Tuyết lớn bao phủ làm cô lập hẻm núi, bọn họ đang ở đoạn giữa Biển Đô Khẩu. Nhìn bốn phía chỉ thấy một màu trắng mênh mang, không phân nổi đâu trời đâu đất.
Đại quân bị vây khốn, Định vương nóng ruột lạ thường. Đây không phải điềm lành, còn chưa giao chiến đã bị thiệt hại ở nơi này, lần gióng trống hành quân này há lại chẳng thành trò cười? Ông ta hơi trách quốc sư: “Quốc sư nói trong vòng ba ngày tất ra khỏi Biển Đô Khẩu, tại sao mới qua hai ngày đã đổ đại tuyết rồi?”
Quốc sư buông mi, gật đầu: “Bổn tọa nói trong vòng ba ngày, bởi vì ba ngày sau thời tiết sẽ càng tệ hơn. Nếu đại quân không thể thuận lợi rời khỏi, đợi đến lúc tuyết ngừng thì hẻm núi này sẽ thây chất thành núi.”
Định vương nghẹn họng, giận tím mặt mày, phẫn hận khôn tả mà lại không thể nổi cơn. Ông ta quay sang quát th40 phó tướng: “Chọn năm đô úy Chiết xung, lệnh cho dẫn một ngàn hai trăm người dọn tuyết mở đường, nội trong một ngày phải thông lối, toàn quân dạ hành, phải ra khỏi Biển Đô Khẩu trước sáng mai.”
Phó tướng lĩnh mệnh rời đi, song nộ khí nam nhi đã nổi thì khó lòng tiêu tan. Định vương đi đi lại lại trong trướng, nỗi nghi hoặc dần dâng lên. Ông ta liếc nhìn Đô hộ Thái Diễm, cười lạnh: “Nếu có thiên tai thì quốc sư ắt sẽ dự đoán được. Đại quân có thể đóng quân tại Trương Dịch hai ngày rồi hãy đi qua, tại sao phải đi vội trong ba ngày? Quốc sư, tiểu vương và Thái đô hộ hiện giờ đã lên chung con thuyền, quốc sư nên vạch ra kế hoạch hành quân có lợi nhất cho chúng ta mới phải. Bây giờ mười ba vạn người bị vây khốn ở đây, sơ sẩy cái là toàn quân bị diệt, chẳng lẽ đây là điều quốc sư muốn trông thấy sao?”
Liên Đăng đứng cạnh lắng nghe, lòng bất an. Cô nhìn quốc sư, ánh than hồng hắt lên mặt chàng ta, áo lông chồn trắng tinh cũng nhuốm sắc đỏ. Quốc sư ung dung đưa mắt, lướt qua mặt Thái Diễm. Thái Diễm là người xảo quyệt, rơi vào tình huống này chỉ biết hòa giải. Chàng ta lại nhìn Định vương, nói từ tốn: “Hình như điện hạ quên tờ chiếu chỉ kia rồi nhỉ? Trong tay Triệu Thần Thông ở Trương Dịch có năm vạn nhân mã, hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn quan sát. Chỉ cần Trung Nguyên truyền chiến báo tới, triều đình muốn dẹp loạn đảo chính thì rất có thể đại quân điện hạ sẽ đứng trước nguy cơ trước sau thọ địch. Dừng lại ở Trương Dịch, điện hạ không sợ đêm dài lắm mộng ư? Biển Đô Khẩu là tấm lá chắn tự nhiên. Nếu Triệu Thần Thông có dị động, bổn tọa còn có thể bố trận ở Biển Đô Khẩu khiến hắn có đi mà không có về. Nhưng nếu giao chiến ở đồng bằng, bổn tọa có là thần tiên Đại La thì cũng không dám đảm bảo binh mã của điện hạ không bị thương vong.” Đoạn, chàng ta bật cười: “Điện hạ khởi binh vốn đã là nước đi mạo hiểm. Thành bại dựa cả vào số mệnh. Nếu điện hạ cảm thấy bổn tọa vô dụng thì bổn tọa có thể quay về quãng ngày tự do tự tại của mình. Còn về chuyện sau này, điện hạ hãy tự lo liệu.”