Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 61: Cạnh nhau



Cô là y tá! Là y tá! Không có chuyện gì đáng kinh ngạc cả. Cứ coi như đó chỉ là một bộ phận của cơ thể người. Cũng không phải chưa từng thấy.

Cô hít thở một hơi, nhanh chóng giúp anh cởi bỏ thắt lưng sau đó dùng lực kéo quần xuống, giống như năm đó cởi bỏ quần anh khi mới lần đầu gặp mặt. Bất luận thế nào cũng không chạm phải cái kia, mắt cũng không liếc xuống là được.

May mà sau đó anh không làm khó cô nữa, không tiếp tục nói những chuyện điên khùng. Sau khi xong việc cô lại nhắm mắt kéo quần để lại nguyên trạng, cả quá trình anh đều trấn định tự nhiên. Chẳng qua là, lúc ngón tay cô vô tình chạm phải thắt lưng trơn nhẵn cường tráng của anh thì giống như chạm phải lửa, khuôn mặt như bị thiêu đốt thành một tảng mây hồng.

Rốt cuộc cũng kéo được anh trở lại trên giường, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thấy anh từ từ nhắm mắt lại, trong lòng cô cầu nguyện anh có thể ngủ an ổn một giấc thật ngon, đừng có gây chuyện khiến cô cả kinh thêm một lần nữa, nếu cứ như vậy thần kinh của cô sẽ bị căng thẳng đến hỏng mất.

Vậy mà, suy nghĩ của cô còn chưa nghĩ xong thì anh đột nhiên lại hỏi một câu: “Cô Hạ có thói quen cởi quần giúp mỗi bệnh nhân sao?”

“…” Lại là câu đối thoại quen thuộc này, anh có thể đổi thành câu khác mới mẻ hơn một chút được không! Cô trừng mắt liếc lại anh một cái, “Không phải mỗi bệnh nhân đều đưa ra yêu cầu biến thái như vậy.”

Lại nói, anh như vậy vẫn là lần đầu tiên cô gặp phải. Thật đúng là một đóa hoa tuyệt sắc.

Bị cô mắng một câu biến thái như vậy, anh ngược lại không hề tức giận mà chỉ nhắm mắt lại, khẽ nhếch khóe môi, sau đó an tĩnh nghỉ ngơi.

Cô cực thích thời điểm anh an tĩnh.

Ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, lướt qua gương mặt trắng nõn của anh. Anh lặng lẽ nhắm mắt lại để cô không phải e ngại ngước mắt nhìn anh, ngước nhìn gương mặt chưa từng thay đổi của anh, ngước nhìn những sợi vàng kim đậu trên gương mặt anh mỗi khi ánh mặt trời chiếu xuống, giống như dừng lại ở những năm tháng bình lặng ấy.

Cô thật hi vọng thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này. Nếu muốn đặt cho khoảnh khắc này một cái tên, cô chỉ có thể dùng hai chữ chuẩn xác nhất, chính là “Cạnh nhau”.

Cô một mình ‘cạnh nhau’.

***

Mấy ngày sau đó, anh cũng ngoan hẳn, luôn rất an tĩnh, không còn gây khó dễ cho cô. Về việc chăm sóc bệnh nhân, không, nói đúng hơn là chăm sóc anh, đó là việc mà cô thuần thục nhất.

Khi đã khỏe hơn một chút, anh cũng tự mình ngồi dậy, một bên truyền thuốc một bên xử lý công việc.

Cô chưa từng thấy dáng vẻ lúc làm việc của anh, nghiêm túc, trầm tĩnh, giữa lông mày hiện lên dáng vẻ của một người đàn ông thành thục với sự nghiệp thành công. Anh như vậy đối với cô mà nói là cực kỳ xa lạ song lại có một sức hấp dẫn mê người. Cô nhìn anh, không hiểu sao tự nhiên lại tiến vào trạng thái nửa ngây ngốc nửa si mê.

“Lấy cho tôi ly nước!” Đang lúc cô chìm đắm trong một bản nhạc, anh bỗng cất tiếng gọi.

“A!” Cô lập tức hoàn hồn.

Hai ngày trước, Kỷ Tử Ngang đã nói anh có thể ăn một ít thức ăn lỏng cho nên trong phòng bệnh cũng chuẩn bị sẵn mấy thứ như sữa tươi và cháo dinh dưỡng… gì đó rồi.

Nói đến cháo thật đúng là buồn cười. Năm năm trước thật khó để phục vụ được anh, ấy vậy mà anh lại rất thích cháo dinh dưỡng. Lúc ấy, anh trai Tả Thần Viễn của anh mới có một cậu con trai tên Tả Tiểu Bàn, trong nhà tất nhiên có sẵn cháo dinh dưỡng, mà anh chính là thích từ lúc ấy.

Vậy nên, hôm nay lúc chuẩn bị thêm thức ăn lỏng cho anh, cô cũng không quên mua một ít bột gạo. Dĩ nhiên, cũng bao gồm cả trà hoa nhài mà anh thích, giá rẻ mà hương vị lại thơm.

Thế là cô lại rót cho anh một chén, nhưng lần này không dám bỏ thêm mứt táo nữa. Cô không dám…Không dám đem tất cả dấu vết phơi bày trước mặt anh, không dám nhắc nhở anh, cô chính là viên Lộ Châu Nhi của anh vào năm năm trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.