Trần đời này không có người anh trai nào muốn nhìn em mình nhảy vào hố lửa, cũng không có người bạn tri kỉ nào muốn người chị em đã đồng cam cộng khổ cùng đâm đầu vào cuộc hôn nhân không có kết quả.
Chuyển Chuyển không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa đàn ông, cô ấy chỉ trách Liên Đăng: “Sao muội lại không có tí kiên định nào thế hả giời? Có phải lại nghe quốc sư nói mấy câu bùi tai rồi chẳng biết trời trăng gì nữa đúng không? Rõ ràng đã quên hết rồi mà sao hôm nay lại vào cung xin chỉ hôn là sao? Muội muốn lấy quốc sư hả? Quốc sư…” Chuyển Chuyển đè thấp giọng, dán sát vào tai cô mà nói: “Đại nạn của quốc sư sắp tới, không chừng đến mai là ngỏm luôn, muội định ở vậy cả đời vì quốc sư hả?”
Liên Đăng rất kiêng nói chuyện này, đánh Chuyển Chuyển một cái không thương tiếc:”Ai bảo ngày mai chàng ch3t? Phỉ phui cái mồm! Tôi muốn thành thân với chàng bởi vì tôi vừa gặp đã yêu chàng.”
Chuyển Chuyển cười giễu: “Vừa gặp đã yêu là cái quái gì? Tôi tưởng chút tình cảm này của muội đã bị hiện thực chà đạp tan nát từ lâu rồi chứ! Không được, tôi không đồng ý để muội lấy quốc sư đâu. Muội nên lấy Thịnh Hi Di ấy.”
Liên Đăng phồng mắt trợn mắt: “Tỷ mà còn ngang ngược thế là tôi trở mặt đó.”
“Àaaa… Được lắm. Đồ trọng sắc khinh bạn! Vì hắn có bản mặt quyến rũ hơn người nên muội bị thu phục hoàn toàn rồi đúng không? Muội chỉ ham cái trước mắt mà không nghĩ sau này phải làm sao ư?”
Liên Đăng tức tối: “Chẳng phải đã tìm được Kinh độ vong rồi đấy sao?”
“Tìm được thì ích gì? Ai có đủ đạo hạnh để dùng nào? Sư phụ hắn đã bị đánh tan ba hồn bảy phách rồi. E rằng trên đời này không còn ai cứu được hắn nữa. Biết rõ là hố lầy mà muội vẫn muốn nhảy xuống hả?”
Liên Đăng đực người, không nghĩ ra được cách nào. Nhưng những cái đó không quan trọng. Quan trọng là phải tìm cha cho Bảo Nhi. Cô ngại ngùng không biết nào thế nào, mà Chuyển Chuyển lại cứng rắn không chịu nhượng bộ. Cuối cùng, cô đành phải khai thật: “Hôm qua tôi được hay một tin vô cùng kinh khủng, không hiểu sao y quan lại nói tôi có thai rồi.”
Chuyển Chuyển đang ăn tất la, nghe cô nói vậy thì quên luôn ngậm miệng lại, mật anh đào chảy ra, bắn đầy vạt áo trước. Chuyển Chuyển chẳng kịp lau đi mà chỉ trợn mắt kinh ngạc nhìn cô: “Có thai ấy hả?”
Liên Đăng ấm ức cúi đầu: “Tôi không biết cha đứa bé là ai. Nhưng tôi vẫn chưa thành thân, sau này đẻ con ra chẳng lẽ lại để nó phải chịu ánh mắt khinh bỉ của người khác sao? Vừa hay quốc sư đại nhân đại nghĩa, chịu hóa giải tình thế cấp bách, tôi cầu còn chẳng được ấy chứ. Tôi rất biết ơn chàng. Nên tỷ đừng có thành kiến với chàng nữa. Bây giờ không có nhiều người tốt như thế đâu.”
Chuyển Chuyển càng căm phẫn hơn. Cô cười khẩy: “Quốc sư đúng là không lợi thì không dậy sớm. Hắn mà tốt bụng ấy hả? Chuyện vốn dĩ là do hắn làm thì phải chịu trách nhiệm thôi. Tốt bụng ở đâu ra! Chỉ có đồ ngốc là muội mới suốt ngày để hắn lừa, quay cho như chong chóng thôi. Đàm Nô biết chuyện không? Cô ta nói sao?”
Ba bọn cô vẫn thường xuyên qua lại với nhau, Đàm Nô đã kể chuyện Liên Đăng độ lại công lực trả quốc sư. Bây giờ Liên Đăng có bầu, quốc sư bỗng nhiên bộc phát lương tâm. May mà cái người lơ tơ mơ này vẫn một lòng nói đỡ cho chàng ta, chứ hành động của chàng ta có gì đáng để cô cảm kích chứ?
Liên Đăng nghe ra ít manh mối từ lời Chuyển Chuyển. Cô ấy chắc chắn đứa bé là con quốc sư. Tại sao chuyện đến bản thân cô cũng không biết mà Chuyển Chuyển lại dám khẳng định chắc nịch như thế? Thật ra, thời gian gần đây, cô cảm nhận được mọi người đang cố gắng giấu giếm cô điều gì đó. Có lẽ cô đã từng trải qua chuyện gì đó rất buồn, khiến tất cả mọi người đều phải giữ kín như bưng… Cô muốn tìm hiểu xem chuyện gì, bèn tìm điểm đột phá ở chỗ Chuyển Chuyển, bèn tiện đà nói: “Nếu chàng không nhận nợ thì cũng chẳng làm gì được chàng. Thế nên tôi mới bảo là biết ơn chàng. Tỷ đừng kích động, nhỡ động thai là không tốt đâu. Chúng ta có duyên thật đấy, còn có thai cùng lúc nữa…”
Chuyển Chuyển lại càng trợn trừng: “Liên Đăng, có phải muội đã nhớ lại chuyện trước kia rồi không?”
Liên Đăng ngây ra, rất nhiều hình ảnh lướt qua trước mắt, tất cả đều là cảnh tượng giữa cô và chàng ta. Cô hốt hoảng. Rốt cuộc mình đã quên bao nhiêu thứ? Cô nắm tay Chuyển Chuyển: “Gần đây tôi cứ choáng váng đầu óc suốt. Có rất nhiều thứ tôi không nghĩ ra, nhưng tôi biết chuyện giữa tôi và chàng không hề đơn giản. Chuyển Chuyển, nếu tỷ còn coi tôi là bạn thì hãy nói tất cả sự thật cho tôi biết đi.”
Ở phía bên kia, cuộc nói chuyện giữa quốc sư và hoàng đế cũng gặp chút chuyện. Hoàng đế nói vẫn còn khá uyển chuyển: “Trẫm biết khanh và em ấy đi đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Bây giờ lại có con rồi, cũng nên cho em ấy một danh phận. Trẫm không phản đối hai người kết thành phu thê, nhưng… cũng không thể làm quá phô trương được. Ý trẫm là, nếu có thể tiến hành trong âm thầm, giếu giếm được người trong thiên hạ là tốt nhất. Người ngoài sẽ không biết chuyện xảy ra trong thần cung. Quốc sư vẫn là quốc sư ban đầu, có thể trấn giữ giang sơn Đại Lịch giúp trẫm.”
Lâm Uyên hơi khó xử, nói thật thì chàng ta cũng không dễ dàng gì mới nâng đỡ được y lên làm hoàng đế. Chàng ta cũng mong để lại cho y một gian sơn vững bền. Lâm Uyên biết thân phận của mình có ý nghĩa như thế nào đối với vương triều Đại Lịch. Cho dù quốc sư chỉ là cái thùng rỗng thì cũng vẫn có tác dụng giữ vững triều cương. Nhưng khi hiện thực và tình cảm nảy sinh xung đột, chàng ta không lo được nhiều như thế nữa, chỉ có thể nghe theo con tim.
Chàng ta bái tay hành lễ: “Khi quay về hậu cung, điều khiến bệ hạ phiền não là gì? Chẳng phải là bởi vì không thể cho quý phi sự tôn vinh của quốc mẫu hay sao? Đứng trước người phụ nữ mình thương, lòng thần cũng như bệ hạ thôi. Quốc sư lấy vợ vốn là trái lẽ trời. Nếu bệ hạ đã đồng ý thì tại sao không thể cho thần tổ chức hôn lễ thật hoàn hảo? Thần chưa bao giờ giấu giếm bệ hạ tình cảm thần dành cho Liên Đăng. Bây giờ nàng là em gái bệ hạ, lại càng không thể để nàng phải chịu ấm ức được. Nàng đã uống thuốc quên tình, đã quên hết chuyện trước kia. Nếu không thể cưới hỏi đàng hoàng thì thần biết giải thích với nàng thế nào đây? Còn cả con của thần nữa, không thể để nó mang tiếng con hoang được. Nó phải được đi lại ở bên ngoài một cách quang minh chính đại chứ không như thần, sống lầm lũi trong Thái Thượng thần cung hơn trăm năm. Dù thần không phải quốc sư đời thứ nhất nhưng thần cũng đã phò tá bốn đời quân vương Đại Lịch. Thần chưa bao giờ đưa ra yêu cầu quá phận nào. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, mong bệ hạ thành toàn.”
Chàng ta đã nói đến thế rồi, còn không đồng ý thì hình như hơi khó nói. Nhưng hoàng đế là người suy tính hơn người thường cả vạn lần. Đại Lịch cần một anh hùng truyền kì. Nếu vị anh hùng ấy bỗng biến thành người phàm, vậy thì ai là sẽ là người minh chứng cho việc đương kim thành thượng chính là người đi tuần thay trời đây?
Hoàng đế im lặng, hồi lâu sau mới chắp tay sau lưng thở dài: “Kể từ ngày đại hôn của hai người, thiên hạ sẽ không còn quốc sư nữa.”
Dễ nhận thấy là hoàng đế rất không vui. Đương nhiên chàng ta cũng nhìn ra điều đó, song chàng ta lại chẳng hề bận tâm, đang định hành lễ tạ ơn thì Liên Đăng lại đi tới từ trên con đường nhỏ. Cô cất tiếng: “Bệ hạ nói rất phải. Chuyện của bọn em chỉ là chuyện nhỏ, không thể đặt ngang hàng với giang sơn xã tắc được. Hôm nay em tiến cung chỉ để báo tin cho anh với Chuyển Chuyển thôi. Hai người biết là được rồi, tổ chức hôn lễ hay không cũng không quan trọng.”.
Cô tỏ thái độ như thế khiến hoàng đế rất lúng túng: “Em đừng giận. Trẫm vẫn đang bàn bạc với quốc sư mà.”
“Em không giận gì hết, em nghĩ thế thật. Chàng với em được ở bên nhau, với em thế là đủ rồi. Có gióng trống khua chiêng hay không thì xóm giềng cũng đều biết cả, chỉ là mấy chuyện râu ria thôi.”
Hoàng đế quay lại nhìn quốc sư. Vẻ mặt chàng ta thản nhiên, dường như cũng đã đồng ý với cô.