Cá lúc beta chương này: Cái thể loại gì thế này? Tui phỉ nhổ, bỏ không làm chương này được không?
Liên Đăng không hiểu lắm, “bắt” được chàng ta gì cơ? Càng nghĩ càng thấy lạ, cô lại bóp một cái khiến chàng ta giật bắn mình: “Chính là cái này.”
Liên Đăng hoảng hồn, vội thả tay ra: “Đây là gì vậy?”
Quốc sư thấy cả người nóng bừng lên, cơ thể như sắp vỡ ra đến nơi. Chàng ta thở nhẹ, ấp úng nói: “Nàng đừng hỏi, tới lúc quan trọng sẽ cần đến.”
Chàng ta càng ậm ờ cô lại càng tò mò: “Rốt cuộc là cái gì đấy? Cho tôi nhìn một cái đi.”
Quốc sư đỏ mặt tía tai, cái này sao có thể thích lấy là lấy ra được, đúng là khiến người ta xấu hổ quá đi thôi. Chàng ta che mặt: “Lấy ra ắt thấy máu, không nhìn thì hơn.”
Liên Đăng thầm nghĩ cái này nhất định là ám khí, nghe vẻ lợi hại lắm đây. Thứ này tuy cứng rắn nhưng lại không lạnh lẽo như đao kiếm, cô thực sự không nghĩ ra vật như thế có thể gây ra sát thương gì được. Cô đẩy chàng ta ra để nhìn kỹ nhưng bị lớp áo che mất nên không thấy gì. Liên Đăng nói nhỏ: “Cái đấy dùng thế nào vậy? Hạ độc à? Ngấm vào máu là tắt thở ư?”
Quốc sư thấy tim mình đập liên hồi, như sắp ngất đến nơi, song thấy cô tò mò như thế thì lại đâm nổi hứng trêu chọc. Chàng ta nhanh chóng nảy ra một kế, ngượng ngùng cười nói: “Nếu nàng thật sự muốn biết thì bổn tọa có thể cố làm mẫu. Nhưng chuyện này một người khó làm, nàng phải phối hợp mới được.”
Liên Đăng gật đầu, ra vẻ mặc chàng sai bảo: “Chàng định thử độ sắc à?” Cô vừa nói vừa vén tay áo lên: “Có xuống đao cũng không sao đâu, tôi không sợ đau.”
Quốc sư hơi thiếu tự nhiên: “Không đến nỗi đấy đâu, nàng cứ nằm xuống là được, không cần làm gì cả. Đợi sau này quen rồi thì chúng ta có thể thử các tư thế khác.” Chàng ta nói xong câu ấy thì xấu hổ vô cùng, lại lấy tay áo che mặt.
Liên Đăng đáp được rồi nằm yên trên mái ngói, chàng ta tiến sát lại, nhẹ nhàng vuốt v3 đường cong bên eo cô: “Chỗ này không thích hợp, tôi sợ sẽ làm nàng bị thương nên chỉ làm mẫu trước thôi. Nếu nàng thấy hứng thú với chuyện này thì sau khi về chúng ta sẽ tiếp tục.”
Chàng ta khẽ li3m môi rồi hôn cô, càng hôn càng sâu, quấn quít không rời, gần như không thở nổi.
Liên Đăng bật ra những tiếng thút thít. Cảm giác khao khát dâng trào từ tận đáy lòng, như muốn xé cô thành trăm mảnh. Cô ôm chặt quốc sư, cô thật sự rất yêu người này, dẫu cho chàng ta có vô vàn khuyết điểm thì cô vẫn yêu. Chàng ta muốn mi mi cô cũng thuận theo, thậm chí khi chàng ta lướt qua trước nguc rồi dừng lại, cô vẫn không hề ghét bỏ. Cô không còn quan tâm rốt cuộc món bảo bối kia của chàng ta là gì nữa, chàng ta ngày càng thuần thục, những cái vuốt v3 khiến cô ngất ngây, chỉ biết đến chàng ta mà thôi.
Nếu bảo quốc sư không biết thì một người sống hơn trăm năm như chàng ta còn gì không biết đây? Chẳng qua là chàng ta chưa có kinh nghiệm thực chiến mà thôi. Thanh tâm quả duc là lời răn dạy sư phụ để lại, chàng ta một mực tuân thủ là do chưa gặp được đúng người. Chàng ta chẳng buồn để ý sau khi phá giới sẽ gặp phải chuyện gì, chỉ biết trước khi ch3t có thể mạnh dạn yêu một người thì cũng không uổng đời này.
Chàng ta vén váy áo của Liên Đăng lên, thấy cô không hề có ý phản đối. Tây Vực giữa hè nóng như đổ lửa nên quần áo rất mỏng manh, bên dưới chiếc quần lụa bán trong suốt là đôi chân thon dài đẹp đẽ. Chàng ta miết lên đầu gối cô, nghiêng người phủ lên trên cô. Dưới ánh trăng, đôi mắt Liên Đăng óng ánh như phát sáng, cô dè dặt choàng tay ôm chàng ta: “Sau đó thì sao?”
Quốc sư chưa bao giờ thấy hừng hực sức sống đến dường này, cách lớp áo choàng nhăn nhúm mỏng manh tựa làn khói, chàng ta huých một cú chẳng mấy nho nhã. Cú huých này khiến cả người chàng ta sướng rơn nhưng lại như uống rượu độc giải khát, lập tức thấy dằn lòng chẳng đặng. Chàng ta cố kiềm chế, chống hai khuỷu tay nhìn cô: “Nàng cảm nhận được không?”
Liên Đăng thấy hơi ngại, sự tiếp xúc ấy thực sự rất khó thốt ra lời, cô còn nghĩ có thể là ngộ thương nên dứt khoát không nhắc đến, chỉ hỏi: “Như vậy thôi ư? Cái đó dùng để đâm vào người sao?”
Quốc sư bỗng nảy ý muốn trêu cô, chàng ta chẳng quan tâm đến mặt mũi nữa, từ từ áp sát vào người cô mà “đưa đẩy”, nói như mê sảng: “Đúng vậy, không làm với người ngoài mà chỉ với người yêu thôi. Một lần không đủ, phải làm tuần tự từng bước, một nhát, rồi lại một nhát,…”
Thoạt đầu, Liên Đăng hãy còn m0ng lung nhưng cuối cùng vẫn bừng tỉnh. Khi mai phục để giết Trương Bất Nghi, cô từng núp trên nóc phòng ngủ lúc nửa đêm, nghe lén được chút tiếng động của nam nữ chốn khuê phòng. Bên ngoài là mùa đông nhưng Trương Bất Nghi vẫn ngủ gối sứ, đầu cài trâm ngọc, lúc làm chuyện kia chỉ nghe thấy tiếng trâm ngọc va đập trên gối sứ, tựa như trâm cài tóc của cô va vào ngói lúc này.
Bây giờ có nói chàng ta không đáng một xu chàng ta cũng nhận chứ huống gì nói hư hỏng. Chàng ta ôm ghì cô, chìm trong cơn đê mê t1nh duc, thì thầm: “Chuyện luân lí thường tình…”
Hai mắt Liên Đăng nhắm nghiền, đưa tay ôm chặt chàng ta, dần dâng trào cảm giác vui thích kì lạ. Hóa ra cấp độ sâu nhất không phải mi mi mà là chuyện này, cô thở d0c, thì thào gọi tên chàng ta. Chàng ta hôn lên môi cô, đáp lại từng tiếng gọi.
Đọc trên trang chính chủ bạn nhé: y e n n h i s h a r k – w o r d p r e s s
Chàng ta vẫn sợ ngói nhà làm cô bị thương nên chỉ “làm mẫu” một lát rồi ngừng. Liên Đăng mờ mịt như kẻ ngốc: “Chúng ta thế này có được tính là thành thân rồi không?”
Chung quy thì chàng ta vẫn còn lo lắng chuyện sống ch3t của ba năm sau. Nếu giờ chạm vào cô mà nhỡ sau này chàng ta không về được thì sẽ làm tổn thương cô rất nhiều. Chuyện khi nãy tựa như đứa trẻ tò mò lấy hết can đảm thử một lần. Chàng ta biết sau đó còn có chuyện sung sướng hơn nữa nhưng khi bình tĩnh rồi phải biết chừng mực. Dẫu sao cũng không còn là thiếu niên dễ kích động nữa, chàng ta phải cố kị rất nhiều thứ.
Quốc sư ôm Liên Đăng dậy, để cô ngồi trên đùi mình. Chàng ta ngửa đầu nhìn mặt trăng đang treo cao: “Chuyện vừa nãy bị ông trời thấy rồi.”
Liên Đăng thẹn thùng vùi mặt vào nguc chàng ta: “Trông thấy cũng chẳng sao, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ mãi mãi bên nhau. Tôi chỉ mong có một ngày chúng ta trở thành phu thê thật sự, tôi muốn gọi tên chàng trước mặt mọi người. Khi ấy tôi sẽ hét to tên Lâm Uyên, to đến mức vang khắp con phố.”
Chàng ta cười khúc khích, hôn lên trán và mũi cô, lòng chợt hơi xót xa. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, chàng ta mới cất tiếng: “Tôi cũng có một mong muốn, đó là trở thành lang quân danh chính ngôn thuận của nàng chứ không phải trai lơ. Kẻ nào dám đi xem mặt nàng tôi đánh kẻ đó, sau đó nói nàng là phu nhân, là vợ của tôi.”
Suy nghĩ này chẳng hề nho nhã nhưng lại khiến người ta khấp khởi vui sướng, tựa như trông thấy trên mười dặm đường Trường An nô nức màn xe, chàng ta áo vận áo gấm đai ngọc, mỉm cười đứng dưới cửa, đưa tay nắm chặt tay cô, đỡ cô xuống.
Liên Đăng gẩy vành ta chàng ta: “Tôi sẽ không đi xem mặt nữa, làm thế là có lỗi với chàng, khiến chàng tức giận rồi.”
Chàng ta oán giận lườm cô: “Nàng biết thế là tốt, không được cậy vào việc tôi một lòng một dạ mà to gan liên tục làm tổn thương tôi như thế. Làm người phải có lương tâm.”
Liên Đăng cười ngượng: “Tôi nhớ rồi, lần sau sẽ không thế nữa. Đến khi xuất phát, chàng ở đâu thì tôi sẽ ở chỗ đó, lúc nào cũng trong tầm mắt chàng hết. Chàng khỏi cần lo gì nữa nhé.”
Quốc sư nghe vậy thì kinh ngạc: “Nàng muốn theo quân sao?”
“Phải, tôi không yên tâm để chàng trong quân đội. Tôi muốn ở bên chăm sóc cho chàng.”
Chàng ta bật cười: “Có gì mà không yên tâm chứ? Nàng ở trong đó mới khiến tôi phân tâm. Thế này nhé, tôi để Hạ quan hộ tống nàng về Trường An trước rồi tìm chỗ ổn định, sau khi tôi trở về sẽ cùng nhau giành lại địa bàn.”
Liên Đăng lại cứng đầu, quyết giữ ý mình, cho dù là lời chàng ta cũng không chịu nghe theo. Cô nhăn mặt: “Chàng đẩy tôi ra nhất định là có ý đồ khác. Lâm Uyên, giữa chúng ta chịu thêm trắc trở nào nữa, chàng biết mà.”
Chàng ta không nói được gì, đành gật đầu: “Tôi biết. Nếu nàng đã muốn thế thì tôi cũng không ép. Chỉ là hành quân tập kích gian khổ hơn việc một mình đi qua hành lang Hà Tây nhiều, nàng cảm thấy mình có chịu được không?”
Con người Liên Đăng có thể sợ bất kỳ thứ gì, chỉ có chịu khổ là không. Từ bé đến giờ, chỉ có hai ngày làm quận chúa là coi như bình yên, còn lại toàn là lang bạt khắp chốn, bữa no bữa đói. Cô vung tay lên: “Không sao hết, tôi vẫn còn chàng mà. Người biết hưởng thụ như chàng làm gì có chuyện bạc đãi bản thân? Có ô dù lớn là chàng đây, tôi tất được che chở. Hay là chàng không muốn chia cho tôi?”
Chàng ta ngẫm nghĩ, cô nói thế cũng đúng, hiện giờ chàng ta thà để mình thiệt thòi chứ cũng không để cô phải chịu khổ. Xem ra không còn gì phải bàn cãi nữa rồi. Quốc sư vuốt tóc cô: “Vậy thì nàng theo tôi đi, đừng can dự vào chiến sự, học làm phu nhân của tôi đã.”
Liên Đăng nhoẻn miệng cười, cô cũng không muốn trong quân có chuyện gì cả. Nói thật thì cô đi theo chính là vì để được yên tâm.
Tối nay là Trung thu, thành Toái Diệp rất náo nhiệt, hoa đăng phủ khắp chốn, ca múa ở muôn nơi. Hai người ngồi trên đỉnh tháp dõi mắt trông, từ đây có thể nhìn được rất xa. Phía đông thành Toái Diệp là một vùng hoang mạc rộng lớn, nơi đó ít người, chỉ có lác đác mấy ngọn đèn nhỏ bé, tựa ánh sáng le lói do vụn đá trên sa mạc Qua Bích phản xạ ra.
Liên Đăng ôm cánh tay chàng ta, tựa lên vai chàng ta. Quốc sư chạm vào tay cô: “Ở đây gió lớn, ngồi lâu sợ bị lạnh. Chúng ta về thôi.”
Liên Đăng hơi buồn ngủ, chỉ đáp ậm ừ. Cô vắt qua người chàng ta như sợi dây leo, biết chàng ta sẽ không ném mình xuống giữa chừng nên dù dọc đường gió thổi ào ào bên tai thì cô vẫn không hề mở mắt.
Chàng ta bế cô vào phòng rồi đặt lên giường, nương theo ánh nến để nhìn kỹ gương mặt cô. Hình như chàng ta chưa từng để tâm nhiều đến cô. Chàng ta luôn cảm thấy cô đủ kiên cường, đủ sức ứng phó tất cả khó khăn nhưng hóa ra không phải. Chàng ta ngắm dung nhan say giấc của cô, lông mi dài và cong, chóp mũi nhỏ nhắn cùng đôi môi đầy đặn. Nếu không làm cô đau lòng thì có lẽ cô sẽ tròn hơn, như thế sẽ càng đáng yêu.
Chàng ta cứ ngồi ở đó, không muốn rời đi. Chàng ta chưa bao giờ có cảm giác đến gần trái tim một người đến vậy. Chàng ta nhận ra đây chính là người mình nhất định phải quan tâm, là khác biệt giữa thích và yêu. Lời yêu trước đây chàng ta thốt ra kì thực chẳng phải yêu mà chỉ là thích. Sau tối nay, chàng ta sẽ đau khi cô đau, trái tim sẽ tan chảy trước cô. Bây giờ chàng ta mới hiểu, hóa ra như thế mới là yêu.
(Đây là lí do Cá đổi xưng hô nè, trước kia chỉ là thích, bây giờ mới là yêu)
Nhưng không đi không được, cứ kề cà mãi chuyện nhi nữ tình trường thì còn ra thể thống gì. Chàng ta đứng dậy định rời đi, không ngờ dải lụa trên áo lại quấn vào ngón tay người kia, cô cười biếng nhác: “Chàng không chạy thoát đâu.”
Đầu quốc sư rối như tơ vò, vốn đã hạ quyết tâm thật lớn lại bị cô phá vỡ tất cả. Chàng ta cố đấu tranh lần cuối: “Đêm khuya rồi, tôi nên về thôi.”
Cô xoay người, má áp xuống nệm mát đến biến dạng, lẩm bẩm: “ Lâm Uyên…”
Chàng ta đáp: “Ừ. Sao thế?”
Liên Đăng dịch người sang một bên, nhường lại một khoảng giường lớn: “Quận chúa muốn trai lơ ngủ cùng.”
Quốc sư bỗng có cảm giác khổ tận cam lai, lư hương tỳ hưu đồng đang đốt an tức hương*, khuê phòng con gái rèm lụa phất phơ, êm ái ngỡ giấc mộng. Vừa nãy chàng ta đã nói với cô, nếu thấy thích thì sau khi về sẽ làm tiếp. Cô nhiệt tình như thế chẳng lẽ có ý đó sao?
Lòng chàng ta không khỏi rung động, cô vô cùng có thành ý, quả nhiên là định phó thác chung thân. Chàng ta ngồi xuống giường, từ từ nằm xuống bên cạnh cô. Liên Đăng nhìn chàng ta rồi tự lăn vào nguc chàng ta, còn hôn lên cổ ai kia: “Tôi không muốn chia cách với chàng, chàng đừng đi.”
Chàng ta nghiêng người, thò tay vào vạt áo vuốt v3 tấm lưng mịn màng của cô, muốn kiểm tra xem mảnh ngói có làm xước da cô hay không. Liên Đăng sợ nhột, bị chạm vào là giật bắn như lò xò, vô tình lại càng gần chàng ta hơn. Những suy nghĩ đẹp đẽ lại tràn qua đầu quốc sư, đè tay lên m0ng cô rồi đưa “quả cầu hương mạ vàng” tiến về trước một chút.
Mặt Liên Đăng đỏ rực lên: “Tôi không có ý khác.”
Chàng ta hơi thất vọng nhưng lại ra vẻ đoan chính: “Bổn tọa cũng thế.”
Liên Đăng không nói gì, rũ mắt xuống nhìn. Chàng ta thấy thế, lúng túng lùi về sau một chút, cố gắng vớt vát mặt mũi, giả ngơ nói: “Không phải chủ ý của tôi, dường như nó tự có suy nghĩ riêng. Giống như chìa khóa tìm ổ, chày tìm cối mà thôi, đều là chuyện hiển nhiên.”
Cô mê mang gật đầu, chớp mắt đã ngủ sâu, để lại quốc sư một mình với đêm thâu, sầu khổ vô biên.