Kính - Song Thành

Chương 40: Chương 40




Nghĩ tới đây, Viêm Tịch đột nhiên sửng sốt một chút: Máu của người Không Tang liên quan gì với mình chứ? Chính mình vì sao phải che chở cô nương mang theo Hoàng Thiên này? … Người Không Tang là kẻ thù không đội trời chung của giao nhân mấy nghìn năm qua, nếu như bị diệt vong không phải rất tốt sao? Thiếu chủ cũng phân phó hắn đuổi cô gái này, mà hắn, Tả quyền sử của Phục quốc quân, trăm năm đến nay đã có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội chết ở trong tay người Không Tang, hôm nay không ngờ lại còn liều mạng che chở chủ nhân của Hoàng Thiên, chẳng phải là truyện vô cùng nực cười sao?
Hắn sửng sốt như thế, sức lực trên tay vô tình yếu đi, Na Sinh trên mặt đất gắng sức giãy dụa, dĩ nhiên từ trong tầm tay hắn thoát ra, cất bước chạy ra ngoài.

Trên đường đã không nhìn thấy người chạy trốn, tất cả toà nhà đều bị bắn thủng, thi thể nằm lê lết ở trên đường, thỉnh thoảng còn có người chưa chết rên rỉ, thanh âm khiến người ta sởn tóc gáy.
“Dừng tay! Không được giết người lung tung! Không được giết người lung tung!” Quơ hai tay, cô gái trẻ men theo đống thi thể trên đường phố chạy tới, hướng về phong chuẩn tập trung trên bầu trời hô to.

Đáp lại nàng thực sự là kính nỗ rơi xuống ở khắp bầu trời.

Nàng khua tay, Hoàng Thiên giữa ngón tay phát ra ánh sáng màu trắng xanh, giống như lợi kiếm đánh rơi những kính nỗ xuống.
Có lẽ…để cô ấy chạy ra như vậy cũng tốt đi? Dù sao thiếu chủ ra lệnh không được giúp đỡ thiếu nữ mang theo Hoàng Thiên này, mà cô ấy có thể cũng có lực lượng bảo vệ bản thân.

Cô ấy có thể chạy thoát cũng không chừng.
REPORT THIS AD
Chính mình từng thề vì một ngày nào đó giao nhân quay về Bích Lạc Hải mà dâng ra tất cả mọi thứ, như thế thì tính mạng của mình cũng nên vì Phục quốc quân dâng ra, nếu như vậy lần này đuổi theo sóng gió mà Hoàng Thiên dẫn phát ra cuối cùng chẳng phải là đã làm trái với lời thề năm đó sao?
Viêm Tịch rốt cục quay đầu, quyết định không hề quản tới cô gái mang theo Hoàng Thiên này nữa.
“Hoàng Thiên!” Thấy được thiếu nữ chạy ra, người trên phong chuẩn đồng thời kinh hô, thấy được ánh sáng màu bạch lam phía dưới.
“Cẩn thận, không nên tới gần quá! Không nên bị bắn trúng giống như lần trước! Lực lượng của Hoàng Thiên có ‘giới hạn’, chú ý giữ khoảng cách khoảng năm mươi trượng! Hai cái làm một tổ, phong tỏa khắp nơi, thay phiên nhau dùng kính nỗ mạnh nhất bắn xuống!” Trên phong chuẩn, phó tướng Thiết Xuyên thế chỗ thiếu tướng Vân Hoán vắng trận, truyền đạt mệnh lệnh.
“Vâng!” Chiến sĩ trên phong chuẩn lĩnh mệnh, theo lời phân phó tản ra, lập tức bình tĩnh mà dệt nên một lưới mũi tên kín không kẽ hở, đem thiếu nữ kia giữ ở bên trong.
Từ giữa không trung nhìn lại, một loạt kính nỗ được sắp xếp dày đặc giống như cuồng phong gào thét mà rơi xuống, bắn về phía cô gái trẻ có ý đồ muốn lấy thân thể máu thịt của bản thân ngăn lại phong chuẩn.

Không ngờ tới thoáng cái đã bị tấn công mạnh lên gấp chục lần, Na Sinh tuỳ tiện mà vung tay, nhưng mà cô ấy chưa từng trải qua huấn luyện võ học quyền thuật gì, chỉ biết tùy tiện khua tay mà đón đỡ, đâu có thể bảo vệ được những chỗ hở ở trên thân mình.
Trong giây lát, một nhánh tên gào thét mà đến, xuyên thấu bả vai của nàng.
Na Sinh bởi vì đau đớn mà kêu lên, thân thể bị lực đẩy nghiêng về phía trước, trong giây lát ấy lại càng có nhiều kính nỗ bắn về phía cơ thể nàng.
Viêm Tịch lúc đầu đang một bên nhìn, trong tích tắc con mắt màu thâm bích đột nhiên co rút lại: cảnh tượng Đinh chết đi một cách bi thảm bỗng nhiên hiện ra trước mắt.
Na Sinh… Na Sinh cũng sẽ bị bắn chết như vậy sao?
“Chết tiệt, nhanh quay lại cho ta!” Giờ khắc này không kịp nghĩ cái gì thù nhà nợ nước nữa, Viêm Tịch bỗng nhiên lướt tới, một tay đẩy nàng ngã xuống, hai người cùng nhau té ngã ở phía sau đống thi thể dày đặc.

Phốc phốc, những mũi tên bắn xuống, đâm vào những thi thể thịt máu lẫn lộn phát ra tiếng “phốc phốc”.

Na Sinh bị kéo đến lảo đảo, ngã ở trên người hắn, Viêm Tịch cảm giác lưng ngã mạnh lên nền đá, mấy chỗ thương tích lại lần nữa bị xé ra, vô cùng đau nhức, làm cho cả phần lưng cùng tay phải đều có chút co giật.
Cuối cùng…đúng là vẫn không thể mắt mở trừng trừng mà nhìn.
“Nếu như không muốn liên lụy ta đồng thời mất mạng, liền an phận chút cho ta!” Giây phút ngã xuống, hắn lạnh lùng dặn dò, biết những lời này đối với nữ hài tử kia là có lực ràng buộc.
Quả nhiên, sau khi rơi xuống trên người hắn, Na Sinh trừng mắt nhìn, không nói.

Nàng hiểu Viêm Tịch nói ra những lời này là đã nhận lời muốn chiếu cố mình chu đáo — chỉ là đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, tên Tô Ma kia không phải đã nói giao nhân bọn họ không được để ý đến chuyện của mình sao?
“Ách?” Nàng ngẩng đầu nhìn Viêm Tịch, đột nhiên tiến đến bên tai hắn, nhẹ nhàng nói, “Ngươi là người tốt”.
Lúc này trên mặt đất đã tĩnh lặng, phong chuẩn trên bầu trời đã phát giác tung tích của hai người — sắp xếp thành đội, lần lượt hạ thấp — tại giây phút hạ xuống thấp nhất, bụng của phong chuẩn đồng thời mở, một sợi dây thừng màu bạc bắn nhanh ra, ghim xuống đất, một đội chiến sĩ Thương Lưu đế quốc mặc quân trang hai màu đen trắng tay cầm trường kiếm, chân đạp dây, từ trên phong chuẩn nhanh chóng rơi xuống mặt đất, bắt đầu bao vây tác chiến.
Na Sinh ngã đang trong lòng Viêm Tịch, thấy chuyện như vậy, sợ đến không dám động đậy, nàng ngừng lại hô hấp — tuy rằng vừa rồi luôn mồm hô không sợ chết, bây giờ cảm giác được một áp lực giống như sắt thép, thân thể của thiếu nữ vẫn còn không nhịn được run nhè nhẹ.
Năm mươi tên chiến sĩ từ trên tám cái phong chuẩn xuống, rõ ràng là có huấn luyện, vừa rơi xuống đất lập tức chia làm hai đường tản ra, một đường phong toả phía trước con đường, một đường phong tỏa phía sau con đường, giống như hai cánh chậm rãi khép lại, đem những người còn sống ở trên quảng trường vây lại.


Trên đường xác chết chồng chất như núi, cho nên bọn chúng tiến lên phía trước cũng không nhanh, nhưng mà mỗi lần đi một bước liền làm cho xung quanh đường đi và trong phòng xá không còn một người còn sống, một khi phát hiện còn người chưa chết liền không cần phải hỏi, tất cả đều giết chết.
Giữa đống xác chết có lác đác tiếng kêu thảm truyền ra, trong cảnh lục soát kiểu giết sạch như thế, dường như cảm thấy hết hy vọng sống, liền đột nhiên có mấy người bị thương chưa chết nhảy ra, đem hết toàn lực cất bước chạy trốn.
Mười cái phong chuẩn trên bầu trời đang lượn vòng, dưới sự chỉ huy của phó tướng Thiết Xuyên đều đang chú ý quan sát phía dưới, theo dõi nhất cử nhất động trên mặt đất.

Những người giả chết đang trốn trong đống xác chết để có thể thoát khỏi cảnh giết người hàng loạt này vừa mới nhỏm dậy, kính nỗ trên phong chuẩn liền giống như mưa lớn rơi xuống, bắn thủng những người bị thương đang bỏ chạy.
Những người bị thương rất nhanh liền lần lượt bị bắn chết hết, ngã xuống giống như người rơm.

Nhưng mà một người đàn ông đầu trọc trong đó không ngờ lại có chút bản lĩnh, trở tay rút kiếm, không ngừng dẹp bỏ mưa tên, một tay ôm vật gì đó, nhanh chóng chạy ở giữa đống xác chết.
Nhưng mà phong chuẩn trên trời nhằm hướng hắn, chiến sĩ trên mặt đất cũng bao vây về phía hắn, người kia mặt đầy mồ hôi và máu, thở hồng hộc, khuôn mặt cũng vặn vẹo, tay phải vung kiếm múa loạn, kỳ quái chính là tay trái lại ôm một cái vò rượu nhất định không buông.

Không thể, không thể buông… Đó là túy nhan hồng đã hai mươi năm… Là bảo vật để mở ra cánh cửa của Tây Kinh đại nhân… Kiếm kỹ, kiếm kỹ, nếu như hắn may mắn trở thành môn hạ của Kiếm Thánh, vậy đó là…
Chỉ nghĩ tới đây, “phốc” mũi tên từ trong cổ xuyên ra, cái người đàn ông đầu trọc đang bỏ chạy đó không ngờ lại vẫn cầm cự chạy đi thêm ba trượng, thế rồi mới suy kiệt, bị vướng phải đống xác chết chồng chất, cơ thể ngã về phía trước, gục ở trên núi xác chết.

Ngón tay lúc này mới buông lỏng, “cạch” một tiếng, vò rượu trong lòng rơi vỡ trên mặt đất, hương rượu hòa cùng mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.
Máu giống như thác nước từ trong cổ chảy ra, dọc theo cây tiễn rơi nhỏ giọt xuống khuôn mặt Na Sinh bên dưới.
Thiếu nữ Đông Ba trốn ở dưới đống xác chết, cơ thể dường như đã cứng ngắc, động một chút cũng không thể động.

Gần ngay trên đầu, khuôn mặt của người vừa mới trở thành xác chết còn đang co rút, tròng mắt giãn ra, trắng dã, vẻ mặt đáng sợ.


Máu còn ấm lại tanh hôi như thác từng giọt rơi xuống, chảy tới trên mặt nàng.

Na Sinh ngơ ngác mà nhìn, không ngờ lại ngay cả một chút sức lực quay đầu tránh né cũng đã không có.
Mặc dù từ Trung Châu đến Vân Hoang, dọc theo đường đi cũng trải qua chiến loạn, sống lang thang, nhưng mà chuyện tà dị và đáng sợ thế này nàng lại là lần đầu tiên gặp phải — tại nơi mà trong gang tấc có thể tiếp xúc với tử vong, có thể lập tức bị tàn sát.
Vân Hoang, đây là Vân Hoang?!
Nàng ngẩn người ngơ ngác, đối mặt với những người dân thường đang từ từ tắt thở ở đỉnh đầu, máu chảy đầy mặt của nàng.

Đột nhiên, một cái tay vươn tới che ở trước mặt nàng, ngăn cản máu tươi chảy xuống như thác kia.

Phía sau có người nhè nhẹ vỗ vai của nàng — lúc cái tay kia chụp đến trên vai nàng, Na Sinh mới chợt nhớ ra bản thân cũng không phải lẻ loi một mình, còn có người vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Viêm Tịch, Viêm Tịch… Nàng đột nhiên muốn khóc.
“Ô, lẽ nào chết sạch hết rồi?” Xung quanh yên lặng, những chiến sĩ Thương Lưu đế quốc rơi xuống đất phát hiện không còn có người nhúc nhích, vô cùng kinh ngạc, “Lúc nãy rõ ràng thấy có một cô gái chạy ra, sao tất cả người bị bắn chết đều là nam?”
“Dài dòng làm gì, nhất định là còn đang ẩn núp giả chết đó! Từ từ lục soát…” Giáo quan ở dưới đất cười lạnh, quát mắng thuộc hạ, nhưng mà nhìn xác chết đầy đường chồng chất như núi, con mắt bỗng nhiên nheo lại, “Quá phiền phức, cứ dứt khoát tìm chút lửa, đem cả đường phố đốt cháy, đứng chặn ở hai đầu phố còn sợ cô ta trốn thoát?”
“Ý kiến hay!” Đã tìm tòi đến mức hết kiên nhẫn, bọn lính lập tức hưởng ứng, “Làm cho khôi lỗi trên phong chuẩn đem ‘nước mỡ’ ném một túi xuống, chúng ta hắt ra đốt đi!”
Đội đang lục soát trên mặt đất ngừng lại, phát ra tín hỉệu, phong chuẩn trên trời lập tức có một cái hạ thấp, giao nhân khôi lỗi phía trên không chút biểu tình mà điều khiển máy móc, khoang đáy mở ra, từ dây dài rơi xuống một cái túi da lớn.
Bọn lính lui về, bắt lấy, mở cái túi da kia ra — một mùi kỳ dị tản ra, nước màu đen trào ra, chảy xuống mặt đất — không ngờ nó so với nước mưa và máu loãng đều nhẹ hơn, nổi ở phía trên, giống như một con độc xà màu đen đang trườn ra khắp nơi.
“Không xong rồi, bọn chúng dùng nước mỡ để thiêu!” Mặc dù không nhìn thấy thế nhưng ngửi được mùi kỳ lạ đó, cơ thể Viêm Tịch bỗng nhiên chấn động, nắm chặt vai của Na Sinh, ở bên tai nàng khẽ dặn dò, “Cô xê ra một chút, mau ngồi xuống — cô còn nhớ rõ hướng đi vừa rồi của Tây Kinh đại nhân chứ?”
“Tây Kinh? Ta đã quên…” Na Sinh ngẩn người, phương hướng mới vừa rồi Tây Kinh cùng vị thiếu tướng kia Thương Lưu kia quyết đấu do bị Viêm Tịch lôi kéo chạy một đoạn làm nàng sau đó đã hoàn toàn không rõ nữa, đành phải lắc đầu.
“…” Dưới tình huống như vậy, còn thấy nàng lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, Viêm Tịch quả thực thực không biết nói cái gì nữa, đột nhiên cảm thấy Không Tang chọn ra một cô gái như vậy thực sự cũng là đủ nhức đầu, hắn dở khóc dở cười, dựa vào trí nhớ chỉ bảo, “Đi hướng ngươi bây giờ đang đối mặt, gặp phải một lối rẽ liền đi phía trái, đến phía cổng Như Ý đổ phường — nếu như Tây Kinh đại nhân ở chỗ đó, ông ấy nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên trầm mặc một chút: nếu như lúc này Tây Kinh đã thua dưới kiếm của Vân Hoán thì phải làm sao?
Nhưng mà nguy cơ từng bước ép sát ở trước mắt đã làm cho hắn không thể giả thiết xa hơn nữa — nếu như Na Sinh ở lại trong vòng vây ở giữa đường này thì nhất định sẽ bị bắt được rồi bị giết chết.


Chỉ có để cô ấy tới bên Tây Kinh mới có một chút hy vọng sống.
“Chờ chút nữa thấy khói bốc lên, chờ ta xông ra khỏi chỗ này, đếm đến mười cô liền liều mạng chạy về hướng bên kia, hiểu chưa?” Ngửi thấy được mùi cay mũi càng ngày càng đậm, cúi đầu nhìn thấy một con rắn nhỏ màu đen từ dưới lan đến đây, Viêm Tịch biết tình hình nguy cấp, cũng nữa không kịp nghĩ nhiều, thấp giọng dặn dò.

Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra cởi bỏ búi tóc của chính mình, tựa đầu dán xuống đất, làm cho mái tóc màu lam tẩm vào trong nước mỡ màu đen, lăn qua một chút, trong nháy mắt toàn bộ tóc đều nhiễm màu đen.
“A… Đó là cái gì?” Na Sinh thấy kinh hãi, thấp giọng hỏi.
“Nước mỡ của Sa Quốc phương Bắc sản xuất.” Viêm Tịch làm tóc nhuộm thành màu đen giống như người thường, thản nhiên trả lời, một bên từ trên vết thương của xác chết bên cạnh bôi một chút máu ra lòng bàn tay, “So với dầu hỏa gì đó còn lợi hại hơn — xem ra bọn chúng muốn đốt cả con đường, ép chúng ta phải chạy ra.”
“Hả?” Na Sinh lại càng hoảng sợ, thật không ngờ đường đường quân đội Thương Lưu đế quốc lại có thể đốt nhà giết người cũng không nháy mắt.

Nhưng mà thấy Viêm Tịch hành động kỳ quái như vậy, cô ấy càng ngạc nhiên: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
Viêm Tịch không nói gì, chỉ là đem máu của người chết bôi ở trên môi.

Tóc đen rối tung, môi đỏ mọng, mặt trắng ngần, hệt như một cô gái.
“Ô, xinh đẹp thật giống một cô gái nha.” Dù sao cũng tính trẻ con, Na Sinh vừa bởi vì căng thẳng mà toàn thân hơi run run, vừa lại vì dáng vẻ kỳ quái của người bên cạnh mà cảm thấy thú vị, nhịn không được nở nụ cười.
Lời còn chưa dứt, “xoẹt” một iếng, đột nhiên phảng phất có mùi của cái gì đó bị đốt cháy trong nháy mắt tỏa ra.
“Đã đốt lửa rồi! Nhớ kỹ, chạy mau!” Trong nháy mắt ấy, Viêm Tịch bỗng nhiên nhỏ giọng hô, muốn đứng lên.
“Ngươi muốn làm gì!” Na Sinh vô ý thức mà đưa tay, liều chết kéo hắn, đem hắn kéo trở lại phía sau — nhưng mà, đột nhiên nàng lại hiểu ra, “Không được đi! Không được đi!”
Phía trước khói bay mù mịt, nước màu đen ở trong nháy mắt biến thành ngọn lửa.

Phía sau màn khói đen và lửa đỏ không biết có bao nhiêu trường kiếm sáng như tuyết và kính nỗ đang chờ con mồi chạy ra từ trong đám lửa.
Viêm Tịch định chạy ra lại bị Na Sinh lôi kéo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.