Khói thuốc dần dần tán đi, lộ ra quang cảnh cực kì bi thảm.
Miếu tự ngàn năm, nơi dâng hương tụng kinh, thiên tông tổ đình phổ độ thế nhân, hiện giờ trở thành nhân gian luyện ngục.
Máu vẫn còn chảy lan ra, men theo khe hở đá vỡ, chảy ra từ những chân tay đoạn thân thể bị vỡ nát, chậm rãi giao hội rồi lan tràn xung quanh.
Thẩm Lãng chạy tới nơi.
Trời bắt đầu tối, bụi bị gió thổi bay phất lên.
Huyết vụ, vụ hỗn tạp từ máu tươi cùng tử vong, giống như một cái lưới, bao chung quanh hắn.
Đây là giang hồ, giết người cùng bị giết, là cách sinh tồn duy nhất của nó.
Đáy lòng Thẩm Lãng trầm xuống, bọn họ không phải hắn giết, cũng là do hắn mới chết, nếu lúc trước không phải do cái đầm nước vẫn đục kia, sao có thể xảy ra trường hạo kiếp này. Nhưng nếu không có chuyện này, hắn sao có thể cùng y có được ràng buột sâu sắc như vậy?
Thẩm Lãng không hối hận.
Hắn bi thương, nhưng hắn cũng không hối hận.
Hắn mệt mỏi, thật sự mệt mỏi, hai chữ ‘hiệp nghĩa’ đè lên người hắn nhiều năm như vậy, đã ép tói nỗi thể xác cùng *** thần hắn đều *** bì lực tẫn.
Giờ khắc này, hắn đã không còn là ‘đại hiệp’, hắn chỉ là Thẩm Lãng, một người nam nhân tên Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng muốn tìm Vương Liên Hoa.
Một người nam nhân tên Thẩm Lãng muốn tìm một người tên Vương Liên Hoa, chỉ đơn giản như vậy, không liên quan tói bất kì người nào hay việc nào nữa.
Hắn đi rất chậm, ánh mắt của hắn cùng cước bộ của hắn đều thông thả như nhau.
Thi thể rải rác, có người bị nổ nát, cũng có người bị đốt trụi, có tay chân rơi ra riêng, cũng có đầu bị văng ra, máu thị hỗn độn, sớm đã là một mảnh mơ hồ.
Nhưng Thẩm Lãng vẫn thực khẳng định — Vương Liên Hoa không ở trong này.
Trực giác của hắn tuy không hoàn toàn chính xác, thế nhưng chưa bao giờ hắn vững chắc tin tưởng trực giác mình như hiện tại.
Hắn không ngừng cước bộ, đi theo dấu vết đánh nhau.
Hậu viện thực im ắng, hôn ám trầm tĩnh bao phủ cả ngôi chùa, có một cảm giác túc mục khác thường, có âm thanh nức nở của gió thổi qua, tăng thêm một phần thê lương.
Trên tường cò dấu vết đao kiếm hằng lên, trên mặt đất có nhiều mảnh vỡ của đá, ngói.
Thẩm Lãng cúi người nhặt lên, nhìn chăm chú vào vết máu phía trên.
Vết máu chưa khô.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, thả người nhảy lên mái nhà.
Đây, là máu của ai?
Thẩm Lãng không tái tự hỏi, lòng bàn tay hắn đã tràn ngập mồ hôi lạnh.
Cố gắng trấn định thần trí, hắn chiếu theo phương hướng kia mà đuổi theo.
Trời đã tói đen, trong tự không có nửa ngọn đèn dầu, bốn phía chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
Thứ đầu tiên Thẩm Lãng phát hiện, là thi thể của Đường Thiên Hàng.
Hắn bị thanh kiếm xuyên thủng cổ họng, bị đóng lên cây cột, lấy tư thế quái dị mà đứng, vẻ mặt vặn vẹo, hai mắt trợn lên, chết không nhắm mắt.
Liên Hoa, ngươi quả nhiên giết hắn.
Liên Hoa, ngươi thắng hắn.
Nhưng, hiện tại ngươi đang ở đâu?
Tiểu viện ngăn nắp, liếc mắt liền thấy thi thể này, nhưng không còn gì khác.
Thanh âm rất nhỏ, phân không rõ là ảo giác hay là thực.
Thẩm Lãng xoay người nhìn, trong mắt chưa kịp hiển lộ kinh hỉ thì trong khoảng khắc lại bị chính hắn ẩn xuống.
“Là ngươi... “
Lam Tuyết không có nhìn hắn, nàng giống như một con rối gỗ không có sinh mệnh, diện vô biểu tĩnh đi đến bên người Đường Thiên Hàng, nhổ xuống thanh kiếm cắm nơi cổ hộng hắn, ra sức cõng hắn lên lưng.
“Lam cô nương…” Thẩm Lãng không đành lòng nói, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn mang đại ca về nhà.” Nàng bước đi lảo đảo, nhưng lại vô cùng kiên định.
Tử vong, chính là chấm dứt, đúng cũng tốt, sai cũng tốt, đều biến mất ngay khi sinh mạng kết thúc.
Thấy một màn này, bất kỳ ai đều có thể tha thứ họ.
Ít nhất, Thẩm Lãng tha thứ.
Nhìn thân ảnh quyết tuyệt kia biến mất dưới trời chiều thẩm màu, cúi đầu, thở dài thật sâu.
Có một vạt áo trắng tung bay, bay vào mắt hắn.
Trắng đến chói mắt, trắng đến kinh tâm.
Thẩm Lãng sửng sốt trong chốc lát.
Cũng chỉ là trong chốc lát.
Chợt ngẩng đầu, hai mắt thời gian dài trong bóng đêm nên ngay lập tức không thể thích ứng với màu trắng đó, chỉ có thể thấy một bóng dáng huyền ảo bạch sắc.
Thẩm Lãng không nhìn thấy mặt người kia, chỉ có thể thấy người kia một thân bạch y.
Nhưng là, trừ y ra thì có thể là ai?
“Thẩm đại hiệp tới tản bộ sao?” Y hình như đang cười, thanh âm nhẹ nhàng hàm chứa vài phần ý tứ đùa cợt đầy hàm xúc.
Trong mắt Thẩm Lãng có lệ.
Hắn từng bước đi tới trước mặt y, khoảng cách chỉ trong gang tất, đối với hắn lại như cả thế kỉ.
Tầng mây khiến bóng đêm mông lung chợt tán đi, đem ánh trắng sáng ngời chiếu rọi mặt đất.
Hắn rốt cuộc thấy rõ y, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của y, nhìn đến khóe mắt đầy mỉa mai của y, nhìn thấy khóe môi đang cười đầy giảo hoạt.
Vương Liên Hoa giương mắt nhìn hắn, nhẹ gọi như người nói mê: “Thẩm Lãng.. “
Thẩm Lãng nhẹ nhàng đáp lại: “là ta.”
Vương Liên Hoa nói một câu thực mạc danh kỳ diệu: “Trời đã tối rồi.”
Tạm dừng một chút, y lại nói thêm một câu càng mạc danh kì diệu: “Sao ta thấy ngươi so với ban ngày còn chói hơn vậy?”
Thẩm Lãng cười, hắn hồi đáp: “Bởi vì chúng ta đều còn sống.”
Đáp án này là ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại là đáp án tốt nhất trên đời.
—— bởi vì chúng ta đều còn sống.
Sinh lão bệnh tử, thiên địa luân hồi, là quy luật vĩnh hằng không thay đổi.
Người, luôn phải chết.
Thế nhưng chỉ cần còn sống, thì còn có thể có được hạnh phúc.
Vương Liên Hoa nở nụ cười, y đã lâu chưa từng cười như vậy.
Y rất hay cười, cười khi tịch mịch, cười khi bi thương, cười khi thống khổ, duy độc chưa từng cười khi khoái hoạt.
Khoái hoạt, là từ ngữ xa xỉ xa xôi cỡ nào a.
Thế nhưng hiện tại, nó lại rất thực.
Y nhìn Thẩm Lãng, không nói câu nào nữa.
Trăng càng sáng, mây càng đạm.
Chuyện qua rồi thì cho qua đi, không phải sao?
Thế nhân giỏi nhất là quên đi, mạc kệ là chuyện thảm thiết như thế nào, sau khi bị người đem tới chỗ trà dư tửu hậu làm tiêu khiển thì sẽ từ từ lắng động lại trong trí nhớ, cho tới khi biến mất đi.
Miệng vết thương, sẽ khép lại theo thời gian bi thương, cũng sẽ dần quên mất.
Thảm án ngày ấy ở Thiếu Lâm tự, một tràn âm mưu giết chóc, trở thành một cái bí ẩn thật gải khó phân, sau một lúc huyên náo ồn ào trên giang hồ, nó dần dần yên ổn xuống.
Người vui vẻ vẫn vui vẻ như trước, người liều mạng vẫn cứ liều mạng như xưa.
Nhật thăng nguyệt lạc (ngày lên trăng xuống), không có nửa điểm thay đổi.
Các chưởng môn các đại môn phái đều bị nổ chết, đương nhiên sẽ chẳng lưu lại di ngôn truyền ngôi gì, các đệ tử ngươi tranh ta đoạt, lại khởi dậy thêm một hồi giết chóc.
Lòng người tham lam, mới là căn nguyên mầm vạ của hết thảy mọi thứ.
Hai con khoái mã, hai người, nhìn một đám người giết nhau trong rừng.
Đao quang kiếm ảnh, huyết vũ *** phong, đây là giang hồ.
Vương Liên Hoa quay qua nhìn hắn, hỏi: “Ngươi không đi ngăn cản sao?”
Thẩm Lãng nhẹ nhàng cười, nói: “Ngăn cản được phân tranh, nhưng có thể ngăn cản được dục vọng nơi sâu trong lòng người sao?”
Tà dương dần dần thâm, tiếng vó ngựa vang vọng trong đất trời, dần dần đi xa.
Phù sinh như tư, hồng trần đa hận, mọi việc đều như hoa trong kính trăng trong nước, sao không buông bỏ chấp nhất, vất bỏ danh lợi, làm một người tiêu dao thiên hạ?
Nhân sinh như yên như vụ (yên: bụi, vụ: khói), nếu có thể cùng ngươi phóng túng hồng trần, kim tịch đồng túy, coi như đã trọn kiếp này! (kim tịch đồng túy: chiều chiều cùng nhau say)