Tàu hỏa khởi hành lúc mười một giờ đêm, là tàu tốc hành Overland đi từ Chicago đến New York, toa tàu là toa phổ thông có người da màu, theo như nhà trọ nói thì toa tàu này rất chật chội, thế nên không dễ bị cảnh sát trên tàu phát hiện.
Hoài Chân từng nghĩ, liệu có khi nào trong đó có tai mắt của cảnh sát tiểu bang không, bọn họ sẽ từ một ga nào đó lên tàu lục tìm Ceasar đang trốn, thế nên anh mới chọn toa phổ thông có nhiều người nhất.
Có điều cô không hỏi Ceasar. Bọn họ có rất nhiều thời gian, có rất nhiều chuyện cứ giữ lại từ từ chuyện trò.
Cô và Vân Hà đến quán ăn mua nửa ký đùi heo quay, một cây xúc xích cùng nửa con gà luộc đã chặt nhỏ đem về, bởi vì tối nay La Văn muốn chuẩn bị món chính là cơm lạp xưởng.
Lúc La Văn đang canh Vân Hà đổ nước vào nồi chưng thì Ceasar đi vào.
Anh nói, “Cháu từng ăn loại cơm này rồi.”
La Văn bèn hỏi, “Lúc ở Hương Cảng sao?”
Anh nói không, “Cha cháu có biết làm, hồi nhỏ tôi thường hay ăn. Ông ấy nói cách làm của Trung Quốc là thêm nước đến một đốt ngón tay, có điều đốt ngón tay nào cũng được.”
Hai mẹ con bật cười. La Văn lại hỏi, “Cậu còn biết gì nữa?”
Anh cẩn thận ngẫm nghĩ, “Cháu biết dùng đũa.”
La Văn tiếc nuối, “Vậy lát nữa sẽ thiếu hoạt động giải trí hạng nhất mất rồi.”
Ceasar thành khẩn nói, “Nếu có tiết mục dùng đũa ăn sủi cảo, cháu nghĩ cháu có thể giả vờ mình bị đùa bỡn.”
La Văn nói, “Dù thế cậu cũng không lấy lòng được cha em gái đâu.”
Ceasar nói, “Thế ư? Nhưng trông ông ấy còn thấu tình đạt lý hơn cháu tưởng tượng nhiều.”
Bữa ăn tối diễn ra trong vui vẻ, Ceasar luôn miệng khen tài nấu nướng của La Văn, mặc dù không biết anh có thích thật không.
Ăn uống xong xuôi, Hoài Chân đi tắm, thay áo dài tay, quần dài rộng thùng thình và giày đế bằng vào, sau đó kéo tay anh đến cửa hàng lớn mua đồ dùng khởi hành. Ceasar đặt giỏ mua hàng lên xe đẩy, nhìn Hoài Chân chọn lấy một bộ cắt móng tay, bàn chải đánh răng, ba gói băng vệ sinh, ba thanh kẹo cao su, hai chiếc áo mưa trong suốt, hai đôi dép, một túi bánh mì nướng ăn sáng cùng hai túi bánh sừng bò. Ngoài ra còn thêm một lốc mười chiếc quần lót nam cùng một bộ đồ ngủ màu xanh đậm.
Chiếc giỏ mua hàng đầu tiên đã được nhét gần đầy. Ceasar im lặng đi theo sau, lúc đi qua khúc quanh thì thuận tay lấy một giỏ mua hàng trống lên trên xe đẩy, đổi giỏ đầy xuống dưới.
Không biết có phải do Mộng Khanh trời sinh yếu ớt, hay trong quá trình đi Thái Bình Dương chịu quá nhiều đau khổ mà cô lại bị tụt huyết áp. Dù gần đây đã khá lên nhiều lắm rồi, nhưng đi trên đường sẽ có lúc ba bữa ăn không đúng giấc. Thế là Hoài Chân chọn hai hộp kẹo màu sắc rực rỡ, đột nhiên nghĩ tới gì đó, bèn đi vòng đến bên hàng dệt, chọn một chiếc chăn du lịch cùng một chiếc khăn tắm.
Ném đồ vào trong xe đẩy, Ceasar nhìn chiếc chăn một lúc.
Cô đột nhiên ý thức được có thể anh đang nghĩ đến điều cô nghĩ, vội vàng giải thích: “Hai chiếc chiếm chỗ lắm.”
Anh gật đầu, “Ừ. Anh biết rồi.”
Hoài Chân biết mình lại đỏ mặt nữa rồi, đúng lúc nhìn thấy quần lót nam 100% cotton – chất lượng tốt hơn so với thứ đang nằm trong xe đẩy, suy nghĩ một lúc lại hỏi anh, “Có thể đổi thứ này được không?”
Ceasar nói, “Được.”
Dạo này đồ lót nam trong cửa hàng đều là kiểu liền với áo lót, hoặc là kiểu rộng lớn. Nhưng lần trước cô mơ hồ thấy anh mặc đồ lót màu xám rất vừa người, hình như là loại Jockey không còn phổ biến trong hai năm nay, thế là cô nói, “Em là định đến cửa hàng ở sân ga mua cơ, có thể chọn vài thứ chất lượng tốt hơn, nhưng lại sợ mua không kịp.”
Đối mặt hai giây, đột nhiên Ceasar dời mắt đi, thấp giọng nói, “Anh sao cũng được…”
Trong chớp mắt ấy Hoài Chân bỗng trở nên mù mờ. Nếu nửa năm trước có người nói với cô rằng, cô sẽ chọn mua quần lót ở cửa hàng cho cái người tính khí tệ hại đã lôi cô ra khỏi phòng tắm kia, thì nhất định cô cảm thấy đến tám phần là người đó điên rồi.
Cuối cùng cô vẫn chọn quần lót cotton màu trắng thay cho quần soóc quyền anh màu xanh đậm.
Có rất nhiều người tính tiền. Lúc xếp hàng, Hoài Chân hỏi, “Anh biết không, em chưa từng nghĩ anh và cha em lại nói chuyện thuận lợi đến thế. Em tưởng hai người sẽ đánh nhau cơ.”
Ceasar nói, “Thật ra đơn giản lắm, em có biết vì sao không?”
“Vì sao?” Cô hỏi.
“Ông ấy nói với anh, ông ấy cho phép em đi với anh không phải là vì điều gì khác. ‘Nhân lúc còn trẻ, dù tốt hay xấu thì hãy cứ trải nghiệm đi, chỉ sợ đời này sẽ không có lần thứ hai’.”
Hoài Chân không ngờ A Phúc lại nói ra lời cảm tính đến thế, cô sững người rồi lại hỏi, “Sau đó thì sao?”
Ceasar nói tiếp, “Sau đó, ‘Cháu sẽ cố gắng tránh kết quả xấu’.”
Hoài Chân lại ngẩn người, lúc sau cười bảo, “Thực ra cũng đơn giản thôi. Tính cách anh những lúc không xấu thì chuyện gì cũng dễ giải quyết cả.”
Sắp đến lượt bọn họ rồi. Đôi tình nhân trước mặt đã trả xong, còn thân mật chụm đầu vào nhau giữa chốn đông người.
Hoài Chân vừa định cùng nhân viên thu ngân Latinh trợn mắt nhìn nhau, nhưng phát hiện người ta chẳng buồn để ý đến cô, chỉ lạnh lùng liếc mắt rồi hô, “Người tiếp theo.”
Ngay sau đó, cô đột nhiên ý thức được mình và Ceasar cũng giống hai người trước mắt, cũng là một đôi tình nhân.
Trong chớp mắt Hoài Chân có ảo giác như đang mơ, lúc bấy giờ mới ý thức được mình đang yêu.