Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 132: Đoạn Kiều đổ mưa



Sân bay Hàng Châu Tiêu Sơn.

Vừa đi ra khỏi sân bay, không khí kéo đến, chính là không giống với khôngkhí Bắc Kinh, điển hình, thuộc về không khí của miền nam, ướt át giốngnhư mỗi một tầng không khí đều là hơi nước.

Cô hít thở sâu một hơi, thật đã lâu rồi……

Không khí như vầy đã bao năm cô chưa từng được hít thở qua?

Đều nói cố hương là nơi trị liệu vết thương kỳ diệu nhất, xem ra, điều nàycũng không phải giả, trong lòng mặc dù vẫn chua xót như cũ, nhưng làđường về nhà càng ngày càng gần, cảm giác ấy cũng dần dần theo đó tiêután, thậm chí giống như có giọng nói ở dưới đáy lòng, không sợ, khôngsợ, phải về nhà lập tức, về nhà là có thể nhìn thấy mẹ……

Mẹ. Cái từ này, vĩnh viễn đại biểu là nơi ấm áp nhất trên thế giới, khi thươngđau chồng chất lúc nhớ tới bà, luôn cảm thấy có một ánh mắt ấm áp từ ái, giống như luôn ở sau lưng dõi theo mình, tự nói với mình, đùng sợ, đừng sợ, mỏi mệt thì hãy về nhà……

Về nhà!

Cô nhớ tới lần này trở về nhà cũng chưa có thông báo với mẹ một tiếng, hay là trước tiênđánh tiếng một chút, tránh lại dọa mẹ sợ.

Tìm một chốt điệnthoại công cộng, gọi điện thoại cho mẹ, khi ở đầu bên kia nghe tiếng“Này” quen thuộc của mẹ xuyên qua ống tai nghe truyền tới thì cô suýtchút nữa khóc lên, sợ mẹ nghe đến sinh nghi, vội vàng lấy tay che miệng, nước mắt vui sướng chảy ra.

“Đây, là ai vậy? hử?” Mẹ kỳ quái hỏi.

Cô nhất thời không dám trả lời, e sợ mình không che giấu được giọng nói nghẹn ngào biểu hiện ra ngoài.

“Là ai vậy? Nếu không nói lời nào thì tôi cúp máy!” Không nghe được tiếng trả lời, mẹ thật định cúp máy.

Cô lúc này mới vội vàng lên tiếng, “Mẹ , là con.” Trong giọng nói vẫn không che giấu được sự run rẩy.

“Lộ Lộ?” Nghe giọng nói của con gái, mẹ vừa mừng vừa sợ, mấy ngày nay, congái dường như không có thời gian gọi điện thoại về rồi.

“Vâng,mẹ, con là Lộ Lộ, con đã trở về rồi!” Cô có một loại kích động, muốn lập tức ngã vào lòng mẹ khóc lớn một cơn, nhưng mà cô không thể, cô chỉ cóthể cười nói chuyện với mẹ…… Trưởng thành, không thể giống như hồi còn bé cứ như vậy làm mẹ lolắng, huống chi mấy năm nay huyết áp mẹ có chút cao, cô xưa giờ vẫn làtốt khoe xấu che, ngày trước ở Bắc Kinh, mỗi lần gọi điện thoại cho mẹ,dù cho mình khốn khổ hay đau ốm, cũng chỉ nói cho mẹ, con rất khỏe,sống rất tốt……

“Vậy sao? Có thật không? Thật sự đã về?” Mẹ côthật sự không biết phải biểu đạt tâm tình vui sướng như thế nào, cứ lặpđi lặp lại những lời hỏi này.

“Là thật, mẹ, con đang ở sân bay,rất nhanh sẽ quay về, mẹ làm cơm tối chờ con nha!” Mặc dù câu nói nàythật không nên, làm gì có đứa con gái nào bảo mẹ nấu cơm chứ? Nhưng mà,cô biết, chuyện mẹ vui vẻ nhất chính là làm thật nhiều những thức ănngon, mà cô có thể ăn như hổ đói……

“Được, được, được! Đang ở sân bay à! Con bé này sao không gọi điện thoại sớm một chút! Mẹ sẽ đi muamón ăn! Ai! Lão Thư! Lão Thư! Lộ Lộ đã về!”

Hạ Vãn Lộ nghegiọng nói kích động không thôi của mẹ, cơ hồ có thể tưởng tượng ở nhà,tình cảnh có thể rối ren như thế nào, lau đi nước mắt đọng lại trên má,“Mẹ, không cần chuẩn bị gì cả, mẹ ở nhà chờ con là tốt rồi, mẹ, chờcon……”

“Con làm sao vậy? Lộ Lộ? Giọng nói không tốt lắm? Ở bênngoài chịu uất ức gì sao?” Mẹ rốt cuộc cũng nghe ra con gái có chút khác thường.

“Không! Không có! Mẹ, con chỉ là rất nhớ mẹ, rất nhớmẹ……” Cô nghẹn ngào, rốt cuộc trong chốn đông người mà òa khóc, tronglòng có một giọng nói……, mẹ, thật ra thì con không có kiên cường nhưvậy, con gái thật sự quá mệt mỏi, lòng con đau lắm, con không tốt, thậtsự rất không tốt……

“Lộ Lộ? Đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ vĩnh viễn vẫn là người mẫn cảm nhất……

“Thật sự không có chuyện gì! Mẹ, không nói nữa, con rất nhanh sẽ về đến nhàrồi! Chờ một chút sẽ gặp con thôi!” Cô cúp điện thoại, nước mắt như cũvẫn chảy ròng ròng, cô cúi đầu, vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài.

Nhiều tuyến xe buýt dừng ở sân bay, có tuyến trực tiếp đi ô Trấn, cô suy nghĩ một chút, lại lựa chọn trước hết nên đi nội thành.

Thứ nhất,lần này vội vã từ Bắc Kinh trở về, cũng không mua cho nhà một chút quàgì, tựa hồ không giống như về quê; thứ hai, cô khóc thành bộ dáng này,cứ như vậy mà đi về nhà sẽ làm mẹ trông thấy mà không tra hỏi nguồn cơn? Cho nên, trước tiên ở Hàng Châu dạo quanh một chút, không vội, chỉ cầntrước khi trời tối đi về nhà là được. Đương nhiên, ngoại trừ nơi đó, côcòn muốn tới một chỗ……

Tại khu phố mua sắm mua cho mẹ, cha dượng còn có em trai đều chọn một phần quà mua cho mọi người, dĩ nhiên, cũngkhông quên đem một phần cho cha ruột của mình, dù sao, bây giờ cô cũngcòn mang họ của ông……

Tất cả đều mua xong, sau đó, cô đi Linh Ẩn Tự.

Năm ấy khi Hiểu Thần thi đại học, cô đã từng trở về, mục đích là đem HiểuThần đến Bắc Kinh đi học, trở về vài ngày, hai chị em lần đầu tiên cùngnhau du ngoạn Tây hồ, lúc ấy, ở Linh Ẩn Tự cô đã cầu xin một tâm nguyện, nghe nói, nguyện ước được thực hiện thì phải đi lễ tạ thần, cách naycũng bốn năm rồi, cô rốt cuộc cũng nên đi tạ thần rồi……

Đây làthời điểm được nghỉ hè, du khách Tây Hồ đến đây phần lớn đều là nhữnghọc sinh sinh viên tràn đầy tuổi thanh xuân, bầu trời có chút u ám, sovới buổi sáng sáng sủa ở Bắc Kinh thì khí trời nơi đây thật tương phản,nhưng loại u ám này cũng không ngăn cản được dòng học sinh tràn đầynhiệt tình thanh xuân lui tới……

Cô không khỏi nhớ lại cô gáitên Như Ý, bây giờ cũng được nghỉ hè về Bắc Kinh đi? Tiêu Hàn đã nói qua, Như Ý trở về liền cho bọn họ đính hôn, như thế, cuộc sống sẽ trở về quỹ đạo vốn có của nó,hoàng tử vĩnh viễn sẽ sánh đôi cùng công chúa, cô bé Lọ Lem có thể nhưcũ vui vẻ khoái hạt không buồn lo sống bình thản qua ngày.

Côkhẽ mỉm cười. Năm đó ước nguyện của cô ở trước Phật tổ chính là: hi vọng anh có thể tìm thấy một cô gái thương anh hơn so với cô, đối tốt vớianh, cùng anh cả đời hạnh phúc……

Mà nay, những cô gái yêu thương anh đã rất nhiều……

, nghĩ đến Hiểu Thần, trong lòng vẫn trào lên một cỗ đau xót, nhưng màvẫn hi vọng, anh có thể tìm được hạnh phúc cho chính mình……

Từ Linh Ẩn Tự ra ngoài, sắc trời càng u ám hơn.

Tự dưng, cô nhớ tới lúc anh nói nhỏ ở bên tai mình, “Anh đi Hàng Châu, điTây Hồ, trước đi cầu nguyện ở Linh Ẩn Tự, lại tới đứng trên cầu ĐoạnKiều, đợi đến sao sáng đầy trời, cũng không đợi thấy cô gái của anh xuất hiện, bọn họ nói, Hứa Tiên và Bạch nương tử chỉ là một truyền thuyết……”

A…… Trên thế giới có một loại duyên phận gọi là sai lầm.

Thần An, kỳ thật, chúng ta không phải là không yêu, chỉ là không ngừng bỏ qua nhau.

Đoạn Kiều, cô rốt cuộc đã tới. Nhưng mà, Thần An, anh vẫn còn đứng trên cầu Đoạn Kiều sao?

Không……

Tại ánh sao ban đêm đầy trời này, anh đã tin tưởng Hứa Tiên và Bạch nươngtử chỉ là truyền thuyết rồi, vì vậy, có Kiều Á, có những cô gái ChiếtGiang hát bài hát dân ca hoa lài, cũng có …… Hiểu Thần……

Đây là vết thương cô không thể xóa đi ……

Bất luận là ở đâu thời khắc nào cũng là đau đến tê tâm liệt phế……

Từ Linh Ẩn Tự đến Đoạn Kiều, cũng không xa, khi cô xuống xe buýt cũng là lúc trời cũng bắt đầu mưa.

Ven đường có bán các loại dù đầy màu sắc kiểu dáng cổ xưa, cô chọn mộtchiếc màu hồng, màu sắc khá dễ nhìn, lót vải trắng bên trong, cũng cómột chút bộ dạng yêu kiều.

Gió Tây Hồ, hơi lạnh.

Cô che dù, kéo rương hành lý, ở trên cầu Đoạn Kiều đi chầm chậm.

Mưa Tây Hồ, đã từng kết nên một truyền thuyết xinh đẹp.

Năm đó Bạch nương tử vì muốn tiếp cận Hứa Tiên, làm phép một trận mưa lớn,thuận nước đẩy thuyền cùng người trong mộng Hứa Tiên có một đoạn giaithoại trăm năm trên thuyền, lấy cớ mượn cái ô, rồi lại hoàn trả ô, cóvay có trả, trước lạ sau quen, liền có một đoạn giai thoại lưu truyềnthiên cổ quấn quýt si mê vô tận giữa duyên người và yêu……

Mà nay, bất thình lình lại có một trận mưa, kết thành, nhân duyên với ai đây?

Cô đứng giữa cầu Đoạn Kiều, nhìn Tây Hồ bị những hạt mưa rơi xuống làmkinh động sóng gợn lăn tăn, trong lòng hồ, nhỏ xuống tạo gợn sóng mộtvòng lại một vòng lan rộng ra……

Đã từng, anh đã từng đứng ở nơi này mà chờ đợi sao?

Thần An, Thần An, vẫn sẽ ở bất kỳ giờ phút bất kể nơi đâu cũng sẽ nhớ đếnanh, quên đi, là một việc rất khó khăn rất gian nan, nhưng mà, cũng vẫnphải……

“Mưa thật to quá, tiểu thư có thể cho mượn cái ô dùng một chút không?” Chợt, bên cạnh vang lên một giọng nói.

Tay cô khẽ run, cái ô cư nhiên rớt xuống đất, quay đầu, cả kinh như nhìnthấy quỷ hồn bay lên tận trời, một ô hồng xinh đẹp, ở trong mưa rơixuống đất thành một vòng hoa tiên……

“Anh…… Anh…… Sao anh lại đến đây?” Cô lắp bắp, nói năng lộn xộn.

Người ngồi trên xe lăn trong mưa, người toàn thân ướt đẫm, không phải anh, thì là ai chứ?

Thậm chí, người ở phía sau đẩy xe lăn cho anh Sa Lâm cũng gặp họa, bị mưa xối ướt sũng.

“Sa Lâm! Các người không có ô sao?!” Cô vẫn là không muốn nói chuyện cùng anh, lại hỏi Sa Lâm.

Sa Lâm không trả lời cô, ngươc lại người được gọi là Tả Thần An oan gia,đôi con ngươi trong mưa càng trở nên trong suốt, nhìn cô chằm chằm, thầm lặng, “Ban đầu là anh sai lầm rồi. Hứa Tiên và Bạch nương tử nên duyênvì một trận mưa, Bạch nương tử vì mượn một cái cô của Hứa Tiên, mới có chuyện xưa đó, ta thật quángu dốt, tại sao lại đứng chờ vợ của mình trong trời đêm lấp lánh ánhsao cơ chứ?”

Mưa to tầm tả, rơi mất ô làm cô cũng bị dầm mưa mà ướtđẫm, lời của anh, làm trong lòng cô càng nổi lên từng trận thét gào, côkhông dám nhìn đôi mắt lấp lánh trong suốt kia, quay đầu bước đi, “Cái ô cho hai người mượn, không cần trả lại! Hẹn gặp lại! Không, là vĩnh viễn không gặp!”

Nói xong, e sợ bọn họ lần nữa đuổi theo, chạy xuống Đoạn Kiều, nhìn thấy một chiếc xe taxi đi qua, không tiếc giá cao, lậptức lên xe, hướng trạm xe chạy đi.

Cô phải về nhà! Cô phải về nhà! Về nhà sẽ an toàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.