Lúc ta trở về phủ Thái phó thì sắc trời đã tối hẳn.
Ca ca đứng ở cửa chờ ta, vừa thấy ta xuống xe đã vội vàng bước tới đón: "Chiêu Chiêu!"
Giữa mày huynh ấy là vẻ nghiêm túc khó gặp, ta sửng sốt giây lát liền hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy ca ca?"
Đi vào phòng trong huynh ấy mới giải thích với ta:
"Mấy hôm trước mười ba quận của Bạch Hạc Đình cách Kinh thành tám trăm dặm về phía Tây trút mưa lớn liên tục, nước sông tràn bờ phá tan đê đập, lũ cuốn vào thành khiến dân chúng vùng Bạch Hạc Đình sống trong cảnh lầm than, cuộc sống đói khổ mà giặc cỏ còn ngang nhiên hoành hành."
"Trước đây ở Bạch Hạc Đình đã có phản tặc ẩn núp sẵn, bây giờ bọn họ nhân cơ hội này trà trộn vào đám giặc cỏ rồi lặng lẽ dẫn người tới Kinh thành."
Ta bừng tỉnh hiểu ra: "Cho nên lúc sáng đồng liêu của huynh sốt ruột tới tìm huynh gấp là vì chuyện nào sao?"
"Ừ, sắp tới Kinh thành sẽ không yên ổn, muốn ra vào cửa thành đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, Chiêu Chiêu nếu không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ nhé."
Huynh ấy hơi khựng lại rồi mới nói tiếp:
"Tạ Trọng Lâu là tướng quân nên cũng sẽ dẫn binh tuần tra Kinh thành. Nếu gặp hắn thì ta sẽ hỏi thăm vài câu."
Nửa tháng sau ta không ra phủ nữa, nhưng vẫn từ mấy câu chuyện mà đám người hầu nói chuyện phiếm với nhau đoán ra bầu không khí cuồn cuộn sóng ngầm của Kinh thành lúc này nguy hiểm nhường nào.
Ở trong phủ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ta dứt khoát viết hết lại mấy cảnh tượng trong giấc mơ hôm trước, tính luôn tất cả những manh mối ta biết được từ Tạ Trọng Lâu, từ Huyền Trần đại sư và trong trí nhớ của kiếp trước thành một xấp giấy thật dày.
Nếu Hứa Trí Viễn nói ta và Tạ Trọng Lâu chẳng qua chỉ là nhân vật trong sách.
Vậy thì Hứa Trí Viên và Thẩm Tụ, những người luôn coi bản thân mình là thần minh, lấy một thái độ khinh miệt như trời xanh nhìn con kiến để quan sát chúng ta chính là người đọc sách.
1
Thẩm Tụ thật sự là một người trầm mặc yên tĩnh, ngay cả việc rời khỏi thế giới này đều diễn ra trong im lặng. Nhưng linh hồn kỳ lạ kia lại không hề che dấu tham vọng và sự khinh thường ghen ghét đối với ta.
Huyền Trần đại sư nói, chấp niệm có thể phá vạn vật.
Tạ Trọng Lâu nói có lẽ từ "người trong sách" chính là cách phá trận.
Ta cau mày, tay cầm bút lông vẽ vài đường, nhất là ở câu [cốt truyện không thể thay đổi] mà hôm ấy Hứa Trí Viễn nói ra đó, khoanh mấy vòng thật đậm.
Đột nhiên một tia sáng lóe qua trong đầu ta.
Không đúng...Không đúng! Cốt truyện không phải là không thể thay đổi!
Nếu hôm ấy giấc mơ mà ta thấy là những gì sẽ xảy ra trong sách, vậy tất cả những gì ta trải qua ở kiếp trước đều là những thay đổi của cốt truyện sau khi Hứa Trí Viễn và Thẩm Tụ xuất hiện---
Nhìn từ biểu hiện ngạo mạn mà bọn họ thể hiện ở kiếp này thì bây giờ cả hai người này vẫn coi ta là một nhân vật trong sách, là một Lục Chiêu Ý không biết gì về cốt truyện cả.
Bọn họ...không biết ta đã sống lại một đời.
Có lẽ đây chính là điểm đột phá.
Ta vứt giấy bút xuống bàn rồi đi ra ngoài, định bụng tới tìm ca ca hỏi về tình hình hôm nay ở Kinh thành, đi được nửa đường lại gặp phải Nguyệt Nương làm việc trong phòng bếp.
Nàng đưa lưng về phía ta, đứng nói chuyện với một cô bé nhỏ gầy: "Hôm qua lúc ra phủ mua thức ăn ta gặp Huyền Trần đại sư đó."
Cô bé kia tò mò hỏi: "Sao ta nghe người ta đồn Huyền Trần đại sư rời kinh đi vân du tứ hải rồi mà?"
"Bây giờ ngoài thành chỗ nào cũng có giặc cỏ, dân chạy nạn la liệt khắp nơi, dù sao Kinh thành vẫn là nơi an toàn nhất." Nguyệt nương lắc đầu: "Lúc ta gặp Huyền Trần đại sư thì cả người ngài đều dính tro bụi, mặt mũi nhợt nhạt còn có cả vết thương, chắc cũng gặp được không ít rắc rối."
Ta ghi tạc những lời này vào lòng, lúc đi tới thư phòng vừa hay gặp phụ thân và ca ca đang đứng ở cửa.
Vẻ mặt của hai người đều rất nghiêm túc.
"Trọng Lâu làm như vậy quả thực là không chấp nhận được. Hắn không liên quan gì đến Lục gia chúng ta nữa nhưng chỉ khổ thân lão Tạ, một đống tuổi rồi còn phải đi giải quyết hậu quả mà hắn gây ra."
Ta vừa nghe liền thấy không thích hợp, vội hỏi phụ thân: "Tạ Trọng Lâu có chuyện gì vậy phụ thân?"
"Chiêu Chiêu..."
Phụ thân do dự một lát cũng không biết có nên nói với ta hay không, cuối cùng vẫn không ngăn được lời khẩn cầu của ta, chậm rãi nói:
"Hai ngày trước có giặc cỏ từ cửa Tây Nam mà Trọng Lâu phụ trách lẻn vào Kinh thành, hắn ra tay tàn sát cả nhà quan Phủ doãn Kinh thành, giết hết một nhà già trẻ xong còn để lại thư khiêu khích. Thánh thượng tức giận cực độ, lúc thượng triều không hề nể mặt mà khiển trách Trọng Lâu, miễn luôn chức nhị phẩm tướng quân của nó."
"Lẽ ra còn bị giáng tội đày vào đại lao nhưng may mà lão Tạ đứng ra xin tha cho nó, chủ động giao hơn nửa binh quyền trong tay ra mới làm Trọng Lâu được miễn xử phạt. Bây giờ thì hay rồi, cả hai cha con đều bị hoàng thượng hạ lệnh ở trong phủ cấm túc suy nghĩ."
Có một tiếng sấm ầm ầm nổ trong đầu ta, từ đôi mắt chứa đầy lo lắng của phụ thân ta thấy sắc mặt mình đã trắng bệch khó coi cực kỳ.
Kiếp trước cũng có giặc cỏ vào kinh nhưng chưa từng có tình trạng hỗn loạn như bây giờ.
Ca ca cau mày nói:
"May là Chiêu Chiêu không gả qua đó...Nhưng sao bỗng dưng Tạ Trọng Lâu lại biến thành dáng vẻ bây giờ? Chẳng lẽ vì giao du với đám ăn chơi trác táng ở kinh thành mà thành ra thế này sao?"
"Ăn chơi trác táng gì cơ?"
"Mấy tên nhà mẹ đẻ của Chu quý phi đấy, trước giờ bọn họ nào có bao giờ an phận, cả ngày trà trộn ở sòng bạc rồi lại vào câu lan. Xưa kia Tạ Trọng Lâu luôn chướng mắt đám đó mà chẳng hiểu sao dạo trước thấy qua lại thân thiết hẳn, ta còn thấy bọn họ nâng ly cạn chén ở quán rượu tới hai lần..."
Ca ca mới nói một nửa liền vội vã đi tới dìu ta: "Chiêu Chiêu!"
Ta dùng bàn tay lãnh lẽo như băng cầm ngược lại tay của huynh ấy, gắng gượng nhoẻn miệng cười: "Ca ca, muội không sao."
Nhưng sao có thể không sao?
Đó là Tạ Trọng Lâu, là Tạ Trọng Lâu mười lăm tuổi đánh lui quân Bắc Khương, danh tiếng truyền ra cả kinh thành không ai không biết. Là Tạ tiểu tướng quân kiêu hãnh kiệt ngạo, là thiếu niên thanh lãng đập vò hát vang, gõ kiếm tấu nhạc dưới ánh trăng.
Làm sao hắn dám biến chàng thành như vậy.
Làm sao hắn dám!
Ta về phòng với gương mặt tái nhợt, suy nghĩ hồi lâu mới quyết định đi một chuyến nữa tới chùa Kim Lăng, tìm Huyền Trần đại sư hỏi một câu.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Chức chuẩn bị xe ngựa đi cùng với ta.
Xe ngựa đi dọc theo núi Nhược Hoa tiến về phía trước, đến nửa đường lại đột ngột đứng im.
Bên ngoài yên tĩnh lạ thường, mùi máu tanh dần dần tản ra, lòng ta chùng xuống, đột nhiên dùng sức kéo rèm xe ra mới thấy thi thể của người đánh xe bất ngờ ngã xuống ngay trước mắt.
Thị vệ vốn bảo hộ ở bốn phía ngoài xe ngựa cũng đã nằm ngang dọc khắp nơi, không ai còn hơi thở.
"Cô nương!"
Tiểu Chức hoảng sợ kéo ta về đằng sau, vươn người ra muốn chắn ở phía trước, ta lắc đầu đẩy nàng vào sâu tận cùng bên trong xe ngựa, nhỏ giọng nói: "Trốn kĩ vào."
Ta nhảy xuống xe ngựa, nhìn một vòng xung quanh mới trông thấy Thẩm Tụ với điệu bộ lười biếng đang tựa vào gốc cây cách đó không xa.
Trong nháy mắt ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
"Lục Chiêu Ý."
Nàng ta bật cười khinh miệt: "Ngươi thực sự dám đến cơ đấy."
Ta im lặng nhìn nàng ta: "Ngươi dùng cách nào thu mua được nữ đầu bếp làm việc ở phủ thái phó tới mười năm?"
"Nếu ngươi đang ở địa vị thấp kém, ta cho ngươi trăm lượng hoàng kim mà chỉ cần ngươi nói vài câu cho chủ tử cao quý của ngươi nghe, chẳng lẽ ngươi sẽ không đồng ý?"
"Ngu không chịu nổi, tên giặc cỏ giết quan Phủ doãn Kinh thành còn chưa bắt được mà ngươi lại dám vì một nam nhân chạy ra ngoài."
"Không phải ngươi cũng vậy sao?" Ta cười: "Trong lòng ngươi thương nhớ Tạ Trọng Lâu nhưng chàng đối với ngươi vô tình, ngươi liền tìm một cái đồ dởm giả bộ mình cũng thích hắn, tự mình lừa mình rằng đã cùng chàng tâm đầu ý hợp ----"
"Ngươi câm miệng!"
Vẻ mặt Thẩm Tụ bỗng nhiên biến sắc, quay ra đằng sau quát to: "Trói nàng ta lại!"
Lòng ta chùng xuống, vô thức sờ vào thanh đoản đao giấu ở bên chân, nhưng mà người đứng phía sau ta đến cùng vẫn nhanh hơn một bước, hung hăng đánh vào gáy ta một cú thật mạnh.
Trước khi tầm bắt hoàn toàn tối lại, ta nhìn thấy trên mặt người kia có một vết sẹo từ một bên má vắt ngang qua gương mặt.
Hình như ca ca từng nói với ta, tên thủ lĩnh đứng đầu đám giặc cỏ lấy đi hơn mười mạng người của nhà quan Phủ doãn Kinh thành, có một khuôn mặt đầy sẹo như thế.
18
Ta tỉnh lại trên một chiếc xe ngựa đang không ngừng đong đưa.
Trong xe bị che kín bởi một lớp vải rèm rất dày, ánh sáng lờ mờ nhìn không ra bên ngoài đang là ban ngày hay ban đêm. Dường như ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi dồn dập không dứt.
Hai tay đã bị trói, ta khó khăn chống thành xe ngồi dậy, cố gắng vươn tay ra nhưng làm thế nào ngón tay cũng không với tới chỗ giấu đoản đao.
"Đừng nhúc nhích nữa." Bên cạnh đột nhiên có người lạnh lùng nói: "Dù ngươi có làm đứt dây thừng thì cũng không trốn thoát được đâu, mấy tên bắt cóc ngươi đều là đồ bỏ mạng, khẩn cấp thì cùng lắm ngay tại chỗ cho ngươi một đao tiễn về tây thiên thôi."
Là Thẩm Tụ.
Ta giật mình rồi lại không nhịn được cười rộ lên: "Sao nào? Người ngươi tìm đến trở mặt rồi à?"
Nàng ta không hé răng, ta cũng không thèm để ý, bắt đầu cẩn thận quan sát mấy góc tối xung quanh, xác nhận không nhìn thấy Tiểu Chức ở đây mới coi như yên lòng.
Im lặng hồi lâu Thẩm Tụ mới đột ngột nói: "Không phải ta...Là Tạ Trọng Lâu, đám giặc cỏ kia không phải tự lẻn vào kinh, là do hắn cố ý thả bọn họ vào."
"Chỉ là ta không nghĩ đến mấy kẻ này điên cuồng như vậy, rõ ràng đã cầm tiền nhưng ngay cả ta cũng không chịu buông tha..."
Trong giọng nói của nàng ta có vẻ chán nản buồn phiền, dường như đang hối hận.
Nhưng ta cũng hiểu rất rõ, thứ nàng ta hối hận không phải là vì tìm người ra tay với ta, mà là tìm sai người rồi làm bản thân mình cũng lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nàng ta ích kỷ tàn nhẫn, ác độc bất trị, không có nửa điểm giống Thẩm Tụ thật sự. Vậy mà dám dùng danh nghĩa lấy lại công bằng cho nàng ấy mà làm ra vô số chuyện ác khiến người khác khinh thường.
Thẩm Tụ còn chưa dứt lời thì xe ngựa bỗng dừng lại, mành xe bị xốc lên một cách thô bạo, hiện ra một gương mặt với nụ cười dữ tợn.
"Hai vị cô nương, mời xuống xe."
Bọn họ lôi ta và Thẩm Tụ xuống xe, vừa đẩy vừa kéo vào một căn nhà cũ nát.
Mới dừng lại ở sảnh chính được vài giây Thẩm Tụ đã thẹn quá thành giận chất vấn bọn họ:
"Các ngươi thật to gan! Cầm tiền của ta còn dám làm chuyện như vậy, không sợ Tạ Trọng Lâu giải quyết các ngươi sao?!"
Tên mặt thẹo ngồi trên cùng nghe vậy lại cười tủm tỉm:
"Nếu là Tạ Trọng Lâu danh tiếng vang xa ngày xưa ta còn sợ ba phần. Nhưng bây giờ hắn cả ngày chọi gà dắt chó, còn không bằng mấy tên ăn chơi trác táng trong thành, hắn đã nghênh đón ta vào kinh rồi chẳng lẽ còn trông ngóng ta bỏ qua cho nữ nhân của hắn?"
Thẩm Tụ giận dữ căn răng, nghiêng đầu sang một bên oán hận mắng: "Mẹ kiếp, phế vật, chó má!"
Mặt thẹo sầm mặt lại, mấy tên tay chân của hắn ngay lập tức đi tới quăng cho Thẩm Tụ một bạt tai.
Ước chừng một cái tát này đã đánh rớt luôn lý trí còn sót lại của Thẩm Tụ, nàng ta bắt đầu la hét ầm ĩ, cuối cùng bị người bịt miệng kéo đi chỗ khác.
Ngay sau đó trong sảnh chính chỉ còn lại ta và mặt thẹo.
Hắn vuốt cằm nhìn ta đầy hứng thú:
"Tạ Trọng Lâu nói với ta vị hôn thê cũ của hắn chỉ là một thiên kim tiểu thư nũng nịu mềm yếu, vậy mà hôm nay gặp mới thấy có vài phần khí khái của Lục Thái phó, không hổ là muội muội của Lục Chiêu Huyền."
"Ngươi biết ca ca của ta?"
"Há chỉ biết?" Trong mắt hắn xuất hiện vẻ hung ác rồi nhanh chóng biến mất: "Lục Chiêu Huyền truy sát ta một đường tới Kinh thành, nếu không phải có Tạ Trọng Lâu yểm hộ ta đã sớm ngồi xổm trong đại lao! --- Lục tiểu thư, ca ca ngươi gây sự với ta như vậy, ngươi nói ta phải chiêu đãi ngươi như thế nào đây?"
Hắn chậm rãi đi tới trước mặt ta, nắm cằm ta tỉ mỉ quan sát một hồi bỗng nhiên rút đoản đao đeo bên hông ra kề sát lưỡi dao vào cổ ta.
Ta bình thản nhìn hắn: "Ngươi sẽ không giết ta."
"Lục tiểu thư rất thông minh, ta còn muốn dùng ngươi đổi một ít đồ, đương nhiên không nỡ giết ngươi."
Hắn buông đoản đao xuống, lại vung tay lên: "Mang người đi chỗ khác. Nhớ lục soát cẩn thận, đừng để sót lại mấy thứ như lưỡi dao hay đao kiếm, không may làm Lục tiểu thư bị thương thì lại không hay."
Lòng ta nặng trĩu.
Đoản đao giấu ở bên chân bị tịch thu, ta và Thẩm Tụ bị nhốt vào một gian phòng chất củi, cửa chính và cửa sổ đều có người đứng gác.
Thật ra trên người ta vẫn còn một thứ vũ khí, là chiếc vòng bạc trên cổ tay, nhìn thì thấy bình thường nhưng chỉ cần đè chốt mở rồi lắp nó lại thì sẽ thành một con dao nhỏ sắc bén.
Chiếc vòng này là năm mười ba tuổi Tạ Trọng Lâu tự mình thiết kế tặng cho ta làm vũ khí phòng thân.
Có điều trong hoàn cảnh này có lấy ra cũng không làm được gì, không bằng im lặng quan sát thêm mấy ngày rồi tìm cơ hội tốt hơn.
Ta và Thẩm Tụ bị nhốt trong phòng chất củi suốt hai ngày, hai ngày nay ta cũng đoán được một ít tình hình bên ngoài từ mấy cuộc tán dóc của đám người canh gác.
Ngày đó sau khi ta bị đánh ngất rồi mang đi, Tiểu Chức một đao đâm vào lưng ngựa mặc kệ xe ngựa lao như điên vào sâu trong núi Nhược Hoa.
Mãi cho tới hừng đông nàng mới mang cả người vết thương về tới phủ thái phó, sau khi ca ca nghe xong chuyện liền lập tức dẫn binh lục soát một đường từ trong thành ra tới ngoại thành.
Thời gian này Hứa Trí Viễn, kẻ chiếm đoạt thân thể của Tạ Trọng Lâu cũng đi theo với vẻ mặt cực kỳ nôn nóng.
Ta nghĩ chắc có lẽ hắn đến tìm Thẩm Tụ.
Trời vừa nhá nhem tối, ta đang tựa vào tường suy nghĩ biện pháp trốn thoát thì mặt thẹo đột nhiên đạp vỡ cửa phòng, ánh mắt đảo qua mặt ta và Thẩm Tụ, lạnh giọng quát: "Lôi đi!"
Lợi dung bóng đêm, bọn họ bắt đầu áp tải chúng ta đi về phía tây.
Lòng ta hiểu ra, đại khái là ca ca đã dẫn người lục soát đến nơi này, bọn họ buộc phải mang ta và Thẩm Tụ dời đi chỗ khác.
Chúng ta chính là đường lui cuối cùng của bọn họ.
Nửa đêm gà gáy, xe ngựa dừng lại ở một cánh đồng hoang vắng mọc đầy cỏ dại, ngoài trời chẳng biết từ khi nào đã bắt đầu mưa tí tách, bụi mưa mịt mù cả bóng trăng.
Đám tay chân của mặt thẹo kéo ta và Thẩm Tụ xuống xe ngựa, xô đẩy chúng ta đến đứng ngay sau lưng hắn.
Nhờ chút ánh trăng lọt qua màn mưa soi rọi ta mới thấy rõ bóng người đứng không xa phía trước.
Là Tạ Trọng Lâu.
Gánh nặng trong lòng rơi xuống khiến đáy lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định mở miệng thì Thẩm Tụ đứng bên cạnh đã khóc lóc thành tiếng:
"Tên khốn Hứa Trí Viễn kia, sao bây giờ chàng mới đến!"
Không đúng.
Đây không phải Tạ Trọng Lâu.
Ánh mắt hắn lướt qua ta một cách hờ hững, dừng lại trên người Thẩm Tụ, có lẽ thấy mặt mũi nàng ta nhếch nhác chật vật nên trong mắt lướt qua vài phần tiếc thương.
Mặt thẹo cười nói:
"Tạ tiểu tướng quân cũng biết mà, huynh đệ chúng ta giết quan Phủ doãn Kinh thành, lưng gánh nợ một đống mạng người nên đi đến đâu cũng ngại ngùng. Số tiền trước đây ngươi đưa sợ là không đủ, ta hết cách mới phải dùng hạ sách này."
Vẻ mặt hắn khó coi nói: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền nữa?"
Mặt thẹo giơ hai ngón tay lên: "Một vạn lượng hoàng kim đổi một người, rất công bằng đúng không?"
Hứa Trí Viễn không thèm để ý nói:
"Ta cho ngươi một vạn lượng, ta chỉ cần một người. Người còn lại để đó chờ ca ca nàng ta tới cứu đi."
Ở ngay trước mặt ta, hắn đưa kim phiếu và một cái hộp đựng đầy vàng lá cho mặt thẹo, đến bên cạnh ta ôm Thẩm Tụ đi, cởi trói cho nàng, lo lắng hỏi nàng có bị thương hay không.
Thẩm Tụ vừa trả lời vừa nhìn về phía ta, ánh mắt chứa đầy tự đắc khinh thường.
Nàng ta nói với ta, rồi lại như muốn nói với người khác:
"Lục Chiêu Ý, đối với tiểu thư quan gia các người mà nói, trinh tiết còn quan trọng hơn cả tính mạng phải không? Nếu ngươi thất trinh, đừng nói là Tạ Trọng Lâu, ngươi đoán xem bất kì một gia tộc nào để ý thanh danh trong kinh thành này còn có ai dám cưới ngươi về nữa?"
Nói xong câu đó nàng cùng Hứa Trí Viễn cùng cưỡi một con ngựa đội mưa mà đi.
Mặt thẹo quay đầu nhìn ta: "Lục tiểu thư, xem ra không có ai muốn giúp ngươi rồi."
"Không có ai cứu ta thì người định làm gì ta?"
"Tất nhiên là ----"
Hắn còn chưa nói dứt lời thì đằng sau bỗng nhiên có một người lảo đảo chạy tới, vấp ngã chúi đầu vào vũng nước mưa, giọng nói mang bi thương cùng cực:
"Đại ca, Nhị ca bị người của Lục Chiêu Huyền loạn tiễn bắn chết rồi!"
Lòng ta đột nhiên chìm xuống vực sâu.
Vẻ mặt bỡn cợt của mặt thẹo dần thu lại, ánh mắt nhìn ta trở nên lạnh lẽ cực độ.
Một lát sau hắn chậm rãi nói:
"Tốt...Rất tốt! Lục tiểu thư, một mạng đổi một mạng, ca ca ngươi giết nhiều huynh đệ của ta như vậy, cho dù bọn họ chỉ là một cái mạng hèn thì cộng lại cũng đủ so với ngươi rồi đúng không?"
"Lục tiểu thư, ta không muốn mạng của ngươi."
"Ta muốn trinh tiết của con gái trưởng phủ Thái phó!"
Hắn dùng dao nhỏ cắt đứt sợi dây thừng trói ta, mũi dao cắt một đường xuống lộ ra bờ vai tr@n trụi.
"Tiểu thư cành vàng lá ngọc mà Lục gia nuông chiều từ bé, băng cơ ngọc cốt thế nào thì để bọn người thô kệch chúng ta thưởng thức một lần xem sao."
Hắn cất dao nhỏ đi, ra lệnh cho thuộc hạ: "Lột s@ch quần áo của nàng ta, để tr@n truồng treo lên cây cho Lục đại nhân xem kỹ một chút!"
Ta không nhịn được phát run lên, ngón tay run rẩy sờ đến vòng bạc ở cổ tay, đè chốt mở rồi dùng tay trái siết chặt nó lại, hợp thành một con dao nhỏ.
"Vậy thì sao?"
Ta cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên trấn định:
"Ta không thèm để ý trinh tiết, đối với ta nó chẳng nói lên điều gì, Tạ Trọng Lâu cũng sẽ không để ý. Ngươi thật sự nghĩ làm như vậy có thể bức tử ta sao?"
Mặt theo đến gần hai bước, cười cười gằn từng chữ nói: "Nhưng Lục tiểu thư của ta ơi, giọng nói của ngươi đang phát run đấy."
Chính là hiện tại!
Ta dùng hết sức giơ tay lên, dao nhỏ trong tay hung hăng cắm vào mắt hắn, máu tươi ấm áp bắn tung tóe trên mu bàn tay, mùi tanh dính nhớp lan tỏa ra bốn phía.
Bởi vì động tác này, quần áo vốn đã bị rạch giờ đã rách toang hết cả, gần như đã rơi từ trên người xuống, lộ ra áo lót màu xanh nhạt.
Trâm cài tóc hải đường xuân trên búi tóc cũng đã rơi xuống đất vỡ vụn thành từng mảnh.
Mặt thẹo che mắt gào lên thảm thiết: "Giết nó!"
Đang lúc nghìn cân treo sợi tóc, đột nhiên có tiếng vó ngựa đồn dập từ xa tới gần, ánh trăng men theo nước mưa rơi xuống đại địa, có người phá gió mà đến, vó ngựa liên tục đá lăn một đám giặc cỏ.
Mà chàng ở đám đông nghiêng ngả tán loạn bế ta lên, ôm chặt trong lồng ngực, giọng nói run rẩy nghẹn ngào nhưng đôi mắt sáng ngời như ánh sao.