Nghĩ tới đây, bà không khỏi bắt đầu lo lắng vấn đề tiền bạc của con trai. Lúc trước không biết con trai mở công ty, còn tưởng rằng con trai chỉ dựa vào tiền lương của nhà họ Tả, hiện tại con trai mở công ty rồi, không biết công ty kia kiếm được bao nhiêu tiền? Nó coi trọng vợ như vậy, sau này có thể giao tiền cho vợ quản lý hay không? Đây chính là chuyện lớn!
Không được, bà phải nói cho con trước cho con trai hiểu mới được! Hơn nữa một khắc (15 phút) cũng không thể chậm trễ! Lúc này, con trai và con dâu đang hạnh phúc như lúc mới cưới, khó tránh thằng con ngốc kia nhất thời kích động lại móc tim móc phổi giao toàn bộ vốn riêng cho vợ!
Nghĩ như vậy, bà giống như nhìn thấy vô số Mao Chủ Tịch chảy vào túi tiền của Thần Hi vậy, đau lòng đến phát run! Vội vàng móc điện thoại di động ra, gọi cho con trai.
"Alo, con à, là mẹ!" Bà nhỏ giọng nói.
Đúng lúc Tống Sở và Thần Hi đang ở trên đường về nhà, bà xã về nhà, trong nhà một mảnh hài hòa, tâm tình của anh thật tốt, nghe điện thoại giọng nói cũng cực kỳ nhẹ nhàng, "Mẹ, các người về đến nhà rồi sao?"
"Không có, ở trên đường! Mẹ nhớ tới một chuyện quan trọng phải nói với con! Vợ của con cũng ở bên cạnh sao?"
"Vậy con nghe là được rồi, chớ nói lung tung!" Trịnh Hữu Đào liếc qua nhìn ông xã mình, thấy Tống Lập Danh chỉ là dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm bà, không khỏi mắt liếc lại, nói, "Con trai, mẹ chính là lấy thân phận của người từng trải nhắc nhở con, làm con rể chính là rất khó khăn, nhất là con rể nhà người có tiền, con tiếp xúc đều là người có tiền có bạc, dù sao chính mình cũng không thể để bản thân chịu thua thiệt, cũng muốn con mập lên một chút, nhưng dù sao con cũng không thể đưa toàn bộ tiền cho vợ mình? Con trai, mẹ là người mình, cũng ăn ngay nói thật với con, không sợ làm mất mặt mũi con, đây là những lời thật lòng. Con, cũng không thể xin tiền của vợ mình, lấy nhiều, cũng làm cho con mất mặt, thậm chí xem thường nhà chúng ta. . . . . ."
"Mẹ, cái này con hiểu rõ. . . . . ."
Đây chính là cái mà Trịnh Hữu Đào am hiểu nhất, khéo ăn khéo nói như rót mật vào lòng, có thể nói đen thành trắng, rõ ràng tính toán người khác, còn làm cho người ta cảm thấy là suy nghĩ cho mình. . . . . .
Chỉ nghe thấy bà tiếp tục nói, "Cho nên con trai này, mẹ vì con mới nói cái này, bây giờ con mở công ty, có chút tiền đã lấy ra cưng chiều em gái, lần trước chính là không nên mua xe quý như thế này, nhất định phải để dành cho chính mình, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, ngày nào đó thật sự muốn dùng tiền, cũng không cần lúc nào cũng mở miệng nói với vợ, mình có một chút tiền, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Mặc dù nói vợ là người trong nhà, nó cũng đối xử tốt với con, nhưng dù sao tiền bạc là thứ mẫn cảm nhất trên đời, nếu muốn gia đình hòa thuận, hay là muốn bất ổn, phải để tâm suy nghĩ, con nói có phải không?"
Những lời này của Trịnh Hữu Đào quả thật cực kỳ cao minh, rõ ràng là muốn con trai đừng có giao tiền cho Thần Hi, cũng không nói gì liên quan tới Thần Hi dù là nửa chữ, chỉ lấy chuyện của Tống Ngọc ra nói, mỗi chữ mỗi câu đều khảm sâu vào trong tâm Tống Sở, mọi chuyện giống như chỉ là vì tốt cho Tống Sở và Thần Hi, làm cho trong lòng người nghe được cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Tống Sở nghe xong, không ngừng nói, "Cám ơn mẹ, con hiểu."
"Ừ, vậy thì tốt. . . . . . Cứ như vậy đi, con chuyên tâm lái xe đi." Trịnh Hữu Đào cúp điện thoại, trên mặt lộ ra tươi cười, vì mình cao minh.
Tống Lập Danh cũng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ vợ mình mới một phút đồng hồ mà đã đổi tính rồi sao? Tống Ngọc càng cảm thấy không thể hiểu được, lúc này liền kêu to ra ngoài, "Mẹ! Mẹ điên rồi sao? Muốn anh trai hà khắc con?"
"Con mới điên rồi! Không biết lớn nhỏ!" Trịnh Hữu Đào trợn mắt nhìn con gái một cái, trên mặt hiện lên biểu tình vừa khinh miệt vừa đắc ý, "Các người biết cái gì! Tôi không phải là sợ thằng con ngốc nhà mình giao toàn bộ tiền cho vợ nó quản lý sao?"
Hoá ra là như vậy . . . . . .
Tống Lập Danh chợt hiểu, liên tục lắc đầu thở dài.
Mà bên này của Tống Sở, Thần Hi biết được là mẹ chồng gọi điện thoại, đoán chừng lại nói những lời không hay ho gì với Tống Sở rồi, thấy anh nói điện thoại xong, biết rõ còn hỏi, "Ai gọi điện thoại vậy?"
"Là mẹ!" Tống Sở liếc mắt cười một tiếng, đáp.
"Nói gì?" Sớm biết là bà ấy. . . . . .
"Mẹ nói. . . . . . Nếu hiện tại chúng ta hòa thuận, cũng không cần giống tính tình trẻ con, động một chút là cãi vả, nói anh là đàn ông, mọi việc đều phải nhường em, thương yêu em, đối xử tốt với em hơn, để cho chúng ta vui vẻ sống qua ngày. . . . . ." Tống Sở đương nhiên sẽ không nói cho Thần Hi nghe những lời mẹ đã nói, suy nghĩ của anh cũng không thấp đến trình độ như vậy.
Thần Hi cũng không phải là người ngu ngốc, tự nhiên biết Trịnh Hữu Đào tuyệt đối không phải nói như vậy, xem ra, hi vọng Trịnh Hữu Đào sẽ thay đổi là không thể nào, nghĩ đến sau này còn cả một chặng đường dài còn phải tiếp tục đấu với mẹ chồng, cô cảm thấy có chút chán nản, thậm chí hoài nghi mình một lần nữa tha thứ có phải là sai lầm hay không.
Bỗng dưng, tay Tống Sở khoác lên trên mu bàn tay của cô, lòng bàn tay thật dầy thật ấm áp bao bọc cô, giọng nói trầm nhẹ vang lên, "Bà xã, về sau chúng ta cùng nhau vui vẻ sống qua ngày. . . . . ."
Như một trận gió ấm thổi qua, cô bình thường trở lại.
Thôi, cô là sống với Tống Sở, chỉ cần Tống Sở có thể thay đổi là được, dù là giống như hiện tại vậy, hiểu được phải làm cách nào chu toàn giữa cô và mẹ chồng, không thương tổn ai, cô cũng đã thỏa mãn. . . . . .
Vì vậy ngẩng đầu lên, cười với anh, gật đầu một cái.
Cô nhìn thấy, trong mắt Tống Sở thoáng qua ánh sáng vui sướng, một khắc kia, cô đã cho rằng tia sáng kia là đại biểu cho hy vọng, cô thật sự cho là như vậy. . . . . .
"Tống Sở, công ty của các anh ở đâu? Tên gọi là gì? Vẫn làm công việc giống trước kia sao?" Cô hỏi.
"Đúng vậy, tên công ty và công việc kinh doanh đều giống trước kia." Nhắc tới công ty, Tống Sở vẫn cảm thấy có chút áy náy. Kỳ thật suy nghĩ của anh và Trịnh Hữu Đào trên cơ bản là giống nhau, anh thật sự nghĩ muốn có sự nghiệp độc lập của chính mình, không muốn Thần Hi nhúng tay vào, cũng hi vọng có tiền bạc của chính mình, cùng nhà họ Tả không có quan hệ tiền bạc, như vậy, khi nhà họ Tống cần dùng tiền có thể không cần dựa vào Thần Hi. Mà thời gian anh gia nhập công ty này không lâu, anh còn chưa có suy nghĩ có nên nói cho Thần Hi hay không hoặc là lúc nói cho Thần Hi thì nên nói những cái gì. . . . . .
"Ở chỗ nào? Em có thể đi xem một chút không?" Sự nghiệp của chồng mình, không quan tâm là điều không thể nào, cô có chút hăng hái hỏi.
Biểu tình Tống Sở lại hơi cứng nhắc, ngay sau đó cười nói, "Được, lần sau anh dẫn em đi."
Thần Hi quá nhạy bén, một chút không tự nhiên của Tống Sở không thể nào tránh được ánh mắt của cô, dường như, Tống Sở cũng không hy vọng cô đi. . . . . .
Lòng tự trọng của Tống Sở, từ trước đến nay cô vẫn luôn hiểu rõ, có lẽ, anh là không muốn công ty của mình cũng bị nhiễm lên hào quang của cô. . . . . .
Đã như vậy, vậy thì không nên miễn cưỡng, đi, dù sao cô cũng không cần anh nuôi gia đình, anh kiếm được tiền, cô cũng không nghĩ tới việc quản lý, đàn ông mà, dù sao cũng phải có ít tiền mới có mặt mũi, ngày trước, là tiền của cô làm cho anh có chỗ đứng, nhưng anh là người kiêu ngạo như vậy, bình thường cũng sẽ không dùng tiền của cô đưa cho, hiện nay anh có sự nghiệp của chính mình rồi, tình cảnh cũng không cần lúng túng như vậy nữa, như vậy cũng tốt. . . . . .
Lúc hai người về tới nhà họ Tả, trời đã tối rồi.
Trong phòng khách, hai con đã tắm rồi, đang chơi đùa cùng Tả Tư Tuyền và Tiêu Hàn, thấy Thần Hi về, liền nhào lên tranh nhau mà kêu mẹ, Hạo Nhiên lại càng nắm lấy vạt áo Thần Hi hỏi, ba mẹ đi đâu, tại sao không mang theo bé và Y Bảo.
Tiêu Hàn nghe vậy cũng cười, "Hai đứa trẻ này, vốn nên ngủ rồi, nhưng cố chịu đựng, chỉ chờ hai đứa về để hỏi những lời này!"
Tống Sở ôm con trai lên, cười đáp, "Trẻ con không được quản chuyện của người lớn!" Nói xong giơ con trai lên thật cao.
Hạo Nhiên hưng phấn cười ha ha, kỳ thật không phải bé không thể không đi cùng ba mẹ, bé chỉ là muốn xem một chút ba mẹ trở lại có phải thật cao hứng hay không, muốn biết ba mẹ có phải thật sự làm hòa rồi hay không, hiện tại, cuối cùng bé cũng có thể yên tâm. . . . . .
"Đừng làm rộn, nếu còn chơi đùa với con trai nữa, thì không biết lúc nào mới có thể đi ngủ!" Thần Hi ôm lấy Y Thần, quay đầu nói với Tống Sở.
Tống Sở nghe, vội vàng để Hạo Nhiên xuống, ở bên tai Thần Hi nói nhỏ một câu, "Không sai, đúng vậy, cũng là em suy nghĩ chu đáo. . . . . ."
Thần Hi quẫn bách, cô nào có ý đó. . . . . .
Có thể thấy được, đàn ông dù lạnh lùng đến mấy, nhưng ở phương diện đó cũng là nhiệt huyết mười phần. . . . . .
"Được rồi, Hạo Nhiên, Y Bảo, hiện tại thấy ba mẹ về rồi, có thể đi ngủ chưa?" Tiêu Hàn muốn từ trong tay Thần Hi ôm lại cháu.
Mắt Y Thần sớm đã mơ hồ rồi, ôm cổ Thần Hi không buông tay, "Con muốn ngủ cùng mẹ. . . . . ." Mấy ngày nay được ngủ với mẹ, bé càng ngày càng làm nũng hơn.
"Ngoan, nghe lời, ngủ với bà nội!" Tiêu Hàn hôn Y Thần một cái, nói.
"Y Bảo! Đi! Ngủ với anh hai! Anh hai kể chuyện cổ tích cho em!" Hạo Nhiên cực kỳ giống một anh trai trưởng thành, đã quên chính mình và Y Thần giống nhau đều chỉ là trẻ con, anh trai này thật sự rất là miễn cưỡng, cũng đã quên mấy cái cốt truyện này rồi. . . . . .
Chỉ là, lời kêu gọi của anh trai rất lớn, Y Thần vẫn là ngoan ngoãn từ trong ngực Thần Hi trượt xuống, cùng Hạo Nhiên tay trong tay trở lại gian phòng của chính mình.
Thần Hi và Tả Tư Tuyền nói một lát, cũng lên lầu trở về phòng.
Tối nay sẽ xảy ra cái gì, hai người đều ngầm hiểu, tiểu biệt thắng tân hôn, bắt đầu giận dỗi từ đêm trước ngày Quốc Khánh đến bây giờ, hai người đã gần một tháng không có âu yếm, hai bên đều có chỗ mong đợi.
Lúc Tống Sở từ phòng tắm đi ra, Thần Hi đã ngủ trước, lưng còn quay về hướng của anh, một đầu tóc đen tán loạn ở trên gối.
Trong không khí tản mát mùi thơm ngát vừa mới tắm rửa, là hơi thở anh quen thuộc, máu cả người anh đều sôi trào.