Điện thoai trên bàn vang lên, thư ký xin chỉ thị, "Tổng giám đốc, điện thoại của Tả phu nhân."
"Ừ!" Anh nhìn thời gian, mới ba giờ chiều, mẹ của con ơi, mẹ rốt cuộc muốn như thế nào?
Nhận điện thoại, giọng điệu của Tiêu Hàn mang theo mùi thuốc súng, "Tả tổng, còn nhớ cuộc hẹn sáng nay chứ ?"
Anh đè huyệt Thái Dương, "Mẹ, con đang làm việc . . . . . ."
"Tôi biết rõ ngài đang làm việc! Cho nên tôi không có tùy tiện quấy rầy
ngài, đi theo trình tự bình thường, trải qua thư ký của ngài xin phép
trước không phải sao? Được rồi, ngài làm việc đi, tôi ở phòng tiếp khách công ty ngài đợi, đợi đến khi Tả tổng có thời gian rảnh mới thôi."
Anh hết nói nổi, đây không phải là ép anh sao?
"Mẹ, cuối cùng mẹ muốn thế nào?"
Giọng nói Tiêu Hàn mang theo nức nở, "Tôi cũng không biết muốn như thế nào!
Tôi chỉ muốn gặp con trai của tôi, chỉ muốn con trai ở bên cạnh tôi! Tôi chỉ biết đã sắp hai tháng tôi không thấy con trai của mình, chỉ sợ nó
ngay cả hình dáng người mẹ này như thế nào đều quên rồi!"
". . . . . ." Tả Thần An nói không ra lời một hồi lâu, từng có oán trách đối với mẹ mình, nhưng rốt cuộc cũng là mẹ mình. . . . . . Tiêu Hàn trước nay
đều là hình tượng người phụ nữ khôn khéo tỉnh táo, thời điểm như thế này thật đúng là hiếm thấy. . . . . ."Mẹ, muốn đi làm cái gì? Con đi với mẹ là được!"
"Mẹ chỉ là muốn con cùng mẹ tham gia một buổi tiệc tối nay, nếu như bây giờ con không có thời gian thì để cho thư ký đi với mẹ chọn một bộ quần áo, đợi con tan ca chúng ta trực tiếp đi." Giọng nói
Tiêu Hàn mang uất ức, lần đầu tiên lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt con
trai.
Tả Thần An thầm thở dài một tiếng, khép văn kiện lại, "Được rồi, bây giờ đi! Đi chọn quần áo trước, sau đó tham gia dạ tiệc."
Dạ tiệc? Hồng Môn Yến? Cho dù là vậy, cũng phải đi. . . . . .
Đợi đến khi tới phòng tiếp khách, lại phát hiện giống như trong dự liệu của anh, mẹ mình cũng không phải đi một mình, thân mật ngồi chung một chỗ
cùng bà còn có một cô gái trẻ tuổi —— Diệp Như Ý (tên đúng là Diệp Khả
Tâm, nhưng vì mấy chương trước đều là Như Ý nên mình giữ nguyên nhé).
"Mẹ." Anh đi tới, chỉ gọi một tiếng mẹ. Thật ra thì, nếu như không có cái gọi là hôn ước, thái độ của anh đối với Diệp Như Ý sẽ thân thiết hơn rất
nhiều, chỉ là, mẹ tự tiện chủ trương làm cho anh đối với Diệp Như Ý vốn
từng có một chút xíu thương tiếc cũng bị phai nhạt.
Trong khoảnh
khắc Diệp Như Ý nghe được giọng nói của anh, ánh mắt chợt sáng, ngẩng
đầu lên, cả khuôn mặt cũng tản ra sáng rỡ, yếu ớt rồi lại mừng rỡ kêu
một tiếng, " anh Thần An."
Anh khẽ gật đầu, "Như Ý, chào em."
Diệp Như Ý, người cũng như tên. Dáng dấp ngọt ngào động lòng người, màu da
tuyết trắng, một đôi con ngươi màu nâu nhạt, nhìn tổng quát luôn hiện ra vẻ người con gái mảnh mai và e lệ, tóc màu nâu nhạt, sợi tóc vừa mượt
vừa mềm, uốn thành những lọn tóc như búp bê, trên người là âu phục màu
trắng dài đến gối, tuyệt đối là tiêu điểm trong đám người. Hơi đáng tiếc chính là da của cô quá trắng, giống như một đóa hoa trong nhà kính,
thiếu đi sự hồng hào khỏe mạnh, chỉ là, khuyết điểm như vậy đối với con
gái mà nói, ngược lại là ưu điểm, chính là bộ dáng thương tiếc mà anh
thấy này đây, sẽ làm đại đa số đàn ông động lòng, càng thương yêu cô,
hận không thể để bên người để bảo hộ, chỉ là, trong này cũng không bao
gồm Tả Thần An anh.
Đến gần, có thể ngửi được hương hoa nhài như
có như không trên người Diệp Như Ý. Anh cảm thấy buồn cười, rốt cuộc là
ai tiết lộ ra ngoài anh yêu tha thiết hoa nhài? Đến nỗi làm cho nhiều cô gái đều chọn hương hoa nhài như vậy? Mà Diệp Như Ý càng quá mức, hình
như mỗi một lần gặp cô đều mặc váy hoa nhài màu trắng. . . . . .
A. . . . . . Chỉ từng nghe thế gian này không có hai chiếc lá giống nhau
như đúc, lại không từng đi sâu nghiên cứu có hai đóa hoa giống hệt nhau
hay không? Anh nghĩ là không có . . . . . . Ngay cả khi hoa nhài có ngàn vạn đóa hoa, anh vẫn có thể phân biệt chính xác đóa hoa mà mình muốn,
cho dù mắt anh bị mù!
Tiêu Hàn rất hài lòng đối với việc anh đi đến, "Đi thôi! Cần phải mua quần áo, còn phải làm tóc, phải tranh thủ thời gian!"
Tả Thần An nhướng nhướng mày, vào lúc này phải tranh thủ rồi hả? Không phải mới vừa nói phải chờ tới khi anh tan ca sao?
Phụ nữ, cho dù là vợ hay là mẹ, đều khó có thể lí giải được.
Anh nhớ đến người phụ nữ trong nhà ở Vân hồ, xem ra hôm nay phải xin phép
nghỉ rồi. Vì vậy hơi đi xa, vừa đi vừa gọi số trong nhà.
Tiếng chuông vang lên hồi lâu mới có người nhận, trong tai nghe truyền đến cô gọi to, "Dì ơi, nghe điện thoại!"
Nghe giọng của cô vừa cảm thấy vui vẻ, đồng thời lại cảm thấy dở khóc dở
cười, không được tự nhiên cái gì không biết? Rõ ràng đã nhận điện thoại
còn nói dì nghe? Chẳng lẽ anh là người không có việc gì thì gọi điện
thoại về nhà nói chuyện phiếm với gì sao? Biết cô đang nghe, liền trực
tiếp nói, "Đừng kêu nữa, anh tìm em."
"Uhm." Cô thờ ơ nói một tiếng.
"Ừ. . . . . . Buổi tối anh theo mẹ tham gia một buổi tiệc tối, không trở về ăn cơm, tự mình ngoan ngoãn, chờ anh về nhà, được không?" Anh do dự
trong chốc lác, sau khi do dự, vẫn quyết định không nhắc tới tên Như Ý.
"Ừ."
Chỉ trả lời ngắn gọn một chữ nhưng đã đủ thỏa mãn đối với anh rồi, huống
chi, tối hôm qua còn ăn uống no đủ, vẻ mặt lập tức như ánh nắng mặt trời rực rỡ, "Ngoan. . . . . . anh mang cho em. . . . . ." Anh muốn nói, anh mang đồ ăn ngon về cho em, lời còn chưa nói hết, bên kia cũng chỉ còn
lại âm thanh "Tút tút tút" vô tình.
Anh vẫn đeo tai nghe, ngây
người một hồi lâu, sau đó bật cười, tính khí của heo nhỏ, thật ra thì
trong xương sẽ không thay đổi. . . . . . Đừng xem bộ dạng cô hiện tại
không lên tiếng, bộ dạng quật cường này xét đến cùng vẫn giống như thời
điểm ban đầu bắt anh cởi quần ra, chỉ là theo hai hướng cực đoan, đã
từng dũng cảm bất chấp tất cả yêu anh, và hiện tại lại bất chấp tất cả
để trốn tránh đẩy anh ra.
Ưhm. . . . . . Cho dù là cái nào, đều là con heo nhỏ của anh là được.
"Thần An! Nhanh lên một chút!
Lề mề cái gì đấy? Thang máy đến rồi!" Tiêu Hàn không kiên nhẫn thúc giục,
giống như hai người so với bộ dạng người phụ nữ mạnh mẽ, tỉnh táo, lão
luyện trong ngày thường.
Tả Thần An nhướng mày, hôm nay mẹ có hành động gì lớn sao? Tâm tình quá không bình thường rồi!
Cùng phụ nữ đi dạo phố là chuyện rốt cuộc có bao nhiêu vất cả, Tả Thần An
anh chưa từng thể nghiệm, dường như trong cuộc đời anh chỉ từng đi dạo
phố với phụ nữ một lần, vẫn là anh phải là lôi kéo cô ra ngoài, người
phụ nữ kia còn gấp trở về hơn anh, khi quẹt thẻ còn đau lòng hơn anh.
Cho nên, anh cũng không có cảm thấy lần này cùng mẹ ra ngoài có bao nhiêu
khổ sở, nhìn mẹ và Như Ý đổi một bộ lại một bộ quần áo, soi đi soi lại
trước gương, anh chỉ dựa vào ghế sofa cười nhàn nhạt, cười là bởi vì
trong đầu lúc này tràn ngập bộ dáng ngốc nghếch của người phụ nữ nào đó
lần trước đang đỏ mặt thử quần áo cho anh xem, sau đó, anh thuận tiện
xem xét quần áo trong cửa hàng một lần, tưởng tượng ra những bộ quần áo
kia mặc trên người heo nhỏ sẽ khá thích hợp, ưmh, heo nhỏ cũng nên thêm
quần áo rồi, cô luôn chỉ có vài bộ, bản thân cô không có thói quen mua
quần áo. . . . . .
"Thần An! Xem bộ này thế nào?"
"Thần An! Màu sắc này có phải nhìn quá trẻ hay không?"
"Thần An! Như Ý mặc màu hồng nhìn cũng rất đẹp phải không?"
"Thần An! Giúp Như Ý chọn thêm một bộ nữa đi!"
"Thần An! . . . . . ."
"Thần An! . . . . . ."
Mẹ không ngừng ra lệnh, anh đều thờ ơ, ánh mắt lại từ đầu đến cuối đã rời
khỏi nơi này, cuối cùng, nghe Như Ý thét nhẹ lên một tiếng.
"Sao vậy?" Tiêu Hàn khẩn trương hỏi, thì ra là tóc của Như Ý bị khóa kéo của lễ phục cuốn vào."Thần An, giúp Như Ý một chút!"
Tả Thần An cau mày, đang suy nghĩ sao mẹ không tự mình giúp đi? Lại thấy
Tiêu Hàn xoay người vào phòng thay quần áo. Vậy còn nhân viên hướng dẫn
đâu?
Như Ý nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn anh chờ đợi, dường như
tóc bị mắc rất đau, trong mắt ánh lên những giọt nước mắt "anh Thần An . . . . "
"Đến đây!" Anh đi lên phía trước, tháo tóc cho cô.
Vừa làm xong, lại cảm giác có chút gì đó không đúng, giống như có ánh sáng chợt lóe trong một góc nào đó. . . . . .
"Cám ơn anh Thần An!" Như Ý thẹn thùng quay đầu lại cười một tiếng.
Anh khẽ mỉm cười, coi như đáp lại.
Cuối cùng, Tiêu Hàn và Như Ý cũng chọn một đống lớn quần áo, sau đó lại đi
vào khu giày dép, dĩ nhiên đều là hóa đơn Thần An mua. Tiêu Hàn vẫn cười như có như không châm chọc, "Tả tổng cực khổ, không giúp đỡ được cái
gì, thì giúp Tả tổng tiêu tiền vậy!"
Thần An cười, "Thật vinh vạnh." Hiếu thuận với mẹ vốn là nên làm, cho dù có bất mãn ra sao đối với mẹ mình.
Cái gọi là dạ tiệc, nhưng thật ra là tiệc gia đình của Diệp gia.
Diệp gia cũng không phải là người Bắc kinh, nhân khẩu cũng không nhiều,
không giống với những gia đình quyền quý khác ở Bắc Kinh, dây dưa vụn
vặt, đều là gia tộc trên trăm người, một người làm quan cả họ được nhờ.
Cho đến hôm nay Tả Thần An chỉ nhìn thấy ông cụ Diệp Thuần Lập và anh
em một nhà, còn Diệp phu nhân nghe nói sau khi sinh Diệp Như Ý không
lâu thì qua đời. Diệp Thuần Lập cũng không đi bước nữa, chỉ có một mình
Diệp Như Ý được coi như viên ngọc trai bảo bối nâng trên tay.
Là
một người ở nơi khác đến lại có một sản nghiệp lớn trong giới bất động
sản ở Bắc Kinh như vậy, cũng là một người tài ba, hơn nữa mấy năm này,
sau khi cùng Tả gia hợp tác, càng thêm như hổ thêm cánh, thuận buồm xuôi gió.
Diệp Thuần Lập từ trước đến giờ hết sức thưởng thức đối với Tả Thần An, vẫn rất vừa ý với việc kết thân cùng Tả gia, mà Tiêu Hàn
cũng rất thích Diệp Như Ý, người lớn hai nhà liền có hôn ước bằng miệng, vốn dĩ đã sớm muốn cử hành nghi thức đính hôn, nhưng Tả Thần An luôn có vẻ không chút để ý tới, hơn nữa xì căng đan bay đầy trời, Diệp Thuần
Lập ngược lại hết sức thông tình đạt lý, nói cái gì đàn ông trước hôn
nhân phóng túng cũng có thể tha thứ, chỉ cần sau khi cưới thu lại là
được, nhưng mà, qua mấy năm như vậy rồi, Diệp Như Ý tốt nghiệp đại học,
cũng chuẩn bị tốt nghiệp thạc sĩ, Tả Thần An dường như còn chưa có bất
kỳ dấu hiệu thu lại nào. . .