Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 200: Tuyệt đối không thể nào



Hạ Vãn Lộ chỉ là lắc đầu một cái, "Không, tôi đã hoàn toàn không có cảm giác của một y tá, tôi không xứng làm một y tá giỏi, cũng không muốn mang đến cho bệnh viện nhiều phiền toái hơn nữa, càng không muốn bôi nhọ danh tiếng của bệnh viện, Viện Trưởng Kỷ, cám ơn anh mấy năm nay đã chiếu cố, hẹn gặp lại."

Nói xong, cô liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang.

Kỷ Tử Ngang cũng không có nghĩ nhiều, Hạ Vãn Lộ chỉ là y tá hợp đồng của bệnh viện, nếu như cô quyết tâm muốn nghỉ việc, anh cũng không có biện pháp, huống chi, cô còn là bà xã của Tả Thần An, coi như hợp đồng chưa hết hạn, anh cũng sẽ nể mặt mũi của Tả Thần An mà phê chuẩn cho cô từ chức, về phần vi phạm hợp đồng, cũng nhất định phải làm, cũng bởi vì cô là bà xã của Tả Thần An, cho nên, anh còn phải nói tình huống hôm nay với Tả Thần An một chút.

Sau khi Tả Thần An nhận được điện thoại của Kỷ Tử Ngang, lập tức chạy đến bệnh viện.

Đầu tiên liền đi đến phòng bệnh khoa nhi, còn chưa tới lúc tan việc, cô ngồi một mình ở bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả anh đi tới bên người cô, cô cũng không có phát giác.

"Bà xã. . . . . ." Anh sờ sờ tóc của cô.

Cô giống như bị hoảng sợ ngẩng đầu lên, phát hiện là anh, lại cúi đầu, "Anh tới đón em về nhà sao? Em đã nói không cần, rất gần, em có thể tự về."

Một cái cúi đầu này, anh thấy được sự xa cách trong mắt cô. Cô còn cố ý tạo ra khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Trong lòng anh rất đau, đơn giản ngồi chồm hổm xuống, tư thế so với cô lùn hơn, "Nhưng là anh muốn tới đón em, anh muốn cùng em cùng nhau về nhà."

"Nha. . . . . ." Một câu này, liền làm cô không biết nên nói như thế nào.

"Nghe Kỷ Tử Ngang nói, em từ chức?" Anh rất chủ động nhắc tới đề tài này.

"Ừ. . . . . ." Cô gật đầu một cái.dfienddanlieqiudoon

Cũng không nguyện ý nói nhiều một chữ với anh? Anh thầm than, "Cũng tốt, anh đã sớm không muốn em phải vất vả như thế, nếu từ chức, chúng ta tìm thời gian đi nghỉ ngơi một chuyến, tối về nhà chúng ta cùng nhau xem muốn đi nơi nào."

Cô ngước mắt nhìn anh một cái, muốn nói lại thôi.

Anh nhìn đồng hồ treo tường, "Em ở đây chờ anh, anh tới phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà."

Cô không có phản ứng.

Anh cố chấp nhìn cô, nếu như cô không gật đầu anh cũng không đi, cuối cùng, giống như bất đắc dĩ, cô đành phải gật gật đầu.

"Nghe lời." Anh dịu dàng cười, nắm tay cô. Có những lời, anh muốn một mình hỏi Kỷ Tử Ngang, cho nên, không mang theo cô đi cùng.

Trên hành lang khoa nhi, vừa đúng gặp phải Tiểu Văn cùng Julie đang thầm thì, anh sắc mặt lạnh lùng mà đi qua, hai người cũng cảm thấy bị một trận ghó lạnh thổi qua, không rét mà run. . . . . .

Chuyện Hạ Vãn Lộ từ chức từ đầu đến đuôi ở trong điện thoại anh đã biết đại khái, tự mình đến tìm Kỷ Tử Ngang, tất nhiên muốn đòi một cái công đạo.

Dĩ nhiên, liên quan tới tình hình và danh dự của bệnh viện, Kỷ Tử Ngang cũng không có đem suy đoán của Hạ Vãn Lộ, đó là chuyện Tiểu Văn và Julie âm mưu giở trò nói cho Tả Thần An, chỉ là, thấy khí thế hung hăng của Tả Thần An, hơn nữa còn ghé qua phòng bệnh, nghĩ đến muốn dấu giếm cũng giấu không xong, sớm muộn Hạ Hạ cũng nói với Tả Thần An, Tả Tam này, đến lúc đó biết được há có thể bỏ qua?

Vì vậy, hai người vừa gặp mặt, Kỷ Tử Ngang liền thuật lại không thiếu một chữ những lời của Hạ Vãn Lộ cho anh nghe.

Tả Tam đúng là người bao che khuyết điểm, coi như vợ anh không để ý, anh cũng muốn tìm cho ra chân tướng, huống chi vợ anh còn liên quan đến việc này? Lúc này liền tỏ thái độ, "Kỷ Tử Ngang, vợ tôi chưa bao giờ nói dối! Cô ấy nói là âm mưu thì nhất định là âm mưu! Lần trước chuyện chức vụ kia mấy cái y tá nhỏ của khoa nhi các người cũng đã làm cho tôi rất tức giận rồi, tôi cũng là nể mặt mũi của cậu cứ như vậy mà bỏ qua rồi, lần này, cậu nhất định phải cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, cũng đừng trách Tả Tam tôi trở mặt!"

Kỷ Tử Ngang vỗ ngực đáp ứng, "Tại bệnh viện của tôi nếu xuất hiện chuyện như vậy, tôi tuyệt đối không nương tay! Kỷ Tử Ngang tôi chỉ có một cái mạng, mạng người là quan trọng, chuyện này tôi nhất định không dám tùy tiện bỏ qua dễ dàng như vậy!"

"Vậy thì tốt! Tôi chỉ sợ cậu bao che cho cấp dưới!" Tả Thần An hừ hừ.

Kỷ Tử Ngang dở khóc dở cười, anh bao che? Anh nào có gan bao che trước mắt Tả Tam chứ?

"Cậu nói vợ tôi rốt cuộc là làm bị sao chứ? Bị người khác chơi xấu còn chưa tính, gần đây tâm trạng của cô ấy cũng không tốt, năng lực làm việc cũng giảm theo sao, tại sao tiêm như thế nào cũng không trúng? Lại nói lúc cô ấy nổi danh thần tiêm uống một lúc năm bình rượu, tay cũng không run một lần!" Nhắc tới cái này, Tả Thần An có chút đau đầu, Kỷ Tử Ngang là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ danh tiếng hạng nhất, lần trước Chu Lan nói lên cái nghi vấn này, Hạ Vãn Lộ có phải trên thân thể có bệnh hay không, khẩu vị không tốt, ở Quảng Châu lúc cô té xỉu cũng làm một số kiểm tra, nhưng bởi vì vội vàng, cũng không cớ kiểm tra được cẩn thận, đã đến nước này rồi, anh nghĩ, dứt khoát để Kỷ Tử Ngang làm kiểm tra tổng quát luôn một lần.

Kỷ Tử Ngang vẫn là không có quá chú trọng vấn đề này, chỉ cười cười, vẫn là câu nói kia, "Có y tá nào mà không có một lần tiêm không được cho bệnh nhân chứ? Cậu cùng cô ấy cũng quá để tâm rồi, cô ấy còn vì chuyện này nói được rất nghiêm trọng, không muốn làm cho bệnh viện bị mất uy tín cũng nói ra được, cả chuyện bình thuốc bị đánh tráo cũng muốn gánh trách nhiệm, nói là chính cô không phát hiện, không xứng chức (xứng đáng với chức vụ)!"

"Chính là như vậy! Cô ấy vốn là như vậy! Bất cứ việc gì cũng nói là sai lầm của mình, giống như chính cô ấy có lỗi với mọi người trên đời, vì cái này, cơm cũng ăn không ngon, đêm ngủ cũng không yên, có lúc cả đêm cũng không ngủ!"

Lời nói này của Tả Thần An đưa tới sự chú ý của Kỷ Tử Ngang, "Hả? Cô ấy phải chịu đả kích rất lớn sao? Cô ấy bình thường cũng chịu áp lực sao?"

"Áp lực? Cái này. . . . . . Cô ấy chưa từng nói. . . . . . Nên có đi. . . . . ." Anh nghĩ tới tình yêu của bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, nhớ tới cô không thể sinh con, nhưng cảm giác cô cũng không biểu hiện quá rõ ràng, trong lòng cũng không có nắm chắt, "Tôi không rõ lắm. . . . . . Về phần đả kích. . . . . . Gần đây quả thật cô ấy chịu đả kích không nhỏ, cha và em gái lần lượt qua đời, hơn nữa, em gái chết đi, làm cho cô cảm thấy tràn đầy cảm giác tội ác. . . . . ."

"Cuộc sống tình dục của hai người...? Hài hòa sao?" Kỷ Tử Ngang lại hỏi.

Sắc mặt Tả Thần An trầm xuống, "Kỷ Tử Ngang, tôi không có đùa giỡn với cậu!"

"Tôi cũng không có nói đùa, tôi rất nghiêm túc! Lấy y đức của một bác sĩ rất nghiêm túc hỏi cậu cái vấn đề này!"

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Kỷ Tử Ngang, Tả Thần An mới tin lời của anh, trả lời có chút ấp úng, "Không tốt lắm. . . . . . Phần lớn cô đều phải . . . . . Cái đó. . . . . . Giống như không có hứng thú gì. . . . . . Cho dù có, cũng là tôi qua loa. . . . . ."

"Trừ ăn uống cùng nghỉ ngơi không bình thường, còn có biểu hiện gì không? Có phải luôn luôn buồn bực không vui hay không? Có cái gì sai cũng nhận về mình hay không? Cảm thấy chính mình cái gì cũng làm không tốt, đối với mọi việc đều mất lòng tin?" Kỷ Tử Ngang tiếp tục hỏi.

Tả Thần An cũng không dám khinh thường, tỉ mỉ mà nghĩ, lấy mỗi lời nói cử chỉ của cô lúc bình thường so sánh với những lời nói của Kỷ Tử Ngang, "Đúng vậy, đúng là như vậy, cô ấy luôn một mình ngồi một góc, giống như hao hết tâm lực (tâm tư và lao lực) suy nghĩ rất nhiều chuyện, lời nói rất ít, cũng không nguyện ý nói chuyện với tôi, thậm chí đối với tôi còn sinh ra kháng cự, coi như thỉnh thoảng cùng tôi trò chuyện, cũng là hối hận, cảm giác mình làm cái này không tốt cái kia cũng không tốt, nói gì không phải là người vợ tốt, không phải chị gái tốt, không phải con gái tốt, vẫn thường xuyên nói mình là người xấu, thường xuyên nói thật xin lỗi tôi, thật xin lỗi ai đó. . . . . ."

Kỷ Tử Ngang gật đầu một cái, "Trong nhà cô, hoặc là nói cha mẹ cô hay người thân của cô, có ai mắc chứng bệnh trầm cảm hay không?"

"Chứng bệnh trầm cảm? Cậu nói là cô ấy mắc chứng bệnh trầm cảm? Tuyệt đối không thể nào! Cậu không phải không biết tính tình cô ấy có bao nhiêu hoạt bát!" Là người dũng cảm cỡ nào dám dùng chai bia đánh bại tên côn đồ khi dễ cô; là người cả gan cường hôn anh, mạnh mẽ buộc anh yêu cô; là người lần đầu tiên gặp mặt liền cười nhạo anh vẫn còn con nít, làm sao có thể mắc chứng bệnh trầm cảm được chứ? Đánh chết anh cũng sẽ không tin!

"Tính tình hoạt bát cùng mắc phải chứng bệnh trầm cảm cũng không có quan hệ, nói cho tôi biết, cha mẹ của cô ấy có mắc chứng bệnh trầm cảm không?" Kỷ Tử Ngang kiên trì không từ bỏ hỏi.

Anh bắt đầu hồi tưởng lời nói của Hạ Vãn Lộ, càng nghĩ, trong lòng càng lạnh đi, giọng nói cũng biến thành trầm trọng, "Cha của cô ấy. . . . . . Có mắc chứng bệnh trầm cảm hay không tôi không biết. . . . . . Nhưng là cô ấy nói, cha cô cả đời buồn bực không vui, say rượu lại ham bài bạc, có khuynh hướng bạo lực gia đình nghiêm trọng, mẹ cô cùng hai chị em cô cũng bị đánh đập không ít lần. . . . . . Đoạn thời gian trước. . . . . . Cha cô chết bởi. . . . . . Tự sát. . . . . ."

Mấy chữ cuối cùng, anh gần như là đã dùng hết hơi sức mới nói ra, này, có phải chính anh cũng bắt đầu tin tưởng hay không, Heo Con dũng cảm mà vui vẻ của anh thế nhưng mắc phải chứng bệnh trầm cảm?

"Ừm. . . . . . Nói như vậy, ở nước ta đối với chứng bệnh trầm cảm nhận thức còn chưa đủ, đặc biệt là ở thế hệ trước, cho dù có biểu hiện cũng sẽ không nghĩ đến bệnh viện kiểm tra, theo tình huống cậu nói, có thể, tôi cũng chỉ nói là có thể, cha của cô ấy chính là người bị bệnh chứng bệnh trầm cảm. Di truyền là nhân tố quan trọng nhất của bệnh trầm cảm. Nếu như cha của Hạ Hạ thật sự mắc chứng bệnh trầm cảm, như vậy cô có thể so với người bình thường khả năng mắc chứng bệnh trầm cảm. . . . . . Di truyền, hơn nữa do hoàn cảnh cuộc sống, cùng với trạng thái tâm lý của chính cô, khả năng cô mắc chứng bện trầm cảm có vẻ khá cao! Tôi đề nghị cậu đặc biệt nên mang cô ấy đi khoa thần kinh kiểm tra một chút, sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp kiểm tra và giải thích chính xác hơn."

Tả Thần An không biết mình làm sao đi ra khỏi phòng làm việc của Kỷ Tử Ngang, một đường, anh cũng không có cách nào tiếp nhận, chuyện Hạ Vãn Lộ có thể mắc chứng bệnh trầm cảm, trong ký ức của anh, cô xinh đẹp mà rực rỡ như thế, là ánh mặt trời trong sinh mệnh của anh, cô gái như vậy làm sao có thể mắc chứng bệnh trầm cảm?

Cho đến khi anh đi tới phòng làm việc của y tá, nhìn thấy cô vẫn như cũ ngồi trước bàn làm việc, trong lòng anh tất cả tin tưởng cũng hoàn toàn sụp đổ, anh phải đối mặt thực tế! Anh không thể ngã xuống. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.