Cửa kim loại không cách âm, vì người đàn ông trung niên bên cạnh mà hai người đành phải thì thầm nói chuyện, luôn canh chừng xem ông ta đã ngủ hay tỉnh.
Tạ ơn trời đất, đây chỉ là một người đàn ông trung lưu nước Mỹ vô cùng bình thường, chỉ chốc lát sau, ông ta đã ngáy khò khò.
Hai người chen chúc trên một chiếc giường, dỏng tai ngẩn ngơ một lúc rất lâu, đến lúc này mới có thời gian chuyện trò.
Hoài Chân thấp giọng, “Kể em nghe anh đến tìm em thế nào đi?”
Bên dưới giường là một mặt cửa kính, chốc chốc ánh sáng bên ngoài lại vụt qua hắt vào trong, khiến đường nét trên mặt Ceasar gần trong gang tấc. Giữa lúc chuyện trò, bất chợt Hoài Chân đã hiểu từ “thỏ thẻ” nghĩa là gì.
Anh nhíu mày, cẩn thận lục lọi lại trong đầu, đột nhiên bảo, “Ông nội anh thích sưu tầm đồ cổ phương Đông. Tuy ông ấy là người Mỹ, nhưng về điểm này, ông ấy lại tuân theo truyền thống cũ của châu Âu. Trong phòng khách và hành lang ở nhà có rất nhiều món đồ gốm, có Thanh Hoa và cả gốm trơn…”
Cô cũng nhíu mày, “What is porcelain?” (Porcelain là gì cơ?)
“One kind of China.” (Là loại đồ sứ Trung Quốc.)
Anh bèn đổi sang tiếng Đức, bởi vì có rất nhiều từ tiếng Anh Hoài Chân nghe không hiểu, mà dĩ nhiên Ceasar cũng không thành thạo tiếng Quảng Đông. Hai người tốn rất nhiều công sức mới để đối phương biết mấy thứ đó là bức họa thời Minh, chiếu chỉ cung đình, quan phục, đồ gốm nhà Minh, cùng với các loại gốm mới như gốm men Tuyết Hoa, gốm Long Xuyên, vân vân. Những món đồ này vô cùng thịnh hành trên thị trường đồ cổ ở Mỹ.
“Chúng ta bỏ qua mấy từ ngữ chết tiệt này đi,” Anh bảo, “Ngay cả anh cũng thế. Là một món hàng trưng bày trong tầng lớp xã hội đó.”
Hoài Chân bật cười, “Nghĩa là bây giờ em đang mang theo một món đồ quý giá chạy trốn sao?”
Ceasar cốc đầu cô, “Whatever. I just wanna let you know that I’m fragile.”
(Sao cũng được, anh chỉ muốn cho em biết là anh rất mong manh.)
Hoài Chân chọc chọc vào ngực anh, “Please let me know when you’ll be break, Mr. Fragile.”
(Quý ngài Mong Manh, nhớ nói cho em biết bao giờ thì anh vỡ nhé.)
“Every time I could not reach for you… you were making out with another guy.”
(Mỗi lần không liên lạc được với em, (anh đều cảm thấy) em đang thân thiết với một gã trai khác.)
Đang mải mê nói chuyện thì đột nhiên, người đàn ông bên cạnh ho sù sụ.
Cô lập tức ngậm miệng, im lặng lắng tai nghe một lúc, đến ba phút sau ông ta mới ngáy tiếp.
Ngay khi Hoài Chân cho rằng đề tài này đã bị bỏ qua, Ceasar lại nói, “Anh muốn biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong ba tháng này.”
Hoài Chân cười, “Làm lụng kiếm tiền thôi. 8.000 đô đúng là đủ để em quần quật.”
Anh thù dai nói, “This is not everything.”
Hoài Chân khẳng định, “This is everything.”
Ceasar im lặng mấy giây, giọng trở nên khá nghiêm túc, “Nothing tricky.” (Đừng có giở trò.)
Hoài Chân cười, “Anh giận rồi.”
Anh buông cô ra, trong bóng đêm, anh nhỏm mình dậy không lên tiếng.
Hoài Chân quay sang nhìn anh, “Giận thật đấy hả?”
Cô nghe thấy anh nói Yes.
Hoài Chân bảo, lúc nào anh cũng giận cả.
Ceasar nói, người New England rất thích giả vờ tức giận.
Hoài Chân ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như là thế thật. Lúc mới quen, trông anh như một người không biết chủ động là gì, trong mọi hành vi cử chỉ đều có sự tiêu cực của tầng lớp quý tộc.
Cô cười, nhìn anh chăm chú, “Nếu giận thật thì sẽ như thế nào?”
Đoàn tàu chạy ngang qua sân ga ở trấn Fairfield, âm thanh xình xịch kia lại vang lên, trong toa dần tối đi, chỉ có đèn pha là sáng lên theo quỹ đạo.
Ceasar cụp mắt nhìn cô.
Hoài Chân nhớ lại trước kia, hình như có từ sao lạnh* là dùng để miêu tả mắt người khác, nhưng ngôi sao là ngôi sao, sao lạnh là cái gì? Không lẽ còn có sao nóng đối lập nữa sao?
(*Sao lạnh là từ chỉ sao mờ trong đêm đông.)
Trong chớp mắt nhìn thấy anh, cô cảm thấy anh chính là như thế, thì ra hai chữ này thật sự có tồn tại.
Nhưng không kịp để cô nói với anh điều này, Ceasar đột nhiên xoay mình đè cô xuống dưới thân.
“Like this.” Anh thấp giọng nói, “Broke the Chinatown parental curse.”
(Thì sẽ giống thế này. Phá vỡ cấm chú của bậc phụ huynh phố người Hoa.)
Hoài Chân bị anh làm cho sợ hãi, lại không dám lên tiếng. Cô chỉ có thể thấy chiếc bóng mờ trong đêm, thỉnh thoảng lại nghe thấy hơi thở phả vào bên tai, cùng những chiếc hôn rơi lên cổ.
Hoài Chân thấp giọng bảo, “Em muốn đi tắm trước.”
Dĩ nhiên thỉnh cầu này bị phớt lờ hoàn toàn.
Mái tóc có mùi dầu gội, mềm mại, chốc chốc lại lướt qua má và tai. Hoài Chân thấy nhột nhưng không dám cử động, cả nửa buổi cũng không tìm được mép chăn. Còn anh đổ mồ hôi, ảo não cởi áo ngủ ra. Giường khá hẹp, nên khi cô vừa định nhắc nhở anh cẩn thận kẻo đập đầu thì đã nghe một tiếng “cốp”.
Có tiếng kéo cửa mở ra. Người phụ nữ bên ngoài hét vọng vào bên trong, hỏi bằng tiếng Anh, “Số 36 toa 11 đúng không?”
Không ai đáp lại, cánh cửa lập tức bật mở. Đột nhiên chùm sáng lóa mắt ngoài hành lang hắt vào, làm cả hai không mở mắt được.
Người phụ nữ nhón chân lên, thò đầu nhìn lên giường trên.
Hoài Chân kéo chăn che mặt mình lại.
Ceasar nghiêng người cản lại tầm nhìn.
Còn chưa kịp thấy rõ số giường, người phụ nữ ấy lại thấy tấm lưng trần của chàng trai trẻ tuổi tuấn tú trước. Anh không vui cụp mắt nhìn bà ta, nói, “Ở đối diện.”
Bà ta hoảng hốt hô lên, “Xin lỗi!”
Cánh cửa bị đóng sầm lại, căn phòng lần nữa rơi vào bóng tối.
Cửa bên cạnh kéo ra cái “soạt”, người đàn ông trung niên lớn tiếng phàn nàn: “Ôi trời ạ!” Vì bị quấy rối giấc ngủ mà không vui chút nào.
Người đàn ông và người phụ nữ đó dùng tiếng Anh trao đổi, tuy đã thấp giọng nhưng bên này vẫn nghe rất rõ. Rõ ràng cửa không có hiệu quả cách âm, thậm chí còn dẫn âm.
Hoài Chân và Ceasar dần thích ứng với bóng tối, cả hai nhìn nhau, cảm giác lúc này khá tệ.
Nếu người đàn ông đó không ngủ, thì nãy giờ hai người nói gì đều bị nghe cả rồi.
Ceasar vùi đầu trên vai cô, thất vọng nói, “Curse always works.” (Cấm chú luôn luôn hiệu nghiệm.)
Hoài Chân cũng ảo não, “Giờ đến tắm rửa em cũng không tắm được.”
Ceasar nói, “Anh không để ý đâu.”
Hoài Chân hờ hững bảo, “Cám ơn, nhưng em rất để ý.”
“Nói nghiêm túc thì, anh thích mùi của em.” Ceasar hít sâu một hơi ở bên vai cô, rồi đột nhiên há miệng cắn lên nơi giữa vai và cổ cô.
Hoài Chân bị đau, xuýt xoa rên lên.
Ceasar dừng động tác, lại vùi đầu vào vai cô thấp giọng nghẹn ngào, xem ra anh rất cố gắng để kiềm chế.
Cô đưa tay sờ tóc anh an ủi, cười nói, “Cha em đã cảnh cáo anh đúng không?”
Ceasar nghiêng người, nằm ngủ ở vùng trống cô lưu lại.
Hoài Chân lại dịch vào trong, như muốn quấn làm một với anh.
Anh đưa tay ra, kéo cô ôm vào lòng.
Duy trì tư thế này một lúc, Ceasar trầm tư bảo, “Tự anh cảnh cáo chính mình.”
Cô hỏi, why?
Anh đáp, nothing.
Hai người nằm yên trong chăn, nghe thấy người đàn ông giai cấp trung lưu bờ Đông ở bên cạnh đang cãi nhau với người phụ nữ đãi vàng ở bờ Tây nửa tiếng. Anh và cô có thể phân biệt danh tính của hai người họ rõ ràng như vậy là bởi vì trong lúc cãi nhau, hai người này đã vô tình cao giọng nói toạc ra. Nghe thấy bên kia gây gổ ầm ĩ, cả hai trốn trong chăn cười tới mức không thở nổi.
Đợi đến khi phòng bên lắng xuống, cả hai đều thấy tiếc nuối, vở kịch này dù nghe một năm cũng không chán.
Trong phòng dần yên tĩnh, Ceasar dỏng tai nghe ngóng, cho tới khi người phụ nữ đó tắm xong đi ra, kéo mở cửa rồi đóng lại. Đợi thêm nửa tiếng nữa, người đàn ông và phụ nữ bên kia lại ngáy đều đều.
Anh nói khẽ với cô, có thể tắm rồi.
Không ai trả lời.
Cô nàng bé nhỏ đã ngủ trên tay anh, nằm trong lòng anh, ngay tới tiếng hô hấp cũng rất nhỏ.
Anh không dám cử động một chút nào. Dần dần nhiệt độ trong ngực tăng lên, là thân nhiệt của cả hai. Trong ánh sáng mờ ảo, tuy không thấy rõ gương mặt say giấc của cô, nhưng anh có thể ngửi thấy mùi trên người cô. Dầu gội đầu có mùi trà rất nhạt, còn cả mùi rất đặc trưng của Hoài Chân nữa, đối với anh nó như một chiếc kẹo nào đó, vừa nồng vừa thoang thoảng, lại vừa triền miên. Anh đã muốn làm điều này rất lâu rất lâu rồi, muốn ôm cô vào lòng, muốn khắng khít với cô, muốn hôn lên cổ cô…