Nỗi sợ hãi trong triều chẳng hề làm giảm niềm vui của Tề vương. Từ chỗ ngày nào cũng ở lại Trung Thư tỉnh, sau khi Chuyển Chuyển sinh con trai, Tề vương chuyển sang không nỡ rời nhà. Lúc bọn cô đến, y cũng đang ở đó. Thấy Liên Đăng bước vào thì đích thân vén rèm ra đón cô, mỉm cười nói: “Sớm biết em ở trong thành thì anh đã đón muội vào vương phủ rồi.”
Liên Đăng hơi ngại, khom người hành lễ: “Anh đón quý tử, em tới để chúc mừng, tiện thể thăm Chuyển Chuyển.”
Y dẫn cô vào trong, vừa đi vừa nói: “Lúc trước gặp mặt mà không biết, anh em mà lại coi nhau như người dưng. Bây giờ thân thế em đã rõ, dù sao cũng là ruột thịt, chờ em gặp bà vợ đanh đá của anh xong rồi chúng ta sẽ nói chuyện tử tế.”
Liên Đăng chỉ yên lặng lắng nghe, lòng đầy cảm khái. Y đối xử với Chuyển Chuyển rất tốt, bởi vì yêu cô ấy nên còn thân mật đặt biệt danh là bà vợ đanh đá. Nếu sau này y lên làm hoàng đế thì kiểu gì Chuyển Chuyển cũng không thoát nổi cái ghế quý phi rồi.
Cô gật đầu, đáp “Được”, rồi cong môi cười đi vào phòng ngủ. Cô chưa đứng yên, trước mặt đã có người nhào tới, đâm sầm vào cô, nhìn kĩ lại thì là Chuyển Chuyển. Trông cô ấy mỡ màng hẳn ra. Lúc mang thai được điều dưỡng tốt, sinh thế tử xong lại được tẩm bổ đủ thứ nên cân nặng tăng không dừng lại được. Nhưng người đẹp vẫn mãi là người đẹp, dù có béo lên thì vẫn như châu tựa ngọc, căng bóng như thể véo ra nước. Trông thấy cô, đôi mắt màu hổ phách của Chuyển Chuyển sáng rực lên, giọng đầy hân hoan: “Tôi đang nói hết ở cữ là có thể đi thăm muội, không ngờ muội lại tới trước rồi!” Nói đoạn, Chuyển Chuyển xách cô đến gần cửa sổ, soi thật kĩ: “Khí sắc rất tốt, còn béo lên nữa. Tôi yên tâm được rồi.”
Lúc trước Đàm Nô đến thăm Chuyển Chuyển cũng không kể chuyện Liên Đăng sảy thai cho cô ấy. Chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt nên chỉ nói Liên Đăng bị ốm, không thể tới thăm cô ấy, Chuyển Chuyển cũng tin là thật. Cô ấy sai người bế thế tử đến cho hai cô xem, nô đùa khanh khách với cu cậu rồi chỉ vào Đàm Nô nói: “Đây là dì.”, lại chỉ sang Liên Đăng: “Đây là cô.”
Cu cậu vừa đầy tháng, trông hết sức cứng cáp, đáng yêu. Liên Đăng vô cùng hâm mộ, chìa tay nói: “Để tôi bế một lúc.”
Vu nuôi nhìn sắc mặt Chuyển Chuyển, Chuyển Chuyển đích thân đón cu cậu rồi đặt vào lòng Liên Đăng, cười nói: “Nhóc con hư lắm, vừa nãy mới tè đầy ra người cha nó đấy. Bây giờ muội bế không sợ cu cậu vỡ đê nữa đâu.” Nói đoạn, Chuyển Chuyển kéo Đàm Nô ngồi xuống giường thấp, cho cô ấy xem bộ đồ cô mới may xong rồi sai người gói lại, nói rằng đều là đồ chuẩn bị cho hai cô.
Liên Đăng bế cậu nhóc đi chầm chậm tại chỗ, cân nặng nhỏ bé lại in lên tim cô nỗi áp lực dịu dàng. Thế tử vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt đen láy giống cha nhưng đường nét gương mặt lại giống Chuyển Chuyển. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cậu nhóc khiến lòng cô như muốn tan chảy. Liên Đăng nhớ tới con của mình. Nếu nó vẫn còn thì chắc hẳn lúc này cô cũng đã lộ bụng rồi. Âu thời vận mệnh mỗi người mỗi khác. Bảo Nhi của cô ươm nhầm trong bụng cô, lại có người cha không đáng tin như quốc sư. Nếu Lâm Uyên có thể đối xử với cô giống Tề vương đối xử vói Chuyển Chuyển, cho cô một tương lai yên ấm thì sao cô lại không muốn sinh con chứ…
Cô chợt giật mình nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều, vội không nghĩ đến chuyện đó nữa. Thế tử giơ hai tay mập mạp lên quờ quạng, Liên Đăng đặt ngón tay vào trong lòng bàn tay cu cậu, quay đầu lại cười hỏi: “Nhóc con tên gì vậy?”
Chuyển Chuyển đáp: “Mới có tên ở nhà thôi, gọi là La Diên, chờ vỡ lòng rồi mới xin hoàng thượng ban tên sau.”
Liên Đăng gật đầu, La Diên nghĩa là kim cương bất hoại, mong cho thân hình nhỏ bé của thế tử thật cứng cáp, lớn lên thật khỏe mạnh. Cô bế La Diên trong lòng, khẽ gọi tên cậu nhóc, thế tử chu môi phun mưa. Vu nuôi đưa khăn tới, cô đón lấy rồi khẽ lau dãi cho thế tử. Trẻ con hãy còn bú ti có mùi sữa thơm thoang thoảng, Liên Đăng thật sự rất thích thế tử, cẩn thận hôn lên cậu nhóc. Chuyển Chuyển nhìn vậy thì cười nói: “Yêu trẻ con như thế không phải vẫn chưa lớn thì chính là muốn có một đứa rồi. Một thuộc vế trước hay vế sau đây? Nếu thích thì ở lại vương phủ đi, ngày nào cũng cho muội bế, đến lúc cứ trông thấy nó là ngán thì mới thôi.”
Chuyển Chuyển chỉ có ý trêu thôi nhưng Đàm Nô lại sợ cuống cả lên, vội đập một phát lên cổ tay cô ấy. Chuyển Chuyển không hiểu, trợn mắt mắt lườm cô, Đàm Nô chỉ cười: “May nhiều đồ như thế này chẳng phải tiêu hết quỹ đen của cô à?”
Chuyển Chuyển là người tình tình tùy tiện, phẩy tay đáp: “Tôi không giữ tiền làm gì, đằng nào cũng chẳng có chỗ tiêu, nếu không cho bọn cô thì cũng thưởng cho người khác hết… Nhưng tôi nghe điện hạ nói Liên Đăng là con gái Định vương, làm tôi sợ ch3t khiếp. Thế chẳng phải trước kia chúng ta không tiếc tính mạng, xả mình báo thù, rồi đến cuối cùng chỉ là hiểu lầm thôi ư?”
Đàm Nô chỉ sợ Liên Đăng nghe thấy, lại xua tay bảo: “Đừng nói nữa, chuyện đã qua rồi.”
Mặc dù đôi khi Chuyển Chuyển hơi ngốc nghếch chậm tiêu nhưng bình thường vẫn rất thông minh. Ánh mắt cô sắc như mũi tên bắn thẳng qua, tự giác đè nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là sao thế?”
Đàm Nô còn chưa đáp lời thì đã có nô tì đi vào, chắp tay với Chuyển Chuyển: “Đại vương cho mời quận chúa An Ninh đến sảnh trước nói chuyện.”
Chuyển Chuyển liếc nhìn Liên Đăng: “Có muốn đi không?”
Y đã có lời mời thì đương nhiên chẳng có lí nào cô lại không đi. Liên Đăng đưa thế tử cho vu nuôi, vuốt phẳng xiêm áo rồi đi theo nô tì đến sảnh trước.
Pass chương sau: Tên con trai Chuyển Chuyển
Tề vương rất khách sáo, thấy cô bước vào thì vội đứng dậy đón, giọng ôn hòa: “Hôm nay em tới rồi thì ở lại phủ đệ của anh đi! Thế cuộc bên ngoài đương buổi rối ren, em không có ai để cậy nhờ, anh cũng không yên lòng.” Y vừa nói vừa mời cô ngồi xuống, đích thân đưa lò ấp cho cô sưởi ấm.
Liên Đăng cười đáp: “Em phiêu bạt quen rồi, em có thể tự vệ. Anh không cần lo đâu. Vương phủ đông người, em ở lại đây sẽ thêm phiền cho anh.”
“Nào có. Em là lá ngọc cành vàng, không thể cứ tiếp tục như thế được. Anh cũng rõ chuyện xảy ra trong quân, chú đã hoăng thệ, mấy anh em bận tranh quyền, em chẳng có chỗ nương tựa. Trường An cũng chỉ có anh là giúp được em thôi. Em ở lại đi, bất luận ngày sau ra sao, chỉ cần anh còn một miếng cơm thì sẽ tuyệt đối không để em phải chịu đói.”
Liên Đăng thoáng ngập ngừng: “Anh không trách tội A gia em sao?”
Tề vương nhíu mày đáp: “Trên triều có thảo luận chuyện hợp nhất binh lực Tây Vực, sau khi nhận được chiếu lệnh, tuy rằng Định vương không lập tức đóng quân ở Tửu Tuyền, đi qua Biển Đô Khẩu nhưng cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đến Trung Nguyên. Trước khi hoăng thệ, Định vương an phận thủ thường, nể tình ông ấy đóng giữ Tây Vực hơn ba mươi năm, sau khi qua đời cũng nên tổ chức lễ tang trọng thể. Em là con gái ông ấy, khôi phục danh hiệu quận chúa cũng là thỏa đáng. Chỉ là trước mắt thánh thượng vẫn chưa biết chuyện quốc sư đời trước, anh tạm thời không thể đưa em vào cung Đại Minh được. Nhưng cũng không lâu đâu, chờ sóng yên biển lặng, anh sẽ trả lại sự thanh bạch cho Định vương.”
Y nắm rõ nội tình như thế, vậy chắc hẳn y và Lâm Uyên đã sớm kết đồng minh rồi nhỉ? Lâm Uyên tính toán như thần, tất sẽ tính được Tề vương là hoàng đế tiếp theo. Thế nên các vị chư vương còn lại cũng chỉ để y rèn luyện mà thôi, y lần lượt đánh bại từng người một, lên ngôi rồng chỉ là chuyện sớm mai.
Cô ngồi lặng thinh, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn y: “Hiện giờ đại quân Định vương đã trong tầm kiểm soát của quốc sư khác, Dung vương và Sở vương đều đã bại, liệu tiếp đấy ông ta có tấn công Trường An không?”
Tề vương vẫn bình chân như vại: “Quốc sư đã dâng tấu với triều đình, mời đại tướng quân Phiêu Kỵ nhập quân, làm chủ mọi chuyện, lại phái Linh đài lang đến đón thế tử Định vương quay về quân, chưởng quản đại quyền. Vậy nên quyền lực của vị quốc sư đó cũng chỉ là danh hão, không thể điều động đại quân, rốt cuộc thì ông ta cũng chỉ có một mình thôi.”
Liên Đăng lấy làm kinh ngạc, đứng dậy nói: “Quốc sư đón Thần Hà vào quân ư? Lỡ lão yêu quái gây nguy hiểm đến tính mạng của Thần hà thì sao?”
“Không đâu. Dù sao ông ta cũng là người được cải tử hồi sinh, không thể nào không có nhược điểm. Quốc sư đã phái toàn bộ Linh Đài lang đi, còn có cả đại tướng quân Kế Quang trợ trận, không phải lo lắng cho sự an toàn của thế tử đâu. Sau khi tuyên bố tin Định vương qua đời, thế tử tiếp nhận binh quyền sẽ lập tức dẫn đại quân quy thuận Vũ lâm quân, hạ lệnh tiêu diệt quốc sư giả, trò khôi hài này cũng đến lúc buông màn.”
Liên Đăng chỉ ngồi im, lòng không khỏi dâng trào nỗi thê lương. Đây chính là thế giới của đàn ông, giết chóc, chinh phạt, ngươi ch3t ta vong… Tiếp xúc gần như vậy với thế giới ấy khiến cô rùng mình, thấy vô cùng đáng sợ. Bây giờ, cô chỉ lo cho Thần Hà. Làm thế tử Định vương, anh sẽ có kết cục ra sao đây?
“Anh này…” Cô nhìn Tề vương, hỏi: “Triều đình có thể không trách tội thế tử được không? Phải chăng chờ mọi chuyện lắng xuống, sẽ lại có cuộc tranh đoạt khác bị dấy lên? Anh trai em sẽ ra sao? Các người định xử trí anh ấy thế nào?”
Tề vương mỉm cười, vẻ mặt hòa nhã: “Anh biết em đang lo điều gì. Em yên tâm, có anh ở đây, anh sẽ không để người khác gây khó dễ với bọn em đâu. Sau khi phong vương lại phong đất bên ngoài vốn là không đúng. Triều đình nuôi mấy đại tướng không phải để họ ngày ngày ăn chơi hưởng lạc, say sưa rượu chè. Đến lúc đó, thành Toái Diệp sẽ do phủ Đô hộ An Tây tiếp nhận. Hai anh em em ở lại Trường An, cũng coi như là tìm về nguồn cội, cứ sống yên bình, làm hoàng thân quốc thích là được!”
Cô đã hiểu. Chẳng qua y chỉ muốn đoạt lại đại quyền, kiểm soát trong tầm tay mà thôi. Kì thực như thế cũng không có gì xấu cả. Thần Hà là người không tranh với đời, anh thích hợp làm văn nhân ngâm gió vịnh trăng hơn là làm vương hầu cát cứ một phương.
Liên Đăng chậm rãi thở phào: “Anh, chuyện này là thật sao?”
“Dựa vào tình cảm giữa em với Chuyển Chuyển, hoặc là tình cảm giữa anh với quốc sư, em nói xem lời của anh có thật không?”
Thế nên, độ tin cậy trong lời anh ta rất cao. Cô gật đầu: “Vậy thì em xin đa tạ trước.”
Tề vương thấy cô không còn gì nghi kị thì vô cùng vui vẻ. Hai anh em ngồi trò chuyện thêm một lát, cuối cùng lại nhắc đến quốc sư: “Lúc trước anh có gặp quốc sư, quốc sư hồi phục nhanh hơn so với dự tính. Chỉ là quốc sư có nói lúc chải tóc đã phát hiện ra tóc trắng, nhìn dáng vẻ quốc sư thương tâm lắm.” Y ngừng lại, quan sát sắc mặt cô: “Liên Đăng, dẫu sao một ngày vợ chồng, tình nghĩa trăm năm…”
Cô bất chợt đứng dậy: “Em và quốc sư chưa bao giờ là vợ chồng cả. Anh hiểu lầm rồi. Nếu anh muốn nói chuyện khác thì em sẵn lòng tiếp chuyện. Còn nếu anh muốn làm thuyết khách thì xin thứ cho, em đành vô lễ vậy.”
Tề vương bèn ngượng ngùng nuốt lời định nói lại: “Thôi, không nhắc đến quốc sư nữa. Anh đã lệnh cho người đến chỗ ở của bọn em, chuyển hết đồ đạc đến đây rồi. Cũng phải hỏi Đàm Nô xem cô ấy muốn gì. Cô ấy và Tiêu Triều Đô đã đến mức bàn chuyện cưới xin chưa? Có tiện dọn đến ở trong vương phủ của anh không?”
Vốn dĩ, Liên Đăng không muốn có dính dáng gì tới Tề vương. Nhưng sau khi biết Thần Hà phải tiếp quản đại quân, cô thật sự không thể nào yên lòng được, chỉ có ở lại phủ Tề vương, cô mới có thể thăm dò tin tức sớm nhất. Cô tiện đà đáp: “Đàm Nô ở cùng em, chờ sau này bàn chuyện hôn sự, em sẽ lo liệu cho tỷ ấy.”
Tề vương vỗ tay đáp được, tiếp đó đứng dậy hạ lệnh, sắp xếp ngôi viện liền với Tử Trúc Lâm ở khu sau cho khách quý. Đến lúc này, Liên Đăng coi như đã nương tựa vào anh họ, khôi phục danh hiệu quận chúa.