“Không đâu! Chuyện này chị có thể tự quyết định! Không cần bàn bạc! Y Thần…… Sẽ làm con gái của em đi, mấy năm nay, em vì nó hao tâm tổn trí cũng không ít so với người làm cha mẹ như anh chị!”
Tả Thần An hơi sững sờ một chút, không nghĩ Thần Hi lại đáp ứng nhẹ nhàng nhanh chóng đến như vậy, “Thật không cần phải về nhà bàn bạc thêm chút sao?”
“Không cần! Em nghĩ chị của em là người nào hả? Chỉ có chuyện này cũng không làm chủ được hay sao!”
“Vậy cám ơn chị! Thần Hi! Không, chị Hai! Hôm nào em nhất định sẽ đến nhà nói lời cám ơn! Vậy Y Thần em sẽ không đưa trở về nữa nhé?” Đối với việc Thần Hi sảng khoái, Tả Thần An thật lòng rất cảm kích, rất trịnh trọng gọi cô một tiếng chị Hai.
“Được, không đưa về thì không đưa về thôi…… Thần An……” Giọng nói Thần Hi mềm mại vang đến, sau khi dừng một chút, đột nhiên nói, “Chỉ cần em hạnh phúc là được……”
Lời nói như vậy làm Tả Thần An cảm thấy kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được kỳ quái ở chỗ nào, cuối cùng lẩm bẩm trả lời một câu, “Em biết rồi, chị cũng như vậy nha……”
Tả Thần Hi không đáp lại nữa, trực tiếp cúp điện thoại……
Không chú tâm vào công việc, suy nghĩ của cô cũng bay xa, bay trở về năm năm trước……
Trọng bụng cô rõ ràng chỉ mang thai một đứa bé trai, nhưng mẹ lại đến cầu xin cô, muốn cô tuyên bố, trong bụng cô là sinh đôi……
Bây giờ, coi như là Châu về Hợp Phố rồi đúng không?
Như vậy cũng tốt…… Mấy năm nay cô nhìn thấy em trai mình đối với Y Thần yêu thương có thêm, trong lòng không biết có bao nhiêu dày vò, vô số lần, cô từng nghĩ, có nên nói cho em trai mình biết sự thật hay không, nhưng mà, chỉ cần cái suy nghĩ vừa đến, vẻ mặt nghiêm túc của mẹ cũng sẽ hiện lên ngay trước mắt cô……
Không…… Cô không thể nói……
Chuyện cũ đã qua, bất tri bất giác làm cô ngồi ngốc trong phòng cả một buổi chiều. Lúc chạng vạng trời nổi gió, thổi rèm cửa bay múa tán loạn, cô mới chợt giật mình thấy thời gian không còn sớm, tắt máy vi tính, vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
Lúc trở về Tống gia, thật bất ngờ, Tống Sở lại ở nhà, dì út Tống Ngọc cũng từ trường trở về, một đại gia đình vui tươi hớn hở, ngồi vây một chỗ xem tivi, trên bàn phòng ăn đã bày mấy món ăn, mẹ chồng vẫn còn bận rộn ở trong bếp, xem ra sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Sự xuất hiện của cô, dường như cắt đứt tình cảnh mấy người gia đình Tống gia đang hòa thuận vui vẻ hớn hở vui tươi, vốn đang nói cười, cũng ngừng lại, cùng quay lại nhìn cô.
Trong lòng cô cười khổ, yêu Tống Sở mười năm, kết hôn sáu năm, cô trước sau vẫn là người họ Tả, bất kể cô cố gắng thế nào, đều không thể chân chính dung nhập vào trong gia đình này được, cô, vĩnh viễn chỉ là một người ngoài……
Vẫn là con trai thân thiết nhất, xông đến đầu tiên, nhào vào trong ngực cô, “Mẹ, mẹ, mẹ mới trở về! Sao mẹ không đến xem con ở nhà trẻ làm chủ trì trong ban tổ chức? Còn có Y Thần, hôm nay đoạt giải nhất rất nhiều tiết mục, cực kỳ giỏi luôn!”
“Vậy sao? Con trai mẹ thật giỏi!” Cô cười khen ngợi Hạo Nhiên một câu.
“Nhưng mà Y Thần bị cậu út và mợ út đón đi rồi! Mẹ, bọn họ đến nhà hàng của cậu cả rồi, con cũng muốn đi nữa, ngày mai mẹ dẫn con đi nha……” Hạo Nhiên vẫn không quên chuyện sáng ngày hôm nay.
Tống Sở cũng đi đến, vỗ vỗ vai con trai, “Chỉ biết đi chơi, không nhìn thấy mẹ của con đang bệnh sao? Để mẹ con nghỉ ngơi một chút!” Bạn đang đọc truyện trên
“Em không sao, khỏe hơn nhiều rồi!” Cô cười nói với Tống Sở một tiếng, sau đó lại lên tiếng chào hỏi ba chồng và dì út, lên lầu vào phòng.
Cô về nhà, dì út nhỏ hơn cô, không chủ động nói chuyện với cô, cô đã thành thói quen, tóm lại, mười năm, cô chưa từng nghe Tống Ngọc gọi cô một tiếng chị dâu, vậy mà, lại ăn cùng ở cùng, như là lẽ đương nhiên.
Nhà này theo phong cách nhà lầu cổ điển, là đồ cưới mà lúc kết hôn ba cô tặng cho, chỉ là không ở tới một năm, cô đã mang thai, mẹ vì muốn thuận tiện chăm sóc cô, để cô và Tống Sở dọn đến nhà mẹ ở, nhà cửa này liền không ai ở, sau lại, Tống Ngọc thi đậu đại học Bắc Kinh, ba mẹ Tống Sở lại về hưu, liền toàn bộ đi đến Bắc Kinh, ở trong cái căn nhà nho nhỏ này, cũng ở đến năm sáu năm rồi, cô dường như cũng quên mất, nhà này chính là của họ Tả……
Năm sáu năm nay, nguyên trạng nhà này cơ bản đã không thấy được nữa, những vật dụng trưng bày tinh mỹ mà khi kết hôn cô tìm tòi rất lâu mới mua được, tất cả đều không biết mẹ chồng đem đi nơi nào, bộ bình hoa cổ đồng ba đưa cho cô cũng không thấy tăm hơi, ngay cả ảnh cưới của cô và Tống Sở, cũng bị tháo xuống, không biết tung tích.
Vì thế, ban đầu trong những năm “không hiểu chuyện” kia, cô từng nháo với Tống Sở vì những chuyện này, nhưng mà, Tống Sở cũng chỉ nói cho cô biết, phải hiểu chuyện……
Sau lại, cô thật, từ từ hiểu chuyện rồi. Mới phát hiện, thật ra thì, hiểu chuyện, chính là không muốn quan tâm đến thôi…...
Cũng may là, mẹ chồng xem như nhân từ, giữ lại cho cô và Tống Sở một căn phòng ngủ. Mấy ngày nay, cô, Tống Sở cùng Y Thần ngủ ở căn phòng này, mà Hạo Nhiên là theo ông bà nội ngủ.
Cô đi vào phòng ngủ, lấy hơn phân nửa quần áo và đồ chơi của Y Thần sắp xếp ra ngoài, bỏ vào túi du lịch, chuẩn bị đưa qua cho Y Thần.
Tuy nói Y Thần đến bên nhà của em trai, em trai cũng sẽ không bạc đãi bé, nhưng là những thứ đồ này đều là lúc cô còn là mẹ mua cho bé, vẫn là đưa sang cho Y Thần thôi……
Mấy năm nay, Y Thần đi theo cô, trong lòng cô tự vấn, không có thiệt thòi bé. Đối với Y Thần, cô còn quan tâm yêu thương hơn so với con trai mình, bởi vì cô đồng tình với đứa bé này, hơn nữa thấy bé biết điều như vậy, hiểu chuyện như vậy, tuổi còn nhỏ, bị uất ức cũng lặng yên không lên tiếng, vĩnh viễn là bộ dạng của một tiểu thiên sứ, trong lòng cô càng cảm thấy thương tiếc, cũng không có lý do gì không yêu thương bé……
Cửa phòng ngủ bị mở ra, ngay sau đó giọng nói quen thuộc cũng vang lên, “Bà xã, đi xuống ăn cơm……”
Nhưng, câu này chỉ mới nói một nửa, giọng của Tống Sở liền nguội lạnh, “Em lại muốn đùa gì nữa đây?”
Lại đùa gì nữa đây?
Câu nói như vậy làm cho cô cảm thấy rất phiền muộn, chẳng lẽ cô còn chưa đủ hiểu chuyện sao? Cô xoay người lại, một đôi mắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào anh, bĩnh tĩnh đến không một tia gợn sóng.
Tống Sở có chút phiền não, ánh mắt cô nhìn anh càng ngày càng xa lạ, cái cảm giác này, anh không thích……
Vì vậy thay đổi giọng điệu, để túi du lịch đang mở xuống sàn nhà, ôm cô, “Bà xã, đừng động một chút là thu dọn đồ đạc đi, tuổi chúng ta cũng không còn nhỏ nữa……
Thì ra anh cho rằng cô thu dọn đồ đạc là muốn đi……
Cô nhắm chặt hai mắt, mở ra lần nữa, vô lực nói, “Em chỉ là thu dọn mấy đồ của Y Thần, Y Thần đến nhà của Thần An ở rồi, đưa chút quần áo của nó qua đó!”
Anh có chút ngạc nhiên, “Anh còn tưởng em……”
Cho là cô giận dỗi bỏ đi sao? Thật ra nếu nói thật lòng, cô thật muốn đi! Ở cùng một chỗ với người nhà anh, cô thật nhiều nhất là qua một giây sẽ cảm giác thật khó chịu! Cô không phải không có chỗ đi, công ty làm bất động sản, cô muốn đến nơi nào mà không được? Truyện chỉ đăng duy nhất trên
Nghĩ tới đây, lại cảm thấy rất uất ức, lấy hai khuỷu tay đẩy anh, muốn đẩy anh ra, thế nhưng ngược lại anh càng ôm sát cô hơn, môi, nong nóng bị áp xuống, hôn lên vành tai, gò má cô……
“Đừng làm rộn! Lát nữa mẹ anh sẽ lên đây!” Cô tránh né, ngược lại anh được voi đòi tiên, từ gò má hôn lên môi cô, cô kháng cự nhiều hơn, “Đừng! Em bị cảm! Sẽ lây bệnh cho anh đó!”
Tính tình anh bạo phát, liều mạng, cắn môi cô, hô hấp dần dần dồn dập, tay tiến vào trong áo cô, “Thật lâu không có làm rồi……”
Vốn cô đang trợn tròn mắt, có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp cùng lông mi thật dài của anh, hơi thở của anh cùng mình kề sát nhau, trong phút chốc, cô giống như trở lại vào cái ngày giữa trưa mười năm kia, lần đầu cô và anh gặp nhau……
Mười năm, năm tháng giống như không lưu lại bất kỳ đấu vết nào trên người anh, mặc dù đã tích lũy rất nhiều sự trầm ổn, cũng chỉ làm cho anh nhìn có sức quyến rũ hơn thôi……
Rốt cuộc vẫn phải nhắm chặt hai mắt lại, khi thân thể mềm nhũn nằm gọn trong lồng ngực anh, ánh mặt trời chiều đông tà tà chiếu vào, bị cửa sổ kim loại phản xạ ánh sáng ra tứ phía, đưa lên trên giường, anh ôm cô, áp xuống quang ảnh trời chiều đầy trên giường.
Đúng lúc đó, vang lên tiếng gõ cửa phòng, bên ngoài Tống Ngọc hắng giọng gọi, “Anh, ăn cơm!”
Quang ảnh trên giường bị vỡ vụn, thưa thớt.
Động tác Tống Sở dừng lại, đáp một tiếng, “Tới liền!” Lại không buông bỏ khỏi người cô, vẫn ngưng mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, thở.
“Tránh ra!” Cô cau mày, đẩy anh.
Anh ác ý di động, vật cứng rắn nào đó chỉa vào cô, “Cơm nước xong trở lại!”
“Anh! Anh nhanh lên một chút! Đang chờ anh!” Tống Nhọc vẫn còn chưa đi……
Thần Hi hơi im lặng, dùng sức đẩy anh ra, nhanh chóng mở cửa liền đi ra ngoài, quần áo cùng tóc tai còn có chút xốc xếch, người ngoài nhìn một cái cũng biết bên trong vừa mới xảy ra chuyện gì, sắc mặt Tống Ngọc có chút khó coi, hừ một tiếng, đi phía trước cô tiếng bước chân bịch bịch vang lên. (Hoacodat: Có cái gì lạ lạ ở đây nha!)
Cô suy nghĩ một chút, lại quay về phòng, mặc vào áo khoác ngoài, nhấc túi du lịch lên.
“Tới giờ ăn cơm em còn đi đâu? Cơm nước xong hẵng đi!” Tống Sở giữ tay cô lại.
“Em không ăn! Mọi người ăn đi!” Nhìn thấy Tống Ngọc, cô còn ăn cơm nổi sao?
“Đại tiểu thư của anh! Đừng có giở tính khí tiểu thư ra có được không? Thật vất vả ngày chủ nhật người một nhà mới đoàn tụ đông đủ, sao có thể thiếu em chứ?” Tống Sở lôi kéo tay cô không buông.
Thật vất vả người một nhà đoàn tụ đông đủ? Cô thế nào lại nhớ Tống Ngọc một tuần lễ bảy ngày có bốn ngày ở nhà? Cô quả thật hoài nghi Tống Ngọc có cần phải đi học hay không!
Cô có chút suy nghĩ, “Cũng được, khó có lúc anh ở nhà, em có chút chuyện muốn nói với anh. Em trai em muốn nhận Y Thần làm con gái của nó, em đã đồng ý, anh thấy sao?”