiền vào trong túi giấy.
Hồng Lương Sinh chỉ hỏi, “Lúc ở rạp hát đã để hai người chạy thoát. Sau khi về, lão già có nói với anh: ‘Con bé này mới đến mà đã muốn cá cược với ta, thú vị lắm. Người đến phố người Hoa này để làm gì? Chính là để đánh bạc. Người ta luôn nghĩ đánh bạc là dựa vào vận may, nhưng một chữ “ổn” lại quan trọng hơn “vận” nhiều. Ổn, tức là không loạn. Ngoài ra thì không thể tham lam, phải biết cam tâm. Ổn, lại không tham, như thế “vận” có muốn chạy cũng không chạy được. Con bé này làm được điều đó, còn mày thì không.’ Mới đầu anh tưởng ông ấy khuyên mình: cuộc đời không có thắng mãi mãi, ván này anh thắng tôi thua, bảo anh cam tâm bỏ qua cho người đó.”
Hoài Chân nghĩ bụng, nếu không phải một nghèo hai trắng thì ai mà dám đi đánh bài. Trong tay có tiền đặt cược còn hơn không, thắng thì kiếm lời được hết.
Cô khoe tài bảo, “Làm gì có, chỉ là người mới may mắn thôi.”
Hồng Lương Sinh nhìn cô, bảo, “Anh tưởng cho cô ăn được chừng một trăm đô nguôi giận, vừa hay có người da trắng thấy cô là con gái dễ bắt nạt, mua xèng đặt cược cho cô thắng khoảng trăm đồng, anh cũng không sợ lỗ. Vậy mà suýt nữa cô đã dọa chạy cả khách rồi —— coi như hôm nay anh biết, vẫn là bà cô cô lợi hại.”
Hoài Chân chớp mắt, “Hồng gia đã nói rồi, làm người phải cam tâm.”
Hồng Lương Sinh hỏi cô, “Còn nợ bao nhiêu nữa?”
Hoài Chân đáp, “Ba ngàn đồng.”
Hồng Lương Sinh đưa tay búng vào trán cô.
Hoài Chân kêu ôi chao.
Hồng Lương Sinh quay đầu cười, “Cô cũng nên biết cam tâm đi. Làm chuyện đứng đắn mà kiếm tiền đi.”
Cô gật đầu.
Hai người cầm đồ lên đang định rời đi, thì qua cửa sổ bên trên nghe thấy người gác cửa ngăn cản mấy người, dùng tiếng Anh nói, “Mấy tiên sinh à, chúng tôi đã đóng cửa rồi, đến tối hẵng tới.”
Một người dùng tiếng Anh hỏi gã, “Mấy giờ tối thì có thể đến?”
Có vẻ người này là người mới, giọng tiếng Anh có khẩu âm phố người Hoa, Hoài Chân nghe quen quen.
Người gác cửa đáp, “Có thể đến tiệm bách hóa mua đồ. Muốn xem hàng tốt dưới này thì phải có người dẫn.”
Mấy người bật cười. Có người dùng tiếng Anh mắng: “Lương, đây có phải là nhà cậu không? Mới về đã bị đuổi cổ ra ngoài!”
Lương Gia Khải cười nói, “Đi thôi đi thôi, mời mấy cậu xem kịch. Xem kịch cũng vui mà.”
“Kịch? Xem kịch Trung Quốc? Kịch Trung Quốc thì có gì hay mà xem?”
Một người khác cười nói, “Reyes, cậu có biết vì sao trên tường của các nhà cái và tiệm nha phiến ở phố người Hoa New York đều có thứ bẩn không? Vì người da trắng đi những chỗ này cũng giống như đến rạp hát, đều muốn gặp gái đẹp. Nếu không việc gì Mannheim cứ liên tục vào thư viện? Vì những cô gái thích vào thư viện, nghe có vẻ tao nhã hơn những cô gái thích đi dạo phố! Kịch Trung Quốc là thứ rất Trung Quốc, những cô gái gặp trong rạp hát Trung Hoa cũng là những cô gái Trung Hoa nhất…”
Có người cười bảo, “Cho nên Lương mới thích đến Paramount tìm mấy em da trắng.”
Một người khác bảo, “Cậu đừng nói nữa, Lương không đi Boston vì gần đây cậu ta có bạn gái ở phố người Hoa rồi.”
Có người không hiểu, “Lương, cậu chia tay với Eve rồi sao?”
“Vẫn chưa đâu.”
Lương Gia Khải nói, “Là thế này, gia đình Trung Quốc không thể cưới phụ nữ da trắng được. Trước nay ở phố người Hoa có rất nhiều đàn ông Trung Quốc cưới người da trắng, nhưng phụ nữ da trắng muốn đi đây đi đó lại không phải là kiểu mà gia đình Trung Quốc muốn. Đàn ông Trung Quốc cần dạng phụ nữ xoay quanh mình, giống mẹ tôi vậy. Hơn nữa còn có vài người đàn ông muốn cưới vơ bé, có lúc sẽ đón vợ bé ở quê đến, mà khi ấy chắc chắn phụ nữ da trắng sẽ ly hôn với chồng…”
Hoài Chân ngẩng đầu nhìn lên trên, mặt nở nụ cười.
Hồng Lương Sinh đang nhai cau, trong miệng “xì” một tiếng.
Một lúc sau anh ta nhướn mày, hỏi cô, “Gã đó là Lương Gia Khải đúng không?”
Tuy câu “đúng không” của anh ta nghe rất bình tĩnh, nhưng cô lại không cảm nhận được ý tốt.