"Ta ra giá 60 vạn" Tiếng nói vừa vang lên thì Kinh Thiên nhíu mày thì xuống phía tầng hai, phía gian phòng đó chính là nơi của Tung gia, tới đây thì Kinh Thiên biết ai đi đối chọi với mình rồi. Phía gian phòng đó Tung Thanh Thanh đang ngồi đắc ý cười: "Hừ, ngươi muốn mua thứ đó thì ta sẽ làm cho ngươi mua với giá cao a" Một tên trưởng lão đứng kế bên khuyên nhủ: "Thiếu gia à, chúng ta lần này tới chỉ đem theo có hai trăm vạn mà thôi, nếu lỡ có chuyện gì thì trách nhiệm khó gánh a, gia chủ đã nói phải mua được loại linh dược tăng cường cơ thể, nếu xài tiền bừa bãi sợ tới lúc đó không tranh dành được với các thế lực khác" Tung Thanh Thanh hừ một cái: "Ta chỉ muốn đẩy giá lên cao thôi, không có ý định mua cái thứ quả quái quỷ kia đâu" Vị trưởng lão này nghe vậy chỉ đành lắc đầu thở dài rồi không thèm nói nữa. Kinh Thiên thấy vật phẩm mình sắp mua được bị người ta chen vào phá đám thì sắc mặt của thoáng trầm xuống, nhưng hắn lại không có biểu hiện gì muốn động thủ cả, dù sao phòng đấu giá này được đặt ở Kiếm Sơn, nếu ra tay thì không được tốt cho lắm. Kinh Thiên sau khi suy nghĩ một hồi thì hét lên: "Ta ra giá 65 vạn" Tiếng nói Kinh Thiên vừa dứt thì Tung Thanh Thanh lại xen vào: "Ta ra giá 70 vạn" Hai người cứ tiếp tục giằng co như thế, đến một lúc sau thì Kinh Thiên đã ra giá 95 vạn rồi. Một món đồ chỉ cần có 55 vạn là mua được nhưng lại bị tên Tung Thanh Thanh này phá đám làm cho nó có giá gần gấp đôi, tuy Kinh Thiên rất tức giận nhưng hắn vẫn bất động ngồi đó, không biết có ý định làm gì. Lúc này Tung Thanh Thanh ra giá tiếp: "Ta trả 100 vạn" Nhưng sau khi hắn ra giá thì Kinh Thiên không thèm đôi co nữa, mà người chủ trì bắt đầu nói. "100 vạn lần thứ nhất" "100 vạn lần thứ hai" Khi nghe tới đây thì cả người của Tung Thanh Thanh cũng toát mồ hôi, nếu như Kinh Thiên không trả giá tiếp thì hắn phải mua vật phẩm này a, tiêu tốn 100 vạn chỉ đổi lấy một món đồ không xài được, nghĩ tới hình phạt của cha mình mà hắn cũng phát run. Chưa nói mất 100 vạn này thì tí nữa hắn dùng cái gì để tranh dành những thứ khác với các thế lực kia đây. "100 vạn lần thứ ba, thành giao" Ông lão chủ trì gõ búa một cái rồi kêu người đem vật phẩm lên lầu hai cho Tung Thanh Thanh. Khi một tì nữ cầm cái hộp lên thì sắc mặt hắn trông rất khó coi, nếu bây giờ mà nhận lấy thì mất trắng 100 vạn vô ích, nhưng nếu không nhận thì Kiếm Tông sẽ cho rằng hắn đùa giỡn trên địa bàn của họ, dính vào tính cảnh tiến thoái lưỡng nan này cũng làm cho hắn không biết phải quyết định ra sao. Cùng lúc đó trên lầu ba thì Kinh Thiên đang ngồi cười đắc ý: "Nếu ngươi thích tranh dành thì tùy ý ngươi a" Nhu Thủy thấy biểu hiện của Kinh Thiên như thế thì nàng quay sang hỏi: "Không phải học đệ muốn thứ kia sao, tại sao lại để rơi vào tay tên đó" Kinh Thiên quay sang trả lời: "Cứ tạm thời để hắn giữ đi, trước sau gì cũng về tay đệ mà thôi" Ảnh Tử nghe vậy thì quay sang hỏi: "Chẳng lẽ đệ muốn ra tay cướp lấy sao" Kinh Thiên chỉ gật đầu một cái, rồi Hình Phong nói: "Theo ta thấy thì bên người hắn có đi theo một vị trưởng lão, tu vi không hề thấp tí nào, chắc là tứ phẩm a" Kinh Thiên nói với ba người: "Không biết nhị vị học trưởng và học tỷ có thể đối kháng với tứ phẩm không, chỉ cần kéo dài thời gian thôi là được" Ba người Nhu Thủy nghe vậy thì nhíu mày suy nghĩ: "Nếu chỉ kéo dài thời gian thì không sao, nhưng chỉ được trong chốc lát mà thôi, nếu đệ dự định làm gì thì phải giải quyết thật nhanh a" Kinh Thiên nghe vậy thì gật đầu. Trong lúc mấy người Kinh Thiên đang bàn luận thì Tung Thanh Thanh đã nhận lấy vật phẩm rồi, khuôn mặt hắn muốn khóc không ra nước mắt, chỉ đành ngậm ngùi ngồi đó mà thôi. Buổi đấu giá vẫn tiếp tục như thường, những món đồ phía sau rất quý hiếm nên các gia tộc tranh nhau không ngừng, chỉ có đám người Tung gia là ngồi im bất động mà thôi. Sau nhiều lần ra giá thì những gia tộc khác đã biết được cực hạn của Tung gia là một trăm vạn, nếu trả hơn số tiền này thì bọn chúng đừng hòng mà mua được thứ gì. Đúng lúc này thì ông lão chủ trì mới đem ra một cái bình ngọc màu lam, ông mở bình ra làm cho một cỗ hàn khí nhàn nhạt xông thẳng ra ngoài, ai hít phải hàn khí này thì cũng thấy tỉnh táo lạ thường, dường như thương thế cũng giảm đi vài phần, còn ai thuộc thủy hệ thì nguyên tố trong người ba động không dứt. Ông lão này đóng nắp bình lại rồi nói: "Đây là một loại thánh thủy vừa được tìm ra, có công dụng phi thường, sau khi thử qua hẳn mọi người cũng biết rồi, phàm ai bị thương thế lâu năm đều có thể chữa trị được, nếu thuộc thủy hệ thì nguyên tố trong người sẽ cường hãn hơn trước" Khi nghe ông lão chủ trì nói ra công dụng của Bích Thủy Hàn thì đám người phía dưới nhao nhao không dứt, từng lời bàn tán xôn xao rộ cả lên. Còn cái tên Tung Thanh Thanh đang ngồi trên lầu hai thì ánh mắt sáng rực nhìn vào cái bình ngọc trên tay của ông lão kia, hắn biết đây chính là thứ mà cha mình đang cần rồi. Sau một hồi thì ông lão nói tiếp: "Giá khởi điễm là 50 vạn, mỗi lần kêu giá không thấp hơn 10 vạn" "ta trả 70" "80" Tung Thanh Thanh hét lên: "Ta ra giá 100 vạn, đây là bảo vật mà phụ thân ta đang cần tới nên quý vị hãy nể mặt cho, còn nếu như không thì đừng trách" Tung Thanh Thanh biết tài chính của mình hiện thời không ổn nên mới lấy danh tính của cha hắn ra hù dọa, nhưng cho dù hắn có làm vậy thì một số gia tộc ngang cấp cũng không xem vào đâu, chỉ có một đám bình dân là không tranh dành với hắn mà thôi. "ta ra giá 120 vạn" Đây là vị trưởng lão của Hãn gia lên tiếng, ông quay sang phía Tung Thanh Thanh nói: "Ngươi tưởng Tung gia ngươi lớn lắm sao" Vị trưởng lão kế bên Tung Thanh Thanh ánh mắt chứa đầy sát khí nói: "Hãn Đại Ngưu, ngươi muốn chống đối với Tung gia ta đúng không" Vị trưởng lão tên Hãn Đại Ngưu kia không sợ mà nói lại: "Vậy thì sao, thích thì đem người tới Hãn thành, chúng ta tiếp hết" Hai người nhìn nhau một hồi thì không ai thèm nói nữa mà trở lại với buổi đấu giá, Ưng gia thấy vật phẩm như vậy thì cũng động tâm: "Ta trả 150 vạn" Tiếng nói vừa ra thì làm cho toàn trường đấu giá bàn tán xôn xao, nếu Ưng gia xen vào chuyện này thì hay rồi, ai mà không biết người ta là gia tộc thương buôn đâu chứ, muốn so tài lực thì mấy ai có thể so nổi. Các thế lực cứ liên tục tranh dành nhau Bích Thủy Hàn, trong khi đó chủ nhân của nó thì đang ngồi trên lầu ba khoái chí: "Hà hà, chỉ vài giọt thôi mà lại có giá như vậy rồi à" Ảnh Tử quay sang nhìn Kinh Thiên rồi than thở: "Học đệ quả là có tài kiếm tiền ai, chỉ đi một vòng trở về thôi cũng bằng cả gia tộc ta kiếm trong vòng vài tháng rồi" Kinh Thiên không nói gì chỉ cười hì hì. Một chốc sau thì vài giọt Bích Thủy Hàn kia đã có chủ, giá của nó đã lên tới 250 vạn và chủ nhân của nó không ai khác là Ưng gia, điều này cũng chẳng ngạc nhiên gì cho lắm, dù sao người ta tài đại khí thô thì 250 vạn cũng chả là gì nhiều.