Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 215: Càng yêu càng xa cách



Lúc đầu Tống Sở sửng sốt, chợt cười lên, cười đến mức khó hiểu, “Y Thần vốn không phải là con gái anh! Phải không?”

Lần này, ngơ ngác chính là Thần Hi.

“Đừng ngạc nhiên! Về vấn đề này, ngạc nhiên nên là anh mới phải! Chẳng lẽ không đúng sao?” Anh cười, “Là con gái của Thần An sao?”

Thần Hi lại ngơ ngẩn, chỉ là, cũng nhanh chóng thoải mái, thật ra thì, những ngày thường cô cũng có cảm giác này, nhất định Tống Sở biết chút gì đó, chỉ là, không biết người Tống gia nhà anh có biết hay không thôi……

Nếu việc đã đến nước này, cô cũng không có ý định giấu giếm gì nữa, gật đầu, “Không sai! Là con gái của Thần An! Thật xin lỗi, để cho anh bị uất ức lâu như vậy……”

Tống Sở nhìn cô không chớp, rất chuyên chú rất chuyên chú, cuối cùng lại thở dài, “Này đối với anh mà nói, cũng không tính là uất ức. Thần Hi, chẳng lẽ em không biết, vì em, anh có thể chịu được tất cả sao? Em là nữ thần của anh mà……”

Tống Sở cũng không phải là người hay thổ lộ tình cảm ra bên ngoài, trong những ngày bọn họ yêu nhau cuồng nhiệt, anh cũng là trong trong sáng sáng, đại đa số thời gian đều đảm đương nhân vật đứng ngoài cuộc xem trò, tất cả đều dung túng cô, mà nay, giờ phút này sau mười năm yêu nhau, thế nhưng anh lại than thở ra một câu như thế, khiến lòng Thần Hi không khỏi phát lạnh, cô hiểu, này không phải là thổ lộ, không phải……

Là thất vọng……

Bọn họ đã từng yêu nhau như vậy, yêu càng lâu, đúng là sẽ đối với nhau càng thất vọng sao?

Cô không biết đến cuối cùng là ai đã sai……

Vào lúc này, lại không thể nói nên câu nào nữa……

“Thật xin lỗi……” Cô xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía anh, nhẹ nhàng hít vào thở ra một hơi, “Trước em vẫn đi tặng đồ cho Y Thần thôi, cơm tối cũng không ăn ở nhà đâu, thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, anh đem chuyện Y Thần nói một chút đi, nhưng mà, em van xin anh, nhìn lại tình cảm mười năm của chúng ta, đừng nói Y Thần không phải đứa con của hai chúng ta, chỉ nói là cho làm con thừa tự của Thần An……”

Anh không trả lời, ánh mắt nhìn theo bóng lưng đang giằng co của cô. Hồi lâu, cô không kiên nhẫn đợi được nữa, cũng không chờ đợi được tiếng trả lời của anh, chuẩn bị nhấc túi du lịch lên liền chạy lấy người, lại nghe được giọng nói của anh từ phía sau nhẹ nhàng truyền đến bên tai, “Bất kể xảy ra chuyện gì, Thần Hi, anh yêu em……”

Thân hình cô hơi run, trong phút chốc, rơi nước mắt……

Tại sao, càng như vậy, càng cảm thấy xa cách?

——— —————— —————— —————— —————— —————

Lúc Tả Thần Hi đến nhà Thần An, ba người bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm tối.

Y Thần thấy mẹ, huỵch một tiếng từ trên ghế trượt xuống, thân thiết ôm Thần Hi, “Mẹ! Mẹ mau đến ăn món ăn mợ út xào đi, ăn ngon lắm!”

“Vậy sao? Vậy mẹ cũng chưa có ăn cơm tối, có phần cơm nào cho mẹ không đây?” Tả Thần Hi nắm lấy cánh tay mềm mại không xương của con gái, nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của con gái, cảm giác mình đi nước cờ này thật đúng, chỉ mong đi thật đúng……

“Đương nhiên là có! ! Nhanh nhanh ngồi xuống!” Thay Y Thần trả lời chính là Tả Thần An, đang cười híp mắt nhìn Thần Hi.

Trước đó, anh cũng nói qua ý tứ này cho Hạ Vãn Lộ và Y Thần rồi. Dĩ nhiên, đối với Y Thần thì nói uyển chuyển hơn chút, cho nên, đối với Y Thần mà nói, chỉ là đổi nơi ở mà thôi, hơn nữa bé rất thích cậu út và mợ út, cho nên sau khi biết được cũng rất vui vẻ, mà Hạ Vãn Lộ mặc dù nhạy cảm, nhưng cô cũng rất thích Y Thần, nghĩ đến hành động lần này của Thần An cũng là vì cô suy tính tất cả, nên cũng không nói gì nữa.

Y Thần lôi kéo mẹ ngồi xuống bên người mình, chỉ vào thức ăn trên bàn nói, “Mẹ, những món ăn này đều là mợ út làm, Y Thần cũng giúp một chút đó!”

“Con giúp một tay? Hay là con quấy phá đi?” Thần Hi buồn cười nhéo cái mũi nhỏ của bé.

“Thật! Mợ út cũng khen Y Bảo có thể làm! Mẹ, không tin mẹ ăn thử món này một chút, ăn xem có ngon không?” Y Thần đột nhiên lấy muỗng đút cho Thần Hi ăn một ngụm.

Thần Hi vội vàng há mồm nhận lấy, sau đó thừa cơ đoạt lấy cái muỗng trong tay bé, “Tiểu tổ tông, con cũng quá nóng vội rồi!”

Y Thần cũng rất kiêu ngạo mà ngửa mặt lên, “Sẽ không! Mẹ! Bây giờ Y Bảo muốn mình tự ăn cơm!”

“Vậy sao? Sao lại giỏi đến vậy?” Cô cũng kinh hỉ (kinh ngạc, vui mừng), cô đối với Y Thần, còn nuông chiều hơn so với Hạo Nhiên, lúc ở nhà mấy ngày trước, cô còn phải đút cho Y Thần ăn cơm đấy, nhanh như vậy mà đã biết tự mình ăn rồi sao?

“Dĩ nhiên, mẹ, nếu không chúng ta hôm nay thi đi, xem ai ăn trước nhất!”

“Được!” Thần Hi nựng nựng lên chóp mũi của cô, cười đáp ứng.

Vừa vặn nhìn thấy Hạ Vãn Lộ bưng cơm ra ngoài, Thần Hi thấy cô gầy đi không ít, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy, liền chỉ chỉ túi du lịch, cười nói, “Chị cầm tới mấy bộ đồ và đồ chơi mà Y Thần thích tới đây.”

Hạ Vãn Lộ liền biết ý tứ của cô, lòng hết sức cảm kích, “Cám ơn!”

Thần Hi cười cười, trong mắt ảm đạm, bây giờ thì cảm ơn cô, không biết nếu có một ngày biết rõ sự thật, hai người này là giận cô hay là oán cô đây?

Chỉ là, mặc kệ thế nào, đêm nay Thần Hi đến nơi này của em trai ăn một bữa cơm rất ngon, thật là đã lâu không có không khí tốt đẹp như vậy rồi, kể từ khi họ dọn đến Tống gia, cô thế nào cảm thấy ăn chẳng ngon chút nào? Không khí nhà Thần An thật tốt, mà Hạ Vãn Lộ cũng không giống như lời mà mẹ nói, không nhìn ra có bệnh a……

“Hôm nay mẹ thực giỏi! Ăn tới hai chén cơm!” Cuối cùng, Y Thần còn khen ngợi mẹ.

Tả Thần Hi im lặng, ôm Thần Hi vào trong lòng chơi đùa, “Y Bảo của chúng ta cũng có thể, hôm nay thực sự là tự mình ăn đấy! Y Bảo, sau này mỗi ngày đều phải làm như vậy nha!” Nghĩ đến đứa bé ở bên cạnh mình tự tay mình chăm sóc lại phải chia xa, trong lòng ít nhiều vẫn có chút không

Bỏ được, mặc dù cô biết, Y Thần rời khỏi cô đến nơi này của Thần An, chỉ có tốt hơn thôi, dù sao người ta mới chính là thân cha mẹ của bé (cha mẹ ruột), nhưng mà, mấy năm này cô thương yêu Y Thần cũng không phải là giả……

“Y Thần biết! Mẹ…… Y Thần muốn ở nhà cậu út thật lâu, mẹ, có thể không?”

Thì ra Thần An chỉ nói như thế với Y Thần, Thần Hi liếc nhìn Tả Thần An, cậu em trai này, vì Y Thần suy nghĩ cũng thật chu đáo, đối mặt với ánh mắt chờ đợi của Y Thần, cô gật đầu một cái, “Dĩ nhiên có thể! Con ở chỗ này cùng cậu út và mợ út đi! Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con!”

Trong mắt Y Thần vốn đang lộ vẻ lo lắng trong nháy mắt liền hoạt bát, “Y Bảo sẽ nhớ mẹ! Mẹ ở nhà bà nội phải ngoan! Bà nội mắng mẹ, mẹ liền cùng theo Y Thần đến nhà cậu út ở đi!”

Nghe được bốn chữ “Bà nội mắng mẹ” này, lập tức ánh mắt Tả Thần An quét qua Thần Hi một cái, giống như đang trách cô vì sao cuộc sống không tốt cũng không nói với anh một tiếng.

Thần Hi cũng không nghĩ đến cái đứa bé tinh quái Y Thần này cái gì cũng biết, trốn tránh ánh mắt quét qua của Tả Thần An, cười nói,”Được! Tiểu bảo bối! Bà nội sẽ không mắng mẹ đâu!”

Y Thần hừ hừ, giống như có chút xem thường, chỉ là rốt cuộc vẫn là tâm tính của một đứa trẻ, lập tức lại vui vẻ nói, “Mẹ, cậu út nói ngày mai mang con đến Disney Hongkong chơi! Mẹ, khi về Y Bảo sẽ mang quà về cho mẹ!”

“Đi Hongkong? Còn kịp sao? Không bằng lúc nghỉ đông gọi anh cả, người một nhà cùng đi!” Thần Hi cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, nhưng lời vừa nói ra cũng biết mình đã đưa ra một chủ ý cùi bắp, làm sao có thể người một nhà cùng nhau đi? Hạ Vãn Lộ sẽ càng lúng túng hơn……

Thần An liền giải thích thêm, “Vốn lúc nghỉ hè đã đáp ứng sẽ dẫn Y Thần đi, giấy passport cũng đã làm xong, đi lúc nghỉ đông thì quá chen lấn!”

Tả Thần Hi cũng biết chỉ là lấy cớ thôi, chỉ sợ Thần An là nghĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, mang theo Hạ Vãn Lộ đi giải buồn chữa bệnh……

Mắt thấy thời gian không còn sớm, cô liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi, ôm Y Thần hôn liền hai cái, lại dặn dò một lượt, mới lưu luyến không rời buông bé xuống.

Ra khỏi nhà Thần An, cô lại không muốn trở về, lúc này chính là giờ vàng phim truyền hình nhiều tập, người nhà Tống gia nhất định là đang ôm cái tivi xem phim bộ, cô rất không thích khi vào nhà lại nhìn sắc mặt người nhà bọn họ, cô suy nghĩ một chút, không bằng đến công ty, chờ bọn họ ngủ hết rồi mình lại trở về.

Nhưng mà, tới cùng cô là người bệnh nặng mới khỏi, sau hơn một tiếng nằm úp sấp trước máy vi tính phòng làm việc, thật sự chịu không được nữa, nghĩ muốn chợp mắt trên bàn một tí rồi làm việc tiếp, cái chợp mắt một chút này, vậy mà làm cô chìm vào giấc ngủ sâu.

Đợi cô tỉnh lại, đã là ba giờ sáng……

Định không trở về, lần nữa lên tinh thần bắt đầu làm việc, bất giác trời đã sáng.

Nhân viên công ty lục tục đến làm việc, cô tựa đầu lên trên ghế dựa, lấy điện thoại ra nhìn, trong lòng một mảnh lành lạnh, cô cả đêm không về, thế nhưng không có ai gọi một cú điện thoại hay nhắn một tin nhắn……

Nhớ đến tối hôm qua anh ở sau lưng cô nói câu ấy “Thần Hi, anh yêu em”, lòng giống như dấn thân vào sâu trong hoang mạc, gió, ào ào thổi qua.

Yêu mười năm, kết hôn sáu năm, bọn họ ở chung với nhau đã quá lâu rồi sao? Cô tự hỏi mình.

Rất nhanh, bọn họ sẽ tiến đến hôn nhân năm thứ bảy, cái gọi là thất niên chi dương (sau bảy năm sẽ lục đục), phải chăng đã bắt đầu đến rồi?

Cô khẽ cười, ấn ấn huyệt thái dương đang trướng đau, lấy thuốc từ trong ngăn kéo ra, đêm qua uống nước lạnh, mùa đông nước để qua đêm, giống như lấy từ trong tủ lạnh ra vậy, nhưng mà rõ ràng đã mở máy sưởi rồi mà, tại sao vẫn còn lạnh như vậy chứ?

Lần cảm này, thật đúng là thâm căn cố đế (ăn sâu bén rễ), tiêm liên tục mấy lần, quay về còn uống thuốc, nhưng vẫn cứ quay cuồng, loại trạng thái đờ đẫn quay cuồng này vẫn kéo dài đến xế chiều, khi mẫu thân đại nhân quang lâm bộ phận tài vụ của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.