Kinh Hồng Vũ

Chương 87: Chương 87



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Một đêm này toàn là ác mộng.

Tô Vân Hi ở trên giường đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy, nàng trên trán đều bị mồ hôi thấm ướt một tầng, ra sức hít thở.

Của nàng nhãn thần nhìn thấy điểm hoang mang cùng lo lắng.

"Hồng Nhã!"
"Có nô tỳ." Hỗng Nhã luôn ở bên ngoài túc trực, nghe thấy người ở trong tiếng gọi, nàng liền khẩn trương đi vào.

"Hiện tại là lúc nào?" Tô Vân Hi nâng tay áo lau đi mồ hôi, ngẩng đầu hỏi người bên cạnh.

"Hồi quận chúa, hiện tại đã là giờ Sửu canh ba." Hồng Nhã kính cẩn trả lời.

"Giúp bản cung hoán y phục." Tô Vân Hi rất nhanh mang vào hài, cùng Hồng Nhã chỉ thị, liền đã đi vào y phòng.

Hồng Nhã nghi hoặc, thì đêm khuya như vậy, cũng không phải trời sáng, người này vì cái gì gấp gáp như vậy muốn thay y phục đây? Là muốn đi nơi nào sao? Điều này nàng cũng chỉ có thể một mình một người nghĩ trong đầu, không thể nói ra ngoài, nàng không tiếp tục nghĩ nhiều, thì đi vào giúp đối phương đổi y phục.

Bước đi ở trong đêm, cước bộ không hề có dấu hiệu chậm lại.

Tô Vân Hi hai bước thành một bước, cuối cùng thì đã đến rồi, Minh Hoà điện ở trước mặt.

"Tham kiến quận chúa!" Minh Từ từ xa nhìn thấy đốm sáng dần tiến gần đến đây, có chút phòng bị, cho đến khi nhìn rõ người tới mới cung kính hạ quỳ.

"Hoàng thượng ở bên trong?" Tô Vân Hi lia mắt nhìn xuống người bên dưới, hỏi một câu.

"Vâng, chính là từ lúc ở Kim Hà trì trở lại đều chưa từng rời khỏi đâu." Minh Từ gật đầu.

"Mở cửa."
"Quận chúa thỉnh dừng bước! Hoàng thượng trước đó đã hạ lệnh, không để bất cứ kẻ nào đi vào, dù là thái hậu cũng không thể, thì là quận chúa người cũng không ngoại lệ." Minh Từ chắn ở trước mặt của Tô Vân Hi, liền thuật lại chỉ thị của bên trên đưa ra.

"Hỗn xược! Ngươi há lại dám hướng bản cung cản đường, tránh ra!" Tô Vân Hi có điểm tức giận, tên nô tài này ngày càng không biết quy cũ.

"Thứ nô tài thất lễ! Nô tài thật không thể để người đi vào." Minh Từ ưỡn ngực thẳng lưng, không có điểm giống như để người trước mặt nhìn vào mắt.

"Ngươi mau cho bản cung cút ra!" Tô Vân Hi sinh khí cũng đã biểu hiện ra bên ngoài, nhìn qua không hề có ý định thoái lui.

"Thứ nô tài vô lễ." Minh Từ nhếch môi cười.

"Ngươi...!"
"Để nàng đi vào."
Tô Vân Hi vốn định lên tiếng mắng chửi người trước mặt, vẫn là chỉ mới thốt ra một chữ ngươi, ở bên trong đã truyền đến âm thanh nói để nàng đi vào.

"Nếu vạn tuế gia là ân chuẩn, quận chúa mời." Minh Từ lúc này mới tránh qua một bên, để người kia đi qua.

Tô Vân Hi nghĩ đem cái này cẩu nô tài lôi ra dụng hình, thế nhưng sự vụ của nàng càng là hơn hết quan trọng, đành tạm thời bỏ qua, để sau hẳn truy cứu.

Nàng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Minh Từ, rất nhanh đã lướt qua người hắn, đi vào bên trong.

"Tô Phá Ca...!không, mới không phải.

Ngươi rốt cuộc thì là kẻ nào!?" Tô Vân Hi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Người ở đối diện chỉ duy trì trầm mặc, cũng không có trả lời nàng.

"Ngươi nói, ngươi thì là ai!?" Tô Vân Hi có điểm mất kiên nhẫn, càng là ra sức truy vấn.

"Tỷ, ngươi nóng nảy."
Minh Hoà điện chỉ thắp duy nhất một ngọn đèn, ánh sáng dạ vào cũng không thể chiếu đến thân ảnh ở bên kia.

Tiểu Bạch khuất ở trong bóng tối, điềm đạm nói với nàng.


"Ngươi không phải thì đã chết rồi? Như thế nào còn có thể hồi sinh!?" Tô Vân Hi lúc này trong đầu rất hỗn loạn, nàng đối việc này vẫn là bán tính bán nghi.

"Ta như thế nào sẽ chết?" Tiểu Bạch ngược lại hỏi đối phương một câu.

"Làm sao có thể! Bản cung ở trong thức ăn rõ ràng đã hạ dược...!" Tô Vân Hi vô tình nói ra một câu, sau đó mới ngây người, mới biết bản thân không khống chế được thì đã lỡ miệng nói ra.

Nàng thật đã ở trong thức ăn của hắn hạ dược, cư nhiên cũng không phải giống như thế nhân suy nghĩ giết vua đoạt ngôi cái dạng gì đó.

Ở thời điểm khi đó, nàng nhìn thấy khổ sở sống dở chết dở, sống không bằng chết như vậy, bản thân là hắn thân sinh tỷ tỷ vì như vậy cũng thay hắn đau lòng.

Hắn tuy rằng ở phía trước đã làm ra vô số sai lầm sự việc, nhưng nhân sinh có câu cốt nhục thân sinh, đều là cùng một người mẫu thân sinh hạ, nàng không đành lòng nhìn thấy hắn như vậy ngày càng biến thành bộ dạng thê thảm.

Bản thân nàng cũng đã nghĩ qua nhiều lần, cuối cùng mới hạ quyết tâm, nàng ở trong thức ăn cùng nước của hắn mỗi ngày đều động tay động chân, hạ vào một lượng nhỏ dược, chỉ cầu hắn có thể thanh thản nhắm mắt, cũng đã xem như có phúc phần.

Hắn như vậy bệnh nặng, ngoại nhân nhìn vào cũng chỉ nghĩ là hắn bệnh không qua khỏi mới như thế chết đi, cũng sẽ không có điểm hoài nghi đến nàng.

Thế nhưng nàng không dám tin bản thân tính toán lại phát sinh ngoại lệ, hắn khi ấy ở trong quan tài bước ra, làm tới nàng hoảng sợ muốn té ngã, không thể nào dược liệu mạnh như vậy, hắn làm sao có thể còn sống? Ở Kim Hà trì hắm đột ngột gọi đến nàng, nàng nhất thời giật mình, cũng không dám bước lại gần hắn.

Một đêm này gặp phải ác mộng, cũng chính là bởi vì nguyên nhân này mà nên.

Cuối cùng chính là không chịu được nữa cho nên mới chạy đến nơi này tìm hắn đối chất.

"Ngươi có phải sớm đã biết ta nhất định không qua khỏi?" Tiểu Bạch mờ mịt hỏi.

"Là như vậy!" Tô Vân Hi nàng cũng khẳng định như vậy.

"Ngươi thì đã biết trước đó ta làm ra cái gì sự?" Tiểu Bạch lại hỏi thêm một lần.

"Đều biết được.

Chính là vì như vậy, bản cung mới quyết định hạ dược." Tô Vân Hi lấy lại bình tĩnh, thẳn thắn gật đầu.

"Tỷ, ngươi lo lắng rồi."
Tiểu Bạch đứng lên, bước ra khỏi bóng tối, chậm rãi tiến đến trước mặt của Tô Vân Hi.

"Ngươi là ý gì?" Tô Vân Hi chau mày.

"Ngươi làm gì, ta đều biết.

Không phải tự trách." Tiểu Bạch thanh âm đạm mạc, hướng Tô Vân Hi khuyên nhủ.

"Ngươi như vậy là thế nào?" Tô Vân Hi không dám buông bỏ nghi ngờ.

Người đệ đệ này của nàng, nàng biết rõ hắn tính khí, hắn chính là có thù tất báo, lại làm sao có thể như vậy dễ dàng bỏ qua?
"Trở về đi." Tiểu Bạch nói với nàng, song liền xoay người đi vào bên trong.

Tô Vân Hi vẫn là nghi hoặc, hắn chết đi sống lại một lần thì giống như đã biến thành một người khác như vậy, tính khí cùng cốt cách dường như đã biến đổi nhiều đến nổi trở nên xa lạ.

Một ngày lại một ngày đi qua, chớp mắt đã hơn một tháng.

Từ sau Tô Vân Hi rời khỏi, Minh Hoà điện cũng chừng mở ra cửa lần nào, đại môn chặt chẽ khép kín, người ở bên trong cũng không hề bước ra khỏi cửa một bước, ngoại nhân lại không thể đi vào, thật sự ít thời điểm nhìn thấy thái giám cùng cung nữ ra vào, thì chính là nội bất xuất ngoại bất nhập.

Mà Tô Vân Hi nàng từ lần đó trở đi liền khí thế hơn người, hoàng đế trốn ở trong điện không ra ngoài, nàng liền một thân một người chủ quản tất thảy.

Nàng là nữ nhân, quốc sự đương nhiên không thể nhún tay, thế nhưng cũng là có thể thu xếp một số việc nhỏ nhặt, Tố Phượng Di đang hoài thai, mọi việc đều không tiện, cũng vì vậy hậu cung sự cũng đều do nàng đến đảm đương.

Mà như vậy thật nhiều công vụ áp đến nàng, mà nàng cho đến hiện tại mới thấu hiểu đứng đầu một nước là có như thế nào mệt mỏi cùng cực khổ.

Bây giờ đã là đông tiết, tuyết rơi mỗi ngày một nhiều, khắp nơi cảnh sắc ảm đạm cùng lạnh lẽo, hoàng đế đã có một tháng không thượng triều, khắp nơi đều xuất hiện vô số lời đồn đãi bàn tán.


Bọn họ có người nói hoàng đế chết đi sống lại thì chỉ trốn ở trong điện không ra ngoài, chính là bởi vì hắn là cái tang thi, sợ hãi ánh sáng mới không dám xuất hiện.

Có người nói hoàng đế bị trời đánh sau đại não đều bị đánh hỏng, hiện tại thì giống như một cái ngây dại dạng kia.

Còn có người nói hoàng đế có khả năng là bản thân hoàn sinh, thế nhưng lại bị thiên đạo hành xác, tự hủy đi dung mạo liền trốn ở trong cung, phát thệ vĩnh viễn không ra ngoài.

Lời đồn đáng sợ, đã truyền đi khắp nơi, nói hồi lâu liền vốn dĩ là một cái câu nói không có bằng chứng thì bị phóng đại thái quá, nói đến giống như thật.

Hôm nay có một điểm nhỏ nhoi ánh nắng, cư nhiên ở loại này thời tiết cũng không đáng là gì, vẫn là lạnh đến run người.

Kéo lên kiện y phục che kín thân thể, Tô Vân Hi ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trong nắng thế nhưng lại có tuyết rơi, đẹp đến chói mắt.

Nàng thở dài, thật sự hồi tưởng ở trước kia một tháng bản thân còn tại tiêu dao các nơi không bị gò bó, hiện tại ngược lại ngồi ở nơi này xem tấu sớ, một tháng này trải qua phi thường nhàm chán rồi a!
Hơn mười cái thái giám cùng cung nữ ở trong sân của Minh Hoà điện quét tuyết, tuyết dày như vậy, cộng thêm khí trời xấu, thực sự khiến bọn họ có điểm khó khăn.

Một cái tiểu thái giám trong tay giữ cây chổi, cẩn thẩn quét đi tuyết ở trên bậc thang trước cửa đại điện, hắn từ đầu đến cuối đều là cúi đầu, cũng không chú ý xung quanh, chổi đi qua một đường, đột nhiên lại nghe thấy ở phía trước sinh ra tiếng động.

Những người khác cũng đều nghe được, bọn họ đình trệ công tác, đều đồng loạt quay đầu nhìn đến nơi phát ra âm thanh, đại môn vốn dĩ đóng chặt từ một tháng trước hiện tại thì đã lay động, người ở bên trong từ từ đẩy ra cửa lớn, cũng dần bước ra ngoài.

Người kia nước da so với lúc trước có vạn lần trắng hơn, ở trong màn tuyết cùng so sáng thật sự đều là không có điểm khác biệt, trên người vận lên thêm một tầng thật dày y phục, trường bào ở bên trong thoát ẩn thoát hiện, kim quan ngay ngắn ở trên đỉnh đầu.

Ngũ quan tinh tế, hồng sắc con ngươi đặc biệt tinh anh trong suốt, khí thế bức người từ trong cốt cách tản ra ngoài.

Người ngẩng cao đầu, bị nắng chiếu rọi một bên thân, tuyệt đối diễm lệ.

Bọn họ nhìn đến thất thần, còn có điểm lo ngại, này vị cao cao tại thượng, thật sự cùng trước kia khác biệt rất nhiều!
"Nô tài tham kiến hoàng thượng!"
"Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"
Thái giám cùng cung nữ bọn họ sau lấy lại tinh thần, mới phát giác bản thân thì đã ngây người như vậy một lúc lâu, bọn họ mới gấp gáp quỳ xuống đất dập đầu hành lễ.

Tiểu Bạch hơi thở thổi ra trở thành làn khói trắng, cũng không nhìn đến những người quỳ ở nơi đó, trực tiếp bước qua bọn họ, đi về phía trước.

"Nương nương cẩn thận chút, phía trước còn có bậc cửa." Dĩnh Hoa ở bên cạnh đỡ lấy cánh tay của đối phương, chú ý nhắc nhở nàng.

"Ân, bản cung nhìn thấy rồi." Tố Phượng Di gật đầu mỉm cười.

Thời gian gần đây Tố Phượng Di phát hiện bản thân nàng thật rất dễ dàng hài lòng.

Nàng có thể bởi vì một điều nhỏ nhặt mà một ngày đều vui vẻ mỉm cười, lại càng hơn lưu ý tiểu hài tử Tô Niệm Ân, đối phương gần đây hảo ngoan, hảo nghe lời, thường xuyên quấn lấy bản thân, nàng cố gắng tìm kiếm cách thức khiến bản thân cười, không ngại làm ra một số tiểu bá vương tính khí, thì là đáng yêu muốn chết.

Không biết phải hay không nàng hiện tại mang thai, trong người đột nhiên lại càng nồng đậm mẫu thân tính khí, nhìn thấy tiểu vật nhỏ liền cảm thấy yêu thích, muốn xem nhiều một chút, bản thân thời điểm gần đây lại càng yêu thích tự thân làm ra một số tiểu hài nhi loại y phục cùng hài thêu, nàng cũng không biết hài nhi ở trong bụng là nam hài là nữ hài, rảnh rỗi thời gian đều làm luôn thảy hai loại, bây giờ là mùa đông, càng là cái gì loại áo lông thì cũng nhiều thêm mấy bộ.

Hôm nay vừa thức dậy nàng cảm thấy bụng có điểm đau nhức, nàng nghĩ đều nghĩ qua bản thân ngày hôm trước cũng không có ăn phải thứ gì không đúng, hơn hết thức ăn lúc này đem đến Phượng Hoa cung so trước kia kiểm định càng muốn nghiêm ngặt hơn, sẽ không có việc xảy ra sai sót.

Qua lại hồi lâu nàng mới quyết định đi một chuyến Hàn Lâm quán, tìm Lưu Tùng xem xem qua.

May mắn hài nhi trong bụng không có vấn đề gì, của nàng sức khoẻ cũng dưỡng phi thường tốt, Lưu Tùng cùng nàng nói vì sao bụng lại đột nhiên đau cũng là vì trời vào đông đột ngột trở lạnh, trong bụng đứa bé cảm nhận được hàn khí cho nên mới làm loạn, hắn nhắc nhở nàng trở về thì đem thân thể dưỡng ấm áp một chút, ngàn vạn lần đừng để nhiễm phong hàn.

Nàng sau đó cùng hắn nói đa tạ, lại lấy thêm một ít thang dược thập tam thái bảo rồi mới rời khỏi.

Trên đường trở về nàng nhìn thấy cảnh sắc chung quanh quả thật có điểm điêu tàn, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng, mặt đất ẩm ướt trơn trượt có chút khó đi.

Sau đó cũng đã về tới rồi Phượng Hoa cung.

"Nương nương người nghỉ ngơi, nô tỳ lập tức thì gọi người sắc thuốc." đỡ nàng an ổn ngồi xuống ghế, Dĩnh Hoa mới cúi đầu nói với nàng.

"Được." Tố Phượng Di gật đầu.


"Như vậy nô tỳ trước lui xuống." Dĩnh Hoa thi lễ liền cũng rời khỏi.

"Hồng Liên, ngươi có nhìn thấy Ân nhi?" Tố Phượng Di nhìn khắp đại điện một lần, nàng không nhìn thấy người muốn thấy, có điểm nghi hoặc gọi người bên cạnh.

"Hồi nương nương, tiểu công chúa từ sớm đã bị quận chúa kéo đi theo nàng nha." Hồng Liên đem bình trà trên bàn đổi đến bình khác nóng hơn, lại giúp nàng rót một ly trà.

"Rất sớm sao?" Tố Phượng Di thắc mắc.

"Ân, thì đã ra ngoài từ sớm." Hồng Liên gật đầu.

"Bản cung nghe nói Châu Quế cung bên kia phát sinh chút chuyện?" Tố Phượng Di uống vào ngụm trà, cổ họng quả thật đã ấm hơn.

"Là.

Nô tỳ nghe nói tiểu vương gia ở nơi đó náo loạn một trận, liên tiếp kéo lại cung nữ cùng thái giám tra hỏi hoàng thượng vì sao lâu như vậy lại không đến Châu Quế cung nhìn xem hắn, còn có không tra được tin tức thì sinh khí liền đem nô tài trong cung ra trút giận." Hồng Liên vừa vặn nghe ngóng được ít nhiều, không thể xem là thiếu sót.

"Kia nữ nhân nàng không nói gì?" Tố Phượng Di dò hỏi.

"Duệ quý phi nghe nói là đối thái độ cùng hành động của tiểu vương gia thì giống như nhắm một mắt mở một mắt xem như không nhìn thấy." Hồng Liên thuật lại.

"Là như vậy?" xem ra hậu cung này một số người đã bắt đầu không để ai vào mắt.

"Nương nương, người mang thai như vậy suy yếu cùng mệt nhọc, vạn tuế gia cư nhiên lại như vậy cũng không đến nhìn người một lần!" Hồng Liên đối điểm này suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy của nàng chủ tử đã chịu đựng đủ thiệt thòi.

"Hồng Liên!" Tố Phượng Di chau mày.

"Nô tỳ cũng không nói sai điểm nào.

Vạn tuế gia chỉ biết Châu Quế cung bên kia mới là người tâm can bảo bối, không màn nương nương người ở nơi này ngày đêm tưởng niệm a!" Hồng Liên càng là có nhiều bất mãn.

"Hoàng thượng người quốc sự vô số, chúng ta lại là làm sao hiểu được của người nỗi khổ." Tố Phượng Di sầu mi mỉm cười.

"Vạn tuế gia người rõ ràng mới là không có tâm can! Nương nương vì người chịu đựng như vậy nhiều sóng gió, người lại có mắt như mù nhìn không thấu!" Hồng Liên không hề lo sợ, thẳng thắn nói ra miệng.

"Im ngay!" Tố Phượng Di nghiêm trọng nhắc nhở người bên cạnh.

Nàng không phải cảm thấy đối phương nói lời kia là sai, nàng chỉ là ngược lại thay đối phương lo lắng, nàng này lời nói quá vô lễ, nếu để người khác nghe thấy liền nàng khẳng định sẽ khó giữ tính mạng.

"Nô tỳ biết tội!" Hồng Liên sửng sốt, nhận ra bản thân không biết trên dưới, nàng lập tức thì hạ quỳ thỉnh tội.

"Đứng lên đi.

Không thể lại có lần sau!" Tố Phượng Di thở dài, đối nàng căn dặn.

"Nô tỳ hiểu rồi, tạ nương nương thứ tội!" Hồng Liên gật đầu.

Đột nhiên lúc này xuất hiện một cái tiểu cung nữ trên tay bê mộc khay đựng bình trà, từ ở bên trong nội điện đi ra ngoài.

"A...!nô tỳ tham kiến nương nương!" tiểu cung nữ nhìn thấy ngồi ở kia là Tố Phượng Di, lập tức hạ quỳ hành lễ.

"Đứng lên.

Ngươi vì sao mang tới bình trà, còn có từ bên trong đi ra?" Tố Phượng Di cảm thấy kỳ lạ, hướng tiểu cung nữ truy hỏi một chút.

"Hồi nương nương, vạn tuế gia hiện là ở bên trong xem sách thư." tiểu cung nữ cung kính trả lời.

"Thật như vậy!? Đã đến từ khi nào?" Tố Phượng Di nhất thời ngây người.

Phải biết các nàng ở nơi này nói chuyện, nội điện bên trong nhất định có thể nghe thấy phi thường rõ ràng.

"Hồi nương nương, vạn tuế gia từ sớm thì đã đến.

Được hồi lâu rồi." tiểu cung nữ cúi đầu.

Tố Phượng Di vốn định hỏi thêm mấy câu, đột nhiên ở bên trong thì đi ra tới người khác, không sai biệt lắm, thật là Tiểu Bạch.

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng!"
"Nô tỳ tham kiếm hoàng thượng!"
Tố Phượng Di cùng Hồng Liên nhìn thấy người kia ở trước mắt, rất nhanh thì đứng lên cung kính hành lễ.


Tiểu Bạch nhìn một hồi, sau đó bước đến gần Tố Phượng Di, đảo mắt nhìn một lần nơi đó bụng nhô cao của đối phương.

"Hồng Liên."
Hồng Liên giật mình, trong lòng lo lắng, không ngờ người này lại gọi đến nàng, xem ra bản thân hẳn là tránh không thoát số kiếp rồi đi.

"Rót trà." Tiểu Bạch điềm đạm nói,
"Vâng." Hồng Liên thở phào nhẹ nhõm, âm thầm cảm tạ trời đất.

"Hoàng thượng, người vì sao sẽ đến nơi này đi?" Tố Phượng Di nhận thức tình hình căng thẳng, liền trước tiến lên chuyển dời đi chủ đề.

Tiểu Bạch không có trả lời câu hỏi của người bên cạnh, từ tốn uống vào ngụm trà.

"Đã đi nơi nào?" Tiểu Bạch lia mắt nhìn đến Tố Phượng Di đứng bên cạnh, câu nói này chính là đang hỏi nàng.

"Thần thiếp thời điểm thức dậy thì cảm thấy không tốt, nên mới đi Hàn Lâm quán tìm Lưu ngự y xem qua." Tố Phượng Di mỉm cười.

"Hồng Liên, Phượng Hoa cung sau lại đốt nhiều hương lò chút." Tiểu Bạch gọi đến Hồng Liên, căn dặn.

"Nô tỳ biết rõ." Hồng Liên gật đầu.

"Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng! Nương nương, thuốc thì uống được rồi." Dĩnh Hoa mang theo dược trở lại, nhận ra nơi này còn có ngoại nhân, nhất thời ngạc nhiên, liền hướng người trước mặt hành lễ.

"Bản cung biết rồi." Tố Phượng Di gật đầu.

"Ngồi đi." Tiểu Bạch nhìn nữ nhân bụng hiện tại thực lớn, lại còn như vậy đứng đã lâu, thai phụ đứng lâu hẳn không tốt.

Tố Phượng Di trong mắt lóe qua điểm ngạc nhiên, đối phương trước nay chưa từng đối nàng như vậy ôn hoà, không hề có ngoại lệ.

Nàng ở chiếc ghế bên cạnh Tiểu Bạch cẩn trọng đỡ lấy thắt lưng, chầm chậm thả người ngồi xuống.

Tố Phượng Di cảm nhận được có cỗ khí tức ấm áp chạm vào bụng của nàng, nhìn lại mới biết thì ra là đối phương bàn tay đang áp lên bụng của nàng, trong lòng có điểm mừng rỡ.

Của đối phương bàn tay rất ấm, giống như là một cái thủy lô chứa nước nóng như vậy.

Nàng thực sự có điểm không dám tin được.

"Hoàng thượng...!" Tố Phượng Di nhãn thần trong suốt, ngạc nhiên nhìn đến Tiểu Bạch.

"Hài tử xem qua thực khỏe mạnh." Tiểu Bạch ánh mắt một mực chú ý đến bụng của Tố Phượng Di, ngẫu nhiên lại nói ra miệng.

"Lưu ngự y xem xem cũng là như vậy nói." Tố Phượng Di vui vẻ cười, nàng xoa xoa bụng, nàng cũng hy vọng hài nhi có thể mạnh khỏe cho đến lúc ra đời.

Tiểu Bạch đột nhiên ở trong chén dược thả vào thứ gì đó.

Tố Phượng Di cùng những người khác đều nhìn thấy, khó hiểu, ánh mắt dò xét đều hướng đến Tiểu Bạch.

"Uống đi." Tiểu Bạch cầm đến chén thuốc, đưa đến trước mặt của Tố Phượng Di.

Tố Phượng Di lòng có điều suy nghĩ, thế nhưng nàng tin tưởng đối phương là nàng phu quân, khẳng định cũng sẽ không tổn hại nàng.

Nàng từ Tiểu Bạch trong tay nhận lấy chén thuốc, một hơi uống cạn.

Trái ngược suy nghĩ của nàng, trước kia thuốc đều đắng đến gắt người, thế nhưng hiện lại vì sao lại ngọt như vậy đi? Liền phao đến đối phương ánh mắt nghi hoặc.

"Đã thêm vào đường." Tiểu Bạch nghiêng đầu, không nhìn thấy biểu hiện của người bên cạnh.

Tố Phượng Di uống khổ dược thì giống như thứ uống phải mới là mật đường, ngọt thấu tâm can.

Loại này cảm nhận, nàng thì từ lâu đã khó có được.

-----Hết chương 87-----
Tác giả: bắt đầu chuỗi ngày tháng mới....!

Tiểu Bạch

Tô Vân Hi

Tố Phượng Di.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.