Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 217: Không thể cứu vãn được nữa sao?



Thật sự không trở về được sao. . . . . .

Con người, luôn là trong lúc mơ hồ sẽ nhớ lại quá khứ.

Làm sao cô mất đi chỉ là con quay sắt hay viên bi đây?

Chưa bao giờ ở trước mặt mẹ nói qua những thứ này, cô ý thức được mình thất lễ, con ngươi rũ xuống, nhỏ giọng nói một câu, dđlqđ "Thật xin lỗi. . . . . . Mẹ. . . . . . Con chỉ là . . . . . Bị cảm không tỉnh táo. . . . . ."

Tiêu Hàn ngồi thẳng tắp, lại không che giấu được tâm tư phập phồng, nếu như có thể quay trở về, tất cả bắt đầu lại một lần nữa, bà so với ai cũng đều nguyện ý hơn. . . . . .

Cuối cùng để cho mình dần dần bình phục lại, Tiêu Hàn đứng lên, lại kàm Tổng Giám Đốc uy nghiêm của ngày thường, "Thôi, về sau con không cần xen vào chuyện này nữa, mẹ tự mình xử lý!" Cuối cùng, lại bổ sung thêm, "Còn nữa, lập tức về nhà đi ngủ! Nhìn sắc mặt của con kìa, thành cái bộ dạng gì rồi, vẫn là bộ dạng con người sao? !"

Ở cái nhìn chăm chú của Thần Hi, Tiêu Hàn rời đi bộ phận tài vụ.

Nhưng, đoạn đường này, suy nghĩ của bà cũng đang rối loạn. Những việc làm trong quá khứ của bà, có một chuyện vô cùng sai lầm, bởi vì sơ sót của bà, sai lầm này càng lúc càng lớn, bà bây giờ, tiến lùi đều khó, giống như làm sao cũng đều không thể đền bù được việc này, bà không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt. . . . . .

Suy nghĩ của bà hoàn toàn bị nhiễu loạn, lúc vào thang máy cũng không chú ý người bên trong, cho đến khi người kia cười gọi bà, "Nghĩ cái gì mà nhập tâm như thế?"

Cuối cùng bà cũng lấy lại tinh thần, mới phát hiện trong thang máy người kia là Tả Tư Tuyền.

Nhìn thấy chồng, bà lộ ra nụ cười dịu dàng, "Còn không phải là đứa con gái bảo bối Thần Hi của ông, ngã bệnh mà còn chạy đi làm, bữa sáng cũng không ăn, bộ dạng ốm yếu như vậy làm sao tôi không quan tâm cho được!"

"Vậy sao? Vậy tôi phải đi xem một chút!" Thần Hi là máu thịt của Tả Tư Tuyền, đàn ông xuất thân trong gia đình quân nhân, phần lớn đối với con gái càng thêm yêu thương hơn.

"Không cần! Tôi để nó về nhà rồi!"

"Ừ! Vậy tôi cũng phải gọi điện thoại hỏi thăm một chút!" Tả Tư Tuyền lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thần Hi, mở miệng liền kêu bảo bối, "Bảo bối, nghe nói con muốn làm nhân viên chăm chỉ nhất?"

Có lẽ là bởi vì ngã bệnh, Thần Hi cảm giác thời gian này mình đặc biệt yếu ớt, nghe giọng nói ba gọi bảo bối, trong lòng lại chua chua, "Ba. . . . . . Con chuẩn bị về nhà!"

"Ừ! Cái này không sai biệt lắm! Nhà chúng ta cũng không cần nhân viên chăm chỉ nhất, chỉ cần bảo bối Thần Hi! Mau đi đi, đừng lái xe, để tài xế đưa con về!"

"Dạ, cám ơn ba!"

Lấy được bảo đảm của con gái, Tả Tư Tuyền mới yên tâm, thang máy cũng lên tới tầng cao nhất, ông và Tiêu Hàn cùng đi ra khỏi thang máy.

Cùng ngày thường không giống nhau, Tiêu Hàn cũng không có đi phòng làm việc của mình, mà đi theo Tả Tư Tuyền vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

"Thế nào? Có chuyện gì sao?" Tả Tư Tuyền cười, cái này cũng không giống với tính cách của vợ ông, ngày thường, vợ ông tới công ty liền đâm đầu vào trong phòng làm việc? Quả thật so với ông còn cuồng công việc hơn.

Tiêu Hàn ngồi xuống ghế salon trong phòng làm việc của ông, "Tư Tuyền, tôi cảm thấy mệt quá. . . . . ."

"Ơ, Thiết Nương Tử (người vợ mạnh mẽ như sắt thép) của tôi cũng có lúc mệt mỏi sao?" Bình thường lúc vài người bạn tốt tụ chung một chỗ, cũng gọi đùa Tiêu Hàn là Thiết Nương Tử, Tả Tư Tuyền bây giờ cũng lấy ra đùa giỡn vợ mình.

Tiêu Hàn liếc mắt nhìn chồng, trong lòng dâng lên muôn vàn đau xót, rồi lại không cách nào nói rõ với chồng, không kìm được giơ hai tay ra, Tả Tư Tuyền vốn nghe bà nói mệt mỏi, tự mình rót cho bà chén nước, thấy bộ dáng bà như thế, để nước xuống, ôm bà.

Tiêu Hàn tựa vào người Tả Tư Tuyền, nhớ tới Thần Hi mới vừa rồi cũng là dựa vào mình như vậy, lại nghĩ tới vài lời nói vừa rồi của Thần Hi, trong lòng càng thêm khó chịu, cúi đầu kêu một tiếng, "Tư Tuyền. . . . . ."

Những năm gần đây, hai người bọn họ càng làm càng lớn, Tiêu Hàn đã hiếm có thời điểm nhu nhược như vậy, có lúc mặc dù đối với Tả Tư Tuyền dịu dàng, cũng là lý trí. Tả Tư Tuyền cũng hiểu, năng lực của vợ ông hoàn toàn nhìn thấy, nếu không cũng sẽ không buông tay rất nhiều chuyện cho bà làm. Ông biết vợ ông không phải là một người phụ nữ thích việc giúp chồng dạy con, cho bà quyền lực, bà sẽ vui vẻ, vậy là đủ rồi.

Cho nên, Tiêu Hàn đột nhiên giống như một phụ nữ nhỏ như vậy, cũng làm cho ông nhớ lại thời gian mấy năm đầu kết hôn, trong lời nói cũng không nhịn được càng nhiều cưng chiều, "Thế nào? Thật mệt mỏi sao?"

"Ưmh. . . . . ." Cánh tay Tiêu Hàn nắm thật chặt, "Tư Tuyền, Thần An và Hạ Vãn Lộ mang theo Y Thần đi Hongkong chơi. . . . . ."

Thì ra là vì cái này?

Tả Tư Tuyền vỗ vỗ bả vai vợ, "Tôi thấy coi như xong đi! Thần An đối với cô bé kia cũng quá để tâm rồi! Coi như cô bé kia dù không tốt như thế nào, con trai của bà cũng chỉ chịu mỗi mình cô ấy, cha mẹ như chúng ta còn có thể nói gì? Hiện tại kết hôn cũng kết hôn rồi, thật sự buộc nó ly hôn cũng không phải biện pháp hay! Không bằng thành toàn bọn chúng, chúng ta cũng vui vẻ nhàn rỗi!"

"Tư Tuyền! Ông không phải không biết, Hạ Vãn Lộ có chứng trầm cảm! Cô ấy lại không thể sinh con! Phụ nữ như vậy làm sao làm con dâu nhà chúng ta?" Tiêu Hàn thấy chồng càng này càng đứng về phía Thần An, càng cảm thấy bất lực, cũng càng khủng hoảng.

"Cái này. . . . . . Ngược lại vấn đề này!" Tả Tư Tuyền như có điều suy nghĩ, "Nhưng là con trai của bà đều đã không để ý! Chỉ sợ bà phải thuyết phục nó rất khó! Cuối cùng vẫn là con trai chúng ta, chẳng lẽ thật sự phải đuổi nó ra ngoài cả đời không qua lại với nhau? Tôi nói vậy cũng chỉ là nói lẫy!"

"Thôi! Không nói cái này!" lqđ Tiêu Hàn không những không tìm được trợ thủ, ngược lại ông xã đối với hôn nhân của Thần An càng ngày càng thỏa hiệp, bà rất là buồn bực, dựa vào người chồng không nói lời nào.

Tả Tư Tuyền cười ha ha, đơn giản kéo bà ra, chính mình ngồi xuống, sau đó lại ôm bà vào trong ngực, giống như lúc còn trẻ cưng chiều ôm bà, "Được! Không nói không nói! Vậy chúng ta nói cái khác vậy! Khó được dịp Thiết Nương Tử làm nũng như hôm nay."

"Ai làm nũng!" Bà trợn mắt nhìn chồng một cái, tuy nhiên bà phát hiện được Tả Tư Tuyền ôm như vậy cảm giác rất tốt, cảm giác làm nũng cũng rất tốt, giữa bọn họ đã bao lâu không có lãng mạn như vậy rồi hả? Bà cũng sắp quên mất cảm giác được chồng cưng chiều là như thế nào rồi. . . . . . Bà vẫn cho rằng mình là nữ cường nhân (cái này chắc ai cũng biết nhỉ @_@), không cần làm nũng giống như các phụ nữ khác để lấy sự thương yêu của chồng, nhưng thì ra là, phụ nữ mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là phụ nữ. . . . . . Cho nên, mặc dù lên tiếng phủ nhận, lại không tự chủ được dựa vào trên vai Tả Tư Tuyền, thậm chí cảm thấy là, nếu như thời gian dừng lại vào lúc này cũng không có gì không tốt, cho dù bà dừng lại nghỉ ngơi chuyên tâm hưởng thụ thương yêu của chồng càng không có cái gì không tốt, chỉ là, bà còn có thể dừng lại được sao? Nhưng là cũng không thể rồi. . . . . .

Bà thật không biết, nếu như có một ngày Tả Tư Tuyền phát hiện bí mật của bà thì sẽ đối với bà như thế nào. . . . . .

Chuyện của Y Thần, bà luôn có cảm giác, giống như sẽ bị phát hiện sớm thôi, làm cho trong lòng bà bất ổn. Tả Tư Tuyền biết, thì như thế nào? Ông còn có thể yêu bà tha thiết như lúc ban đầu sao?

Trừ Y Thần, còn có những chuyện kia. . . . . .

Bà vừa nghĩ tới liền nhức đầu, bà nên làm cái gì? Làm thế nào?

Bà ngưng mắt nhìn mặt Tả Tư tuyền, mặc dù chồng đã hơn năm mươi, nhưng cũng không có dấu vết già yếu, hai bên tóc mai có vài sợi bạc cũng không chút nào ảnh hưởng khí chất của ông. Một cảm giác tự ti chưa bao giờ có ập vào trong lòng, giống như bà một phụ nữ bình thường, có tài đức gì lấy được một người chồng ưu tú như vậy? Hơn nữa còn cùng với mình đi hết hơn một nửa cuộc đời. . . . . .

Bà không biết tại sao trong lòng mình phải có cảm giác này, ngày trước bà đúng là tự tin lại tự phụ, tự xưng là xinh đẹp giỏi giang về nhiều mặt. Có lẽ, bởi vì thế cho nên khi sự việc không thể cứu vãn được nữa họ mới hiểu phải quý trọng. . . . . .

Thật, không thể cứu vãn được nữa sao?

Bà chợt ôm chặt cổ Tả Tư Tuyền.

"Ơ, hôm nay rốt cuộc là thế nào?" Tả Tư Tuyền bị vợ làm cho không hiểu ra sao.

"Tư Tuyền. . . . . . Tôi. . . . . . Sợ. . . . . ." Bà dán vào gáy ông, nói nho nhỏ.

"Sợ? Sợ cái gì?" Tả Tư Tuyền đồng thời kinh ngạc, cũng cảm thấy buồn cười, đời này vợ ông cho tới bây giờ không bao giờ nói qua với ông một chữ sợ.

Tiêu Hàn không biết nên nói như thế nào, bà không cách nào nói ra. . . . . .

Chỉ là ghé vào lỗ tai ông cọ xát, "Tư Tuyền, thời gian trôi qua thực vui vẻ, đảo mắt chúng ta liền già rồi, cảm giác cả đời chúng ta cứ bận rộn như vậy, nhớ lại, trừ bỏ Tả thị (công ty hay tập đoàn của nhà họ Tả), giống như nhớ lại cái gì cũng không có. . . . . ."

"Tả thị còn không đáng được Thiết Nương Tử chúng ta kiêu ngạo sao? Đây chính là do bà một tay tạo ra đấy!" Tả Tư Tuyền vỗ lưng vợ, mặc dù hành động của vợ vượt mức bình thường, nhưng ông thật sự thích vợ như vậy, cũng không phải nói bà ngày thường làm nữ cường nhân ông không thích, mà là phụ nữ nên có nhiều dáng vẻ. Cuối cùng, còn nói đùa, "Còn có ba đứa con đáng kiêu ngạo của chúng ta đâu, những thứ này đều không đáng nhớ lại sao?"

"Không phải. . . . . ." Không khí như vậy Tiêu Hàn càng thêm yếu ớt, "Ý của tôi là kỷ niệm thuộc về hai chúng ta, chúng ta trừ đi họp đi công tác, cho tới bây giờ không có đi đâu du lịch qua, kiếm tiền cả đời, tiền nhiều hơn cũng xài không hết, lại không nghĩ tới phải dùng như thế nào. . . . . ."

Tả Tư Tuyền không khỏi cười lớn, "Nói nửa ngày thì ra là nói tôi bạc đãi bà! Được! Tìm thời gian, chúng ta sắp xếp mọi việc ổn thỏa, liền mang theo bà chu du thế giới, như thế nào?"

"Thật?" Trong mắt Tiêu Hàn dâng lên mong đợi. Từ trước tới giờ, bà chưa từng nghĩ tới cùng Tả Tư Tuyền thoải mái sống qua ngày, nhưng là, trong nháy mắt cứ như vậy, bà đột nhiên thích loại cảm giác này, thích cùng Tả Tư Tuyền giống như một đôi vợ chồng bình thường lo chuyện củi gạo dầu muối trong cuộc sống bình thường như vậy.

"Đương nhiên là thật! Ngốc!" Nhìn vợ ở khoảng cách gần như vậy, Tả Tư Tuyền phát hiện khóe mắt Tiêu Hàn theo dấu vết của năm tháng, mặc dù Tiêu Hàn chú trọng bảo dưỡng, mặc dù bà trang điểm nhạt, nhưng chút dấu vết kia vẫn là rõ ràng như thế. Tiêu Hàn cũng coi như cực khổ hơn nửa đời người rồi, ông quả thật nên cùng bà hưởng thụ thời gian còn lại.

"Ừ! Tôi rất mong đợi!" Tiêu Hàn khẽ mỉm cười.

Bà thật sự rất mong đợi, nếu như, tất cả đều có thể thuận lợi vượt qua như lời nói, bà nhất định sẽ cùng Tả Tư Tuyền dùng thời gian còn dư lại bù đắp những năm tháng đã qua thật tốt. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.