Vậy mà, khi bọn họ vừa vào cửa, lại phát hiện trong nhà một mảng đen kịt. . . . . .
"Oa, mợ út không ở nhà sao? Con còn muốn cho mợ út một kinh hỉ . . . . . ." Tiểu Y Thần bĩu bĩu môi, ngọt ngào kêu lên, "Mợ út! Mợ út có ở nhà không? Y Thần đến rồi!"
Tả Thần An có loại dự cảm chẳng lành, buông tay Y Thần ra, tìm kiếm xung quanh nhà, nhưng căn phòng mười mấy mét vuông này, chỉ lớn bấy nhiêu thôi, quẹo một vòng liền có thể quan sát toàn bộ, lại không thấy bóng dáng của cô đâu?
Chuyện đầu tiên anh làm chính là gọi điện thoại cho cô, nhưng, chuông điện thoại di động cũng đang vang trong phòng, cô ngay cả điện thoại di động cũng không mang ra ngoài. . . . . .
Cô đi đâu rồi? Với tình trạng của cô bây giờ, cô tuyệt đối sẽ không nói với anh tiếng nào đã đi ra ngoài. . . . . .
Có lẽ. . . . . . Có lẽ cô chỉ đi siêu thị mua ít đồ mà thôi?
Có lẽ. . . . . . Cô đang luyện tập? Đúng! Hôm nay là ngày cô phải luyện tập! Cô nhất định đang luyện tập. . . . . .( Chắc anh nghĩ chị đang luyện tập văn nghệ với mn đấy. tội nghiệp anh)
Đang suy nghĩ, ngoài cửa chính đã truyền đến giọng nói, "Cô giáo Hạ, tại sao hôm nay còn chưa có đi ra ngoài? Tới giời luyện tập rồi!" Mấy ngày qua, hàng xóm cũng bắt đầu gọi cô là cô giáo Hạ rồi. . . . . .
Nhưng mà? Cô lại không có đi tập luyện? Vậy cô đi đâu?
"Bà xã tôi cô ấy. . . . . . Không ở nhà. . . . . ." Trong lòng anh như có cái gì đó vỡ ra, một nỗi sợ hãi bắt đầu lan truyền khắp cơ thể.
"Hả? Cô ấy đi đâu vậy? Tối nay không có tập luyện sao?" Dì hàng xóm hỏi.
"Tạm thời nghỉ một ngày vậy. . . . . . Thật ngại quá, quên nói với mọi người trước. . . . . ." Anh cảm thấy cả người vô lực, ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy phí sức. . . . . .
"Không sao! Không sao! Người nào mà không có chuyện riêng chứ! Vậy tôi đi thông báo với mọi người!"
Dì hàng xóm vừa đi, Y Thần bị anh bỏ mặt nãy giờ không biết từ nơi nào chui ra, trên tay cầm một tờ giấy, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh, "Cậu út, cậu xem cái này. . . . . . Phía trên có tên của bà ngoại. . . . . ."
Trước mắt anh sáng lên, là chi phiếu! Chi phiếu do mẹ anh viết! Anh đoạt lấy, kinh hoảng hỏi, "Con lấy nó ở đâu?"
Ngón tay nhỏ của Y Thần chỉ chỉ phòng bếp, "Trong phòng bếp, trên đất. . . . . ." Bộ dạng này của cậu út thật đáng sợ, bé chưa bao giờ thấy cậu út như vậy. . . . . . Bé cũng không biết tấm chi phiếu này nói rõ cái gì, nhưng là cũng đã từng thấy người trong nhà viết chi phiếu, hơn nữa bé cũng biết bà ngoại không thích mợ út Hạ Hạ, cho nên, nhìn thấy tấm chi phiếu này cũng cảm thấy rất kỳ quái, vì vậy nhặt lên đưa cho cậu út. . . . . .
Phòng bếp? Tả Thần An vỗ vỗ cái trán, anh cũng đã nhìn qua phòng bếp, nhưng không có phát hiện tấm chi phiếu này, anh thật là rối loạn đến hồ đồ rồi! Chỉ là, từ tấm chi phiếu này có thể thấy được, hôm nay, mẹ anh đã tới, mà Hạ Vãn Lộ mất tích, khẳng định cùng mẹ anh có liên quan!
Nghĩ tới đây, không nói hai lời liền gọi điện thoại cho mẹ anh, điện thoại vừa kết nối liền cứng rắn chất vấn, "Mẹ, mẹ đã làm gì cô ấy? !"
Không cần phải nói tên, mọi người đều hiểu “cô ấy” trong lời nói của anh là ai. . . . . .
"Không có gì! Mẹ chỉ là. . . . . Biết nó bị bệnh, nên quan tâm tới thăm mà thôi!" Tiêu Hàn ở bên kia cười nói.
"Quan tâm?" Anh không thể không hoài nghi ý nghĩa chân thật của hai chữ này, nhưng, bây giờ không phải là thời gian thích hợp cùng mẹ tranh cãi, chuyện quan trọng nhất, là phải nhanh chóng tìm được Hạ Vãn Lộ, cô là bệnh nhân! Anh đứng lên vừa đi ra ngoài, vừa hướng điện thoại nói với mẹ anh, từng chữ từng chữ rõ ràng mà có lực, "Mẹ, nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì, như vậy. . . . . .Mẹ cũng liền mất đi đứa con trai này!"
Lúc nói lời này, trong lòng anh cũng là đau xót, sinh ra anh nuôi dưỡng anh, muốn cắt đứt, làm sao anh có thể không đau? Nhưng chỉ cần nghĩ đến Hạ Vãn Lộ bị thương, trong lòng anh càng đau thêm giống như dời núi lấp biển, không phải anh vô tình, mà là thực tế đối với anh rất vô tình. . . . . .
Lúc ra cửa, anh mới nhớ tới Y Thần, vội nói với bé, "Y Thần, cậu út muốn đi tìm mợ út, Y Thần ngoan ngoãn ở nhà chờ cậu út về được không?"
Y Thần lại lắc đầu một cái, níu chặt áo anh, "Cậu út mang Y Thần cùng đi! Y Thần sẽ ngoan ngoãn, không ầm ĩ. . . . . ."
"Được!" Anh ôm lấy Y Thần, nhanh chóng xuống lầu, nói thật, để Y Thần một mình ở nhà anh cũng không yên tâm. . . . . .
Lòng anh nóng như lửa đốt, bác sĩ đã từng lặp đi lặp lại nói cho anh biết, không thể để cho Hạ Vãn Lộ chịu kích thích, hôm nay, mặc dù không biết mẹ và Hạ Vãn Lộ đã nói những gì, nhưng có thể khẳng định, cô nhất định là chịu kích thích thật sâu, lúc này khẳng định cô cảm thấy cực kỳ bất lực và cô đơn, không biết đang ở góc nào đó trốn tránh khóc thầm, đáng sợ nhất là cái này, bác sĩ nói qua, người bệnh trầm cảm có xu hướng xem nhẹ mạng sống của mình . . . . .
Anh thật sự rất sợ. . . . . . Dù sao, cha của cô chính là tự sát. . . . . .
Anh muốn đi tìm cô! Điều này không thể nghi ngờ! Nhưng mà thành phố Bắc Kinh to lớn như vậy, anh biết phải đi nơi nào tìm cô?
Ôm Y Thần lên xe, lúc đi ngang qua trạm gác bảo vệ, anh nhớ tới muốn hỏi một chút bảo vệ, có thấy Hạ Vãn Lộ ra ngoài hay không.
Bảo vệ suy nghĩ một chút, "Có! Ra ngoài khoảng hơn một tiếng rồi!"
Đang nói, có một dì đi bộ vào, thấy xe anh, nhiệt tình chào hỏi, "Tả tiên sinh đi ra ngoài sao!"
"Đúng vậy! Dì khỏe chứ ạ!" Anh không có tâm tình nói chuyện phiếm, trả lời đơn giản một chút liền chuẩn bị đóng cửa sổ rời đi.
Dì kia lại tiếp tục nói, "Ơ, hôm nay không phải mẹ cậu tới sao? Là một phụ nữ rất sang trọng!"
Trong lòng anh chấn động, "Dì gặp mẹ cháu rồi sao?"
"Đúng vậy! Bà ấy còn cùng chúng ta nói chuyện một lúc lâu, mẹ cậu đúng là một người tốt! Thật là quan tâm các cậu! Chỉ nói đau lòng vì con dâu bị bệnh, sợ hai người sống không tốt, cho nên mới tới xem một chút, còn nói tiếc là bà ấy quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc hai người, nếu không nhất định sẽ ở cùng hai người. Còn hỏi chúng tôi rất nhiều chuyện của hai người, tội nghiệp tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, chỉ sợ các người tốt khoe xấu che, chúng tôi không thể làm gì khác hơn là kể cho bà ấy nghe chuyện của hai người, để cho bà ấy yên tâm. Lại nói số mệnh của cô giáo Hạ thật là tốt, có người mẹ chồng thấu tình đạt lý như vậy thương yêu, một người quý phái như vậy, lại không có dáng vẻ kiêu ngạo, cùng chúng tôi nói chuyện phiếm rất hòa đồng vui vẻ. . . . . ."
Để dì càu nhàu thêm một chút nữa liền không xong, Tả Thần An nghe đến đó cũng hiểu được phần nào, không thể không bội phục kỹ xảo diễn xuất của mẹ anh, yêu thương con dâu, là mẹ chồng tốt, anh âm thầm đau đớn, mẹ nhất định đã tìm mọi cách để hàng xóm nơi này nói ra sự thật, sau đó nói toàn bộ cho Hạ Vãn Lộ, nếu không làm sao Hạ Vãn Lộ có thể bỏ đi?
Anh mất nhiều công sức như vậy! Hôm nay coi như mất hết toàn bộ rồi!
Miễn cưỡng cười cười với dì hàng xóm, "Dì, lần sau con sẽ cùng người nói chuyện, chỉ là hôm nay con còn có chuyện, con đi trước đây!"
"Được được! Đi đi! Lái xe chú ý an toàn!" Dì hàng xóm vui vẻ cùng anh phất phất tay.
Anh thắt dây an toàn cho Y Thần, đạp chân ga, xe nhanh chóng chạy ra ngoài.
Không biết phải đi đâu để tìm Hạ Vãn Lộ, anh lượn một vòng xung quanh khu nhà, trong lòng nóng nảy phiền muộn, nhớ tới phải gọi điện thoại cho Thư Khai, Thư Khai là người thân duy nhất của Hạ Vãn Lộ ở Bắc Kinh, không biết cô có liên lạc với cậu ấy hay không? Mặc dù không ôm hy vọng quá lớn đối với việc này, nhưng vẫn là không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào, nhưng mà, kết quả gọi điện thoại lại giống nhau anh đoán, không có liên lạc. . . . . . Ngược lại lại khiến Thư Khai hỏi tới, chị bị làm sao? Anh chỉ là tìm một cái cớ, nói mình chọc giận cô, làm cô bỏ đi. . . . . .
Tiểu Y thần ngồi ở bên cạnh anh, khẩn trương nhìn anh, "Cậu út, có phải không tìm được mợ út hay không?"
"Không phải. . . . . . Cậu út chỉ là đang nghĩ mợ út sẽ đi đâu?" Anh vươn tay ra, sờ sờ đầu tóc mềm mại của Y Thần, mới vừa rồi bộ dạng luống cuống của anh, không biết có dọa sợ bé hay không?
Y Thần trừng mắt nhìn, trong ánh mắt ngây thơ lộ ra thông minh, "Cậu út, chúng ta có thể báo cảnh sát! Nhờ chú cảnh sát đi tìm! Lớp con có ba ba của Hà Tôn là cảnh sát. . . . . ."
Không đợi Y Thần nói xong, anh lại khởi động xe lần nữa. Báo cảnh sát? Anh thật sự không có nghĩ tới cái này, dù sao mới mất tích hơn một giờ, chỉ là, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, trước tiên đi đến đồn công an rồi nói tiếp!
Quả nhiên, đồn công an không chịu thụ lý (nhận), anh lập tức cảm thấy tức giận, "Bà xã tôi cô ấy là bệnh nhân! Là bệnh nhân các người có biết không? Nếu như nhất định phải đợi đến 48 giờ mất tích mới thụ lý vậy thì đã quá muộn! Các người người nào sẽ phụ trách trách nhiệm chứ!"
"Nếu không. . . . . . Ngài cứ liên lạc lại với cô ấy thử xem?" Cảnh sát ngược lại hết sức lễ phép đề nghị.
Trong lòng Tả Thần An hoàn toàn rối loạn, quát, "Nếu như có thể liên lạc với cô ấy tôi còn cần tới các người làm gì? !"
"Cậu út. . . . . ." Một cái tay nhỏ kéo ống quần anh, "Nếu không, để con gọi điện thoại cho Hà Tôn? Để cho cậu ấy nói chuyện với ba mình. . . . . ."
Tả Thần An giật mình, hôm nay anh bị làm sao vậy? Thậm chí ngay cả chỉ số thông minh cũng không bằng Y Thần, hoàn toàn không có suy nghĩ gì cả. . . . . . Tim của anh thật là quá rối loạn rồi, so với năm năm trước lúc cô mất tích còn loạn hơn, thứ nhất anh không thể chịu nổi cô sẽ rời xa anh một lần nữa, thứ hai bây giờ tình trạng sức khỏe của cô như vậy, tùy thời đều có thể. . . . . .
Anh định thần lại, trực tiếp gọi cho cục trưởng —— là cấp dưới cũ của ông nội, "Chú, cháu là Tiểu Tam Tử. . . . . ."
Anh nói rõ tình huống hiện tại của Hạ Vãn Lộ, cuối cùng còn cầu khẩn, "Chú, Tiểu Tam Tử cầu xin người, thật sự là mạng người quan trọng, nếu không Tiểu Tam Tử cũng sẽ không không hiểu chuyện như vậy. . . . . ."
Ông nội không thích nhất chính là người nhà mượn danh nghĩa của mình mà nhờ vả xung quanh, anh cũng là bị buộc đến nước này, không còn biện pháp nào nữa. . . . . .
Cú điện thoại này vừa gọi, mọi chuyện liền dễ dàng giải quyết, chẳng những lúc này đồn công an nhỏ này cũng nhận, mà tất cả các đồn công an khác cũng nhận được thông báo, toàn bộ tìm vị trí của Hạ Vãn Lộ, hơn nữa chú ý động tĩnh ở trạm xe lửa cùng sân bay. . . . . .
Tả Thần An cũng không dám nhàn rỗi, để lại phương thức liên lạc, mang theo Y Thần, tiếp tục lái xe ra bên ngoài tìm kiếm.