Thần Hi và Thần An mang theo Hạo Nhiên được mời đến nhà họ Kỷ ăn cơm tối.
Hạo Nhiên không phải lần đầu tiên đến Kỷ gia, ông Kỷ và Tưởng giáo sư cũng rất thích Hạo Nhiên, đoán chừng do quá muốn bồng cháu, thấy đứa bé chân mày đều cười lên, Hạo nhiên ăn ngon cái gì cũng nhét vào tay.
Kỷ Tử Ngang tự mình làm một cái máy bay mô hình nhỏ, vừa vặn mượn cơ hội này đưa cho bé, còn ở trong sân dạy bé chơi thế nào.
Hạo Nhiên càng Kỷ sùng bái Tử Ngang cuồn cuộn như nước sông, nhưng khi nghĩ tới ba mình, cảm thấy tình cảm sùng bái đối một người đàn ông khác không nên vượt qua ba mình, vì thế, lúc ăn cơm vụng trộm hỏi mẹ, “Mẹ, chú Kỷ và ba, ai lợi hai hơn?”
Thần Hi liền hiểu thằng oắt con này đang rối rắm cái gì, nhất định là sùng bái Kỷ Tử Ngang, cảm tình lại không dám vượt qua, cũng không trả lời thẳng mặt, hỏi lại bé: “Cách nhìn của con thế nào?”
Hạo Nhiên chưa bao giờ che giấu ý nghĩ chân thật trước mặt mẹ, suy nghĩ nói, “Ba chơi bóng rất lợi hai, làm buôn bán cũng rất lợi hại, là tổng giám đốc! Chú Kỷ thì, hiểu biết nhiều, sẽ kể chuyện xưa, sẽ chơi với con, sẽ phẫu thuật... Mẹ, ba và chú Kỷ am hiểu không giống nhau.”
Thằng nhóc con này mới học lớp một, đã biết dùng từ am hiểu này rồi, còn phân thành hai vấn đề, đây đã rất khó. Thần Hi nở nụ cười, nhéo cái mũi nhỏ của bé, “Không phải con có đáp án rồi sao?”
“Đúng ha! Có thể đều cùng là thứ nhất!” Nhóc con đã nghĩ thông suốt vấn đề này, hơn nữa còn thuận miệng đánh giá, “Mẹ, chú Kỷ luôn làm mẹ cười, ba luôn làm mẹ khổ sở.”
Lòng nàng buồn bực, đứa bé này mẫn cảm như vậy sao?
Không đợi nàng kịp phản ứng, Hạo Nhiên đã chạy đi chơi rồi...
Sau khi cơm nước xong Thần An muốn dẫn Hạo Nhiên đi mua đồ chơi, giao nhiệm vụ đưa Thần Hi về cho Kỷ Tử Ngang. Thần Hi cảm thấy kỳ quái, mua đồ chơi và đưa cô về nhà có mâu thuẫn sao? Ba người bọn họ hoàn toàn có thể cùng đi mua đồ chơi sau đó cùng nhau về nhà mà?
Nhưng, cô còn chưa kịp lấy túi xách, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đã không thấy bóng dáng rồi...
Sau khi Kỷ Tử Ngang đi được một đoạn bỗng ngừng lại, ghé mắt hỏi cô, “Mới cơm nước xong, đi một chuyến tiêu thực nhé?”
“Được!” Cô cũng cảm thấy ăn quá no, không có cách nào, trù nghệ (nấu ăn) của Tưởng giáo sư vẫn tốt như vậy!
Đèn hoa vừa lên, gió đêm nhẹ thổi, ,hương khí mùa thu len lỏi qua lớp áo lông, xâm nhập đến làn da cô, cô hơi run run.
Kỷ Tử Ngang nhìn cô một cái, cởi áo khoác ra, khoác lên người cô, “Không nghe lời bác sĩ nói, chịu thiệt ngay trước mắt! Thực không hiểu phụ nữ bọn em, vào thu rồi còn mặc ít như vậy, hơn nữa còn mặc váy, tất chân không giữ ấm hiệu quả đâu, khi già đầu gối sẽ đau đấy!”
Già? Nghĩ cũng quá xa rồi! Bây giờ cô chỉ tranh thủ cho từng chuyện ngày hôm nay làm cho thật tốt không sai lầm thôi, nào có thời gian nghĩ đến chuyện già đi gì kia chứ, hơn nữa, không biết khi già đi ai sẽ ở bên cô đâu nữa là...
“Kỷ Tử Ngang, anh thật dong dài!” Lòng cô thật buồn bực, ngoài mặt lại làm như không có việc gì mắng anh.
Anh cũng không để ý, ngược lại còn cười, “Bác sĩ chính là dong dài như vậy! Sau này không cần mặc váy, xinh đẹp thế nào cũng phải khiến mình cảm thấy lạnh lẽo sao?”
Cô nở nụ cười, anh nói “Không cần”? Từ này càng giống như lời cha cô...
“Lo chuyện bao đồng! Bác sĩ Kỷ, có phải anh rất rỗi rảnh không hả!? Nghe nói các anh bắt đầu bầu chức Viện trưởng nhiệm kỳ mới, anh hẳn nên bề bộn nhiều việc mới đúng! Có hi vọng chuyển lên chính thức hay không?” Cô nhớ tới Kỷ Tử Ngang vẫn cứ là Phó Viện trưởng, lúc này lão Viện trưởng thật muốn rút lui, anh có thể lên không?
“Ha ha, thuận theo tự nhiên! Không biết!” Anh cười ra tiếng.
Cô giương mi, Kỷ Tử Ngang vẫn như thế, những Phó Viện trưởng khác đều muốn thăng tiến bò lên trên, anh lại khong hề giống người khác, cả ngày cà lơ phất phơ không quan tâm. Cô không khỏi chau mũi, “Anh đó! Việc gì cũng không để ý! Em xem ngày nào đó người khác chen lấn giẫm đạp anh xem anh còn hồ nháo nữa không!”
Anh cười càng tùy ý hơn, “Cũng không cần! Dù sao có người nói, chờ anh thất nghiệp sẽ mời anh làm thợ mát xa!”
Cô hơi giật mình, nhớ tới lúc vui đùa trên bãi biển. Bởi vì là nói vui, cho nên cho rằng nó vĩnh viễn sẽ là vui đùa, nên cũng vui đùa nói, “Được! Vậy anh từ chức ngay lập tức được rồi đấy! Em dùng tiền lương gấp hai lần bệnh viện đến mời anh!”
Kỷ Tử Ngang nhìn cô, ánh đèn chiếu xuống, đôi con ngươi chiếu sáng, “Được! Đây là em nói đó nhé! Em nuôi anh!”
Thần Hi bỗng thấy lời này không đúng, ngưng mắt nhìn anh, trong mắt anh có một chút lưu luyến ôn nhu làm người ta hoa mắt. Có lẽ, cô nhìn lầm rồi....
Cô cười gượng, “Đùa thôi! Kỷ đại tiến sĩ làm sao em mời nổi! Là dao mổ tốt nhất bệnh viện các anh, làm sao em dám đào trụ cột...”
“Anh nghiêm túc đó, Thần Hi.” Kỷ Tử Ngang cúi đầu đưa mắt nhìn nàng hơi hốt hoảng, “Cho anh chăm sóc em cả đời.”
Thần Hi rối loạn.....
Phương Di nói, muốn quên một đoạn tình cảm cách tốt nhất chính là bắt đầu một tình yêu mới.
Cô chưa từng nghĩ đến sau này sẽ như thế nào, có lẽ cô cứ độc thân cả đời như vậy, có lẽ, cô sẽ bắt đầu một tình yêu mới, tiếp nhận một người mới, nhưng mà, cô chưa từng nghĩ tới người này sẽ là Kỷ Tử Ngang.
Nhớ lại hơn một năm nay, Kỷ Tử Ngang vẫn luôn bên cạnh cô, từ lúc đầu chơi bóng cùng cô, cùng cô vượt qua tháng đầu tiên khó khăn nhất, sau này càng thường hay tới nhà họ Tả, gặp ba, gặp Thần An, gặp hai đứa bé, ngoại truyện Thần Hi_Cát Tường Dạ chỉ đăng duy nhất trên diễn ; đàn Lê" Quý ; Đôn, thời gian anh chân chính một mình cùng cô thật ra không nhiều lắm, thì ra, anh lại dùng cách này để bên cô...
Anh lấy danh nghĩa kiểm tra sức khỏe cho ba, thuận tiên mang đến thuốc bổ cho cô, lấy danh nghĩa cho Hạo Nhiên và Y Thần món đồ chơi, mang cho cô món ăn cô thích, lấy danh nghĩa cùng chơi cờ với Thần An, thật ra vì trong lúc ban đầu cô tiếp nhận công việc trong công ty rất bận rộn mà chơi đùa bầu bạn với Hạo Nhiên, lấy danh nghĩa các loại cùng chỉ là lấy cớ, chỉ là muốn bầu bạn bên cô, nằm trong phạm vi tầm mắt của cô.
Nhiều khi, quả thật cô đã nghĩ như vậy, may mà có Kỷ Tử Ngang....
May mắn có Kỷ Tử Ngang, làm cho cô sau thời kỳ ly hôn không chịu đựng quá khó khăn, thật may có Kỷ Tử Ngang, lúc cô đang bối rối bấn loạn, ở bên cạnh chăm sóc bên cạnh Hạo Nhiên; thật may có Kỷ Tử Ngang, làm cho cô không có thời gian gặm nhấm tư vị cô đơn, thật may có Kỷ Tử Ngang, theo như lời Hạo Nhiên, làm trong cuộc sống thống khổ của cô, cũng có thể chế thuốc cười vui vẻ....
Cô cho là, tất cả chuyện này, chỉ vì bọn họ là bạn bè, là bạn học....
“Thần Hi, em vẫn luôn ở chỗ này của anh. Biết không? Từ lúc học trung học. Mấy năm đó, anh vẫn không hiểu, anh cũng nhiều lần thành thật nghiêm túc đi yêu, không có lần nào có được kết quả? Lần này anh trở về nước mới phát hiện, nguyên nhân là ở đây.” Anh chỉ vào trái tim mình, “Bởi vì nơi này đã sớm có một người, cô ấy chiếm chỗ này rồi, không chịu ra ngoài....”
Thần Hi kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ anh yêu cô nhiều năm như vậy? Mà cô một chút cảm giác cũng không có...
Cô chợt hiểu, tại sao hôm nay Thần An đã vứt bỏ cô...
“Thần Hi, đời này, anh không có ý định để cô ấy đi ra...” Kỷ Tử Ngang nhìn cô, thâm tình lại dịu dàng.
Không! Anh không nên như vậy! Thần Hi lắc đầu, “Kỷ Tử Ngang, anh đáng giá có một cô gái bên anh tốt hơn, mà không phải là một người đã kết hôn còn có một đứa con như em!”
“Thần Hi! Không nên trốn tránh vấn đề! Không cần lấy cớ qua loa với anh, kết hôn và có đứa bé trước giờ anh chưa từng để ý đến, anh đối Hạo Nhiên thế nào em nhìn thấy rất rõ ràng, ba mẹ anh cũng không để ý, bọn họ rất yêu thích Hạo Nhiên. Thần Hi, nguyên nhân em cự tuyệt cũng chỉ là nhát gan và không bỏ được thôi. Tới bây giờ, em vẫn không bỏ được Tống Sở, em lại không dám dễ dàng tin tưởng tình cảm nào khác nữa, nhưng không sao, anh có thể đợi, nhưng anh phải mang tâm ý của anh nói cho em biết, em sáng chói như vậy, em có biết có bao nhiêu đàn ông thích em không? Cho nên, anh phải nói với em, anh cũng là một trong số đó, miễn dẫm phải vết xe đổ như mười năm trước, anh cũng không muốn lại lỡ mất em mười năm như vậy nữa!” Anh có đôi mắt lợi hại của người bác sĩ, dường như tất cả mọi chuyện đều sáng tỏ.
Thần Hi biết, anh nói rất đúng, hơn một năm nay, không thiếu đàn ông muốn lấy lòng cô, nhưng mà, cô không có quyền để một ai chờ đợi, Kỷ Tử Ngang cũng vậy...
Tươi cười của cô có phần hiu quạnh, “Không sai, Kỷ Tử Ngang, em không bỏ được, cũng không dám tin tưởng. Cho nên, đừng chờ, không kết quả đâu, Kỷ Tử Ngang, em sẽ không yêu một người giống như lúc trước nữa...”
Lần yêu này, hao hết tinh lực của cô, sẽ không bao giờ có nữa... Nói như vậy, Kỷ Tử Ngang cũng chết tâm rồi...
Kỷ Tử Ngang lại nở nụ cười, “Đồ ngốc! Yêu có rất nhiều loại. Em và Tống Sở tất nhiên là khắc cốt ghi tâm, nhưng mà, có nghĩ tới còn có một loại tình yêu xuy diện bất hàn (không biết nghĩa, tạm dịch là gặp nhau không lạnh mặt), mưa dầm thấm đất? Có lẽ không đủ nhiệt tình, nhưng rất ấm áp, không đủ khắc sâu, nhưng rất lâu dài, chúng ta sẽ cả đời cùng nhau. Không có đau thương quá lớn, không có chết đi sống lại, có chính là củi gạo dầu muối, cũng ầm ĩ cũng nháo nho nhỏ linh tinh, lại mặc kệ thế nào, anh đều sẽ nắm tay em, đi qua mỗi ngày, đến lúc chúng ta tuổi già, nhớ lại khi xưa, em sẽ nhớ anh một đường mang cho em niềm vui, nhớ đến đoạn thời gian gắn bó như thân nhân cùng nhau trải qua vài chục năm.... Thần Hi, anh sẽ luôn đợi đến khi em nguyện ý đưa tay để anh nắm đến ngày đó.”
Đêm, dần buông xuống.
Tống Sở lái xe đi qua phố phường hoa lệ về đêm, ven đường ngừng một chiếc Buick hấp dẫn lực chú ý của anh, đây là xe của Kỷ Tử Ngang,., anh nhớ rõ, không tự chủ nhìn chung quanh tìm chủ nhân chiếc xe, quả nhiên, chỗ không xa nhìn thấy hai người đang đứng sóng vai, trên người Thần Hi, đang khoác áo khoác của đàn ông...
Một góc trong lòng ẩn ẩn đau, có điều nhìn một màn này anh lại cảm thấy rất hài hòa....
Đây là sự thực anh không muốn thừa nhận.
Vì sao lại có cảm giác này chứ? Nếu bàn về thân thế, Kỷ Tử Ngang càng không xứng với Thần Hi, chẳng lẽ lúc mở cửa xe Buick kia Kỷ Tử Ngang không có áp lực gì sao? Hay là Kỷ Tử Ngang làm về kỹ thuật, nên không cần này đó?
Cách thời gian anh đưa hoa lan cho Thần Hi đã hơn một tháng, bây giờ Thần Hi, đã nhận lời Kỷ Tử Ngang rồi sao?
Nghĩ đến trong sinh hoạt của Thần Hi sau này không còn có anh nữa, trong lòng thật khó chịu, đồng thời cũng thấy thê lương.
Yên lặng gia tăng tốc độ, đường phía trước dài lê thê chỉ có bóng đêm và ngọn đèn, anh lại thấy buồn bực, tăng tốc thì có ý nghĩa gì chứ? Con đường phía trước của anh chỉ có bóng đêm thôi, không có ai đợi anh trở về nhà, anh tự tay đánh mất người anh yêu, mười năm, toàn bộ nhiệt tình có trong sinh mệnh đã hao tổn hết, anh sẽ không yêu một người giống như lúc trước nữa...
Thần Hi, nếu có thể, anh nguyện ý dùng nỗ lực cả đời, đi khâu lại miệng vết thương kia, có được không?
Đêm lạnh như nước thế này, là câu trả lời cho anh sao?