Cô chầm chậm bước tới trước mặt anh, mỗi một bước, hô hấp lại xiết chặt thêm một phần.
Đến khi cô rốt cuộc đã đứng trước mặt anh, mặc dù cúi đầu nên không thấy được ánh mắt của anh nhưng vẫn cảm nhận được một luồng áp lực phát ra từ anh, cô sắp hít thở không được nữa rồi…..
“Ngẩng đầu lên!” Một giọng nói lạnh lùng trên đỉnh đầu vang lên.
Lòng cô chợt run lên, choáng nha, anh tự cho mình là Hoàng đế sao? Giọng điệu ra lệnh cũng chẳng khác nào mấy vị Hoàng đế thời xưa.
Trong đầu cô thoáng hiện hình ảnh lần đầu gặp mặt năm năm trước, anh và cô kẻ tám lạng người nửa cân cứ giằng co, hình như lúc đó tính tình của anh cũng rất khó chịu và không chịu hợp tác…
“Không dám nhìn tôi?” Tâm hồn đang lơ lừng giữa chín tầng mây lại lần nữa bị giọng nói của anh kéo về.
Aizz! Có cái gì không dám? Trong lòng cô hừ lạnh một tiếng, Tả Tam thiếu của năm năm trước không phải càng ép buộc lại càng phản kháng sao? Cuối cùng vẫn không thoát được “thủ đoạn ngoan độc” của cô đấy thôi.
Chỉ là…hiện giờ cũng không giống như trước kia…Cô đã sớm không còn là Hạ Vãn Lộ tràn đầy tự tin vô ưu vô lo, mà anh, cũng không phải là chàng thiếu niên không biết làm gì của năm đó nữa.
Tâm tình lại trở nên suy sụp, anh lúc này thậm chí đã không còn nhận ra cô…
Đúng nha! Dù sao cũng không nhận ra, Hạ Vãn Lộ, cô còn ở đây sợ hãi cái gì?!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì quá xúc động cho nên khuôn mặt cũng ửng hồng.
Giống như cô dự đoán, lúc cùng anh mặt đối mặt, trong mắt anh chỉ có sự xa lạ không chút xao động cùng vẻ lạnh nhạt như nước, mặc dù, đôi mắt ấy sáng như những vì sao……
Cô cảm thấy lòng mình hỗn loạn nhưng cũng thật mâu thuẫn, vừa cảm thấy mất mác vì anh lạnh nhạt không nhận ra mình đồng thời cũng thầm cảm thấy may mắn.
“Chuẩn bị xong chưa? Trò chơi bắt đầu! Chuẩn bị ____ bắt đầu!”
Không đợi cô ổn định lại tâm tình, trò chơi đã chính thức bắt đầu với những tiếng cười đùa ầm ĩ. Cô không kịp nghĩ nhiều, ngồi xổm xuống đem quả bóng bàn nhét vào ống quần bên trái của anh, sau đó nhanh chóng di chuyển lên trên.
Mắt thấy sẽ phải lăn đến giữa hai đùi, lên chút nữa, dĩ nhiên là phải đi qua anh…
Cô do dự một chút, bàn tay hơi run, gương mặt cũng bất giác ửng hồng.
Chợt nhớ tới năm mười tám tuổi ấy, cô nghiêm mặt nhỏ nhắn của mình, đứng trước mặt anh anh ra lệnh “Cởi quần”, còn lớn giọng nói: “Có gì đặc biệt hơn người, chị đây cũng không phải là chưa từng thấy qua…”
Khi đó cô còn có thể trấn định như thế, nhưng sao hôm nay ngược lại tay cũng phát run đến toát mô hôi đây?
Xung quanh càng lúc càng ầm ĩ, đàn ông thì huýt gió, phụ nữ lại thét chói tai, muốn lật tung nóc nhà rồi.
“Thua…” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói quỷ mị.
Da đầu cô tê dại, sống lưng lạnh toát, không kịp nghĩ nhiều như vậy, hạ quyết tâm, lập tức nhắm mắt đẩy quả bóng bàn lăn qua cái đũng quần…
Chết tiệt, đúng là kẻ háo sắc! Cư nhiên…
Khi bàn tay đang phát run của cô chạm đến độ cứng quen thuộc thì không nhịn được kêu nhỏ một tiếng, lập tức buông tay, quả bóng bàn từ trong ống quần anh cũng rơi ra ngoài.
Mà lúc này, ba cặp đôi khác đã hoàn thành trò chơi.
Tiêu Y Đình chỉ sợ thiên hạ không loạn chạy tới, chớp mắt đầy ái muội: “Hạ Hạ! Cô kêu cái gì vậy?”
“Tôi…” Cô không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói thật là bị cứng rắn của anh dọa sợ sao?
Nhưng mà, Tiêu Y Đình đối với chuyện tốt này đã sớm có chuẩn bị, đưa tay nhắm về nơi đó của Tả Thần An, sau đó hưng phấn giống như phát hiện ra đại lục mới: “Lão Tam cứng rắn! A ha ha! Lão Tam, cậu thua rồi!”