Những ngày gần đây thời tiết thành phố N đột nhiên thất thường không cách nào dự đoán được, mới mấy hôm trước còn mưa lớn một trận, thế nhưng qua hôm sau lại là trời xanh trong nắng rực rỡ, hai hôm nay lại chuyển sang nổi gió.
Hai người sống trong một chung cư cao tầng, cửa kính cao sát đất từ phòng khách thông ra ban công chưa kịp đóng chặt, lúc chập tối gió lớn ngoài ban công lùa vào, thổi loạn cả căn phòng, mấy tờ báo đặt trên bàn trà bị gió cuốn, vương vãi khắp nơi trên sàn.
Buổi tối Chung Khi tham gia một bữa tiệc, khi anh về đến nhà liền nhìn thấy Triển Nhược Lăng đang khom người trên sàn nhặt lại đồ. Anh để chìa khóa xuống, bước lại gần, “sao đồ đạc lại rải khắp nhà vậy?”
“Gió lớn quá, cửa sổ không đóng chặt.” Triển Nhược Lăng vẫy tờ báo vừa nhặt được về phía anh.
Chung Khi lo lắng đầu gối của cô phải quỳ lâu sẽ khó chịu, vội kéo cô lên, “đứng dậy, em qua ngồi đi. Để đấy anh nhặt.”
Triển Nhược Lăng đặt tờ báo xuống, đi rót cho anh một ly nước, “hôm nay anh về sớm thế?”
Chung Khi nhặt mấy tờ báo còn lại trên sàn đặt xuống bàn, ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô một cái, “hơi vô vị, nên anh về trước. Tiểu Trịnh còn ở lại tiếp khách.”
Cô kề sát vào anh, ngửi mùi rượu tỏa ra từ trên người anh, thoang thoảng rất nhẹ, “có vẻ tối nay anh không uống nhiều rượu.”
Chung Khi từ phòng tắm đi ra, thấy cô đang ngồi tựa vào giường đọc sách, anh vừa lau tóc vừa hỏi cô: “Em vẫn chưa ngủ?”
Triển Nhược Lăng giơ tờ tạp chí trong tay, lật đến một chuyên mục trong đó cho anh xem: “A Khi, anh đọc bài viết này chưa?”
Anh là quản lý khách sạn, cô làm việc trong một công ty ngoại thương, vì vậy trong nhà có rất nhiều tạp chí chuyên ngành về tài chính và thương mại. Trên tay cô là tờ tạp chí tài chính hai người đặt mua thường kỳ, bên trong có một bài viết liên quan đến hoạt động thương mại Trung – Mỹ.
Chung Khi nhíu mày, “anh chưa đọc, sao vậy?”
Anh vắt khăn lên chiếc ghế bên cạnh giường ngủ, nhận lấy tờ tạp chí cô đưa ngồi lên giường bắt đầu đọc.
“Để em nói cho anh nghe.”
Triển Nhược Lăng nói ngắn gọn quan điểm của hai bên trong bài viết cho anh nghe, sau đó hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Chung Khi nghe xong tóm tắt của cô, nói: “Làm như vậy không thể giải quyết nội dung cốt lõi của vấn đề.” Vừa nói anh vừa đặt tờ báo xuống tủ đầu giường.
Một tay Triển Nhược Lăng chống xuống giường, vẻ không phục lên tiếng: “Thế làm cách nào mới là tốt nhất? Anh nói thử nghe xem.”
Hôm nay cô mặc một chiếc áo thun cổ chữ V, cổ áo thiết kế hơi sâu, có thể nhìn thấy rõ ràng xương quai xanh gợi cảm, phong cảnh tươi đẹp trước ngực hiện ra trong tầm mắt anh.
Chung Khi di chuyển mắt nhìn, “khó nói.”
“Hả? Vì sao?” Triển Nhược Lăng khó hiểu.
Chung Khi hơi dùng sức, đem cô đặt dưới thân mình, đột nhiên nói: “Ngày mai là thứ bảy rồi.”
“Đúng mà, thế thì sao?” Bất thình lình thay đổi chủ đề, khiến cô nhất thời không kịp hiểu ý tứ của anh là gì.
Giọng nói của anh trầm khàn, vô cùng gợi cảm, hơi thở của anh phả vào cổ cô ấm nóng, đôi mắt đen láy sâu không đo được, “ý của anh là ngày mai không phải đi làm, cho nên chúng ta nên đi ngủ sớm một chút, bà Chung à.”
Anh xiết chặt hai tay, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, làm cả người cô như tê dại.
Những ngón tay dài của anh linh hoạt trượt vào bên trong áo ngủ của cô, xâm chiếm đến đâu, khiến cô run rẩy đến đó, đôi môi nóng rẫy của anh lưu luyến trên bả vai trắng như tuyết của cô, để lại dấu hôn ở nơi đó.
Cô đưa tay chạm vào lồng ngực anh, đồng ý với anh.
Tiếp theo đó là sự hòa quyện, quyến luyến.
Sau khi cuồng nhiệt qua đi toàn thân Triển Nhược Lăng đều rã rời, mệt đến mức không còn sức để nói chuyện, Chung Khi ôm cô vào lòng, “mấy ngày nay hơi bận, qua đợt này chúng ta ra ngoài chơi vài ngày nhé.”
Cô yên tâm nép vào vòng ôm mạnh mẽ của anh, nghiêng đầu hỏi: “Đi đâu?”
Anh gác cằm lên vai cô nhẹ nhàng vuốt ve, cánh tay vòng chặt trên eo cô, hỏi ngược lại: “Em muốn đi đâu?”
Hai người nằm nói chuyện một lúc, nhắc đến vài nơi, thế nhưng lại cảm thấy không quá thích hợp, cuối cùng vẫn chưa chọn được sẽ đi đâu.
Chung Khi thấy cô đã buồn ngủ trĩu mắt liền nói: “Đi ngủ thôi, ngày mai thức dậy lại bàn tiếp.”
Buổi sáng hôm sau, Triển Nhược Lăng vẫn còn ngủ trên giường, mơ mơ màng màng cảm thấy anh đã xuống giường đánh răng rửa mặt, sau đó lại trở về giường.
Chung Khi ngồi bên mép giường, đưa tay vỗ nhẹ gò má cô, “dậy đi, cùng đi xem trận đấu với anh.”
“Không đi, anh để cho em ngủ.” Cô vẫn còn buồn ngủ, kéo chăn trùm đầu lại.
“Đã chín giờ rồi vẫn chưa chịu dậy. Triển Nhược Lăng, em là heo có phải không?” Chung Khi cong lưng cười chọc cô.
Triển Nhược Lăng vừa nghe đã nổi giận, kéo chăn xuống hung hăng trừng anh: “Anh cũng không tự nghĩ xem tối qua đến mấy giờ mới cho em ngủ?”
Chung Khi thấp giọng cười một tiếng, trong mắt đều là ý cười dào dạt: “Ừ, anh sai rồi.”
Anh đưa tay mò vào chăn, tìm đến eo xoa bóp cho cô: “Lưng của em còn đau không?”
Mặt cô lập tức nóng bừng tựa như sắp bốc cháy đến nơi, muộn màng nhận ra bằng vào câu nói vừa nãy cô đúng là tự tìm khổ cho mình, “không đau nữa.”
Anh chống tay xuống mép giường, khom người, hôn lên mặt cô một cái, dịu dàng lên tiếng: “Anh cùng ngủ với em.”
“Anh không xem trận đấu nữa?” Triển Nhược Lăng lật người lại, gối đầu lên tay anh hỏi.
“Không xem. Anh ngủ cùng em.”
Chung Khi kéo chăn nằm xuống, kéo cả người cô vào lòng.
Có anh nằm bên cạnh, ngược lại cô không tài nào ngủ được nữa, đầu óc tỉnh táo vô cùng.
Đúng lúc đó, điện thoại chợt reo lên, Chung Khi nghe máy. Triển Nhược Lăng đợi anh kết thúc cuộc gọi, hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Mẹ. Mẹ nói mấy hôm nay có gió lớn, sợ là sắp mưa to, dặn chúng ta đóng cửa sổ cẩn thận.”
Anh trả lời nhưng bàn tay vẫn còn lưu luyến trên làn da cô, vuốt nhẹ.
Triển Nhược Lăng bị anh chọc tỉnh, không buồn ngủ chút nào nữa, dứt khoát chui ra khỏi chăn ngồi dậy, nói: “Được rồi, em không ngủ nữa. Tối qua chị dâu nói có mua cho chúng ta ít đồ, hay là hôm nay về nhà bố mẹ ăn cơm được không?”
Hai người thay đồ xong đi thang máy xuống bãi đỗ xe.
Triển Nhược Lăng mở cửa xe bên phía lái phụ, liếc mắt nhìn về phía ghế lái, đột nhiên cực kỳ hưng phấn, vui vẻ nói với anh, “để em lái xe được không?”
Chung Khi không cần suy nghĩ đã quả quyết cự tuyệt: “Không được.”
“Vì sao? Em cũng biết lái xe mà.”
“Em cứ xem như anh không an tâm đi.”
Sau khi kết hôn Chung Khi từng hỏi cô cặn kẽ về tai nạn xe năm đó, cô kể tỉ mỹ cho anh nghe, mặc dù đã là việc xảy ra từ rất nhiều năm trước, nhưng đôi lúc nhìn vết sẹo trên bả vai cô anh vẫn không cách nào không cảm thấy đau lòng.
Triển Nhược Lăng buồn bực, “anh đang nghi ngờ kỹ thuật của em đấy phải không?”
“Trước giờ anh chưa từng nghi ngờ kỹ thuật của em, bởi vì anh có biết kỹ thuật của em như thế nào đâu.”
Triển Nhược Lăng không thèm nói nữa, nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
Chung Khi nhìn thấy vẻ mặt giận dỗi của cô, cuối cùng đành bất lực đầu hàng, “thôi em cứ lái đi.”
Gương mặt Triển Nhược Lăng lập tức rạng rỡ trở lại, nhích lại gần hôn lên mặt anh một cái, “cảm ơn anh.”
Lần đầu tiên Triển Nhược Lăng lái xe của anh, hơn nữa lại là xe đắt tiền như thế, lúc vừa bắt đầu không khỏi cảm thấy căng thẳng, anh ngồi ghế lái phụ thỉnh thoảng lại hướng dẫn cô vài câu.
Đang là cuối tuần, dòng xe cộ qua lại rất nhiều, chiếc xe con màu đen cứ lúc chạy lúc ngừng trên đường, một lúc sau mới càng lúc càng ổn định, không phải thường xuyên phanh gấp như vừa nãy nữa.
Cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe trong tiểu khu nhà bố mẹ. Bãi đỗ xe của tiểu khu rất rộng, mặc dù xe không nhiều nhưng hầu hết chỗ đậu đều đã bị chiếm hết. Chung Khi vô cùng thành thạo việc tìm chỗ đậu xe, anh đưa mắt nhìn ra bên ngoài rất nhanh đã tìm được một vị trí còn trống, cô liền chạy xe đến đó.
Bởi vì xe bên cạnh chưa đỗ xong, nên không gian để đỗ xe cực kỳ nhỏ hẹp. Triển Nhược Lăng nắm chặt vô lăng cẩn thận từng chút một quay xe, điều chỉnh phương hướng, dồn toàn bộ lực chú ý vào chân dậm ga, thế nhưng vẫn không vào chỗ được.
Chung Khi ra hiệu cho cô: “Để anh.”
Lần này Triển Nhược Lăng không kiên trì nữa, mà rất sảng khoái đồng ý: “Được.”
Thế là hai người xuống xe đổi chỗ cho nhau, rốt cuộc vẫn là anh nhiều năm lái xe, dày dạn kinh nghiệm hơn cô, nhanh chóng đỗ được xe vào bãi.
Hai người tay dắt tay từ bãi đỗ xe đi vào thang máy.
Triển Nhược Lăng lái xe đến nghiện, kích động đề nghị với anh: “A Khi, em có chủ ý thế này.”
Chung Khi đã đoán được cô muốn nói điều gì, cười nhẹ nhìn cô: “Nói nghe xem.”
Cô thân mật ôm cánh tay anh, “hay là lúc về xe vẫn do em lái có được không?” Nửa câu sau cô không nói nữa.
Chung Khi nhướn mày, “đến khi dừng có phải lại do anh đỗ xe không?”
Triển Nhược Lăng nép đầu vào tay anh, “kỹ thuật đỗ xe của anh giỏi mà, đương nhiên phải do anh đỗ rồi.”
Suốt quãng đường vào thang máy, tiếng cười vui vẻ vang lên không ngớt.
Cuối tuần của hai người, cứ thế trôi qua.
2. Một nhà ba người
Chung Khi đi Áo Môn công tác mấy ngày, đến chiều hôm nay mới trở về.
Chập choạng tối, một nhà ba người chuẩn bị ăn tối, không gian nhỏ trong nhà dậy mùi vị thức ăn cực kỳ ấm cúng.
Triển Nhược Lăng đem món ăn cuối cùng đặt lên bàn, đưa mắt nhìn về phía phòng khách, lên tiếng: “Ăn cơm thôi.”
Trên bàn trà trong phòng khách bày đầy các khối gỗ xếp hình, Chung Khi vẫn đang chơi cùng con gái nhỏ, nhẫn nại dạy con bé xếp khối gỗ.
Cô thường nghe kể khi còn bé anh rất nghịch ngợm, vừa tan học là theo bạn bè ra ngoài rong chơi, mãi đến đúng giờ cơm mới chịu về nhà. Bây giờ đã làm bố, về đến nhà chỉ cần có thời gian rảnh anh đều dành để chơi với con.
Tiết mục thường thấy nhất của hai bố con chính là, anh vừa tan làm về liền đem một chiếc đi trong nhà ném ra xa xa, sau đó bảo con gái đi nhặt về, “Nhược Nhược, mau giúp bố nhặt về nào.”
Con gái nhỏ vô cùng nghe lời bố, mỗi lần đều vui vẻ chạy đến bậu cửa, cúi thân hình nhỏ xíu xuống, nhặt chiếc dép lên ôm vào lòng, sau đó nhanh nhẹn chạy đến trước sô pha, giống như đang dâng bảo vật đưa dép cho bố: “Bố ơi, ở đây ạ.”
“Ngoan!” Chung Khi mỉm cười, xoa đầu con gái.
Những lúc có thời gian nhiều hơn, anh sẽ ném chiếc dép đi một lần nữa, “Nhược Nhược, giúp bố nhặt một lần nữa nhé, như vậy mới lớn nhanh được.”
Mới đầu Triển Nhược Lăng cũng dở khóc dở cười với trò chơi độc đáo của hai bố con, về sau lại cảm thấy thú vị, cũng bắt chước chơi mấy lần.
Vừa bắt đầu con gái rất nghe lời đi nhặt dép cho cô, về sau con bé chê cô ném không chuẩn xác, cái miệng nhỏ cong lên giận dỗi nói với cô: “Mẹ, lần nào bố cũng ném đúng vào chỗ này hết, chuẩn xác lắm luôn.” Vừa nói vừa đưa tay chỉ, hết sức ngây thơ.
Có lúc trùng hợp Chung Khi vừa về đến nhà, anh liền ôm con gái dỗ dành, “Bố ném tương đối chính xác. Con chơi với mẹ thêm vài lần nữa, mẹ cũng sẽ ném càng lúc càng chuẩn thôi.”
Cũng có lúc hai người lớn giận nhau, anh lại nói với con: “Đúng thế, để mẹ tự chơi một mình đi, hai bố con mình không để ý đến mẹ nữa.”
Sau bữa cơm Chung Khi mở TV xem thời sự, bạn nhỏ Chung Nhược ngồi trên sàn xếp khối gỗ, nhìn thấy Triển Nhược Lăng rửa bát xong đi ra, vội vàng nhảy đến bên cạnh mẹ ngồi xuống, vòng tay lên ôm cổ mẹ, “mẹ ơi.”
Chung Khi không còn tập trung ở bản tin tài chính trên TV nữa, anh nhìn cô bằng ánh mắt “có chuyện.”
Triển Nhược Lăng ôm con gái, dịu dàng dỗ, “ừ, con làm sao?”
Con gái nhỏ càng dính chặt vào người cô, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo sự non nớt của trẻ con, “Mẹ ơi, con không muốn đi học mẫu giáo.”
Triển Nhược Lăng ngẩn người, “vì sao vậy?” Lần đầu tiên cô gặp phải tình huống thế này, lúng túng không biết nên làm sao mới tốt, cô nhìn Chung Khi.
Chung Khi nhận ra ánh mắt của cô, anh cũng nhìn con gái, “ừ, vì sao thế con?”
Con gái nhỏ chú ý đến ánh mắt của bố, lặp lại lời mình với bố một lần nữa: “Bố ơi, con không muốn đi học mẫu giáo.”
Chung Khi ôm con gái đặt lên đùi mình, “nào, Nhược Nhược nói cho bố nghe, vì sao con không muốn đi mẫu giáo?”
Bạn nhỏ Chung Nhược nói câu nào ra câu đấy: “Không vui gì cả, cô giáo dạy chán lắm, không vui như chơi với bà. Bà chơi trò chơi với con, còn dạy con xếp hình nữa.”
Hai người lớn ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau.
Triển Nhược Lăng cũng không đi học mẫu giáo, qua một lúc mới nói: “Trước đây em cũng không học mẫu giáo, nhưng mà không biết bây giờ nếu không đi mẫu giáo thì có ảnh hưởng gì không?”
Chung Khi đưa tay ôm vai Triển Nhược Lăng, vỗ nhè nhẹ, nói: “Anh cũng không học mẫu giáo. Hay là trước mắt cứ để con bé ở nhà đã.”
“Cũng được. Thôi thì không học mẫu giáo, đợi đến tuổi cứ trực tiếp học tiểu học luôn.” Sau đó cô lại nghĩ ngợi điều gì, “nhưng không biết bố mẹ có đồng ý hay không.”
Hai người lớn chưa từng học mẫu giáo, nghe con gái nói không muốn đi mẫu giáo, ý thức cũng không phản đối.
“Chắc chắn là đồng ý thôi, có mỗi một đứa cháu để chơi cùng hai người, bố mẹ vui mừng không hết nữa là.”
Buổi tối hôm đó Triển Nhược Lăng ngồi bên giường con gái, cầm quyển truyện cổ tích Andersen đọc cho con bé nghe.
Mấy hôm nay bạn nhỏ Chung Nhược đều chạy đến phòng ngủ lớn ngủ cùng mẹ, tối nào cũng ôm lấy đòi mẹ đọc truyện, đến đúng giờ mới chịu nghe lời Triển Nhược Lăng đi ngủ. Hôm nay bố về rồi, con gái phải về lại phòng ngủ của mình.
Chung Khi tắm xong bước vào phòng con gái, “vẫn chưa đọc xong à?”
Con gái nhỏ vốn đã mơ màng ngủ, nhìn thấy bố đột nhiên có tinh thần trở lại, nhanh nhẹn ngồi dậy trên giường, lớn tiếng tuyên bố: “Bố ơi, tối nay con muốn ngủ với mẹ.”
Triển Nhược Lăng bất ngờ, chưa kịp lên tiếng con gái đã bắt đầu lắc lấy lắc để cánh tay cô, nũng nịu: “Mẹ ơi mẹ ơi, con muốn ngủ với mẹ mà!”
Triển Nhược Lăng nhìn thấy vẻ mặt ngập tràn mong đợi của con gái, vô cùng khó xử, nhìn Chung Khi cầu cứu.
Chung Khi ngồi xuống mép giường: “ Nhược Nhược, lại đây, nói cho bố nghe năm nay con mấy tuổi rồi?”
Con gái nhỏ nghiêng đầu suy tư một lúc, rồi giơ bốn ngón tay trắng nõn như búp măng non ra: “Bốn tuổi rưỡi ạ.”
Chung Khi sờ đầu con, nghiêm túc nói: “Nhược Nhược, con trưởng thành rồi, người lên bốn tuổi phải bồi dưỡng khả năng tự lập của bản thân chứ, không được ngủ với mẹ nữa.”
Con gái nhỏ bốn tuổi rưỡi vẫn không hiểu, cảm thấy rất kỳ lạ: “Vì sao ạ? Nhưng mà bố còn lớn hơn con, vì sao bố vẫn ngủ với mẹ được?”
Chung Khi bật cười, đưa mắt nhìn vợ, sau đó lại nói với con gái: “Nhược Nhược, đương nhiên bố phải ngủ với mẹ chứ, nếu không đã không có Nhược Nhược rồi.”
Triển Nhược Lăng túng quẫn không biết làm thế nào, đỏ mặt đưa tay cấu anh một cái: “Anh nói với trẻ con những việc này làm gì, con bé cũng có hiểu đâu.”
Chung Khi quay đầu nhìn vợ, giữ lấy tay cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Nếu anh không nói vậy, con bé sẽ chiếm chỗ của anh mất.”