Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 101: Đau lòng



Tả Thần An khẽ mỉm cười, đôi đồng tử đen như mực lóe lên ánh sáng rực rỡ, "Lần thứ nhất chị không nhìn lầm đâu . . . . ."

Thần Hi kinh ngạc mở to mắt, "Thần An. . . . . . Em thật sự. . . . . ."

Thời điểm anh đưa mắt nhìn chị gái mình, dường như ánh mắt hiện lên tia vui vẻ vì đã đạt được mục đích, anh mỉm cười gật đầu, "Không sai, em đã tìm được cô ấy….…"

Nụ cười của Thần Hi có hơi cứng ngắc, "Vậy sao? Vậy em. . . . . ."

"Thần Hi, khi đó mắt của em không nhìn thấy, chị hãy nói cho em biết, cô ấy thật sự đã trộm bảo bối gia truyền của nhà chúng ta sao?"

Tả Thần Hi cụp mắt xuống, "Chị cũng không biết. . . . . . Nhưng mà, có cả nhân chứng nữa. . . . . ."

"Chị tin đúng không? Cả nhà chúng ta đều tin đúng không?"

"Thần An, chị thật sự không biết. . . . . ." Tả Thần Hi lộ ra vẻ mặt khó xử.

Anh liền không ép hỏi nữa, khóe môi kéo lên một nụ cười, nhàn nhạt, rất là dịu dàng, "Coi như toàn thế giới tin, em cũng không tin. . . . . . Thật may là em kiên định với niềm tin này, trời cao mới rủ lòng thương để cho em tìm được cô ấy lần nữa. . . . . ."

"Thần An. . . . . ." Tả Thần Hi nắm tay em trai. Hai chị em ruột thịt, từ nhỏ tới lớn chưa từng có bí mật gì, khi còn bé thậm chí còn ở chung một phòng, mãi cho đến lên trung học mới tách ra. Chỉ là sau này, cô thì lập gia đình, sau đó anh lại tự phong bế chính mình, hai người mới dần dần trở nên xa cách.

"Thần Hi, tạm thời đừng nói cho người trong nhà biết."

"Ừ. . . . . ." Từ nhỏ, hai người bọn họ luôn giúp đỡ lẫn nhau giấu giếm những sai lầm nhỏ mắc phải ở trường, chỉ có điều, chuyện này cũng giống việc giấu giếm những lỗi nhỏ như thiếu bài tập hay đánh nhau như trước đây sao? Trong lòng Tả Thần Hi nặng trĩu, muốn giấu giếm rất nhiều điều nữa..., nhưng cô có thể lừa gạt được tới khi nào đây?

"Chị, giúp em một việc!" Lúc này, bỗng nhiên anh cười giảo hoạt một tiếng.

"Cái gì?" Bình thường, vì cô chỉ ra đời trước anh một chút xíu nên Thần An chưa bao giờ chịu thừa nhận cô là chị, luôn gọi cô là Thần Hi, một khi gọi cô là chị, nhất định không có việc gì tốt, cô có dự cảm chẳng lành rồi. . . . . .

——— —————— —————— —————— ——————

Hạ Vãn Lộ lẳng lặng tựa vào giường, nhìn khung cửa sổ được dát đầy ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.

Thần An không muốn xa rời cô, chuyện này vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, cô có thể cho anh cam kết như thế nào đây? Vấn đề này càng nghĩ càng rối.

Đang lúc thất thần, cửa phòng bệnh bị gõ vang, cô cho là hộ sĩ, tùy ý đáp một tiếng “Mời vào”, nhưng không nghĩ khi cửa mở ra, lại truyền đến một tiếng gọi, "Heo Tiểu Lộ!"

Cô kinh ngạc chuyển ánh mắt, người đang ngồi trên xe lăn kia không phải anh thì là ai?

"Sao anh lại tới đây?" Cô thiếu chút nữa thì nhảy một bước xuống giường.

"Đừng! Em đừng cử động!" Anh vội vàng ngăn lại.

Rồi sau đó di chuyển xe lăn, lúc người đẩy xe lăn cho anh xuất hiện, lại là Tả Thần Hi . . . . . .

Điều này làm cho cô sợ hãi nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh đi, nhưng Tả Thần Hi lại chỉ đẩy anh đến trước giường cô, sau đó thở dài một tiếng, lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Đây chính là việc mà Tả Thần An cầu xin em gái, dẫn anh tới đây gặp cô, không để ý tới việc chân của mình đang bị thương vẫn muốn tới đây thăm cô. .. . . .

"Sao anh đã xuống giường rồi?" Cô nhíu mày lại cho thấy cô đang tức giận.

Anh nhìn cô cười, ánh mặt trời rực rỡ sáng chói ánh lên trong mắt anh, "Bởi vì đau. . . . . ."

"Đau mà anh còn chạy loạn!" Bình thường, cô ghét nhất chính là kiểu bệnh nhân cứng đầu cứng cổ như thế này!

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô cười.

"Anh thấy mình ngốc chưa?" Cô tức giận nhìn anh, cuối cùng lại hết sức không đành lòng, hít sâu một hơi để bình tĩnh hỏi anh, "Anh đau ở đâu? Ở chân sao?"

Anh cầm lấy cổ tay cô, bàn tay thoa đầy thuốc của cô rơi vào tầm mắt anh, vốn định dùng tay của cô dán lên ngực mình, nhưng anh đổi ý, lật tay cô lại hôn lên mu bàn tay cô, nỉ non, "Đau vì bị thương, cả đau lòng nữa, làm thế nào bây giờ?"

Cô cứng đờ người, mặc anh nắm tay hôn.

Nụ hôn tinh tế thân mật này tạo dòng cảm xúc truyền đi khắp cánh tay cô, cảm giác ấm áp mềm mại truyền đến tận trong lòng. . . . . .

Anh vẫn còn biết kiềm chế bản thân, biết nơi này không phải là địa điểm thích hợp, cũng không phải là thời điểm thích hợp, anh và cô đều đang bị thương. Anh vòng một tay qua sau gáy cô, tỉ mỉ vuốt lên làn da nhẵn mịn ở cổ cô, nhẫn nhịn thở hắt ra, "Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ!"

Cô cúi đầu xuống, không dám lên tiếng.

Anh thấy cô im lặng liền không vui, "Hạ Vãn Lộ! Đáp lại lời anh!"

Trong lòng anh luôn có nỗi khủng hoảng mơ hồ, rõ ràng cô đang ở trước mắt, rõ ràng cô đã nói với anh "Anh không chê, em không rời", nhưng anh lại có cảm giác bóng dáng cô như lung lay mơ hồ, tựa như làm thế nào cũng không bắt được, tại sao bây giờ cô không thể cho anh câu trả lời để kết thúc tất cả những cảm giác này?

"Đáp lời gì?" Cô giả ngu.

"Nói em nhớ đến anh! Em nhớ anh có đúng hay không?" Anh kéo cô để cô cúi đầu xuống, thu hẹp khoảng cách giữa hai người.

"Em. . . . . Thần An . . . . . ." Cô giống như một con chim non núp ở trong tổ ngước lên bầu trời xanh, run lẩy bẩy vì sợ.

"Nói vào trọng điểm! Không phải em giữ rất nhiều ảnh của anh sao? Hiện tại người thật đứng ngay trước mặt em, em nhất định phải nói ra tất cả!" Đáng chết! Sao cô còn có thể giữ dáng vẻ như vậy được chứ?

Ảnh? Cô nhớ ra chuyện quan trọng, "Trả tấm hình lại cho em!"

"Không trả! Tịch thu toàn bộ!" Anh giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Tại sao?" Cô hỏi rất vô tội, chóp mũi chống lại chóp mũi của anh.

"Nếu nhớ thương, em hãy hướng về phía người thật mà thổ lộ, đừng chỉ biết nhìn hình mà nói!" Anh bắt đầu biểu lộ bản tính bá đạo của đại thiếu gia ra.

". . . . . ." Cô không phản bác được.

Trên hành lang phía đối diện vang lên giọng đàn ông hỏi thăm nghe quen thuộc, "Xin hỏi có bệnh nhân nào tên là Hạ Vãn Lộ nhập viện không? Cô ấy bị thương do hoả hoạn!"

Là giọng của Hứa Tiểu Soái. . . . . .

Hộ sĩ chỉ cho Hứa Tiểu Soái hướng phòng bệnh, tiếng bước chân của Hứa Tiểu Soái nhanh chóng tới gần.

Cửa phòng bệnh không khóa, Hạ Vãn Lộ muốn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Tả Thần An lại tức giận, đột nhiên kéo đầu của cô xuống, môi anh bất ngờ kề vào môi cô. . . . .

Lúc Hứa Tiểu Soái vào cửa đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cô cùng với Tả Thần An không mặc áo đang ngang nhiên hôn nhau mãnh liệt không biết ngượng ngùng . . . . . .Trái tim anh như bị thứ gì hung hăng đấm một phát, anh nắm chặt nắm đấm, trong khoảnh khắc này đột nhiên không biết nên tiến hay nên lùi.

Cuối cùng, ý nghĩ không cam lòng chiếm thế thượng phong, anh hô to một tiếng, "Hạ Hạ!"

Hạ Vãn Lộ khôi phục lại lý trí, muốn đẩy Tả Thần An ra, nhưng vừa chạm vào bộ ngực của anh, liền cảm nhận được thuốc thoa trên ngực anh, ngón tay nhanh chóng rụt lại, sợ làm anh đau, nhưng mà, cứ như vậy thì làm sao ngăn cản nụ hôn của anh được? Cô bất chấp tất cả, liều lĩnh muốn thoát ra. . . . . .

Cô mở to mắt, muốn chào hỏi Hứa Tiểu Soái, nhưng Hứa Tiểu Soái lại xanh mặt, cuối cùng tức giận bỏ đi. . . . . .

Cô than thở trong lòng, trên môi vẫn bị anh tùy hứng và cố chấp chiếm đoạt, cái này thật đúng là oan gia. . . . . .

Anh lại hôn cô một lần nữa đến tận khi lửa nhiệt tình bùng lên, mới buộc mình kết thúc nụ hôn này, ngón tay anh nhẹ nắm gương mặt của cô, dùng mấy phần lực, vừa hận vừa yêu nói, "Hạ Vãn Lộ, mặc dù anh bị thương, nhưng vẫn có đủ khí lực để lăn lộn đấy! Đừng ép anh!"

Cô nhìn chằm chằm vào anh, "Tả Thần An, anh cố ý!" Cố ý chọc giận Hứa Tiểu Soái!

"Không sai! Chính là cố ý!" Anh đáp lại cô không chút sợ hãi.

"Rốt cuộc em có gì tốt?" Cô không phải là kẻ đã trộm bảo bối nhà anh sao? Không phải chỉ là một cô gái nghèo không đáng để mắt tới sao?

Rốt cuộc thì cô có cái gì tốt? Cái vấn đề này anh cũng đã nhiều lần tự hỏi chính mình trong suốt năm năm qua, anh nghĩ tới tất cả ưu điểm của cô, cũng bày ra tất cả khuyết điểm của cô, cuối cùng lại phát hiện, thật ra thì khuyết điểm của cô chính là ưu điểm, vì vậy anh không tìm được đáp án. Chỉ có thể nói, khi tim của anh mang một lỗ hổng, rồi một lúc nào đó trong một ngày nào đó, cô đã xuất hiện, mà sự xuất hiện của cô vừa hay đã lấp đầy lỗ hổng này. . . . . .

"Em không tốt! Em chính là tiểu yêu tinh! Là tiểu ác ma hành hạ anh! Mà anh cố tình trúng phải ma chú của em, nếu muốn rời đi, thì phải giải chú này cho anh! Nếu không, anh chỉ có thể dây dưa với em suốt đời suốt kiếp!" Ngón tay của anh lại nắm cằm cô, dùng sức bóp, làm hằn lên một vết đỏ .

"Nhanh lên! Thần An! Mẹ đến rồi!" Hai người đang nói chuyện, Thần Hi bỗng chạy vào, xông tới đẩy xe Tả Thần An bỏ chạy.

Tả Thần An không yên tâm quay đầu lại, "Điện thoại di động! Anh sẽ nhắn tin cho em!"

Hạ Vãn Lộ nhìn điện thoại di động cười khổ.

Có điều, cũng thật may mắn khi có được cái điện thoại di động này, để những ngày cô nằm viện sẽ không còn nhàm chán nữa.

Bởi vì anh mới chỉ gặp mặt được một lần, sau này nếu không phải Thần Hi ở cùng với anh, anh cũng không thể tới đây nữa, nhưng có cái điện thoại di động này, sẽ có cảm giác như anh luôn hiện hữu bên cạnh, thật ra thì cảm giác có người luôn ở bên cạnh mình rất tốt, cô cũng thích học theo anh nghiêm túc chăm chỉ mà nhắn từng câu từng chữ, mỗi một tin nhắn cô đều đọc rất nhiều lần, sau đó, từng chữ từng câu đều ghi tạc trong lòng. . . . . .

Mỗi ngày hai lần Hiểu Thần lại đến thăm cô, mỗi lần tới cũng sẽ mang canh, mang đồ ăn bổ dưỡng đến, cô thật không biết, từ lúc nào thì Hiểu Thần cũng luyện được tài nấu nướng tốt như vậy rồi? Chỉ là, thoạt nhìn thì bộ dạng Hiểu Thần rất vội vàng, mỗi lần đến đều chỉ thoáng ngồi một lát liền rời đi, cô hiểu, Hiểu Thần đang lúc tranh tài sẽ rất bận rộn. . . . . .

Bàn tay cùng lòng bàn chân của cô cũng chỉ bị bỏng ở mức độ thấp, cho nên mấy ngày là đã đóng vảy khỏi hẳn, cô cũng muốn xuất viện sớm, nhưng Thần An vẫn chưa được ra, cho nên, có phải là trước khi xuất viện thì nên sang phòng bệnh gặp anh một lần không, coi như là. . . . . . cáo biệt?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.