“Băng qua thảo nguyên ngàn dặm, xuyên qua gió cát đại mạc, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của nàng, hôn lên bờ môi sau lớp mạng thưa của nàng…” Giọng Tát bảo vừa thô vừa vang, vừa cất tiếng hát là bay xa mấy ngàn dặm. Gã ngồi trên lưng lạc đà, vừa hát nghêu ngao vừa không ngừng ngoái đầu lại nhìn.
Mặt mày quốc sư xanh mét. Liên Đăng sợ chàng ta nổi đóa nên phải không ngớt mồm vỗ về chàng ta: “Quốc sư đừng quên bây giờ quốc sư đang cải trang thành nữ giới. Cứ coi như là gã ta hát cho tôi nghe đi.”
Quốc sư nghiến răng nghiến lợi: “Gã dám! Đồ tóc vàng lông lá, cứ như cả nghìn năm chưa được gặp phụ nữ!”
Liên Đăng toét miệng cười: “Ai bảo quốc sư chưng diện lên lại đẹp như thế chứ? Tôi nghe nói người Tây Vực thích con gái cao lớn, to thì mới khỏe, dễ sinh con. Chắc chắn Tát bảo vẫn chưa lấy vợ đâu. Gã là thủ lĩnh nên cần một người vợ tài cán. Dáng vẻ này của quốc sư lại hợp ý gã quá!”
Quốc sư đã nghe hát đến mức quay cuồng đầu óc rồi, lại còn phải nghe cô lảm nhảm, thế là càng giận mà không có chỗ trút. Liên Đăng sợ chàng ta giận quá nên đành dè dặt vuốt tay chàng ta: “Quốc sư là nam nhi, bị người ta cợt nhả đôi câu cũng có sao.” Thấy chàng ta đang kẹp đồng ngũ thù giữa hai ngón tay, cô hốt hoảng chặn lại: “Không được động thủ, gã mà ch3t là chúng ta hết đường vào thành đó.”
Quốc sư tức nghẹn, ủ rũ ngồi trên lạc đà: “Khiến gã câm mồm lại.”
Liên Đăng cũng không có cách nào: “Mồm mọc trên mặt người ta, tôi đâu quản được.” Nói đoạn, cô vỗ lên vai mình: “Quốc sư mệt không? Dựa vào vai tôi ngủ một lát đi, ngủ rồi là sẽ không nghe thấy gì nữa.”
Lúc đến, đám Liên Đăng mỗi người một ngựa, có điều vào đội buôn rồi thì phải nghe lời người ta. Ngựa chạy nhanh hơn lạc đà nhưng Tát bảo không thể phá vỡ quy tắc của đội nên ba người phải đổi sang đi lạc đà, ngựa thì để chở hàng. Liên Đăng và quốc sư cưỡi chung lạc đà để bảo vệ chàng ta không bị quấy rối.
Quốc sư khó chịu mãi, Liên Đăng ngọt nhạt khuyên bảo cả buổi, chàng ta mới thỏa hiệp, cúi người ôm eo cô, nằm trên lưng cô ngủ lim dim. Nhưng gã Tát bảo lại chẳng biết điều, càng ngày càng hát mấy lời to gan hơn, nào là làn da láng mịn, nào là bộ nguc cao vut, khiến cả đội buôn phá lên cười. Quốc sư hít sâu, định ra tay dạy cho gã một bài học.
Liên Đăng cũng cảm thấy gã Tát bảo quá đáng. Không cần quốc sư ra mặt, cô đã cầm bướu lạc đà rướn về phía trước, gọi gã rồi chắp tay nói: “Chúng tôi có đi cùng mấy người thì cũng đã đưa tiền rồi. Nếu Tát bảo thấy không tiện thì chúng tôi có thể gia nhập đội buôn khác, mong Tát bảo chớ chòng ghẹo chị gái tôi như thế.”
Cả đội buôn đều nhìn về phía này. Gã Tát bảo tự biết mình đuối lí nên bèn không hát nữa, đan hai tay trước nguc, cúi mình đáp: “Xin hãy thứ lỗi cho tôi đã không cầm nổi lòng mình. Lâu lắm rồi tôi không gặp được cô gái nào đẹp đến thế. Nói thật, mắt nàng ấy rất giống mẹ tôi…”
Quốc sư nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mẹ!!! Gã dám hát kiểu đó với mẹ hả? Coi bổn tọa là trẻ lên ba chắc?”
Quốc sư cao vời vợi lúc này lại bị người ta đùa bỡn như thế, đến là chua xót thay. Liên Đăng kéo mạng che kín cả người chàng ta rồi mới cất tiếng đáp: “Người Đại Lịch chúng tôi không thích như thế. Người Đại Lịch tôn sùng Nho gia, giữ lòng không tạp niệm, không nói lời tục tằng. Nếu Tát bảo đã giao thương với Đại Lịch thì phải biết nhập gia tùy tục.”
Tát bảo ấm ức ngậm miệng. Nhưng dù sao gã cũng tiếp thu ý kiến của cô, không hát nữa.
Đội buôn đi rất chậm, rõ ràng là đã trông thấy tường thành Toái Diệp rồi mà đến khi trời tối vẫn chưa vào được thành. Tuy trong thành không có lệnh giới nghiêm nhưng cổng thành sẽ đóng vào chính Dậu, đội buôn Túc Đặc không cần đi gấp nên bèn dựng trại cách thành bốn, năm dặm. (chính Dậu: 6 giờ tối)
Bây giờ đã có chỗ dựa, không cần phải sầu não vì chuyện qua ải nữa. Đám Liên Đăng hòa vào đoàn người, vây quanh đống lửa chờ Tát bảo chia đồ ăn.
Có lẽ do bận đồ nữ nên quốc sư cũng coi mình thành nữ luôn, cử chỉ õng à õng ẹo, lúc nào cũng bám rít Liên Đăng. Cô ngẩng đầu ưỡn nguc, cảm thấy lúc này mình phải có trách nhiệm bảo vệ chàng ta. Thế là, cô canh trái canh phải, hai mắt sáng ngời.
“Tại sao cô lại tốt với bổn tọa đến thế?”
“Bởi vì quốc sư là người của tôi.”
Chàng ta nghẹn họng: “Tôi thành người của cô hồi nào?” Chàng ta ngẫm nghĩ một lát, chẳng hề chán ghét tẹo nào. Thế là, chàng ta ngang nhiên xáp tới, bao trọn bàn tay cô: “Bây giờ nhiều người, cẩn thận tai vách mạch rừng. Bổn tọa đặc cách, sau này cho phép cô gọi tên bổn tọa.”
Cô quay sang nhìn chàng ta, ngần ngừ một thoáng rồi nhỏ giọng gọi: “Lâm Uyên.”
Lòng quốc sư chộn rộn. Cái tên này ít khi được dùng bởi chẳng ai dám gọi thẳng như thế. Song bây giờ, khi cô nói hai chữ Lâm Uyên với vẻ vô cùng trịnh trọng, chàng ta bỗng cảm động vô ngần, không thốt nên lời. Chàng ta đáp “Ừm” rồi siết chặt tay cô: “Sau này cứ gọi như thế đi, không được sửa lại nữa.”
Liên Đăng mỉm cười nhìn chàng ta, nhận ra quan hệ giữa hai người lại thân thiết hơn rồi, sau này có khi chẳng cần ép chàng ta cũng cam tâm tình nguyện theo cô về hang! Cô đang định nói thêm mấy lời tri âm tri kỉ, nhưng ngước mắt lên lại thấy một người Túc Đặc trẻ tuổi đang đi về phía này, trông sáng sủa gọn gàng, tướng tá rất được. Không biết có phải người của đội buôn hay không, dù sao cũng chưa gặp bao giờ. Cô gái ngồi cạnh chớp mắt kinh ngạc, càng chứng tỏ gã có lai lịch không rõ ràng.
Người Túc Đặc đó đi thẳng đến trước mặt bọn cô, cung kính hành lễ: “Người đẹp, ra chỗ vắng nói chuyện đi.”
Liên Đăng trợn mắt, hoảng hốt nhìn quốc sư rồi đứng dậy đáp: “Các hạ là người phương nào?”
Người Túc Đặc đó sờ cằm, do mới cạo râu nên từ tai đổ xuống cằm chỉ có vệt xanh mờ. Gã đỏ mặt, có vẻ hơi xấu hổ: “Đây là đội buôn của tôi. Tôi là Tát bảo của đội buôn.”
Liên Đăng giật mình. Để lấy lòng con gái nên gã đã cạo cả bộ râu quai nón rậm um đi, quả là dốc hết vốn liếng. Thì ra dưới bộ râu rậm rạp ấy lại là gương mặt vô cùng anh tuấn, cộng thêm thân hình cao to rắn rỏi nữa thì có thể coi gã là mĩ nam Tây Vực.
Nhưng có phải tất cả Tát bảo đều h40 sắc không nhỉ? Lần trước, tên có ý đồ xấu với Chuyển Chuyển cũng là Tát bảo. Người Túc Đặc không phải chịu quản thúc, làm Tát bảo ngang với làm vua một cõi. Vậy nên rốt cuộc gã muốn làm gì đây? Vừa ý quốc sư rồi nên tính đeo bám không tha hả?
Ánh mắt bọn cô không thân thiện, vẻ mặt lại chán ghét. Đương nhiên Tát bảo cũng nhận ra điều đó, gã cuống quýt chắp tay nói: “Tôi… Tôi… Tôi không có ác ý. Quá sở nữ giới ấy là của em gái đã mất của tôi. Thế nên tôi mới muốn thống nhất trước với nàng ấy để ngày mai đối phó ở chốt kiểm tra.”
Quốc sư nghe mà ghê tởm, cùng lắm thì chàng ta sẽ giết luôn gã người Hồ này rồi tự thống lĩnh đội buôn. Chàng ta đứng dậy đè vai Liên Đăng lại, ra hiệu Tát bảo dẫn đường rồi đi theo gã vào trong trướng.
Đàm Nô cầm bánh nướng về, nhìn một lượt không thấy quốc sư đâu. Cô đánh mắt hỏi Liên Đăng, Liên Đăng chỉ ra xa, nói với vẻ ảo não: “Bị Tát bảo dẫn đi rồi.”
Đàm Nô chẳng hề sốt ruột, chỉ đưa bánh cho Liên Đăng rồi ngồi xuống thì thầm: “Quốc sư là đàn ông, sao phải sợ quốc sư chịu thiệt chứ? Muội cứ lo cho thân mình đi. Quốc sư thủ đoạn cao cường, không cần lo lắng đâu.”
Liên Đăng lưu luyến dõi mắt nhìn ra sau, nhét bánh vào miệng, lẩm bẩm: “Gã Tát bảo này cũng biết nhìn đấy, con mắt tinh tường giống tôi. Chỉ tiếc là gã đã đi sai nước rồi, đến râu cũng cạo luôn. Nếu biết bị lừa có khi hối hận đến xanh ruột ấy nhỉ?” Liên Đăng thấy rất thú vị, che miệng bật cười khanh khách.
Đàm Nô lắc đầu đành chịu. Cô ngồi xích lại gần đống lửa. Hai bên lòng chảo là núi tuyết, cô không chịu được lạnh.
Liên Đăng dang tay ôm Đàm Nô rồi xoa bả vai cho cô ấy. Lúc quay đầu sang, cô thấy một người đàn ông Túc Đặc đang ngồi cách đó không xa, ánh mắt chạm nhau, anh ta khẽ cười thân thiện, cô cũng mỉm cười đáp lại, ngập ngừng một lát rồi bắt chuyện với anh ta: “Đây là đội buôn lớn nhất mà chúng tôi gặp dọc đường đi. Bọn anh vẫn luôn buôn bán trên hành lang Hà Tây à? Đã từng tới Trung Nguyên chưa?”
Người Túc Đặc gật đầu: “Đương nhiên là tới rồi. Có điều mấy năm gần đây thuế má tăng cao nên cơ bản là không ra khỏi Trương Dịch nữa. Phía Tây Trương Dịch chính là thiên hạ của bọn tôi. Đại Uyển, Ô Tôn, Sơ Lặc, còn cả Bắc Đột Quyết nữa, đi hết rồi.”
Nghe vậy, lòng Liên Đăng bỗng trào dâng hi vọng. Cô cố nén kích động, hỏi tiếp: “Nếu thế thì nhất định là bọn anh có kiến thức rộng rãi lắm đây. Tôi từng đọc “Tây Vực liệt quốc truyện”, thấy rất hứng thú với phong tục, tập quán của ba mươi sáu nước được ghi chép trong sách… Anh từng đi qua nước Sơ Lặc, vậy đã bao giờ nghe về Áp bất lô chưa?”
Người Túc Đặc trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đáp: “Từng nghe rồi. Nhưng không tường tận cho lắm, chỉ biết là loại độc rất ghê gớm. Người hay động vật chỉ cần ngửi thấy thôi là chắc chắn sẽ ch3t.” Nói rồi, anh ta liếc nhìn bọn cô: “Hai cô hỏi cái này để làm gì?”
Đàm Nô cố nặn ra nụ cười: “Không có gì. Lần trước vừa hay nghe thấy một vị đại phu người Hồ nhắc đến nên hơi tò mò thôi.”
Liên Đăng lập tức phụ họa: “Hình như còn độc hơn cả thạch tín của Trung Nguyên, vậy là không có cách giải hả?”
Người Túc Đặc nhún vai: “Thiên hạ có loại độc nào là không có cách giải chứ? Tiếc cái, tôi mới vào đội buôn chưa lâu nên chỉ được nghe đồn vậy thôi. Nếu bọn cô thật sự muốn biết thì có thể hỏi Tát bảo ấy. Tát bảo có kiến thức sâu rộng, biết hết các thức quý của Tây Vực.”
Liên Đăng mừng rỡ, vội kéo Đàm Nô chạy đến trướng. Lúc tới trước cửa, cô cất tiếng gọi, Tát bảo ra đón. Hai người vừa vào đã thấy quốc sư đang ngồi trên thảm Ba Tư thảnh thơi ăn nho.
Liên Đăng hơi khinh bỉ. Cô thì lo chàng ta bị người khác chòng ghẹo, kết quả chàng ta còn an nhàn hơn cả bọn cô. Cũng không biết phải nói thế nào, quốc sư luôn có bản lĩnh thay đổi càn khôn, dường như số chàng ta rất đỏ, bất kể lúc nào cũng có thể sống vô cùng thoải mái.
Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi nên Tát bảo đối xử với bọn cô rất nhiệt tình, không hề sử dụng kiểu toan tính của con buôn, còn mời bọn cô ngồi ăn bánh uống trà.
Liên Đăng không quanh co mà hỏi thẳng gã về áp bất lô. Quốc sư ngước mắt nhìn qua. Để khoe khoang tài học trước mặt người thương, Tát bảo đáp luôn không cần suy nghĩ: “Loại thuốc này là kịch độc, nhưng sau khi nhổ lên rồi phơi nắng lại trở nên vô cùng quý giá. Ví như đùi cô bị hoại tử phải cắt bỏ cả chân, pha bột áp bất lô với rượu có thể khiến cô mê man, không thấy đau nữa.”
Điều bọn cô quan tâm là thuốc giải nên đành hỏi tiếp. Tát bảo nói nhẹ như không: “Người Trung Nguyên bọn cô có câu vạn vật tương sinh tương khắc. Rễ áp bất lô mọc ở trên thi thể, thịt rữa rồi thì vẫn còn xương. Lấy xương nghiền thành bột, cũng pha với rượu, uống ba ngày liên tiếp là khỏi.”
Bọn cô nghĩ bao cách để tìm thuốc giải, kết quả đến chỗ gã lại được giải quyết dễ dàng bởi đôi ba câu. Liên Đăng và Đàm Nô nhìn nhau, ngỡ ngàng như đang mơ. Bây giờ đã có cách giải độc rồi nhưng biết đi đâu tìm nơi có thi sâm mọc đây?”
Liên Đăng li3m môi, thử thăm dò: “Chúng tôi cần loại thuốc này gấp. Tát bảo có thể tìm giúp chúng tôi được không? Nếu giúp được thì bọn tôi vẫn còn ít tiền, có thể lấy ra làm thù lao.”
Thi sâm có kịch độc, đừng nói là ăn, chỉ ngửi phải thôi đã đủ để mất mạng rồi. Tiền thì thơm đấy nhưng phải có phúc tiêu mới được. Quả nhiên, Tát bảo vô cùng do dự. Gã ngồi im, hai tay gõ lên đầu gối: “Lần trước tôi nhìn thấy áp bất lô là từ hơn mười năm trước ở nước Tinh Tuyệt. Loại thuốc này mọc lên bằng cách ngưng tụ thi khí một cách tự nhiên, con người không thể gieo trồng. Gặp được là cơ duyên, có thể gặp nhưng không thể cầu. Bây giờ chỉ còn cách dốc sức tìm kiếm thôi, nhưng sợ là tỉ lệ thành công không cao đâu…” Gã nhìn đi hướng khác, thấy người đẹp trước đĩa nho đang nhìn mình chăm chú thì bỗng mừng rỡ, lập tức bẻ cua: “Nhưng có thể xem sao. Thành Toái Diệp có truyền thuyết, đã từng có người phát hiện loại độc này ở cách chùa Hộ Quốc hai mươi dặm về phía Nam. Tôi đoán đấy chính là lăng mộ tiền triều. Bởi vì áp bất lô cần thi khí trên trăm năm nuôi dưỡng thì mới lớn được. Đợi chúng ta vào thành rồi tới đó xem thử là biết ngay.”
Liên Đăng thở dài, cuối cùng cũng có hi vọng rồi, điều này khiến người ta còn vui hơn cả núi vàng núi bạc chất trước mặt. Chỉ có tìm được thuốc giải thì quốc sư mới không phải chịu đau nữa, Đàm Nô cũng lấy lại dáng vẻ mạnh mẽ hoạt bát trước kia, còn có thể về Trường An, tìm Tiêu tướng quân rồi kết hôn.
Liên Đăng và Đàm Nô đứng dậy, cung kính hành lễ với Tát bảo: “Đa tạ Tát bảo đã giúp. Đến ngày thành công, chúng tôi tất sẽ hậu tạ Tát bảo.”
Bây giờ, Tát bảo chẳng còn đặt nặng chuyện tiền bạc nữa. Tiền bạc có thể kiếm đến già, nhưng lương duyên có lẽ cả đời chỉ gặp một lần. Gã nhìn mĩ nhân với vẻ si ngốc. Vẻ mặt mĩ nhân vẫn hờ hững. Gã yêu dáng vẻ lạnh nhạt xa cách này của nàng đến ch3t mất thôi! Vậy nên, gã phải nghĩ trăm phương ngàn kế để đổi lấy niềm vui của nàng. Giúp chị em của nàng cũng là cách thiết thực nhất để thu hẹp khoảng cách với nàng.
Gã cuống quýt xua tay: “Được dốc sức cho các cô nương là vinh hạnh của tôi.” Nói đoạn, gã lại quay sang bái tay với mĩ nhân: “Có thể hỏi đại danh quý tính của cô nương không?”
Quốc sư uể oải liếc Liên Đăng. Cô vội đáp: “Cô ấy tên Trường An. Chính là đô thành Trường An của Trung Nguyên đó.”
Tát bảo tấm tắc khen ngợi: “Tên hay lắm, đầy khí phách.” Sau đó, gã lập tức tự giới thiệu: “Tôi tên Thạch Bàn Đà, năm nay hai mươi chín tuổi, chưa lấy vợ. Tôi vẫn luôn chờ người hữu duyên với mình. Tôi tôn sùng văn hóa người Hán, hi vọng có thể may mắn kết hôn với con gái Đại Lịch, tôi…”
Gã còn chưa nói xong, quốc sư đã uể oải đứng dậy, kéo Liên Đăng ra ngoài.
Đàm Nô cười áy náy với Thạch Bàn Đà rồi nhanh chóng lui ra. Cô nghe thấy hai người họ đang cãi nhau. Quốc sư trách Liên Đăng: “Cô định bán phắt tôi đi đấy hả?”
“Trông vóc dáng gã cũng được mà, lại còn chân thành nữa… Tính ra người chịu thiệt chẳng phải gã hay sao? Quốc sư cố chịu đựng một chút là Đàm Nô được cứu rồi…”
Đàm Nô bước chậm lại, nhìn hai người sóng vai bước đi xa dần.
Quốc sư ngửa đầu nhìn trăng, ánh mắt mờ mịt: “Nói vậy tức là tôi vẫn phải tiếp tục giả vờ ư?”
Liên Đăng sờ đai lưng gật đầu: “Quốc sư cố thêm đi mà!”
“Vậy nếu Thạch Bàn Đà muốn thành thân với tôi thì sao? Bổn tọa đường đường là quốc sư, sao có thể hạ mình diễn trò như thế?”
Thấy chàng ta lại sắp nổi quạu, Liên Đăng vội vàng khuyên giải: “Bọn tôi không để quốc sư thành thân với gã đâu. Nếu đã nhờ gã tìm thi sâm thì đương nhiên tôi sẽ không để gã tìm không công, đưa hết tiền trong người cho gã là được. Có điều, phải lợi dụng sự ái mội của gã dành cho quốc sư đúng là vô liêm sỉ thật. Nếu gã biết đã yêu nhầm người, có khi lại khóc không thành tiếng ấy chứ…” Cô nói mà không nhịn được cười: “Vừa nãy quốc sư đã ăn nho với anh đào của gã rồi. Nếu quốc sư không có ý với người ta thì đừng nhận ý tốt của người ta. Bây giờ quốc sư còn oán trách gì nữa? Bấn quá thì lấy tôi gán nợ, miễn là gã chịu để mắt tôi.”
Quốc sư hừ lạnh: “Lấy cô gán nợ? Nhan sắc của cô mà sánh được với bổn tọa ư? Cô tốt với Đàm Nô thật đấy, có thể hi sinh nhiều đến thế vì cô ta.”
Liên Đăng gật đầu vô cùng nghiêm túc: “Không chỉ Đàm Nô mà với Chuyển Chuyển cũng thế.”
“Vậy còn bổn tọa thì sao?”
Cô thở dài: “Giống nhau hết. Nhưng bọn họ sẵn lòng chịu đao vì tôi. Còn quốc sư? Nói không chừng còn đâm tôi hai nhát ấy chứ?”
Chàng ta nghĩ xiên nghĩ vẹo theo hướng khác nên không đáp lời cô ngay. Trong bóng đêm, gương mặt chàng ta đỏ bừng lên: “Bổn tọa sẽ cố gắng nhẹ nhàng.”
Liên Đăng không có suy nghĩ đen tối giống chàng ta nên hoàn toàn không hiểu ẩn ý trong đó, chỉ coi là chàng ta đã đồng ý. Cô nói hết sức nghiêm túc: “Quốc sư cố chịu hai ngày đi, chờ vào thành rồi bàn sau. Nếu tìm được người khác dẫn đường cho chúng ta thì cũng không phải là không thể tách khỏi Thạch Bàn Đà.”
Quốc sư lườm nguýt cô, tiếp đó xoay người bỏ đi. Liên Đăng thoáng sững lại rồi vội đuổi theo: “Lâm Uyên…”
Có vậy, chàng ta mới chịu quay người lại, mặt mày hết sức không tình nguyện: “Có thật chỉ cần cố chịu đựng hai ngày là được không?”
Liên Đăng nịnh nọt: “Tìm được thuốc giải cho Đàm Nô thì sẽ không cần cắt cổ tay quốc sư nữa. Nhìn quốc sư đổ máu mà lòng tôi còn đau hơn cả quốc sư ấy chứ.”
Nghe vậy, sắc mặt quốc sư mới hết sầm sì. Chàng ta lại đưa ra yêu cầu: “Tối nay bổn tọa muốn ngủ cùng cô.”
Miệng Liên Đăng méo xệch mà chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
Vậy là, hai người đành dựng căn lều vải trên đồng cỏ, cách đội buôn khá xa. Lúc sắp đi ngủ, Liên Đăng chống cằm nhìn trăng, lẩm bẩm: “Không biết Cửu Sắc thế nào rồi, lão hoàng đế ch3t chưa…”
“Cửu Sắc không sao đâu. Trong đám hươu, nó là con lươn lẹo nhất, vừa tham ăn vừa lười biếng. Đến khi chúng ta trở về, chắc là nó đã uy vũ lắm rồi.” Chàng ta ôm cô, để cô tựa lên vai rồi mịt mờ nói tiếp: “Lão hoàng đế… Chỉ mong ông ta có thể cầm cự được thêm lúc nữa. Các hoàng tử Trung Nguyên đã dấy binh rồi, nếu Định vương nhân lúc thừa buổi rối ren để nhảy vào thì không biết thế cục sẽ như thế nào.”
Liên Đăng lặng thinh. Thật lâu sau, cô mới ngước lên nhìn trời cao: “Đây mới là mục đích quốc sư tới thành Toái Diệp đúng không?”