"Mức sống ở Thâm
Quyến quá đắt! Tôi lại nghèo rớt mùng tơi! Phải tiết kiệm tiền điện
thoại chứ! Chị cho rằng ai cũng giống chị, có thể kiếm được một ông xã
nhiều tiền sao!" trong khi nói Hiểu Thần cũng không quên châm chọc.
Hạ Vãn Lộ cũng không muốn cùng cô so đo những thứ này, chỉ nói với cô, "Ba qua đời rồi!"
Bên kia Hiểu Thần ngược lại trầm mặc một lúc, nhưng, chỉ là một lát, lập
tức truyền đến giọng nói lạnh lùng, "Chị nói ai? Tôi không biết ông ta. . . . . ."
Cô cũng biết, sẽ có câu trả lời như vậy mà. . . . . .
Chỉ là, trong một giây lát dừng lại đó, chứng tỏ trong lòng Hiểu Thần ít
nhất vẫn là từng có dao động đi, dù sao cũng là ba ruột của mình.
"Nếu có thời gian, trở về nhớ tới thắp một nén hương cho ba! Đã chôn cất rồi. . . . . ."
"Tôi không có thời gian! Tôi lập tức sẽ đi Quảng Châu!" Hiểu Thần lạnh nhạt cắt đứt lời nói của cô.
"Đi Quảng Châu?" Cô cảm thấy rất ngạc nhiên, chuyến đi Quảng Châu vừa rồi của Hiểu Thần thu hoạch được cái gì sao?
"Đúng! Đi Quảng Châu! Cách mấy người rất xa! Bây giờ các người hài lòng rồi
chứ?" Trong giọng nói của Hiểu Thần vẫn nồng đậm oán giận, từng câu từng chữ đều cứng rắn đâm vào lòng cô, thật là khó chịu.
"Hiểu Thần,
chị không có ý này. . . . . ." Cô chỉ nói một nửa, lập tức cảm thấy
chính mình không có tư cách, cô vốn cũng có dụng ý đưa Hiểu Thần đi nơi
khác không phải sao? Khác nhau chỉ là Hiểu Thần tự mình đi, hay là do cô an bài mà thôi, kết quả không phải đều giống nhau sao, nhưng là, cô
không hy vọng Hiểu Thần vội vàng đưa ra quyết định, "Phải đi thật sao?
Em nghĩ kỹ chưa?"
"Đi làm việc! Tôi đã quyết định! Ngày mai sẽ đi!"
Giọng nói Hiểu Thần lạnh nhạt mà kiên định làm cho cô cảm thấy không có cách
nào xoay chuyển ý định của cô ấy, công việc ở Ô Trấn, coi như kết thúc
thôi. . . . . . Chỉ là cô vẫn không yên lòng cô ấy một mình đi ra ngoài
kiếm sống, "Hiểu Thần, tối nay có thời gian rãnh không? Chúng ta cùng
nhau tụ tập ở nhà Thư Khai được không?"
"Không rãnh! Buổi tối tôi còn phải cùng bạn học thương lượng một ít chuyện, chúng ta. . . . . .
Cũng không cần thiết lại gặp mặt nữa. . . . . ." Lúc Hiểu Thần nói câu
này, người trong cuộc không dễ dàng phát hiện cô tạm dừng, sau khi tạm
dừng, giọng nói khẽ run.
Hạ Vãn Lộ cầm điện thoại di động, trong
lòng từng trận quặn đau, "Vậy cũng tốt. . . . . . Ở bên ngoài phải chú ý an toàn. . . . . . Chú ý chăm sóc thân thể của mình. . . . . . Còn nữa, có cái gì khó khăn nhớ gọi điện thoại cho chị. . . . . ."
"Được! Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại!" Hạ Hiểu Thần nhanh chóng cúp điện thoại.
Bên tai chỉ còn lại âm thanh "Tút tút tút", cô thật lâu sau đó mới cúp máy, trong lòng thủy chung vẫn cảm thấy bất an, cả một ngày làm việc đều
trong trạng thái hồi hộp, mờ mờ ảo ảo cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy
ra.
Thật vất vả đợi đến thời gian tan việc, mắt thấy Thần An cũng sắp tới đón cô, cô đi thay quần áo, trực tiếp ra bên ngoài đứng đợi.
Trải qua tuyên truyền trong bệnh viện, phát hiện có rất nhiều bài viết mới
tuyên truyền về Bành Thạc, Bành Thạc ở phương diện vô sinh nghiên cứu
được đột phá mới, cô không tự chủ được dừng bước lại, nghiêm túc chăm
chú nhìn lại, ngay cả khi Tiểu Văn đi ngang qua bên cạnh cũng không có
phát hiện, cho đến khi nghe được Tiểu Văn gọi cô, "Chị Hạ Hạ, chị cũng
đọc bài viết mới về chủ nhiệm Bành sao? Giống như khoa phụ sản bọn họ
sắp có chuyên đề báo cáo!"
Trên mặt cô có vài phần mất tự nhiên, cười cười, "Vậy sao? Tôi chỉ là xem một chút mà thôi!"
Đang nói, nhìn thấy Tả Thần An đã tới, cô vội nói, "Chồng tôi tới rồi, tôi đi trước! Gặp lại!"
Nói xong vội vã hướng Thần An chạy tới, Tả Thần An thuận tiện nhìn sang tờ
tuyên truyền, lại nhìn cô một chút, như có điều suy nghĩ. . . . . .
Sau khi bọn họ đi xa, Tiểu Văn hướng về phía bóng lưng của cô chép miệng, "Ông xã? Hừ! Có gì đặc biệt hơn người chứ!"
Cũng như bình thường, Tả Thần An đón cô về nhà ở Vân Hồ, nhưng, lần này,
trong nhà cũng không giống ngày thường, lại có thêm một vài vị khách
không mời mà đến. . . . . .
Khi bọn họ mở cửa, liền nhìn thấy
Tiêu Hàn ngồi ngay ngắn trong phòng khách, tất cả đều giật mình, mà bên
cạnh Tiêu Hàn, còn có một người nữa —— Diệp Khả Tâm.
Tả Thần An
cũng không ngạc nhiên khi mẹ anh sẽ tìm được Vân Hồ, thông minh như mẹ
nếu thật muốn điều tra nhà của anh, không có khả năng không tra ra được.
Lập tức nắm tay Hạ Vãn Lộ, cùng cô đứng chung một chỗ, "Mẹ, tại sao mẹ tới đây?"
"Mẹ không thể tới sao? Tại sao mẹ lại không thể tới chứ? Thật sự đủ lông đủ cánh rồi, trong mắt không còn có người mẹ này nữa sao!" Tiêu Hàn cùng
con trai nói chuyện, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi người Hạ Vãn Lộ.
Tả Thần An nhíu nhíu mày, cái này rõ ràng là muốn tới gây khó dễ!
Nhìn thấy bộ dạng này của con trai, trong lòng Tiêu Hàn thầm hối hận, con
trai nói hay lắm, phải bình tĩnh, tại sao lại tức giận, ai, cũng tại
người phụ nữ Hạ Vãn Lộ kia, kích động tính tình của bà! Vì vậy âm thầm
đè xuống giọng nói, vẻ mặt ôn hoà, "Con trai, là như vậy, trong nhà
phòng ở muốn sửa chữa một phen, mẹ và cha con không có chỗ ở, muốn tới
nhà con ở hai tháng!"
Đây rõ ràng là lấy cớ!
Phòng ở vẫn
còn rất tốt thật sự cần sửa chữa sao? Còn nữa, cho dù muốn sửa chữa, cha chính là làm bất động sản, còn cần đến nhà anh đánh du kích sao? Chỉ
là, mặc dù là biết rõ là lấy cớ, cũng không có đạo lý đuổi mẹ mình ra
ngoài, sẽ bị thiên lôi đánh . . . . . .
Thái độ “mẫu thân” thay
đổi tốt hơn, nên anh cũng hòa nhã hơn, "Được! Mẹ cứ thoải mái ở lại!
Thần hi bọn họ đâu? Có muốn tới không?"
"Không có! Thần Hi ở nhà
mẹ chồng nó rồi! Chỉ có mẹ cùng ba con, hôm nay ba con có bữa tiệc, tối
nay mới đến, mẹ tới đây trước ăn bữa cơm, không biết có được hay không?
Còn nữa, chú Diệp gần đây xuất ngoại, giao Khả Tâm cho mẹ chăm sóc, cho
nên còn có Khả Tâm cũng tới!" Tiêu Hàn cười liếc nhìn Hạ Vãn Lộ, thành
công nhìn thấy trên mặt Hạ Vãn Lộ xuất hiện một tia dao động.
Con ngươi Tả Thần An sắc bén nhìn lướt qua Diệp Khả Tâm, khi ánh mắt anh ác liệt của anh nhìn tới Diệp Khả Tâm đầu càng cuối thấp hơn, trên mặt
vô tận ủy khuất. Anh âm thầm hừ lạnh, giống như không có việc gì hướng
phòng bếp gọi, "Dì, cơm tối chuẩn bị xong chưa? Dọn thêm hai bộ đồ ăn,
tiếp đãi mẹ cháu!"
"Em đi giúp dì một tay!" Hạ Vãn Lộ thật sự không muốn cùng Tiêu Hàn tranh chấp, viện cớ muốn tránh đi.
"Anh cũng đi!" Tả Thần An cười, khuôn mặt hạnh phúc.
Hai người tay nắm tay vào phòng bếp, bỏ mặc hai người trong phòng khách, một âm thầm tức giận, một sắc mặt chán nản.
Diệp Khả Tâm sợ hãi nói với Tiêu Hàn, "Dì Tiêu, con thật sự không muốn ở nơi này? Con vẫn là nên. . . . . ."
Tiêu Hàn lườm cô một cái, "Sợ cái gì? Có dì ở đây! Con cứ xem như mình là
con gái dì, theo dì ở lại thì có chuyện gì chứ?" Nói xong nhìn chằm chằm hướng phòng bếp, rất là không vui, cái tên tiểu tử này ở nhà là một đại thiếu gia, kết hôn lại vì người phụ nữ này mà vào phòng bếp. . . . . .
Diệp Khả Tâm bị bà trừng như vậy, cũng không dám nói nữa, cúi đầu, vân vê vạt áo của mình.
Trong phòng bếp, bảo mẫu vừa thấy hai người đi vào, lập tức khó xử giải
thích, "Tả tiên sinh, mẹ của cậu, tôi cũng không có biện pháp. . . . .
."
Tả Thần An gật đầu một cái, trấn an bảo mẫu, "Không sao,
chuyện không liên quan tới dì, làm cơm đi!" Anh rất rõ ràng mẹ đại nhân
lợi hại thế nào, người phụ nữ nổi tiếng trên thương trường, sao một bảo
mẫu có thể chống lại được? Nếu bà muốn vào, cho dù có ngàn vạn biện pháp khiến mười bảo mẫu cũng không ngăn cản được.
Nói là vào phòng
bếp giúp một tay, chỉ là không muốn Hạ Vãn Lộ cùng mẹ xung đột, từ lần
trước sau sự kiện kia, anh không muốn lại xảy ra tình trạng như vậy nữa, anh tự biết rõ, mình ở phòng bếp càng giúp chỉ càng rối mà thôi. . . . . .
Mà sự thật chứng minh, không có anh giúp một tay, cơm tối làm được càng nhanh hơn. . . . . .
Tiêu Hàn cũng không có khách khí, lôi kéo Diệp Khả Tâm ngồi xuống bên bàn
ăn, thái độ cực kỳ hòa ái mà cười hỏi, "Thần An, nhà con nước uống để ở
chỗ nào? Mẹ tới nửa ngày, cũng không có một ly nước uống?"
Hạ Vãn Lộ hiểu, đây không phải là đang nói Thần An, mà là đang nói chính mình. . . . . . Mặc dù mặt Tiêu Hàn vẫn mỉm cười, thế nhưng nụ cười này so
với tức giận càng có lực sát thương hơn, là con cái, thì không cách nào
chống đối trước nụ cười của cha mẹ được. . . . . .
"Để con đi lấy!" Cô đứng lên.
"Không cần! Để anh!" Tả Thần An ấn cô ngồi xuống, tự mình lấy hai cái ly, rót
nước ấm, một ly cho Tiêu Hàn, một ly cho Diệp Khả Tâm.
Tiêu Hàn cầm ly nước, vẫn như cũ nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn Hạ Vãn Lộ, "Nước có rồi, vậy còn cơm thì sao?"
"Vẫn là để con đi!" Tả Thần An vẫn giữ nụ cười trên môi, "Có thể ở trước mặt mẹ tận hiếu, là chuyện vui vẻ nhất của con!"
Thái độ con trai không thể bắt bẻ, Tiêu Hàn chỉ nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lộ, nụ cười có chút cứng ngắc.
Tả Thần An là một người vô cùng hoạt bát, chỉ cần anh nguyện ý, có thể dụ
dỗ mọi người thật vui vẻ, mấu chốt là anh thường thường không muốn, chỉ
là, tối nay ngược lại tâm tình anh không tệ, không ngừng kêu mẹ ăn cái
này ăn cái kia, ngay cả Diệp Khả Tâm, cũng nhận được đãi ngộ mà trước
nay chưa từng có.
Cho nên một bữa cơm này, khách và chủ đều vui vẻ, chỉ trừ Hạ Vãn Lộ, ở một bên yên lặng đếm hạt cơm.
Tiêu Hàn thấy, tự giễu mà cười, "Ơ, cô Hạ như thế nào ăn ít như vậy? Là bởi
vì tôi tới cho nên không có khẩu vị sao? Là tôi không được hoan nghênh
sao?" Cô vẫn được gọi là cô Hạ, ngày trước ở Tả gia mọi người đều gọi cô như vậy . . . . . .
Cô vốn là im lặng không nói mà nghĩ đến
chuyện của mình, bị Tiêu Hàn gọi tên như vậy, nhất thời không phản ứng
kịp, vội nói, "Không phải! Làm sao có thể như vậy? Chỉ là gần đây khẩu
vị của con không tốt!"
"Khẩu vị không tốt? Hay là tại vì tôi tới
nên khẩu vị mới không tốt sao? Vậy tội của tôi thật là nặng! Chẳng lẽ
ngay cả nhà của con trai tôi cũng không thể tới sao?" Lúc Tiêu Hàn nói
những lời này rât nhẹ nhàng, mười phần nữ tính, tuyệt không giống bộ
dạng trước kia.