Kính - Song Thành

Chương 16: Chương 16




Họa khuynh quốc trăm năm trước đã trở thành một hồi ức u ám, trong Vô Sắc thành rộng mênh mang, cùng với mười vạn người dân Không Tang sống sót đang ngủ mê mệt chỉ có chân và đầu hoàng thái tử cùng thái tử phi đã trở thành minh linh.
“Bạch Anh.” Giữa yên lặng, rất lâu sau đó, trên mâm vàng đầu người bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Hả?” Bạch Anh đang xuất thần giật mình tỉnh lại, trả lời.
“Hắn đã trở về.” Hoàng thái tử Chân Lam quay đầu nhìn nàng, thản nhiên nói.
“Ai?” Bạch y nữ tử có chút kinh ngạc hỏi, thấy thần sắc đối phương có chút kỳ quái.
Hoàng thái tử Chân Lam cười cười: “Giao nhân đó.”
“Sao? Thật không ?” Phía sau mạng che mặt màu đen, đôi mắt cô gái mở to, không che giấu được hoảng hốt : “Tô Ma đã trở về? Hắn quay về làm gì?”
“Sẽ không là tìm nàng sao?” Vỗ vỗ bàn tay của thê tử, hoàng thái tử Chân Lam nở nụ cười: “Thành thật mà nói, hắn đã trở nên rất mạnh – mạnh tới mức làm ta cũng phải giật mình.

Ta không biết ý đồ lần này của hắn nên dọc đường đi không dám cùng hắn chạm mặt.”
“Hắn… haiz, quá quái gở, đúng là một hài tử rất nguy hiểm.” Bạch Anh ngẩng đầu, thở dài – nàng nói với trượng phu về “người kia”, giọng nói chính là bình tĩnh và ung dung như thế, dường như cũng không phải nói tới người mà cùng nàng khi còn là một thiếu nữ từng có một tình yêu kinh động thiên hạ.
Từ một trăm năm trước tới nay, nàng với tư cách thái tử phi Không Tang thủ trứ đầu của Chân Lam, đã từng có cuộc sống tù túng, cô quạnh như thế.

Nàng đã không hề già đi, cũng sẽ không chết đi, thế nhưng nàng cũng không có cảm thấy bản thân còn sống.

Nàng cùng với người trên danh nghĩa là “trượng phu”, từ không nhận thức đã trở nên hoà hợp.

Không biết ngày nào nàng đã mở miệng trả lời đầu người bên cạnh câu nói đầu tiên.

Lúc đầu chỉ nói nhưng việc vụn vặt, không đề cập đến chuyện đau thương.

Sau khi nói câu đầu tiên, hai người dần dần nói chuyện với nhau cũng không còn khó khăn nữa.
Đầu người trơ trọi đứng ở đáy nước kia cũng là vô cùng buồn chán, vui vẻ lắng nghe từng lời nói đứt quãng của nàng, sau đó nói cho nàng ý kiến của chính y; hài hước, ung dung cùng với trêu đùa.


Thường thì có thể chỉ trong chốc lát đem nàng từ nặng nề tuyệt vọng đứng lên.
Đã không còn nhớ được cách bao nhiêu năm trước, lần đầu tiên nàng nhắc tới giao nhân ít tuổi ấy với hoàng thái tử Chân Lam.

Khi nói ra hai chữ “Tô Ma” , nàng nhìn khóe miệng đầu người kia một chút dãn ra rồi nhịn không được liền cười ha hả.

Chân Lam cười đến như chưa bao giờ thoải mái như thế, cùng nàng nói, thực ra đề tài này nhịn đã lâu không dám nhắc đến, y sắp nghẹn chết.

Trong phút chốc có đủ dũng khí nhắc đến đề tài kiêng kị kia, nàng cũng bởi vì lúng túng mà nở nụ cười.
Cuối cùng, cấm vực giữ hai người cũng đã bị tiêu trừ.

Bọn họ bắt đầu trở thành bằng hữu, không giấu nhau cái gì – có thể thản nhiên mà đối diện với tất cả thành bại vinh nhục ngày xưa.
Thật là một tình huống rất kì quái.

Khi còn sống, một người là thái tử tính tình tùy hứng, một người là quận chúa tự cho mình là thanh cao; bọn họ chưa từng có cơ hội hiểu rõ nhau.

Song khi thực sự đã chết đi, số phận lại có thể cho hai người thời gian trăm năm, gần như là ép bọn họ không thể không lắng nghe và hiểu biết lẫn nhau, dần dần không có việc gì là không thể nói, cả hai đều rất tin tưởng và hợp ý bầu bạn.
Nàng có đôi khi không thể tưởng tượng bản thân lại có thể trở nên nói nhiều như vậy.

Trên thần miếu sống đơn độc một thời gian, tịch mịch, cô độc gần như lấy đi khả năng nói chuyện của nàng.

Cho dù là khi sống cùng Tô Ma, bọn họ cũng chưa mở miệng nói nhiều như vậy.

Nếu như không có Chân Lam, trăm năm cô tịch chỉ sợ sớm đã làm nàng đóng băng.
“Ừm, như vậy hắn hiện tại càng nguy hiểm.”
Nghe được nàng đánh giá Tô Ma như vậy, đầu người kia nở nụ cười, “Bởi vì hài tử ấy hiện tại đã trưởng thành một đại nam nhân.”

“Sao?” Hiển nhiên là có chút ngoài ý muốn, Bạch Anh vô cùng kinh ngạc, “Hắn đã lựa chọn trở thành nam nhân ? – ta còn tưởng rằng người như hắn sẽ không lựa chọn trở thành bất luận một loại nào.”
“Đúng thế, hắn đã biến thân rồi, không biết là vì cô nương bên ngoài nào – nàng có hay không cảm thấy bản thân rất thất bại…” Đầu người hướng về nàng chớp chớp mắt, cười gian trá.

“Ai nha!”
“Thôi đi!” Bạch Anh chau mày, chế trụ cánh tay gãy, hung hăng nện ở đầu hắn: “Không nghiêm chỉnh.”
“Hự… Nữ nhân thẹn quá hoá giận thật đáng sợ.” Không có cách nào né tránh, đã trúng một cái, đầu người lớn tiếng kêu , song trong ánh mắt lại là thật sâu ý cười – cho tới nay y luôn lo lắng thiếu niên đó bỗng nhiên trở về sẽ phá tan sự yên ổn trong Vô Sắc thành, khiến mong muốn của nhiều người Không Tang xuất hiện khó khăn – nhưng mà, giờ đây thực sự không cần lo lắng nữa.
Khi từ đỉnh Bạch tháp nhảy xuống, quận chúa Bạch Anh mười tám tuổi; mà giờ đây thái tử phi Không Tang đã thật sự trưởng thành.

Thời gian trăm năm trôi qua, có một số thứ cuối cùng đã chìm xuống, trở thành quá khứ.
“Tô Ma hiện tại trở nên rất mạnh, chúng ta nhất định phải coi chừng.” Hoàng thái tử Chân Lam giọng nói đã thu lại cười đùa, cẩn thận căn dặn: “Sáu người các nàng mỗi đêm thay phiên nhau đi tuần phải đề phòng hắn – tuy rằng đều đã thành linh hồn bất diệt, nhưng sức mạnh lục tinh khi mở phong ấn Vô Sắc thành đã gần như tiêu hao hết.

Ngoại trừ như nàng được thừa hưởng tuyệt kỹ của Kiếm Thánh, những người khác sợ rằng chưa hẳn là đối thủ của Tô Ma.”
Nghe xong Bạch Anh thở dài: “Hài tử đó… bây giờ mạnh như vậy sao?”
“Hắn đã không còn là một hài tử.” Đầu người nở nụ cười, lần thứ hai nhắc lại, lắc đầu: “Lần này trở về không biết là địch hay là bạn, nên cẩn thận coi chừng.”
Không nói một hồi lâu, trên mặt Chân Lam bỗng nhiên có nét bi ai – vẻ mặt ít thấy như vậy xuất hiện trên mặt hoàng thái tử khiến Bạch Anh lại càng hoảng sợ.
“Bạch Anh,” Chân Lam ngước mắt lên, nhìn khoảng không trong Vô Sắc thành, chậm rãi mở miệng nói: “Mấy ngày nay cùng nha đầu Trung Châu đó cùng một chỗ, bỗng cảm thấy rất xấu hổ… Tiểu cô nương đó liều mạng vượt qua Mộ Sĩ Tháp Cách chính là vì muốn tới Vân Hoang.

Người Trung Châu nói Vân Hoang không có chiến tranh loạn lạc, không có thiên tai đói kém, mọi người nơi đó yêu quý nhau, tôn kính người già bảo hộ trẻ em… Chỉ cần đi tới đó, tất cả sẽ không có lang thang, đau khổ.”
Nói đến đây, ánh mặt Chân Lam rủ xuống, buồn bã: “Buổi tối ngày đó, chứng kiến một đám loạn binh Trung Châu làm nhục một cô nương, tiểu cô nương mang theo ta khóc rất lớn, nàng đại khái cho rằng đến Vân Hoang liền sẽ không có loại sự tình này xảy ra… Thế nhưng … Thế nhưng phải nói như thế nào với nàng, nói Vân Hoang thật sự là một nơi chẳng hề giống như trong suy nghĩ của nàng?”
“Chân Lam.” Bạch Anh thở dài, đưa tay vỗ vỗ tay y, an ủi: “Suy nghĩ của bọn họ thật đẹp – chỉ cần ánh sáng mặt trời có thể chiếu đến mỗi một tấc đất, đều có thể có bóng râm.”
“Không.” Chân Lam lại lắc đầu: “Khi đó ta bỗng nhiên rất khó chịu.

Thực ra ta từng có cơ hội thay đổi tất cả các tệ nạn của đại lục này a! Ngay khi phụ vương bệnh tình nguy kịch, ta làm hoàng thái tử trực tiếp xử lý công việc của đất nước trong vài năm …”

Chân Lam bỗng chốc nở nụ cười, ánh mắt buồn bã: “Ta khi đó đang làm việc gì? Cùng chư vương tranh đấu, chống lại Thái phó, ầm ĩ đòi trở về Sa Quốc – khi có thể làm một chút gì đó thì ta lại đang làm cái gì? Không quen nhìn Không Tang vô cùng xa hoa lãng phí, khi đó ta thậm chí nghĩ đất nước như vậy dù diệt vong thì có gì là không tốt? Năm đầu tiên Băng di công kích vào, ta hoàn toàn không quan tâm chống cự.”
“Thực ra, Không Tang đúng là đáng diệt vong.” Lúc chỉ có hai người một chỗ, Bạch Anh cúi đầu nói ra đáy lòng: “Sau hơn mười năm Thừa Quang đế tại vị, Vân Hoang khắp nơi là cảnh tượng gì? Không Tang hư thối mục nát như thế, cho dù không có Băng di xâm phạm, trời cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ, sấm chớp cũng sẽ đem Già Lam thành hóa thành tro bụi.

Khi từ trên tháp nhảy xuống, ta đối với Không Tang, đối với mọi thứ đều đã không ôm một chút hy vọng gì.”
“Như vậy, cuối cùng nàng vì sao lại chiến đấu?” Nhớ tới chín mươi năm trước, trong khoảnh khắc cuối cùng Bạch Anh bỗng nhiên xuất hiện, hoàng thái tử Không Tang mỉm cười hỏi.

“Khi đó tuy rằng ta nói ta nhất định sẽ trở về, thế nhưng chứng kiến băng di có thể tạo ra phong ấn lục hợp, kỳ thực trong lòng cũng đã không có bao nhiêu hy vọng – nói như thế chỉ là vì không cho tất cả dân chúng tuyệt vọng… Thế nhưng nàng lại tỉnh.”
“Vì sao mà chiến đấu?” Bạch Anh bỗng chốc mỉm cười, ánh mắt xa xăm: “Vì phụ thân chết trận… Có lẽ là vì ngài – không phải Chân Lam là “trượng phu”của ta mà là Chân Lam – ‘hy vọng duy nhất’ của mỗi người Không Tang.

Không Tang nên diệt vong nhưng người Không Tang không thể bị diệt tuyệt.

Ta không muốn để băng di sau khi đánh hạ Già Lam thành liền giết hại dân trong thành – thủ lĩnh của chúng đúng là một kẻ điên.”
“Những kẻ Băng di đó không biết từ đâu tới… Làm sao đột nhiên xuất hiện trên đại lục Vân Hoang?” Thở dài, hoàng thái tử Chân Lam lấy tay trảo tóc, nghi vấn nhiều năm vẫn không giải thích được, “Còn có thủ lĩnh bọn họ là ai? Làm sao biết phương pháp phong ấn ta?”
Hai người trong Vô Sắc thành đưa mắt nhìn nhau, từ đầu đến cuối tìm không được câu trả lời.
(Chú thích: Giao nhân vốn sinh ra là không có giới tính.

Dựa theo phong tục Hải Quốc , nếu hai giao nhân chưa biến thân yêu nhau , muốn kết làm vợ chồng, nhất định phải cùng nhau đi bẩm báo Đại Vu trong tộc.

Đại Vu sẽ vì bọn họ chủ trì một loại nghi thức tên là “Hoá sinh” , thông qua bói toán, để trên trời quyết định hai gã Giao Nhân, ai sẽ trở thành nam tử, ai sẽ trở thành nữ tử.

Đó là trường hợp khi hai giao nhân yêu nhau mà cả hai đều chưa có giới tính.

Còn nếu giao nhân chưa biến thân thích một ai đó thì sẽ biến thân thành giới phù hợp với người mình thích.

Tức nếu đối phương là nữ thì sẽ biến thành nam và ngược lại.

Trong truyện, khi Tô Ma đc đưa lên đỉnh Bạch tháp sống cùng Bạch Anh thì hắn chưa có giới tính.

Khi hắn được Chân Lam thả ra thì vẫn còn bị coi là một đứa trẻ.)

Trên đỉnh núi Thiên Khuyết, thiếu nữ người Miêu vô cùng buồn chán mà nhìn mặt trời chiều.
Na Sinh đứng một mình tại chỗ đất trống trong rừng, không kiên nhẫn đi đi lại lại hơn trăm lần.

Mặt trời đã khuất một phần, lòng của nàng cũng có phần trầm xuống, chung quanh rừng không nhìn rõ cái gì đó đang chuyển động, phát ra âm thanh kỳ quái, đáng sợ.

Nàng nhịn không được run run – lại đã quên bản thân mang Hoàng Thiên, vốn không cần sợ hãi những động vật trong rừng.
“Hắn…Hắn sẽ không cầm được vật đó liền bỏ rơi mình chứ ?” Nàng thì thào nói, suýt nữa khóc: “Tên lừa đảo! Tên lừa đảo!”
“Đến rồi.

Nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng nghe được tiếng bước chân trong rừng cây, còn có giọng nói của Mộ Dung Tu.

Na Sinh vui mừng nhảy dựng lên, hướng về phía mục tiêu chạy đi, kêu to: “Mộ Dung Tu! Mộ Dung Tu!” .
Một con rắn không tiếng động trườn về phía nàng, Na Sinh kêu một tiếng sợ hãi nhảy lên.

Khi thấy rõ đó là một đoạn dây leo, đoàn người Mộ Dung Tu đã đi tới.
“Ai nha! Làm sao vậy?” Na Sinh thấy Mộ Dung Tu cõng Dương Công Tuyền, thở hồng hộc đi tới, mà một chân của Dương Công Tuyền sưng to như thùng nước, không khỏi thất thanh hỏi.
“Con bà nó, ban nãy bị Quỷ Cơ làm cho hoảng sợ, chạy xuống núi lại không cẩn thận rơi vào trong một cái hố.

Con bà nó, một hố bò cạp xanh …” Dương Công Tuyền nằm trên lưng Mộ Dung Tu nói lầm bầm, đau đến nghiến răng nghiến lợi, “Tự nhiên lại cắn lão tử một cái!”
“Mới cắn ngươi một cái đã là may rồi!” Thấy Mộ Dung Tu mệt đến trán đổ mồ hôi, Na Sinh nhất thời hướng vị đại thúc trung niên đang chán nản ấy nói: “Ngươi sao lại dẫm lên ổ của người ta.”
“Na Sinh cô nương, đã làm cô đợi lâu.” Mộ Dung Tu đem Dương Công Tuyền trên lưng bỏ xuống, thở hổn hển nói xin lỗi Na Sinh.

Na Sinh nhìn hắn vất vả, vội vã đưa khăn tay cho hắn lau mồ hôi: “Không sao, phong cảnh ở đây rất đẹp, còn có thể thuận tiện xem mặt trời lặn.”
Mộ Dung Tu nhìn tay nàng nhắm mặt mình tới, vội vàng tránh, mặt hơi đỏ lên: “Cô nương tiếp tục xem mặt trời lặn đi … Ta phải nhanh chóng tiêu độc cho Dương huynh.

Trước khi trời tối đen chúng ta còn phải xuống núi.”
“Á …” Na Sinh giật mình, cầm khăn tay rơi trên mặt đất, nhìn hắn xoay người trở lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.