Sau khi mất đi một số thứ, con người sẽ trở nên bạo dạn hơn. Ngày trước cô còn lo chẳng biết xong việc rồi có thoát thân nổi không bởi còn vướng bận quốc sư, muốn ẩn cư nơi hang động cùng chàng ta, vì muốn có tương lai tươi sáng nên phải cẩn trọng. Giờ chàng ta đi rồi cũng tốt, không còn vướng bận, cô có thể toàn tâm hoàn thành mục tiêu của mình.
Đàm Nô vẫn thấy nuối tiếc: “Nếu quốc sư để thuốc giải lại thì hay quá. Muội quên là muội từng trúng độc của quốc sư, nếu phản bội thì sẽ nát ruột rồi ư?”
Bây giờ Liên Đăng mới nhớ ra chuyện này. Chẳng công bằng tí nào, cô không thể phụ chàng ta, nhưng nếu chàng ta tổn thương cô thì sao? Hồi trước chàng ta còn nói đến đúng thời điểm, chàng ta cũng sẽ uống thuốc trung thành với cô nhưng chẳng thấy thực hiện, sau này chẳng biết có còn cơ hội ấy không.
Cô cúi đầu, lòng vô cùng cô đơn: “Không sao, tôi không phụ chàng ta thì thuốc này sẽ không phát tác.”
Đàm Nô vội nói: “Nhưng như thế thì muội lập gia đình kiểu gì đây? Bỏ rơi muội giữa đường mà còn bắt muội phải giữ hẹn cả đời ư?”
Cô nhún vai, lại sợ Đàm Nô buồn nên đành khuyên nhủ: “Cho dù chàng ta không bỏ rơi tôi thì tôi cũng chẳng lấy chàng ta được, nên chàng ta có ở lại hay không cũng vậy thôi.”
Đàm Nô nghẹn lời, giận xong lại thấy thương cô nhiều hơn. Trong tình yêu, phận nữ bao giờ cũng khác cánh nam nhi, đàn ông có thể dứt ra bất kì lúc nào, nhưng phụ nữ đã yêu là yêu cả đời.
Cũng may Liên Đăng không phải người nghĩ mãi một chuyện. Cô nghỉ ngơi vài ngày đến khi không còn choáng đầu nữa thì thay váy dài, nói muốn đến Định vương phủ làm nô tì phòng bếp.
Đàm Nô lo lắng: “Người muội đang thế này vào vương phủ thế nào được? Vào thì cũng làm được gì?”
Liên Đăng chỉ mải vấn tóc. Cô nhìn mình trong gương, thấy rất hài lòng: “Giờ là lúc thích hợp nhất, tôi đang yếu, dù họ có muốn thăm dò thì tay chân tôi cũng không theo kịp sự điều khiển của não, họ sẽ không nhận ra tôi từng luyện võ. Ở quân doanh, chỉ những người thân cận mới tiếp cận được ông ta. Trong phủ lại khác, ông ta phải ăn uống ngủ nghỉ, cơ hội sẽ nhiều hơn.”
Đàm Nô nghe xong đành gật đầu: “Nếu muội đã nghĩ kĩ rồi thì hôm nay cứ đi thử vận may xem. Nhưng phủ Định vương không dễ vào đâu, phải để tôi giới thiệu mới được.” Cô sửa lại thắt lưng cho Liên Đăng, thoáng dừng rồi nói tiếp: “Chuyến này rất mạo hiểm, muội phải chuẩn bị thật kĩ, nhỡ Định vương đã biết chuyện thì chẳng khác nào chúng ta tự chui đầu vào rọ, không còn đường lui, chỉ có nước ch3t thôi.”
Đương nhiên là Liên Đăng đã có tính toán. Bản thân cô thì không sao, chỉ sợ sẽ liên lụy đến Đàm Nô. Đàm Nô lại cười: “Mạng tôi do muội cứu, tôi còn nợ muội mà. Đừng nói là ch3t vì muội, dù có vĩnh viễn không được siêu sinh tôi cũng chẳng nề hà.”
Thanh hoành đao đã nằm trong vỏ quá lâu, đến lúc thấy ánh mặt trời rồi. Đàm Nô rút đao quơ một vòng, Liên Đăng nâng tay áo dõi trông, ánh mắt thoáng nét cười đau thương.
Liên Đăng chỉ sắp hai bộ quần áo rồi đi theo Đàm Nô đến phủ Định vương. Lính canh cổng toàn là tử sĩ dưới trướng Định vương, trông thấy Đàm Nô thì vô cùng kinh hãi. Đàm Nô chắp tay với bọn họ: “Báo với chúa thượng giúp tôi, thuộc hạ sống sót quay về, xin thỉnh an chúa thượng.”
Giáo úy nhìn Đàm Nô thật kĩ, lẩm bẩm: “Quả đúng là Đàm Nô…” Đoạn, gã phất tay sai người vào bẩm báo rồi hạ giọng hỏi: “Sao cô vẫn còn sống thế?”
Trước kia cũng coi như là đồng liêu sớm chiều ở chung, giờ lại hỏi câu này, cứ như mong cô ch3t sớm vậy. Hễ nhìn thấy vương phủ là Đàm Nô lại buồn nôn, nhưng giờ đã chọn quay về thì cũng phải phối hợp diễn với Liên Đăng. Cô cười đáp lời: “Sau khi té ngựa, tôi được người ta cứu, may mà mạng lớn nên mới sống tới bây giờ… đã lâu không gặp, Bàng giáo úy vẫn khỏe chứ?”
Phận tử sĩ sống bạt mạng, chỉ biết hôm nay mà không có ngày mai, nên có lẽ không một ai hiểu nổi tại sao Đàm Nô lại quay về. Trước giờ chỉ có người đau khổ vì không thể thoát khỏi chốn này chứ chưa từng thấy ai đã đi rồi mà còn quay lại. Ngày trước cô bị vứt bỏ, cũng coi như đã trải qua thập tử nhất sinh, tại sao cô không tìm nơi để sống bình yên nốt quãng đời còn lại, chẳng lẽ trước kia vẫn chưa chịu khổ đủ ư?
Bàng giáo úy không nói ra những lời này nhưng ánh mắt nhìn cô hệt như nhìn đồ ngu. Gã chỉ quay mặt đi, đáp “Ừm”. Người vừa vào trong truyền lời đã đi ra, mang theo lệnh cho vời của Định vương. Gã giơ tay ra hiệu mời cô vào.
Liên Đăng theo sau Đàm Nô, đang định bước lên thềm thì bị ngăn lại. Đàm Nô vội nói: “Cô ấy là ân nhân của tôi, tôi dẫn cô ấy tới để gặp chúa thượng.”
Giáo úy nhìn Liên Đăng với vẻ nghi ngờ. Thoạt trông chỉ là một cô gái mới mười mấy tuổi, yếu ớt, không có tính công kích. Nhưng soát người thì vẫn phải soát, sau khi xác định cô không mang theo vũ khí gì mới cho bọn cô vào.
Đàm Nô rất thông thạo nơi này. Cô dẫn Liên Đăng đi trên hành lang. Định vương thường gặp thuộc hạ ở đình Phục Lai, nghe tên có vẻ hữu tình nhưng thực tế lại vô cùng tanh máu. Đàm Nô ngước lên nhìn bức hoành phi dưới mái hiên, thoáng dừng chân, sau đó cất bước tiến vào trong đình.
Liên Đăng xách tay nải theo sát Đàm Nô, không hề nhìn ngang ngó dọc. Phủ Định vương không được bài trí giống với các gia tộc lớn ở Đại Mạc như trong tưởng tượng của cô. Sống nơi quan ngoại xa xôi, lòng nặng nỗi nhớ quê. Thế nên vương phủ được xây theo bố cục Trường An chính thống nhất, có môn đình uy vũ, có ngói sen tinh xảo. Cô từng tới phủ của Lý Hành Giản, song Ngự sử trung thừa quả thực không thể nào bì được với thân vương. Chỉ riêng thủ vệ trong Phủ Định vương đã có thể sánh ngang với Long Thủ Nguyên, cứ mười bước lại có một binh lính mặc áo giáp, mặt bóng mồ hôi đứng gác dưới nắng, trông rất giống tượng Bồ Tát bằng đất trong miếu.
Vương phủ rất yên tĩnh, chỉ thấy tì nữ qua lại mà không có bất cứ tiếng động nào. Bên trong sảnh đường thấp thoáng tiếng bàn luận về thời cuộc hiện nay. Liên Đăng ngẩng đầu nhìn xuyên qua song cửa sổ, trông thấy một người đàn ông ăn vận trang trọng, ngồi hướng về phái Nam, xem ra chính là Định vương.
Tiên đế có mười người con trai, đương kim thánh thượng đứng thứ hai, Định vương đứng thứ mười sáu. Hai anh em chênh lệch tuổi tác lớn nên hoàng thượng đã già nua lọm khọm mà Định vương vẫn đương độ tráng niên.
Định vương hùng cứ một cõi, đương nhiên có vẻ uy nghiêm lẫm liệt. Chẳng biết có phải do danh hào của ông ta luôn quẩn quanh trong lòng cô hay không mà khi nhìn thấy người thật, cô bỗng có cảm giác sợ hãi. Lạ thay, trước đó ở Trường An, cô từng đối mặt với ba kẻ thù, dù trong lòng tính toán thế nào thì cô vẫn ung dung bình tĩnh. Vậy mà Định vương lại khiến cô thấy bàng hoàng sợ hãi. Nhìn kĩ, trông ông ta cũng không quá hung dữ, chắc hẳn hồi trẻ ông ta cũng rất anh tuấn, lại thêm xuất thân hoàng tộc nên không hề có vẻ cục cằn thô lỗ. Có thể là do người càng lắm mưu nhiều kế thì trông càng đáng sợ. Ông ta bỗng nhìn qua, Liên Đăng lập tức cúi đầu.
Định vương triệu kiến Đàm Nô, không cho cô vào trong. Liên Đăng đành đứng đợi ở hành lang, nghe bọn nói chuyện.
Định vương thấy rất khó hiểu với quyết định Đàm Nô: “Cô vào sinh ra tử vì bản vương, cuối cùng trên đường về lại bị bọn chúng vứt bỏ, cô không hận bản vương ư?”
Câu trả lời của Đàm Nô thể hiện đầy đủ giác ngộ của tử sĩ: “Lúc trước nếu không có chúa thượng ra tay cứu giúp thì thuộc hạ đã ch3t đói ven đường từ lâu rồi. Thuộc hạ biết quy củ trong quân doanh, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không thể vì bất cứ thương vong nào làm nhiễu loạn kế hoạch. Thuộc hạ nhất thời lơ là nên mới bị người ta phục kích, là thuộc hạ vô dụng, không dám oán hận chúa thượng.”
Định vương vẫn không tin cô. Ông ta thoáng ngừng lại rồi mới nói: “Nếu đã vậy tại sao một năm sau cô mới quay lại? Người Đột Quyết cắt đứt gân chân của cô ư?”
Liên Đăng nghe thấy tiếng Đàm Nô dập đầu xuống đất, sau đó nói rành mạch từng câu từng chữ: “Thuộc hạ bị mất hết nội lực, không còn mặt mũi trở về gặp chúa thượng. Đến hai ngày trước mới khởi sắc, dù có ch3t thì thuộc hạ vẫn là người của phủ Định vương. Xin chúa thượng xét cho lòng trung thành của thuộc hạ, cho thuộc hạ thêm một cơ hội.”
Sảnh đường có tiếng đứng dậy dạo bước, Định Vương thở dài nói: “Không ngờ trong quân doanh lại có tử sĩ trung thành dũng cảm như cô. Tốt lắm. Đương lúc cần người, cô trở về khiến bản vương rất vui. Công lực của cô khôi phục được mấy phần rồi?”
“Chừng sáu, bảy phần.”
“Tốt. Trong quân doanh không thiếu người nhưng bên cạnh vương phi lại đang cần người bảo vệ. Sau này cô ở lại phủ làm việc đi, cứ nghe lời vương phi là được.”
Liên Đăng đứng ngoài nghe, láng máng cảm thấy Định vương không hề đơn giản. Ông ta không hề bớt nghi ngờ Đàm Nô sau khi nghe cô giải thích, có khi còn cho rằng cô đang bị người khác sai khiến, muốn giữ cô lại để âm thầm theo dõi, lại không thể để cô nắm được tình hình trong quân nên mới dứt khoát để cô ở trong Vương phủ. Đối với ông ta, sống ch3t của Vương phi chẳng hề quan trọng bằng cuộc chiến.
Đương nhiên, Đàm Nô cầu còn chẳng được. Cô không muốn tách khỏi Liên Đăng, cũng không muốn phá vỡ lí tưởng lớn lao của đại quân Định vương. Cô chỉ muốn ở bên Liên Đăng, chớp thời cơ, hoàn thành tâm nguyện giúp Liên Đăng, thế là đủ rồi.
“Lần này, thuộc hạ có dẫn theo một người về cùng. Mạng của thuộc hạ do cô ấy cứu. Cha mẹ cô ấy đã mất cả rồi, không còn đường mưu sinh, thuộc hạ cả gan cầu xin chúa thượng thu nhận cô ấy, cho cô ấy miếng cơm manh áo.”
Đương nhiên, Định Vương sẽ triệu kiến Liên Đăng. Cô lặng lẽ đợi người tới truyền lệnh. Lúc nhận được lệnh, cô cẩn thận chỉnh trang lại quần áo đầu tóc rồi cúi đầu đi theo trưởng sử vào trong sảnh.
Cô cố tình đứng trơ ra, Đàm Nô nhắc nhở, cô mới dập đầu, quỳ rạp xuống đất nói như đang đọc thuộc lòng: “Xin đại vương thu nhận… Mẹ tiểu nữ qua đời lúc tiểu nữ mới ba tuổi, đến năm ngoái thì A gia cũng ch3t, bây giờ chỉ còn một mình tiểu nữ. Đàm Nô mà rời đi thì tiểu nữ chẳng còn nơi nào để nương tựa. Trong thôn có kẻ xấu, còn cả chó dữ nữa, không có Đàm Nô thì tiểu nữ sẽ bị bọn chúng bắt nạt. Đàm Nô đi đâu, tiểu nữ theo đến đó. Xin đại vương khai ân, để tiểu nữ ở cạnh cô ấy.” Liên Đăng không ngừng dập đầu: “Tiểu nữ biết nấu cơm, chẻ củi, gánh nước, việc chân tay nào cũng làm được hết. Tiểu nữ chỉ cần cơm no áo ấm chứ không cần tiền công, xin đại vương thu nhận… xin đại vương thu nhận…”
Định vương lệnh cho cô nâng người dậy. Ông ta chắp tay sau lưng quan sát cô: “Ngẩng đầu lên để bản vương nhìn cô.”
Liên Đăng không có sở trường gì khác, chỉ có giả ngu là giỏi nhất. Cô cũng chẳng cần phải giả vờ, tướng mạo cô vốn thuần lương, hai mắt to tròn, đen láy, đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, dáng vẻ còn hơi sợ hãi. Trên đời này có sát thủ nào giống cô không?
Nhưng rõ ràng là ông ta hơi ngây ra, vẻ mặt trở nên vô cùng quái dị. Ông ta nhìn cô chăm chú hồi lâu: “Cô là người nơi nào?”
“Bẩm đại vương, nguyên quán tiểu nữ ở Quan Trung, nghe nói để tránh thuế má nên sau này mới đến định cư ở Đôn Hoàng. A gia tiểu nữ xây nhà ở cạnh Hán Trường Thành, đến giờ đã hơn hai mươi năm rồi.”
Định Vương chầm chậm hít thật sâu: “Năm nay bao tuổi?”
Liên Đăng sợ ông ta sinh nghi nên cố tình báo thiếu hai tuổi, nói mới mười bốn. Định vương nhíu mày trầm ngâm: “Mười bốn… Cô tên gì?”
Cô biết không thể dùng cái tên Liên Đăng được rồi, Di Độ lại càng không thể nhắc tới. Nhớ đến giấc mơ thường gặp, cô chợt thốt ra: “Tiểu nữ tên A Ninh.”
Định vương ngây ra, dường như rất thất vọng. Nhưng vẻ mặt ấy nhanh chóng biến mất, ông ta gật đầu: “Nếu không còn nơi nương tựa thì ở lại đi!” Đoạn, ông ta quay sang lệnh cho trưởng sử dẫn bọn cô lui xuống, sau đó tiếp tục nghiên cứu bản đồ cương vực với quân sư.
Liên Đăng nhấc váy đi theo trưởng sử tới hậu viện, lòng mừng thầm, vào đây còn dễ hơn cả trong tưởng tượng của cô. Đợi cô cắm rễ trong Vương phủ, chỉ cần Định vương tạm thời không xuất chinh thì thu xếp một tháng thôi là đủ để cô ra tay rồi.
Đàm Nô ngoảnh lại nhìn, nhếch môi khẽ cười. Cô tiếp lời trưởng sử, liên tục nhờ bà chiếu cố Liên Đăng.
Trưởng sử thường theo Định vương ra vào quân doanh, tử sĩ là nữ rất ít nên bà cũng có ấn tượng với cô. Trưởng sử cười nhận lời: “Quy củ trong phủ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn. Trước mặt chủ nhân cứ chú ý cẩn thận, lời không nên nói thì chớ nói, việc không nên làm thì chớ làm là được. Có điều, gần đây tính khí Vương phi không được tốt, hay nổi giận. Đàm Nô cô nương hầu hạ bên cạnh Vương phi nhớ phải hết sức lưu ý.” Bà dẫn bọn cô đi qua cửa thùy hoa vào khu vườn ở mặt sau phủ, vừa đi vừa dặn dò: “A Ninh thì không cần lo, người mới tới thường được điều đến phòng bếp hoặc vườn hoa, không ở lại nhà trên đâu. Làm nhiều nói ít, người khôn giữ mình.”
Liên Đăng đáp “Dạ” giòn tan, đi theo trưởng sử xuyên qua khu vườn xanh ngát. Sau khi đi hết đoạn đường thẳng tắp, điện Lương Phong – nơi ở của Vương phi hiện ra trước mắt.
Cô từng nghe Phương Châu kể về Định vương phi. Nghe đâu bà ta là chị em của Lý Hành Giản, tính ra cũng là kẻ thù của cô. Liên Đăng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị bà ta gây khó dễ, nhưng không ngờ mới đòn phủ đầu thôi mà đã khiến cô trở tay không kịp.
Trưởng sử dẫn bọn cô vào phòng. Vừa mới bước chân qua cửa, bỗng từ đâu một hộp trang sức bay đến trước mặt. “Choang…” Châu báu và hoa điền trong hộp rơi toán loạn dưới đất. Lý Phi cất giọng the thé quát mắng nô tì trang điểm, đại khái là vì cô ta búi tóc Linh xà kế hơn một canh giờ mà vẫn chưa xong, khiến vương phi mất vui.
Hai nô tì tới dọn dẹp, chỉ dám bò dưới đất. Liên Đăng thầm kêu không ổn rồi, dưới chân cô có gì đấy cộm lên, chắc là lúc nãy bước vào không rụt chân lại kịp, chẳng may giẫm phải.
Cô lén dời chân đi, nghĩ chắc chẳng có gì to tát đâu. Ai ngờ Lý thị đã để ý cô từ trước, trông thấy miếng hoa điền làm từ đá vân mẫu khảm ngọc trai đã biến dạng dưới chân cô, bà ta lập tức lớn tiếng quát th40, bỗng cầm quạt gỗ* đập loạn xạ.
Pass chương sau: không cho pass (viết liền không dấu, không viết hoa)
Liên Đăng tự dưng bị ăn đòn, má phải và cổ đau nhói lên, thầm nghĩ bà điên này bệnh nặng lắm rồi, chẳng phân dân thường hay tiện dân đã đánh người rồi hả?? Đại Lịch có pháp luật. Chỉ tiện dân thì mới bà ta mới được phép đánh chửi tùy thích, cô không bán mình, cùng lắm chỉ là nương nhờ Vương phủ, bà ta lấy cớ gì để làm xằng làm bậy? Nhưng chắc có lẽ trong mắt bà ta vốn chẳng có khái niệm phân biệt dân thường và tiện dân. Hễ địa vị thấp hơn bà ta thì chính là tiện dân. Thành Toái Diệp là thiên hạ của vợ chồng bà ta. Luật pháp Đại lịch không áp dụng cho nơi này.
Liên Đăng rất tức giận nhưng lại không thể nổi giận. Bình thường thì cô chỉ cần giơ tay là có thể bẻ gãy cổ bà ta. Nhưng chuyện nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng đại mưu, cứ coi như gặp xúi quẩy vậy.
Liên Đăng vẫn cụp mắt, Lý thị đứng trước mặt cô, tức giận đến run người. Mái tóc đã búi được một nửa xõa xuống, gương mặt xinh đẹp nhưng lại dữ tợn như quỷ dạ xoa. Bà tay giơ quạt lên định đánh tiếp, trưởng sử tiến lên ngăn cản, tận tâm khuyên bảo: “Điện hạ bớt giận, vị cô nương này mới vào vương phủ hôm nay nên vẫn chưa biết quy củ. Điện hạ muốn đánh cô ta cũng được nhưng đừng để tức giận làm hại sức khỏe. Điện hạ bớt giận, nô tì lập tức sai người đi lấy đá vân mẫu và hạt cườm tới, đảm bảo sẽ làm ra miếng hoa điền còn đẹp hơn cả miếng này.”
Lý thị điều chỉnh tâm trạng mất hồi lâu mới dần tình tĩnh lại. Bà ta xoay người đi đến trước bàn trang điểm, dáng vẻ điên cuồng đã biến mất. Bà ta hòa nhã ngồi xuống, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Đàm Nô nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm đấm. Liên Đăng đứng rất gần Đàm Nô, có thể nghe thấy hơi thở đầy phẫn nộ của cô ấy. Cô buông tay khẽ chạm vào cô ấy, bảo cô ấy yên tâm. Chỉ là sau khi hết đau, vết đánh trên mặt trở nên nóng hôi hổi, có thể thấy má cô hơi gồ lên. Cô áp mu bàn tay lên má, chắc là sưng rồi.
Vẻ tức giận của Định vương phi cũng nhanh chóng nguôi ngoai, chỉ qua một tuần trà đã mất hẳn. Bà ta sờ lắc tay*, tựa ghế nhìn bọn cô. Trưởng sử giải thích lai lịch của bọn họ, Vương phi đứng dậy đi guốc, để nô tì dìu đến trước chậu hoa mẫu đơn.
“Chúa thượng nói sao thì làm vậy đi, không cần hỏi ta.” Nói rồi, bà ta quay đầu lại Liên Đăng: “Đúng lúc nơi này đang thiếu nô tì chăm hoa, ở lại chăm sóc mẫu đơn đi!”
Đây coi như là bồi thường cho việc vừa nãy bà ta đã để Liên Đăng phải chịu tai bay vạ gió. Nhưng trưởng sử biết, càng ở gần bà ta mới càng khổ, nói không chừng lại trở thành đối tượng trút giận của bà ta. Thế là, trưởng sử mỉm cười từ chối thay Liên Đăng: “Kẻ đến từ nông thôn như cô ta không hiểu tập tính của mẫu đơn đâu. Lỡ chăm không khéo thành ra lại làm hỏng hoa quý. Nô tì thấy ngoài vườn đang thiếu người quét tước, cứ để cô ta tới đó đi! Chờ đến khi cô ta quen quy tắc trong vương phủ mà điện hạ vẫn ưng cô ta thì chuyển cô ta đến điện Lương Phong!”
Định vương phi cũng không miễn cưỡng, đành nói với vẻ uể oải: “Được!” Bà ta thoáng ngừng một lát rồi lại hỏi trưởng sử: “Ngươi trông cô ta có giống một người không?”
Trưởng sử cúi mình chắp tay, cười với vẻ mờ mịt: “Nô tì không nhìn ra.”
Vương phi quay sang, bật cười: “Ngươi không nhìn ra ư? Con mắt của chúa thượng tinh tường hơn ngươi nhiều.” Vừa nói, bà ta vừa giơ bộ móng tay sơn đỏ chót, nhọn như lưỡi dao ra. Bà ta khẽ bấm, ngắt một bông hoa đỏ rực đang nở rộ xuống. Sau đó xoay người soi mình trong bể cá, nương theo hình ảnh dập dờn, cài hoa lên búi tóc.
*Quạt gỗ
*Lắc tay (条脱: điều thoát, 1 loại lắc tay thời cổ đại)