Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 220: Nghe nói người anh không khỏe?



Anh không dám lỗ mãng, thử dò xét tính tình cô, trước nắm tay cô, tinh tế vuốt ve trong lòng bàn tay.

Cô vẫn có chút khẩn trương, dù sao trong lòng có áp lực, sợ mình không thể làm anh hài lòng, không kìm hãm được nghiêng người, đưa lưng về phía anh.

Nhưng, thân thể của anh vẫn cứ dính vào, nong nóng, thậm chí còn có thể cảm thấy chút ẩm ướt mới vừa tắm rửa, hô hấp nóng rực của anh phả vào gáy cô. Cô không kìm được khẽ run rẩy, thân thể ro rút thành một đống, lại vừa vặn làm ổ trong ngực anh, như lửa nóng……

Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn né tránh, nhưng mà, lý trí cũng đang nói cho cô, không thể tránh, cũng không cần tránh, cái anh muốn, cô phải cho anh……

Vì vậy, thân thể của cô cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám, cho đến khi cảm thấy gáy có một luồng nhiệt mềm mại lành lạnh, liền biết là nụ hôn của anh đã in dấu xuống……

Rồi sau đó, cánh tay anh liền vòng chặt cô lại, môi, bắt đầu từ sau gáy, một đường hôn qua, cuối cùng rơi vào môi cô.

Anh biết, cô không kháng cự anh hôn, cho nên giai đoạn đầu, chỉ là kiên nhẫn mà hết sức triền miên hôn cô. Nếu như nói, cô là một tòa băng cứng rắn, vậy anh sẽ dịu dàng đốt hỏa từ từ, nhiệt tình, chậm rãi, từng điểm từng điểm làm cô hòa tan……

Khi người cô cứng ngắc rốt cuộc cũng mềm mại ở trong lòng anh thì anh mới nhẹ nhàng cởi ra dây áo ngủ của cô, chạm lên da thịt trơn bóng của cô……

Trong nháy mắt khi vừa chạm vào, anh giống như cây cỏ khô gặp phải mồi lửa, lập tức trong người như có ngọn lửa cuồn cuộn dâng trào thiêu đốt, nhưng mà, tất nhiên anh không bị ngọn lửa thiêu đốt mà bị váng đầu, biết rõ tầm quan trọng của lần này, vạn lần không thể gấp được, nếu không sau này sẽ càng khó bắt đầu hơn.

Cho nên, anh chỉ cởi bỏ trói buộc trên người cô, nụ hôn tôn thờ yêu thương/ phủ lên thân thể của cô, anh dùng hết tất cả cố gắng để cho đóa hoa của cô từng là đóa hoa khô héo lần nữa nở rộ……

Đèn đã tắt, trong đêm tối, tất cả trong phòng, đều chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ mơ hồ, còn có hô hấp nặng nề của Tả Thần An……

Dường như, khát vọng đến với anh còn cường mãnh hơn so với cô……

Nhưng, anh không nổi giận nổi, cô không có kháng cự chính là tiến bộ lớn lắm rồi!

Một lần lại một lần hôn qua xương quai xanh của cô, vai của cô, nơi đẫy đà của cô, một lần lại một lần mút/ hút đỉnh đẩy đà của cô, đỉnh hồng mai ngượng ngùng, cho đến khi chúng nó vì sự nhiệt tình của anh mà dựng đứng ngạo nghễ, rốt cuộc anh cũng nghe cô cúi đầu ngâm nga ra câu đầu tiên……

Này, càng khích lê anh hơn, cũng càng làm anh cố gắng sử dụng chiêu khiêu khích cô, nụ hôn này, liền cứ trượt xuống, lướt qua bụng, dừng lại một chút ở rốn.

Chỗ mẫn cảm của cô, anh rõ như lòng bàn tay, mặc dù nhắm mắt lại, cũng có thể chuẩn xác không nhầm nơi yêu/ phủ đến, được rồi, đây là kết quả sờ soạng mò mẫm của năm năm trước mà ra……

Dường như mỗi lần lượn lờ vòng quanh rốn cô đều sẽ rất hưng phấn……

Quả nhiên, sau khi hôn qua mấy lần, cô liền run rẩy kẹp chặt hai chân, anh cực kỳ cao hứng, nhất cổ tác khí (đánh một tiếng trống, làm tinh thần hăng hái hơn), tiếp tục hôn xuống dưới……

Rồi sau đó, tiện tai thuận lợi để anh nghe một tiếng hét chói tai……

Anh khẽ cười, che thân mà lên, hôn lên vành tai cô, đó cũng là điểm nhạy cảm của cô, tay lại tùy ý thăm dò vào giữa đùi cô, không quên ở bên tai cô nỉ non, “Nói nhỏ một chút, đừng có đánh thức Y Thần……”

Cô vô thức quay đầu nhìn Y Thần, nhưng tay anh……

Tay của anh hiểu rất rõ thân thể của cô……

Mà thân thể của cô lại là thế nào đây? Trước đây những cái kia miễn cưỡng cũng không đạt được, là tối nay quá hạnh phúc? Hay là hơi hướm gió biển Hongkong không giống đi? Nên khi anh trêu chọc cô không có cách nào tự kiềm chế……

Nhớ đến cảnh cáo của anh, cô sống chết cắn môi không rên rỉ ra ngoài, nhưng anh lại cứ, thật là đáng ghét, đầu ngón tay cùng đôi môi tạo nên mây mưa càng ngày càng mạnh mẽ……

Cuối cùng, cô vẫn không thể tránh thoát được từng cơn sóng cao triều cuồn cuộn đánh tới, khi anh kéo dài mà mãnh liệt cũng liền bộc phát……

Cô uốn cong uyển chuyển thân mình, đôi tay nắm chặt ga giường, bên môi tràn ra tiếng than nhẹ tuyệt mĩ, tiếng than nhẹ này, vào giờ phút này, là giọng nói tốt đẹp nhất mà anh muốn nghe……

Chỉ là, trong nháy mắt khi lên đến đỉnh, cô hoảng hoảng hốt hốt giống như nhìn thấy gương mặt Hiểu Thần ở trong bóng đêm hướng cô và Tả Thần An cười lạnh, sau đó, giống như từng bước từng bước đi đến trước mặt cô và Tả Thần An, hướng về phía cô mà nói, “Tôi muốn xem xem, hai người các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc!”

Cô đột nhiên hoảng sợ, cái kiểu cảm giác ác mộng ấy cơ hồ lại muốn ào tới, cô hoảng sợ ôm chặt Thần An, không để cho cô và Thần An trong lúc đó có khe hở nào để dung nạp người nào khác, nhưng là âm thanh ma mị của Hiểu Thần vẫn vang vọng bên tai cô, “Xem hai người các người làm sao yên tâm thoải mái hạnh phúc! Xem các người làm sao hạnh phúc……”

“Thần An! Hôn em! Mau hôn em!” Cô hốt hoảng nhỏ giọng kêu, có phải chỉ có Thần An mới cho cô hạnh phúc trong vòng nước xoáy này, mới sẽ không có ác mộng nữa? Mới không còn sợ giọng nói ma mị này?

Cô cứ như vậy mà ôm anh, này thân thể đẫy đà mềm mại yếu đuối vừa co được dãn được chống đỡ ngực anh, anh làm sao có thể nhẫn nại thêm nữa?

Đối với anh mà nói, cô đã hưởng thụ tốt đẹp rồi, mà anh, vẫn còn đau khổ ở trong nước sôi lửa bỏng đấy!

Đầu ngón tay của anh, thân thể, chạm vào đều là đường cong lung linh, da thịt mềm mại tinh tế, này đối với anh chính là vô cùng thống khổ, nhưng lại phải liều mạng chịu đựng, phải biết, nhịn nhiều thêm một phút nữa, anh lại thêm một phần nguy hiểm sẽ vỡ mạch máu đấy!

Vậy bây giờ, nên là lúc anh khổ tận cam lai sao?

Sau khi cao triều dâng cao, cô lại mềm mại như nước, anh hưởng ứng lời kêu gọi của cô, tiếp tục hôn cô, lần này thô cuồng nhiều hơn, mang theo dục vọng, mang theo khẩn cầu, hôn lên điểm nhạy cảm của cô, vành tai, hôn đôi môi cô, mà nơi của cô ngày một ươn ướt

Nơi mềm mại, lại có anh gắng gượng mè nheo, chỉ là mè nheo, mà không tiến vào, anh muốn khai phá ra ngoài tất cả tiềm năng còn có trong cô, muốn cho cô trong tối nay hoàn toàn nở rộ……

Dịu dàng như vậy, để cho cô thêm một lần ý loạn tình mê, ý thức mơ hồ, bóng dáng của Hiểu Thần dần dần xa, câu nguyền rủa kia cũng dần biến mất, còn dư lại, chỉ còn là tình cảm ôn nhu của anh, chỉ có ấm áp giữa bọn họ……

Cô vì vậy mơ hồ hiểu ra một chuyện, có một số việc xảy ra, dùng thời gian cả đời để quên đi cũng không thể, dùng thời gian cả đời để trừng phạt chính mình cũng không ích lợi gì, dùng cái chết để tìm kiếm giải thoát trừng phạt chính mình nhưng lại vẫn sống sót, có lẽ, điều duy nhất có thể cảm hóa cái bi ai này biện pháp chính là sống thật hạnh phúc, tốt đẹp……

Rốt cuộc, cô cũng không có cách nào để nhẫn nại rồi, ngâm nga uốn cong thân thể nghênh hợp anh, giống như mong đợi anh mau sớm để cho mình thỏa mãn……

Thế nhưng, anh lại vẫn cứ trêu chọc, muốn nghênh lại cứ cự tuyệt, cô dựa sát vào, anh liền lui ra, cô chán nản lùi thân thể, anh lại nghênh đón, ba phen mấy bận lên xuống đưa đẩy, cô bộc phát, “Tả Thần An! Anh còn muốn giày vò em đến lúc nào nữa?”

Lần này, là cô chủ động yêu cầu rồi……

Anh xem như là đã đại công cáo thành rồi phải không?

“Em yêu, anh tới đây……” Anh cười, mấy ngày liên tiếp chịu cực khổ rốt cuộc cũng có hồi báo……

Không do dự nữa, vừa xông đến rốt cuộc……

Thời gian đã chỉ đến trời sắp rạng sáng, nhưng mà đêm tốt đẹp, giờ mới bắt đầu…… Ít nhất đối với Tả Thần An mà nói là như thế……

Anh biết mình đã quá lâu không có ăn thịt, cho nên này vừa bắt đầu liền càng không thể vãn hồi, chính anh cũng không biết rốt cuộc mình đã muốn cô bao nhiêu lần, có lẽ, là phải cùng cô điên cuồng cả một đêm, sau cùng, cô đã hoàn toàn không còn hơi sức phối hợp, khắp người mướp mồ hôi hướng anh cầu xin tha thứ.

Anh hôn cô cuồng loạn, không chịu rời khỏi cơ thể cô, “Ngoan, em nghỉ ngơi tốt đi, anh tới……”

Cô thật sự cực kỳ mệt mỏi, muốn cô tới cũng không thể được…… Thậm chí ngay cả mắt cô cũng mở không lên…… Mơ mơ màng màng, mắt thấy sẽ dần tiến vào mộng đẹp, liền nghĩ tới việc gì đó, nhỏ giọng nói một câu, “Anh đó…… Không phải nghe nói người anh không khỏe sao?”

Người không khỏe mà đã như vầy, nếu như khỏe, tối nay cô còn có thể còn sống nữa không?

Anh cười nói nhỏ, “Em là y tá của anh, người anh có khỏe hay không chẳng lẽ em không biết sao?” Nói xong, liền dùng sức một cái.

Cô mơ mơ màng màng hừ một tiếng, thừa nhận một ít sóng sảng khoái tung hoành trong người mình, nhưng rốt cuộc cũng không còn hơi sức chịu đựng cơn sóng tiếp theo, cuối cùng ngủ say trong sự vui sướng ấy……

Mà anh, ôm thân thể mềm mại cô từ phía sau, phát tiết xong lần cuối cùng, mới hài lòng ôm lấy cô mà đi ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, chợt nghe vang lên một giọng nói thật nhỏ, “Mợ út…… Mợ út……”

Là Y Thần!

Hạ Vãn Lộ dù mệt mỏi thế nào, đối với giọng nói của Y Thần lại đặc biệt rất nhạy cảm, nghe một tiếng liền tỉnh ngủ, “Y Thần, mợ út ở đây!” Cô thoáng cử động chút, lại cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, không khỏi than thở, biết anh lâu như vậy, trừ lần đầu, vẫn chưa có bị anh hành hạ phải mệt mỏi như thế này qua bao giờ đâu đấy……

Cái cử động khẽ này của cô, Tả Thần An cũng tỉnh, liếc nhìn cửa sổ, khe hở rèm cửa sổ khép chặt có ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua, vậy mà trời đã sáng rồi……

“Mợ út, Y Thần muốn xuỵt xuỵt……” Y Thần cũng là nửa tỉnh nửa mê, ở trên giường bên dụi dụi mắt, đợi bé thanh tỉnh, mới phát hiện mình bị vứt bỏ rồi…… Tiểu gia hỏa mặc kệ, oa oa kêu to, “Cậu út hư! Cậu út giành mợ út của Y Thần! Cậu út giành giường của Y Thần!”

Tả Thần An nghe, nầy thật là không được nha, mặc dù anh vẫn rất thương yêu Y Thần, cũng không thể để tất cả phúc lợi của mình đều mất sạch trong tay Y Thần được……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.