Mới chớp mắt ngày thu đã kéo nhau đi hết, tiết trời dần chuyển sang đông.
Đến ngày dự sinh, Thái Ân Kỳ vào bệnh viện Nhân Ái chờ sinh, nằm viện đến ngày thứ hai thì được chuyển vào phòng sinh, mẹ Triển và Triển Cảnh Việt cũng ở bệnh viện bầu bạn với cô. Thái Ân Kỳ ở trong phòng
sinh chiến đấu hơn năm giờ đồng hồ, cuối cùng thuận lợi sinh được một bé trai bụ bẫm, khỏe mạnh.
Ngày hôm sau, tranh thủ thời gian nghỉ trưa Triển Nhược Lăng cùng Chung Khi đến bệnh viện thăm chị dâu và cháu trai.
Thái Ân Kỳ nghỉ ngơi một ngày, sắc mặt cũng đã hồi phục lại rất
nhiều, ngồi ở đầu giường uống canh do mẹ Triển hầm từ nhà mang đến.
Triển Nhược Lăng đến bên cạnh mẹ Triển ngắm cháu trai, “dễ thương thật. Sau này lớn lên em bé sẽ đẹp trai lắm đây.”
Triển Cảnh Việt ngồi cạnh Thái Ân Kỳ, vô cùng đắc ý ôm vai vợ
nói: “Đương nhiên là thế rồi, gen của hai người bọn anh đều rất tốt mà.”
“Biết rồi.” Triển Nhược Lăng cười với anh trai, sau đó kéo tay
của Chung Khi, “anh nhìn kìa, chân của em bé còn biết cử động nữa kìa.”
Thái Ân Kỳ đưa mắt nhìn cô và Chung Khi, bất ngờ lên tiếng: “Nếu thấy dễ thương, thế còn không đơn giản à – hai đứa bọn em cũng sinh một đứa là được rồi?”
Triển Nhược Lăng đỏ mặt nhưng Chung Khi đứng bên cạnh lại bình tĩnh gật đầu: “Vâng ạ.”
Cái người này...
Triển Nhược Lăng thầm đưa tay cấu anh một cái. Có vẻ anh đã sớm
đoán được hành động này, cực kỳ chính xác bắt lấy tay cô, cô làm thế nào cũng không rút tay ra được, cô vừa lúng túng vừa hoảng, thế nào lại
thành ra cô là người mắc lưới rồi.
Mẹ Triển ở bên cạnh phụ họa: “Đúng thế, A Kỳ nói có lý lắm.”
Hai người ở phòng bệnh chơi một lúc, sau đó thấy gần đến giờ làm việc, liền xin phép rồi nắm tay nhau rời khỏi phòng.
Ra đến hành lang bệnh viện, anh đưa mắt nhìn cô đến mấy lần,
Triển Nhược Lăng bị anh nhìn đến thiếu tự nhiên, “làm gì thế?”
Chung Khi bật cười, nắm chặt tay cô: “Triển Nhược Lăng, chúng ta cũng sinh một đứa nhé?”
Trong bệnh viện người qua người lại không ngớt, có vài người đi
ngang hai người, nghe thấy câu nói của anh liền mỉm cười hâm mộ nhìn
theo.
Gương mặt Triển Nhược Lăng chợt đỏ bừng, giật mình tay mình ra
khỏi tay anh, một mình bước lên trước: “Anh nói lung tung gì thế hả.”
“Nói thật mà.” Chung Khi đuổi theo cô, đưa tay tìm lấy tay cô,
nụ cười trên khóe môi tươi sáng như ánh mặt trời ngày đông, “em suy nghĩ nghiêm túc đề nghị này của anh đi.”
“Lời nói nhảm nhí thế này, trực tiếp loại ra khỏi đầu là được rồi.”
“Em thật sự không suy nghĩ một chút à?”
“Chưa kết hôn đã sinh con gì? Anh tự đi mà sinh.”
Anh nhíu mày, điệu bộ nghiêm chỉnh nói: “Anh có nghĩ đến, có điều một mình anh không sinh được.”
Mặt cô càng đỏ hơn, dứt khoát không thèm để ý đến anh, đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Chung Khi thấy thế chỉ mỉm cười, vẫn nắm chặt tay cô, cô không thoát ra được, đành để mặc anh.
Sau khi lên xe, anh không lái xe đi ngay mà nghiêng người sang cô.
Triển Nhược Lăng cảnh giác lùi vào sâu trong ghế: “Anh muốn làm gì đấy?”
“Giúp em cài dây an toàn.” Nhìn thấy vẻ căng thẳng của cô, anh không nhịn được bật cười.
Tiếng “lách cách” vang lên, dây an toàn đã cài xong. Gương mặt cô lại không biết tốt xấu đỏ ửng lên.
Anh cười đến không nhịn được, gục người trên tay lái, tiếng cười không chút che giấu vang lên trong không gian nhỏ.
Triển Nhược Lăng đẩy anh: “Còn cười nữa là em không để ý đến anh đâu đấy.” Vừa nói vừa nhích người vào lưng ghế.
Chung Khi ngồi thẳng người lên, “được rồi, anh không cười nữa.”
Dù nói như vậy, thế nhưng nét cười ánh lên từ đuôi mắt anh vẫn không ngừng lấp lánh.
Triển Nhược Lăng thấy thế, không kiềm được, cũng cười hì hì thành tiếng.
Anh áp sát người cô, đưa tay ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp của
anh quấn quýt bên tai cô: “Không phải em bảo anh không được cười à? Thế
em đang làm gì đấy? Còn cười vui như vậy?”
Bầu không khí chợt trở nên vô cùng dịu dàng, trái tim cô mềm nhũn ra, cô đưa tay ôm lại anh.
Qua rất lâu, trong xe mới vang lên tiếng nói của anh: “Triển Nhược Lăng chúng ta kết hôn nhé?”
Triển Nhược Lăng nghe xong bất giác ngẩn người, không trả lời ngay được.
Anh buông cô ra, cũng không lên tiếng, một lúc lâu bên trong
khoang xe chỉ còn lại âm thanh nhịp thở đều đặn của hai người.
Hồi lâu sau, Triển Nhược Lăng cắn môi, đỏ mặt hỏi anh: “Sao đột nhiên lại nói chuyện này?”
Vẻ mặt Chung Khi vô cùng bình tĩnh: “Không đột nhiên một chút
nào, anh đã nghĩ từ rất lâu rồi. Chỉ là vừa nãy nhìn thấy anh trai và
chị dâu em, anh nghĩ chúng ta cũng có thể giống như hai người họ, vậy
thì kết hôn cũng không tồi. Có điều anh nghĩ kỹ rồi, chúng ta cứ sống
thế này vài năm đã, đến lúc đó mới sinh em bé.”
Triển Nhược Lăng ngẫm nghĩ những điều anh nói, mặc dù rất ngại
ngùng, nhưng vẫn hoài nghi hỏi lại anh: “Vì sao? Vừa nãy không phải anh
nói là...” Vừa nãy trong phòng bệnh anh không nói như vậy.
Chung Khi nghịch những ngón tay cô đang nằm trong lòng bàn tay
mình, rất chân thành nói: “Anh đang nghĩ, chúng ta xa cách nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng phải từ từ tận hưởng thế giới hai người đã.”
“Nhưng mà, anh và chị dâu em yêu nhau chín năm mới kết hôn,
chúng ta...” Triển Nhược Lăng do dự sau đó vẫn nói hết câu, “chúng ta
thế này có tính là kết hôn chớp nhoáng không?”
Anh đưa tay búng nhẹ vào trán cô, nhẹ giọng phân tích: “Triển
Nhược Lăng, chúng ta biết nhau mười hai năm rồi, tuyệt đối không thể xem là kết hôn chớp nhoáng được. Em tính thử xem, anh trai và chị dâu em
biết nhau chín năm, thời gian chúng ta biết nhau nhiều hơn hai người họ
đến tận ba năm, cũng phải hơn một nghìn ngày đấy.”
Triển Nhược Lăng buồn cười nhìn anh, nhướn mày: “Việc này với
biết nhau được bao lâu không có liên quan đâu đấy, phải tính từ lúc bắt
đầu yêu nhau đến khi kết hôn chứ.”
“Nếu thế chúng ta cũng yêu nhau rất nhiều năm rồi, chỉ là không
nói rõ với nhau thôi.” Anh tỏ ra cực kỳ có tính nhẫn nại, ánh mắt đen
như mực chân thành nhìn vào mắt cô: “Có được không?”
Cô nhìn vào mắt anh, chầm chậm hỏi lại: “Anh nói thật?”
“Còn thật hơn cả trân châu nữa.” Anh kéo tay cô, trịnh trọng nói.
Cô gật mạnh đầu, đưa tay vòng lên cổ anh: “Được!”
Lần này đến lượt anh ngẩn người: “Em nói gì?”
“Em nói, được.”
Trên gương mặt anh dần giãn ra thành một nụ cười sáng lạn, vòng
ôm của anh xiết chặt trên eo cô, một loại cảm xúc không thể diễn tả được bằng lời mạnh mẽ dâng lên trong lòng, anh thì thầm bên tai cô: “Nhược
Lăng...”
Một ngày sau khi kết hôn, một lần Chung Khi mở ví tiền của cô,
bất ngờ nhìn thấy một tấm bưu thiếp được kẹp vào một ngăn của chiếc ví,
tựa như cảm giác được điều gì, anh hỏi, “đây là gì thế?”
Tấm bưu thiếp đã ngả sang màu vàng, có kích cỡ của một tấm bưu
thiếp thông thường, rất mỏng, nhìn từ bề ngoài có thể đoán ra, nó có từ
rất lâu rồi.
Có điều điều đó cũng chẳng là gì cả, quan trọng là hàng chữ nằm trên mặt giấy: Chung Khi trọn đời bình an.
Triển Nhược Lăng đang ngồi trên sô pha xem phim, nghe anh hỏi,
liền điều chỉnh âm lượng của TV nhỏ lại, vừa quay đầu nhìn liền thấy thứ anh đang cầm trên tay, gương mặt chợt ửng hồng, “lời chúc sinh nhật.”
Chung Khi ngồi xuống cạnh cô, “viết khi nào thế?”
Cô tính toán ậm ờ cho qua cửa, kiên quyết giả ngốc với anh,
ngoài miệng nói: “Làm sao mà em nhớ được?” nhưng ánh mắt không còn tập
trung vào màn hình TV nữa.
Anh dùng lực ôm lấy cô, kề sát bên tai cô lên tiếng: “Đừng có
giả vờ. Chắc chắn là em còn nhớ.” Luồng không khí nóng rẫy từ từ chạm
vào gò má cô, vô cùng ám muội. Dường như anh muốn dùng tư thế này để nói với cô, nếu cô không nói, anh sẽ kiên quyết không buông tay.
Triển Nhược Lăng bị anh giữ chặt không thể cử động được, trong
lòng nghĩ dù sao cô và anh đã kết hôn rồi, có nói ra cũng không sao,
nghĩ thế cô liền đặt điều khiển từ xa sang một bên, trong đầu hồi tưởng
lại: “Chắc là năm kia.”
“Nói cụ thể hơn nữa đi.”
“Thì hôm sinh nhật anh vừa khéo em ra phố gửi đồ cho bố mẹ và
anh trai, nhớ ra sinh nhật anh nên thuận tiện mua tấm bưu thiếp này...”
Anh đặt cằm lên vai cô, yên tĩnh, thật lâu không lên tiếng.
Thình lình cô nhớ ra một việc Quý Tấn từng nói, lòng tò mò nổi
lên, cô hỏi anh: “Em nghe Quý Tấn nói, trong điện thoại của anh trước
đây có một tấm hình...” Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng
không quá chắc chắn, không biết bây giờ anh còn lưu lại tấm hình đó hay
không.
Chung Khi khẽ nhướn mày, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho cô, “tự em tìm đi.”
Cô đặt điều khiển từ xa xuống bàn, vòng tay ôm cổ anh, nũng nịu
nài nỉ anh: “Điện thoại của anh hiện đại lắm, em không biết dùng, anh
giúp em đi nhé? Em chỉ xem chút thôi...”
Cuối cùng cô siết tay lại, đầy uy hiếp nói: “Anh không tìm giúp em, em sẽ bức chết anh.”
“Dựa vào em?” Chung Khi cười nhẹ, kéo cô vào trong lòng mình, “anh phát hiện càng ngày em càng có khiếu hài hước đấy.”
Dù nói như vậy, rốt cuộc anh vẫn giúp cô mở tấm hình ra.
Là hình chụp vào buổi họp lớp kỳ nghỉ đông năm thứ nhất đại học, có thể nhìn ra được là chụp khi cả lớp tụ tập trong phòng bao ăn trưa.
Trong hình có cả anh và cô.
Bởi vì được chụp bằng di động, cho nên hình ảnh không quá rõ nét.
Từ tấm hình có thể nhìn ra được, hình như có người gọi cô, cô
trùng hợp quay đầu lại, tấm hình bắt được khoảnh khắc vô cùng đáng giá,
ánh mắt cô trong một tích tắc đó hiện ra vô cùng sinh động trong hình:
cô quay đầu nhìn về phía bên trái, một tay đặt trên bàn, trong ánh mắt
mang theo ý cười. Anh ngồi trên ghế sô pha phía sau cô, khoảng cách giữa hai người hơi xa, nhưng góc chụp trong tấm hình cực kỳ khéo léo, vừa
vặn có cả hai người.
Cô nhìn tấm hình chụp rất lâu cũng không nói gì, nước mắt từ từ dâng lên khiến tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Đây là tấm hình chụp chung chính thức của hai người, nhiều năm
như vậy không biết anh đã đổi điện thoại bao nhiêu lần, nhưng lúc nào
cũng lưu tấm hình này lại.
Bao nhiêu ngày tháng, những nhung nhớ quẩn quanh trong lòng, tựa như đều gửi gắm vào tấm hình này để vẽ nên một hình dáng cụ thể, như
những sợi tơ mỏng manh đan chặt trong tim.
Đôi mắt cô hơi đỏ, cô nhẹ nhàng hỏi: “Ai chụp vậy?”
“Liêu Nhất Phàm, còn là ai được nữa?” Anh cũng để mặc những suy
nghĩ của mình trôi về kỳ nghỉ đông của rất nhiều năm trước. Khi ấy cũng
không nghĩ gì cả, chỉ đơn giản là lưu tấm hình lại, về sau đổi mấy lần
điện thoại cũng không nỡ xóa nó đi, khi vừa bắt đầu là vì không nghĩ đến việc xóa đi, về sau là vì xem nó như một loại tín vật, sau đó lưu lại
mãi cho đến bây giờ.
Cảm giác dịu dàng yêu thương dâng lên bồng bềnh, cô không biết
phải nói gì, chỉ ôm lấy cổ anh, nhỏ giọng gọi tên anh: “Chung Khi...”
Ông trời đối với cô quá tốt, trong một năm này, đã đem mọi thứ dành tặng cho cô.
Chung Khi nhẹ nhàng vỗ vai cô, không lên tiếng.
Rất nhiều năm sau, anh có thể cùng cô ngồi bên nhau ngắm bức ảnh cũ của nhiều năm trước.
Trời đã vào hè, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ ấm áp truyền vào phòng, vẫn sáng lạn như trước đây.
Như buổi chiều một ngày đông nhiều năm trước. Khi ấy anh đứng ở
quảng trường chào tạm biệt các bạn trong lớp, anh vẫn còn nhớ, cô đứng
giữa các bạn, sau lưng cô là ánh nắng rạng rỡ. Hình ảnh ấy, vẫn còn lưu
lại trong anh, chưa bao giờ rời khỏi ký ức của anh.
Hình ảnh ấy là khoảnh khắc thời gian ở lại bên anh và cô.