Kinh Độ Vong

Chương 91



Edit: Cá, Lin

Beta: Cá

Trong Cửu Trùng tháp không biết năm tháng, chỉ có hai ngọn nến u ám chập chờn trước điện thờ phía xa. Quốc sư chậm rãi rời khỏi bồ đoàn, do hơi vội vàng nên lảo đảo suýt ngã. Ngọc bội ở thắt lưng va vào mép lư, vỡ tan tành. Chàng ta gom mảnh vỡ muốn ghép lại, rồi chợt nhận ra làm vậy cũng chẳng có chút nghĩa lí gì, đành dứt khoát kéo cả sợi dây ra quẳng vào góc.

Lâm Uyên đi giữa ánh sáng leo lắt vào phòng ngủ, chàng ta đã ở đây trong sáu năm trước khi trở thành quốc sư. Sau này, chàng ta cũng hay mượn cớ bế quan lánh đời để tĩnh dưỡng ở đây. Chàng ta là người thích hưởng thụ, sàn trải thảm gấm, giá đèn thếp bạc mạ vàng, rõ ràng rất rực rỡ nhưng trong mắt chàng, mọi thứ đã mất đi vẻ rực rỡ.

Hành động của chàng ta rất chậm chạp. Quốc sư ngồi xuống trước bàn trang điểm, nhìn bản thân trong gương đồng, vẫn da trắng tóc mun như xưa, chẳng có vẻ gì là già nua. Nhưng chàng ta tự rõ rằng cơ thể này đã hơn trăm tuổi, đi hai bước thôi cũng thấy đuối sức.

Thế này là đã đỡ hơn nhiều rồi, còn nhớ sau trận quỷ chiến, chàng ta còn chẳng đứng nổi. Nếu không có Thúy Vi đón chàng ta về thì chắc giờ này, chàng ta vẫn như đống bùn nhão nằm rạp giữa núi sâu nơi biển Đô Khẩu. Anh hùng mạt lộ, mĩ nhân về già, toàn những điều khiến người ta phải thổn thức. Chàng ta cẩn thận soi gương, bỗng thấy nốt ruồi ở má trái. Chàng ta sững sờ, giơ tay lau mặt gương đồng đi, may là vẫn lau được, chàng ta khẽ thở phào.

Quốc sư loạng choạng đứng lên, đến bên chậu nước rồi tập trung quan sát. Lâu lắm rồi không gặp Liên Đăng, lúc nhớ cô thật sự rất đau khổ, nhưng dù chàng ta có dốc sức cố đủ mọi bề vẫn không thăm dò được hành tung của cô. Gần đây, chàng ta thường cảm thấy mình thật vô dụng, sau khi mất công lực, chàng ta còn chẳng bằng người thường. Đôi khi chàng ta cũng hoài nghi, dùng một nửa tu vi để làm sư phụ sống lại có đáng giá không. Thực ra chàng ta cũng có lòng riêng, chưa chắc lại đã tìm được nửa cuốn “Kinh độ vong” còn, bởi lẽ chàng ta đã xem hết văn hiến của ba sáu nước Tây vực rồi mà chẳng có chút manh mối nào. E rằng cuốn kinh văn hoàn chỉnh của quân chủ nước Hồi Hồi đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử. Thậm chí chàng ta đã từng phái người đi tìm kiếm ở lăng mộ hoàng gia nhưng vẫn không tìm được gì. Vậy nên nếu chàng ta muốn sống tiếp thì phải có người có năng lực ngang ngửa kéo dài mạng cho chàng ta bằng nửa cuốn kinh này.

Trước kia, chàng ta chẳng sợ ch3t. Chàng ta đã sống chán ngán lắm rồi, ch3t xong thì đến thế giới khác ngắm cảnh thôi. Nhưng giờ đã động lòng phàm, chàng ta bỗng thiết tha được sống tiếp. Ít nhất là phải thêm được sáu mươi năm nữa, để Liên Đăng và chàng ta được già đi cùng nhau. Tiếc thay lúc này, mọi thứ đều tồi tệ, chàng ta không thể tự vệ, còn chẳng bước ra khỏi Cửu Trùng tháp này chứ nói chi đến việc đi tìm cô.

Gương mặt trẻ trung lại in hằn đôi mắt già cỗi, không biết có làm cô sợ không? Chàng ta bế quan lâu vậy rồi mà vẫn phục hồi quá chậm, muốn về được trạng thái ban đầu phải mất nửa năm. Đối với chàng ta, nửa năm thực sự quá dài. Chàng ta từng chống quải trượng đứng soi trước gương, dáng người không còn thẳng tắp nữa, lưng đã còng. Thế là lại chẳng dám gặp cô, sợ ngay cả chút vốn liếng cuối cùng để hấp dẫn cô cũng không còn, cô sẽ thất vọng, sẽ bỏ rơi chàng ta.

Quốc sư ngửa người xuống giường, lấy sợi dây lụa ra từ dưới gối. Dải lụa màu hồng đào, là dây thắt trên váy cô. Lúc đó cô th40 ra để cầm máu cho chàng ta, chàng ta không nói với cô nhưng vẫn luôn mang theo để nhìn vật nhớ người. Lâm Uyên thả dải lụa xuống mặt, nhắm mắt lại, không biết rằng giờ này cô có ổn không… Khi ấy chàng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, sợ dẫn cô đi sẽ khiến mọi người sinh nghi. Đại quân còn chưa hợp nhất, nhiệm vụ đè trên vai vẫn còn dang dở, Lâm Uyên đành bàn với sư phụ, để y quay về quân đội chủ trì mọi việc, chăm sóc Liên Đăng giúp chàng ta, bảo đảm cô được bình an. Chàng ta vẫn chịu được nỗi khổ tương tư ngắn ngủi này, chàng ta cần thời gian để bình phục, ít nhất là để cô đừng nhìn thấy vẻ thảm hại của chàng ta. Đợi mọi chuyện qua đi, dù cô có oán giận vì chuyện của Định vương, chàng ta vẫn sẽ không rời xa cô.

Ngoài cửa vang tiếng bước chân, chàng ta ngoảnh đầu lại nhìn, là Thúy Vi. “Sư huynh.” Cô ấy gọi, rồi đến trước giường hỏi: “Hôm nay đã đỡ hơn chưa?”

Chàng ta gật đầu: “Có tin gì từ sư phụ không?”

Cô vừa dém chăn cho chàng vừa đáp: “Có. Thánh thượng đã lệnh cho đại quân đông chinh, kết hợp với Vũ lâm quân cùng chống lại Dung vương. Hôm trước sư phụ đã lĩnh mệnh xuất phát, bồ câu của Thu quan đưa tin về báo mọi chuyện vẫn ổn, xin tọa thượng yên tâm.”

Chàng ta im lặng hồi lâu, lát sau mới bảo: “Sư phụ không giao nộp binh quyền, triều đình năm lần bảy lượt thúc giục mà sư phụ vẫn im hơi lặng tiếng, chờ nhận được lệnh chiến mới có hành động. Không biết sư phụ đang toan tính điều gì?”

Thúy Vi nhìn chàng ta: “Huynh lo gì vậy? Lo sư phụ có mưu đồ tạo phản ư? Giang sơn này có được cũng nhờ công chinh chiến, gầy dựng của người. Trăm năm sau, sư phụ có muốn lật đổ cũng mặc người thôi! Lúc này huynh cứ lo cho sức khỏe của mình đi đã, muội thấy huynh khôi phục chậm quá, để muội độ ít công lực cho huynh nhé?”

Chàng ta lắc đầu: “Hiện giờ Thần cung còn phải nhờ vào muội cáng đáng, lần trước vì cứu tôi mà muội đã phải hao tổn nhiều rồi, không thể độ thêm được.” Chàng ta nhìn cô, khẽ cười: “Tôi nhớ muội cũng lớn tuổi rồi, phải để ý đấy!”

Mặt Thúy lập tức đỏ bừng lên: “Nhắc đến tuổi tác làm gì, người muội vẫn chưa ấm lên, sẽ sống lâu hơn huynh.”

Chàng giơ tay che mắt lại, chỉ thấy môi đào cong cong, cười đầy thích ý.

Thúy Vi hơi buồn, cô vẫn luôn nhìn chàng ta bằng cái nhìn đầy ái mộ, ngóng trông hơn trăm năm nay. Họ đều là kẻ lạc loài, ba kẻ có máu thuần dương tụ lại ở Thái Thượng Thần cung hơn một trăm năm, chỉ ở nơi đây, họ mới có thể quang minh chính đại sống thật lâu, ở ngoài sẽ bị coi là quái vật. Những kẻ như họ không có tư cách nảy sinh tình cảm với người bình thường, thế nên khi Vương Lãng ngốc nghếch hồ đồ ấy đeo bám đã làm cô rất bối rối. Trong lòng Thúy Vi, cô phải thành đôi với người trước mặt. Lúc trước sư phụ từng đùa rằng, nếu chàng ta muốn lấy vợ thì chỉ e là chỉ có thể cưới mình cô thôi. Nhưng Thúy vi đã đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không chờ được ngày ấy. Giờ chàng ta yêu Liên Đăng, điều khiến cô hoang mang hơn cả là sư phụ cũng ngã đúng chỗ ấy. Khi nhận được thư của Thu quan, cô đã kinh ngạc hồi lâu mà không bình tĩnh lại được.

Một cô gái mới mười sáu sao lại có sức hấp dẫn đến như thế?! Nhưng nghĩ lại, cũng chẳng có gì là tệ lắm. Giờ chàng ta chỉ có thể biết tin tức bên ngoài thông qua cô, thương tích của chàng ta không thể để lộ với bên ngoài nên cánh Xuân quan chỉ biết là quốc sư bế quan, không hề biết tình trạng của chàng ta hiện giờ. Lúc nguy cấp, cũng chỉ có đồng môn là tin tưởng được. Vậy nên, cô chịu trách nhiệm cai quản thần cung, báo lại cho chàng ta mọi sự trong quân và thành Trường An. Cô đưa tin cũng có chọn lọc, có vài việc, cô truyền tin đúng sự thật, có những thứ, cô muốn giữ lại không báo cho chàng ta biết. Ví dụ như gút mắc giữa sư phụ và Liên Đăng, còn cả chuyện Liên Đăng mang thai, bỏ trốn, cô không hề hé răng nửa lời trước mặt chàng ta. Hiện giờ, chàng ta không có sức lo nhiều thứ như thế, nói cho chàng ta biết không hề tốt cho chàng ta.

Nhưng dù cô không nhắc, chàng ta vẫn luôn miệng hỏi: “Liên Đăng có ổn không? Tôi yêu cầu Hạ quan báo ba ngày một lần, sao hai hôm nay lại không có tin gì?”

“À. Lúc Định vương mới qua đời, cô ấy đã đau lòng rất lâu, sau đó cũng dần nguôi ngoai. Sư phụ dẫn quân đông chinh, sợ cô ấy bị thương nên đã chuẩn bị kiệu rồi. Huynh yên tâm, nếu có tin gì đặc biệt muội sẽ báo cho huynh đầu tiên.”

Chàng im lặng một lúc, lại hỏi tiếp: “Cô ấy không nghi ngờ gì ư? Vẫn luôn coi sư phụ là tôi sao?”

“Phải. Hai người giống nhau thế, chẳng ai phân biệt nổi đâu.”

Chàng ta hơi buồn, thầm nghĩ sao cô ngốc thế cơ chứ, đến tình lang của mình cũng không nhận ra, có khi nào cô lại ngốc nghếch quyến rũ luôn người ta không? Nhỡ cô muốn ôm sư phụ thì sao? Rồi nhỡ cô muốn mi mi sư phụ thì sao? Càng nghĩ càng khó chịu, trống nguc đập thình thịch liên hồi không yên. Chàng ta thở dài: “Bảo Hạ quan âm thầm bảo vệ nàng, đợi tôi lấy lại chút sức sẽ đích thân đến Bồ Châu đón nàng về.”

Thúy Vi ngập ngừng đáp: “Được. Nhưng chuyện này không thể nóng vội được, lỡ tẩu hỏa nhập ma là gay đó. Huynh cứ nghỉ ngơi đi, mấy bữa nay đang phải chuẩn bị cho lễ tế trời, muội bận nên hai hôm nữa mới tới thăm huynh được.’

Quốc sư khẽ gật đầu, quay mặt đi, nhắm mắt lại.

Thúy Vi ra khỏi Cửu Trùng Tháp cũng vừa lúc hoàng hôn ghé qua. Cô nâng tay áo, đứng trên thềm hồi lâu. Mây phía chân trời như bị đóng băng, nhạt nhòa, mỏng manh dán trên màn trời. Mấy vu nữ ôm sách đi qua, theo sau là mấy chấn tử xách lư đồng. Lư Khánh đi bên cạnh chỉ huy nhóm này đi đến trước điện, nhóm kia thì sang đàn làm phép.

Thúy Vi gọi ông, Lư Khánh dừng bước, vái chào: “Phu nhân có gì sai khiến?”

Thúy Vi chậm rãi thở dài: “Tôi đoán tối nay hoặc sáng mai, Liên Đăng sẽ đến thần cung cầu kiến quốc sư. Quốc sư đang bế quan, không gặp người ngoài. Cô ấy đến thì hãy sai người báo cho tôi, không được quấy rầy quốc sư.”

Tuy Lư Khánh biết quốc sư và Liên Đăng có quan hệ đặc biệt nhưng những mối liên hệ ấy đều có nguyên nhân sâu xa. Bây giờ sóng gió đã qua, cả hai lại về đúng vị trí của mình. Với sự kiêu ngạo của mình, quốc sư sẽ không đời nào dây dưa với cô gái trẻ tuổi như thế, tính ra cũng dễ hiểu. Vậy là, ông đồng ý: “Được. Tôi sẽ dặn kẻ dưới.” Đoạn, ông lại thi lễ với Thúy Vi rồi đi lên cổng cung.

Thành Trường An đặt lệnh giới nghiêm ban đêm, còn Thái Thượng thần cung nằm ở Thần Hòa Nguyên, không phải lo vụ đóng cổng thành. Liên Đăng vốn định vào thành tụ hợp với Đàm Nô và Chuyển Chuyển trước nhưng lúc đến nơi thì trời đã tối, cô cũng chằng lần lữa nghỉ ngơi mà tới thẳng Thần Hòa Nguyên.

Tính ra, cô chạy rất vội, đã hai ngày một đêm rồi cô chưa chợp mắt, chỉ giữa đường đổi ngựa, cuối cùng cũng đến kịp vào buổi tối.

Cô dõi mắt nhìn Thái Thượng thần cung, nơi ấy vẫn nguy nga tráng lệ hệt thuở đầu, khắp nơi đèn lồng treo cao. Mỗi diềm mái cong, mỗi mái ngói đều khiến cô thấy vô cùng quen thuộc. Chàng đang ở trong ấy không? Lòng cô càng vội hơn, giục ngựa đi trên lối giữa, trong đêm tối, móng ngựa đạp lên đá lát đường vang tiếng lộc cộc vô cùng rõ ràng. Cô căng tràn nhiệt huyết, tưởng tượng hình ảnh hai người trùng phùng, nghĩ đến bản thân mà lệ tuôn ròng ròng. Cô thực sự đã quá mệt mỏi. Có thể là vì mang thai nên gần đây thể lực của cô không bằng khi trước. Cô chạy được quãng đường dài như thế hoàn toàn nhờ vào niềm tin chống đỡ. Chỉ mong đừng có biến cố gì nữa. Cô không còn sức để chịu đựng nhiều đến thế. Nhưng lòng cô lại không khỏi nghĩ, nếu chàng ta thật sự đang ở trong Thần cung thì sao, chàng ta thờ ơ, hờ hững với cô lâu đến thế là lẽ gì đây? Phải chăng lòng chàng ta đã quyết, muốn vạch rõ ranh giới với cô rồi ư?

Bất luận ra sao, cứ gặp nhau đã rồi tính sau. Cô gắng sức quất ngựa, Thần Hòa Nguyên địa thế cao, đường dốc, đi khá tốn sức. Tới trước cổng cung, cô nhảy xuống khỏi ngựa, chợt thấy bụng quặn lại, cô phải bám vào yên ngựa nghỉ một lát rồi mới tiến lên gõ cổng. Cảm tạ trời đất, may mà lúc này không có trận pháp gì. Quả nhiên, có chấn tử gác cổng đi tới, trông thấy là cô thì chắp tay vái chào, mời vào trong: “Cô nương chờ chút, tiểu nhân đi bẩm báo trưởng sử.”

Liên Đăng đáp được, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Cô ôm bụng, cẩn thận điều chỉnh hơi thở, chờ cơn quặn thắt ở bụng dưới qua đi, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô dõi mắt trông, cung điện vẫn nguy nga, cây cỏ trong bồn hoa vẫn hệt như năm ngoái… Cô bỗng giật mình, vậy mà lần đầu tiền cô tới thần cung đã là chuyện của một năm trước. Suốt một năm nay, cô bôn ba chẳng ngừng, nhớ lại mà thấy quả là khó tin, không biết rốt cuộc cô đã vượt qua kiểu gì.

Cô đã mệt lả, không còn nhiều sức để bùi ngùi cảm khái nữa. Cô chờ Lư Khánh mãi, đã tựa vào đầu gối đến tê rần mà vẫn không thấy ông đâu. Liên Đăng ngoái lại nhìn, tầm mắt mịt mờ rơi trên bãi đất trống. Đèn lồng đung đưa dưới mái hiên, chiếu sáng đám cỏ cây um tùm. Bỗng nhiên, một chiếc sừng chia nhiều nhánh, cao vut thò ra, trông đến là oai phong, xem ra là con hươu đực trưởng thành. Cô nhìn lại thật kĩ, con hươu kia có vẻ hơi ngượng, di chuyển cực kì chậm. Đầu tiên là sừng, sau đó là mũi ra khỏi bóng tối, lọt vào tầm mắt cô. Cuối cùng, toàn thân con hươu lộ ra, cặp sừng rất to, tứ chi khỏe khoắn, trông rất khác những con hươu bình thường, đẹp vô ngần.

Nó bước đến chỗ ánh sáng, vẫy đuôi với cô qua khung cửa sổ. Liên Đăng không có ấn tượng gì về nó, thần cung có rất nhiều hươu. Có con thích hóng hớt cuộc vui, ví dụ như Cửu Sắc… Cô thoáng ngây ra, chẳng lẽ nó là Cửu Sắc? Lúc cô rời Trường An, sừng nó mới nhú được vài tấc. Lâu ngày không gặp, nó đã lớn ngồng rồi!

Cô đứng dậy hỏi: “Cửu Sắc?”

Thoạt tiên, nó nhìn cô với vẻ vô cùng ai oán. Nghe thấy cô gọi, nó lập tức hào hứng xông ra ngoài, sừng hươu đập vào khung cửa, kêu “boong” một tiếng.

Liên Đăng như gặp lại bạn cũ, mắt rơm rớm lệ, ôm cổ nó lẩm bẩm: “Cửu Sắc ngoan, mới đó mà đã lớn rồi!” Cô không ngừng vuốt v3 bộ lông của Cửu Sắc. Nó được chăm sóc rất tốt, còn mịn màng hơn cả cô, chạm vào chỉ thấy trơn láng. Cô bưng mặt nó, mũi chạm mũi với nó: “Sao mày biết tao quay về thế? Nghe được tin từ đâu à?”

Cửu Sắc không biết nói chuyện, chỉ rưng rưng nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô thấy vô cùng hổ thẹn. Cô ngập ngừng nói: “Trước khi đi, bọn tao cũng từng tính chuyện qua đón mày. Nhưng mang theo mày bất tiện lắm. Mày không phải lạc đà, không thể sống trên sa mạc được, nên để mày ở lại thần cung chỉ vì muốn tốt cho mày thôi.” Cô vui mừng vỗ đầu nó: “Sau này chúng ta không xa nhau nữa nhé, được không? Bây giờ trông màu đẹp lắm, sừng cũng oai phong nữa.”

Cửu Sắc nghe hiểu hết, nó đắc chí kiêu ngạo đi quanh cô hai vòng. Để khoe sự lợi hại, nó ngắm ngay chiếc bàn lùn đặt trên chiếu mà húc vào, xiên thủng hai lỗ.

Liên Đăng ra sức vỗ tay tâng bốc nó: “Cừ lắm, sừng đại anh hùng!”

Nó đắc ý ngoáy đầu vẫy đuôi bước đến, đi vòng quanh cô. Liên Đăng ngồi xuống ôm nó, nó vẫn giống hệt ngày trước, dụi mũi vào cổ áo cô, sau đó loạng choạng ra chiều sắp ngất.

Cô không nhịn được bật cười, đúng là chủ nào hươu nấy. Tính cách của Cửu Sắc rất giống Lâm Uyên, đều thích khoe khoang, h40 sắc như nhau. Nhưng nhớ tới chàng ta, lòng cô lại rối bời, chẳng còn chút hào hứng nào nữa. Cô lại bắt đầu thấy nóng ruột. Khó khăn lắm mới đến được Thái Thượng thần cung, bọn họ để kệ cô ở đây là sao? Dù chàng ta có trong thần cung hay không thì cũng nên có người tới trả lời cô chứ?

Cô dụi tay trên nền đất, chợt nhớ ra hỏi Cửu Sắc: “Quốc sư có đang ở Thần cung không?”

Cửu Sắc ngây ra nhìn cô, sau đó gật đầu.

Lòng cô thắt lại: “Thật sao?”

Nó lại gật đầu, lòng Liên Đăng ngổn ngang trăm mối. Cửu Sắc không biết nói dối. Nó nói có thì chắc chắn là chàng ta đang ở thần cung.

Liên Đăng thấp thoáng nghe thấy hành lang có tiếng động. Cô ngoảnh lại nhìn, người tới không phải Lư Khánh, cũng không phải Lâm Uyên mà là Thúy Vi phu nhân. Cô ấy không bước vào mà chỉ đứng dưới mái ngói nói chuyện với cô, mỉm cười lên tiếng: “Cô nương không từ mà biệt khiến sư phụ tôi lo lắng lắm đó. Như thế không hay đâu. Cô nương bôn ba sáu trăm dặm để tới thần cung có việc gì thế?”

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.