Cuối cùng là cùng với anh đi xem biểu diễn của Thư Khai, một nhóm nhạc năm người, có thể được Tế Hạ thưởng thức, năm người đều rất hưng phấn, biểu diễn cố gắng hết sức.
Tả Thần An sau khi xem, hỏi Sa Lâm, "Như thế nào?"
Sa Lâm cho ra đánh giá khá cao, "Cũng không tệ lắm, nếu như có thể có giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo, lại thêm một cái định hướng chính xác, đợi một thời gian, có thể thành châu báu."
Tả Thần An nghe, lộ ra nụ cười mỉm, điều này ở anh, rất ít có, công ty nhiều ca sĩ như vậy, cho dù là ở trước mặt đại minh tinh Kiều Á, từ trước đến nay đều là nhàn nhạt, cũng chỉ đối với cô, đối với người của cô, mới có biểu hiện tình cảm chân thật như vậy.
"Đi thôi, hướng dẫn viên du lịch!" Anh kêu to với Thư Khai, rất ít khi nở nụ cười vui đùa.
"Anh rể, rốt cuộc như thế nào?" Không được chính miệng Tả Thần An đồng ý, Thư Khai cuối cùng vẫn không yên lòng.
Sa Lâm đụng Thư Khai, "Tiểu tử ngốc! Anh rể cậu cho tới bây giờ chưa từng cười đối với bất kỳ ca sĩ nào!"
"Thật sao? Vậy chính là được rồi?" Thư Khai nhảy cẩng lên.
Tả Thần An lại nói, "Có được hay không, còn phải hỏi chị em."
"Chuyện liên quan gì tới tôi?" Cô vẫn không cho Tả Thần An sắc mặt tốt, đương nhiên cũng không cho em trai sắc mặt tốt.
Thư Khai lại vô tội nhìn Tả Thần An.
Tả Thần An than nhỏ, "Chị cậu không tán thành cậu theo anh đi Bắc Kinh."
"Chị, tại sao?" Thư Khai nóng nảy, bốn thành viên khác phía sau cậu cũng gấp, năm đôi mắt vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, giống như cô thành thủ phạm bóp chết tiền đồ và mơ ước của bọn họ.
Cả người cô không được tự nhiên, ở trước mặt người ngoài cũng không tiện giảng dạy Thư Khai, chỉ nhỏ giọng nói, "Chị nói có ích lợi gì? Chủ yếu là ý kiến của ba mẹ."
Thư Khai lúc này mới mở ra khuôn mặt tươi cười, "Mẹ nhất định sẽ đồng ý, về phần ba em, chỉ cần mẹ đồng ý là được!"
Đúng vậy, làm mẹ kế, đối với con riêng bình thường đều là xin gì được nấy, hơn nữa, năm người Thư Khai bọn họ đối với âm nhạc chấp nhất như vậy, chuyến đi Bắc Kinh này, là không cách nào tránh khỏi rồi. . . . . .
Lòng của cô, càng ngày càng chìm, chuyến du thuyền sau cùng không có một chút hứng thú.
Nắng ấm sau cơn mưa, ánh mặt trời càng thấy nóng bỏng, Thư Khai lấy một chiếc thuyền, chở bọn họ chạy chầm chậm trên sông.
Tả Thần An vẫn lôi kéo tay của cô, không muốn giữ khoảng cách với cô, chỉ là cô, như một con rối, mặc anh kéo, đẩy, lôi, làm sao cũng không có phản ứng.
Giữa dòng nước chảy như con thoi ở cây cầu nhỏ, Tả Thần An dường như rất có hứng thú, thỉnh thoảng hỏi chút vấn đề, về cửa hàng của nhà họ Lâm, về cái bộ phim Lưu Nhược Anh đóng, tất cả cô đều giống như không nghe thấy, đều là Thư Khai thay cô trả lời, mà anh, lại không mất hứng, một lần còn dắt cô, ở đầu thuyền gió thổi, hứng thú dồi dào, "Rốt cuộc là hơi thở kinh doanh dày đặc, những quán bar này đặc biệt không thích, nhưng mà, vẫn là phong cảnh tình yêu như vậy, thích hợp với anh, thích hợp với chúng ta, heo nhỏ, anh muốn cho em cho chúng ta mưa bụi Giang Nam." (sorry mọi người mình dịch mà cũng không hiểu lắm ở đoạn ni, từ ngữ hạn hẹp quá T.T)
Nói xong, đôi mắt nheo lại, trắng nõn trên gương mặt ngưng lại ánh sáng mỏng nhu hòa,"Heo nhỏ, thật ra thì, nơi có em, thì có mưa bụi, có Giang Nam."
Tay của cô, ở trong bàn tay anh, tràn ra mồ hôi bịn rịn. . . . . .
Ở Ô Trấn ba ngày, Tả Thần An hứng thú đi chơi dồi dào, ban ngày hay buổi tối đều muốn đi thuyền du lịch, anh đặc biệt thích ngồi thuyền, thích ở đầu thuyền thổi gió sông, anh nói, trong gió sông có hương hoa lài. Khi anh nói lời này, ánh mắt ấm áp, ngước nhìn cô, là hương của cô, cũng là hương gió, nhưng không biết. . . . . .
Ngày thứ ba, Sa Lâm đặt vé máy bay về Bắc Kinh, tổng cộng tám vé. Trong đó có vé của cô, lời anh đã nói, xem ra là muốn thực hiện, cô còn có đường khác để lựa chọn sao?
Buổi tối lúc ăn cơm, Tả Thần An dắt tay cô, kính rượu cho Thư Đại Hưng và Chu Lan, "Ba, mẹ, con đưa Lộ Lộ và Thư Khai cùng đi, con cam kết, nhất định sẽ không để cho bọn họ chịu khổ, sẽ cho Lộ Lộ hạnh phúc, sẽ xem Thư Khai như em trai mình, ba mẹ hãy yên tâm!"
Thư Đại Hưng là đàn ông, tự nhiên qua loa đại khái, chỉ thấy điểm tốt của Tả Thần An, chỉ thấy bọn họ mấy ngày nay một tấc cũng không rời cùng đi ra ngoài, cho nên, tất nhiên yên tâm. Thư Khai đã nói rõ bản lĩnh và gia thế của Tả Thần An với ông, ông càng tự hào vì con gái tìm được người chồng như vậy, con trai có chỗ dựa vững chắc như vậy, vì vậy, vui vẻ hớn hở uống ly này, chỉ có Chu Lan, vẫn dùng ánh mắt lo lắng nhìn bọn họ.
Sau khi ăn xong, ba người đàn ông trong nhà ở bên ngoài tâm tình, Hạ Vãn Lộ ở phòng bếp giúp mẹ rửa chén, Chu Lan nhân cơ hội này hỏi cô, "Lộ Lộ, các con hai ngày nay. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ không biết nên nói gì, cô và Tả Thần An, không có gì thay đổi, chỉ là, cô thân bất do kỷ. Cái ngày cô trở về, có lẽ đã định trước cô phải trở về, Tả Thần An, anh rốt cuộc là không chịu buông tha tôi. . . . . .
Nhưng, làm sao nhẫn tâm để mẹ biết chuyện như vậy?
Vì vậy ngẩng đầu lên cười, "Mẹ, anh ấy nói. . . . . . không thể không có con. . . . . ." Câu này, có lẽ là lời nói thật. . . . . .
"Anh ấy nói. . . . . . Sẽ vì con cố gắng tranh thủ. . . . . . không tiếc gì. . . . . ." Câu này, chính là lời nói dối, chỉ hi vọng mẹ yên tâm, hi vọng mẹ hiểu, cô là hạnh phúc rời đi . . . . . .
"Vậy sao?" Chu Lan có chút nghi ngờ.
"Đương nhiên rồi . . . . ." Cô cố gắng cười, "Mẹ xem, anh ấy đưa Thư Khai cùng đi, anh ấy đối với con, như lời mẹ nói, thật đúng là tốt. Thật ra thì, hai ngày nay con cũng nghĩ kỹ rồi, con, cũng không bỏ được anh ấy. . . . . ." Cô nghe âm thanh nước mắt từng giọt từng giọt chảy ngược, từng giọt từng giọt đánh vào tim cô, đau ê ẩm . . . . . .
Giả vờ thật
Thật cũng giả, chính cô cũng không rõ câu nào là thật câu nào là giả rồi. . . . . .
Chu Lan cười cười, âm thầm thở dài, "Con à. . . . . . con trưởng thành rồi, có một số việc mẹ cũng không thể thay con làm chủ, hạnh phúc của mình phải tự mình nắm chặt, mẹ chỉ hy vọng con nhớ kỹ, mặc dù con là con nhà nghèo, nhưng cũng là bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ để con ở chỗ người khác chịu một chút uất ức nào, cho nên, nếu như ở Bắc Kinh cảm thấy không tốt, hãy về nhà, trở lại làm bảo bối của mẹ, a?"
"Dạ! Con biết rồi, mẹ!" Cô ôm lấy cổ mẹ, nước mắt phủ làm mờ đôi mắt.
Từ phòng bếp ra ngoài, Thư Khai liền nháo bồi ba đánh hai vòng mạt chược, cô sẽ không, nhưng vì không muốn làm mất hứng, vẫn ngồi ở bên người Tả Thần An. Đã đáp ứng mẹ phải hạnh phúc, thì nhất định phải biểu hiện ra dáng vẻ hạnh phúc, cho nên, không giống như mấy ngày trước lạnh nhạt như vậy nữa, cũng may là, hạnh phúc là cái dạng gì, cô vẫn rất quen thuộc, cho nên biểu hiện ra cũng chân thật, chỉ là, sự chân thật này rất mệt mỏi, rất mệt mỏi. . . . . .
Mẹ cắt một đĩa trái cây đem ra, cô dùng tăm găm vào, đút vào miệng anh.
Lúc đầu, anh có chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục ăn một miếng, trong mắt không ngăn được hạnh phúc lan ra.
Sa Lâm nhìn, vui mừng thay ông chủ, nói đùa, "Người có vợ chính là không giống nhau! Hâm mộ và ghen tỵ quá!"
Anh càng thêm hí hửng đắc ý, không cho Sa Lâm sắc mặt tốt, "Cậu cũng muốn? Không muốn sống nữa rồi hả!"
Sa Lâm nhướng nhướng mày, không dám lên tiếng, ngược lại Thư Đại Hưng cười trêu ghẹo, "Đúng vậy! Con gái lớn không giữ được! Người làm ba như ta đây cũng không có phúc khí tốt như vậy!"
"Ba. . . . . ." Cô giả vờ xấu hổ dựa vào Tả Thần An cười, chỉ là, vì sao khóe miệng cười lên vừa chua xót vừa đau?
Chỉ cần cô thoáng đến gần anh một chút, thực sự chỉ muốn một chút xíu, anh giống như bay lên mây. Anh lúc này, chân mày khóe mắt không che giấu chút nào phấn khởi vui sướng, thân thể dựa về phía sau, cánh tay khoác lên bả vai cô, mỉm cười hỏi cô, "Đánh lá nào?"
"Em không biết. . . . . ." Cô phối hợp bĩu bĩu môi.
"Hai lá này, em tùy tiện chọn." Anh chỉ bài của mình.
Được rồi, nếu muốn diễn cho mẹ xem một cuộc sống hạnh phúc, vậy thì diễn cho đến cuối. . . . . .
Cô nhặt lên một lá, ném ra ngoài.
Anh liền cười, "Bính bính hồ đơn câu, chớ nã pháo!" (không hiểu tập hai nên để nguyên văn)
Sa Lâm ở nhà dưới anh, đang muốn ném bài ra ngoài, suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn, ông chủ tuyệt đối không thể nào bắt Lão Trượng Nhân và Tiểu Cữu Tử pháo, cô đơn như hắn, hôm nay cùng người nhà này đánh bài chính là đảm đương coi tiền như rác . . . . . . Hơn nữa ông chủ rất hung ác, mỗi lần đánh bài thắng tiền của hắn chưa bao giờ trả lại cho hắn, cũng không nhìn một chút hắn là cầm tiền lương, mặc dù tiền lương cao đến thái quá. . . . . .
Bắt hai vòng, lại đến Tả Thần An, anh gật đầu cười một tiếng, "Em tới bắt bài cho anh."
Cô rất nghe lời, bắt một lá, giơ cho anh nhìn, anh cười ha ha, "Phúc tinh của anh! Bính bính hồ tự sờ! Nhà cái của Sa Lâm!"
Sa Lâm im lặng, "Tôi không thắng nổi anh. . . . . ."
"Nếu không, đừng đánh nữa?" Tả Thần An là người thắng lớn tối nay, cô ngồi bên cạnh trông nom tiền, đã thu vào một xấp thẻ thật dầy rồi, mặc dù một cái thẻ mới có năm tệ.
"Đừng đánh nữa, các con ngày mai phải lên máy bay sớm, nghỉ ngơi sớm một chút!" Chu Lan cũng lên tiếng.
Thư Đại Hưng và Thư Khai làm thật muốn lấy tiền ra, Tả Thần An vội vàng ngăn cản, "Người trong nhà đánh chơi, không cần thiết nghiêm túc như vậy, đừng lấy ra!"
Điều này tất nhiên cầu cũng không được, vậy mà, Tả Thần An không những không thu tiền, còn lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra, nói là thắng tiền cho mọi người điềm tốt, nhất thời, khách và chủ đều vui mừng, Sa Lâm đang định từ bên trong cũng chia một phần, bị ánh mắt hung hăng của Tả Thần An ngăn lại, vì vậy Sa Lâm hiểu, là mình không thức thời, hậm hực thu tay lại.
Cuối cùng kết thúc rồi. . . . . . Đùa giỡn, cũng diễn xong chứ?
Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi, xoay người liền trở về gian phòng của mình, ngồi xuống trước cửa sổ, để giảm bớt nổi bực. . . . . .
Nhưng, mới vừa buông lỏng, sau lưng liền có tiếng động, rồi sau đó, có người từ phía sau ôm lấy cô.