Kinh Thành - Vân Hạc Kiến Tửu

Chương 28



Vân Thụy vẫn không thể thẳng thắn với ta, chàng kết thúc cuộc nói chuyện của chúng ta bằng cách im lặng.

Chàng niêm phong bản thân trong thế giới riêng không chịu bước ra, cũng không muốn người khác tiến vào thế giới của mình.

Ta không có điều chi bí mật, chỉ có độc một chuyện có thể miễn cưỡng gọi là bí mật, ấy là một ước vọng ta đã cầu nguyện vào sinh nhật năm bảy tuổi.

Thoát khỏi Ngọc gia, gả làm chính thê, sống một đời bình an vui vẻ.

Đó là mộng tưởng xa ngoài tầm với của ta thuở nhỏ, cũng là bí mật nhỏ bé duy nhất ta chôn trong lòng.

Sau cuộc trò chuyện đêm đó, Vân Thụy không nhắc lại những lời kia nữa, chúng ta vẫn ăn ở sớm chiều như trước, chẳng qua là giữa đôi bên luôn tồn tại chút xa cách.

Chàng vẽ ra một ranh giới, ngăn cách mình ở một bên, không cho người khác tới gần.

Sức khỏe Vân Chi gần đây không tốt, Vân Thụy hầu hết thời gian đều tới chỗ phụ thân, ta và chàng cũng tiếp xúc ít đi hẳn.

Mùa đông trôi qua, mùa xuân thay chỗ, thời tiết biến đổi thất thường, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, buổi tối Vân Thụy mang theo khí lạnh trở về.

“Sức khỏe cha gần đây khá hơn chưa?”

Vân Thụy cởi áo choàng ngồi xuống tháp đơn uống trà nóng, nghe ta hỏi, chàng hạ tách sứ: “Gần đây vẫn ổn, tinh thần rất tốt.”

“Cha không sao thì tốt rồi.” Ta đặt cuốn du ký trong tay qua một bên, Vân Thụy uống hết trà nóng, vẻ uể oải trên mặt cũng tản đi nhiều.

Gần đây Vân Thụy bận rộn, thường ngày đi sớm về muộn, mấy hôm nay bệnh tình phụ thân trở nặng, nhìn sắc mặt chàng mệt mỏi trong lòng ta cũng tuôn trào đau xót.

Ta nhấc ấm sứ rót trà nóng vào tách trống của chàng, “Gần đây chàng bận rộn, để ta đi chăm sóc cha cho.” Vân Thụy uống một ngụm trà, giữ tách sứ ấm áp trong tay.

“Cha đã có ta để ý, nàng đừng tự tiện vào viện của ông.”

“Chàng tới lui như vậy không khỏi quá vất vả rồi.” Ta xót xa Vân Thụy.

Chàng đặt tách sứ xuống, vỗ nhẹ vào bàn tay ta đang nắm quai ấm trà, an ủi: “Không sao, nàng đừng lo.”

•◦ ❈ ◦•

Mùa xuân vạn vật sinh sôi, hoa nhài đông ở đầu tường nở vàng xuộm kín cành. Hôm nay Phù Âm công chúa cùng Mộ Ấu Quân đồng thời tới Vân phủ, hai người đều đến tìm Vân Thụy.

“Rõ ràng là tự ta muốn tới tìm biểu ca, nàng ta không nên bám theo, lại còn đòi Mộ Cẩn thúc thúc méc mẫu hậu, đúng là tức chết mà!” Phù Âm thấy ta đến liền kéo ta qua một bên than thở.

Mộ Ấu Quân đang đứng trong sân, Phù Âm trong lúc nói chuyện trộm lườm nàng mấy lần, Mộ Ấu Quân vẫn giữ vẻ thùy mị như cũ.

Ta lén kéo tay áo Phù Âm, ý bảo nàng nói nhỏ chút. Phù Âm dẩu môi, “Biểu ca đi đâu rồi?”

“Chàng xuất phủ rồi, vừa đi không lâu thì muội tới.”

Phù Âm rầu rĩ rên rỉ, ta nom nàng như vậy tức cười xoa xoa đầu nàng. Phù Âm ở cùng ta không có gì vui, nói mấy câu liền chán nản. Mà hễ Mộ Ấu Quân lên tiếng thì Phù Âm lập tức chặn họng nàng, theo ta thấy mâu thuẫn giữa hai người có vẻ kịch liệt.

Phù Âm không gặp được Vân Thụy thì nhàm chán, cáo từ về cung tìm ca ca. Mộ Ấu Quân cũng đành theo nàng hồi cung, hai người đi rồi Vân phủ mới thanh tịnh trở lại.

Phù Âm vừa tiến cung liền bỏ mặc Mộ Ấu Quân, nàng thả Mộ Ấu Quân ở cửa cung, gọi kiệu đi tới Đông cung. Mộ Ấu Quân đành tự mình trở về cung điện, trên đường ngẫu nhiên gặp được Vân Thụy từ một bên khác đi tới.

Nàng chào hỏi, Vân Thụy không thèm nhìn, vội vã lướt qua người nàng, cung nhân phía sau cũng tăng tốc bước chân theo động tác của hắn.

Mộ Ấu Quân đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Vân Thụy, không biết nghĩ gì.

Ta bị tiếng sột soạt đánh thức, trong phòng không thắp đèn, ánh sáng nhập nhoạng, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người. Vân Thụy cởi áo ngoài, thấy ta mở mắt, nhỏ giọng hỏi: “Làm nàng tỉnh sao?”

Ta lắc đầu, lui ra phía sau chừa chỗ cho chàng. Vân Thụy lên giường vẫn còn vương chút khí lạnh, bàn tay chàng lạnh cóng khiến cơn buồn ngủ của ta tiêu biến kha khá.

“Sao hôm nay chàng về muộn vậy?”

Vân Thụy ôm ta vào lòng, gác cằm lên đầu ta, thở dài: “Thừa Kì phát cơn hen nên chậm trễ chút thời gian.”

“Tiểu hoàng tử sao lại phát cơn hen?” Ta kỳ quái, tiểu hoàng tử bị hen suyễn bẩm sinh, tất cả những thứ có chứa xơ sợi trong hoàng cung đều bị xử lý sạch sẽ.

“Túi hương trên người Mộ Ấu Quân có rễ cỏ lau, dùng để trừ phiền an thần, bên trong lẫn ít bông lau chưa xử lý sạch sẽ.” Vân Thụy ngáp dài, thấp giọng, “Lúc tiệc tối nàng chơi cùng Thừa Kì nên Thừa Kì phát cơn hen.”

“Bây giờ tiểu hoàng tử không sao chứ?”

“Không sao, ngủ đi.” Vân Thụy nói xong vỗ vỗ lưng ta, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Yên tĩnh bao trùm căn phòng, bên tai ta là tiếng thở sâu của Vân Thụy đã say ngủ.

Tin tức Thái tử Hạ Thừa Giác đính hôn cùng đích nữ thứ hai của Khương gia Khương Đức Âm vừa tung ra, kinh thành náo nhiệt hẳn lên.

Đích nữ thứ hai của Khương ngự sử đại phu đạt được vị trí thái tử phi, các quý nữ vừa ngưỡng mộ lại vừa than thân. Khương Đức Âm hiện mười lăm tuổi, cùng tuổi Thái tử, nhỏ hơn ba tháng.

Hạ Thừa Giác và Khương Đức Âm là thanh mai trúc mã, tuổi nhỏ vô tư, đính hôn cũng có thể xem là bình thường, chỉ tiếc cho những cô nương muốn thử một phen liều mạng tranh giành vị trí thái tử phi lại mất đi một lang quân.

•◦ ❈ ◦•

Cung thị đưa nho trong cung gửi tới Vân phủ, nho này do nước ngoài thượng cống, ngọt thơm nịnh miệng.

Nho Trung Nguyên cho quả nhỏ láng mịn nhưng kích thước không đồng nhất, nho nước ngoài quả lớn màu đỏ tía, trơn bóng chắc nịch, óng ánh như mã não. Ta trước nay chưa từng tiếp xúc với hoa quả nước ngoài, cảm thấy vô cùng hứng thú. Tố Lăng rửa sạch hai chùm nho bày lên bàn, ta cầm một chùm lên quan sát kỹ lưỡng tứ bề.

Vân Thụy ngắt một quả nho, chân trái tựa nghiêng vào tay dựa tháp, hai tay lột vỏ nho: “Nho này rất ngọt, không có hạt.”

Ta nghe vậy càng thêm hứng thú, quả nho xưa nay có hạt, nho nước ngoài làm thế nào mà sinh quả không hạt?

Vân Thụy lột vỏ nho xong đưa đến bên miệng ta, quả nho xanh trong tỏa hương thơm dịu, thịt quả căng đẫy nước trong miệng. Nho Trung Nguyên chua chua ngọt ngọt, nho nước ngoài lại không hề chua mà ngọt như mật.

“Sao, nho này ngọt không?”

Vân Thụy ngắt thêm một quả nho, ngón tay chàng bị nước vỏ nho nhuộm màu tím nhàn nhạt, càng tôn lên làn da trắng muốt.

“Ngọt lắm, rất khác nho Trung Nguyên.” Ta cũng ngắt một quả nho nhẹ nhàng lột vỏ, Vân Thụy lại đưa một quả nho kề bên môi, ta cúi đầu đón vào miệng, chạm phải ngón tay chàng, chàng thoáng khựng lại rồi rút tay về.

Nhiệt độ ấm nóng của cánh môi và đầu lưỡi như nước nóng phỏng tay, Vân Thụy nhìn nữ nhân đang cúi đầu vừa lột vỏ nho vừa nhai thịt nho, ngây ngẩn chốc lát, vội hoàn hồn bưng tách sứ lên uống cạn. Nàng cho quả nho đã bóc vỏ vào miệng, cảm nhận sự ngọt ngào, phấn khích đến nỗi cong tít mắt, trông tràn đầy yêu thích loại nho này.

Ta mới vừa nhét một quả nho vào miệng thì trộm thấy Vân Thụy đang nhìn mình, ta nhai mấy miếng nhớ lại từ đầu toàn là Vân Thụy bóc vỏ cho ta, đến giờ vẫn chưa ăn quả nào. Nghĩ vậy ta có chút xấu hổ, ngắt một quả nho vội vàng bóc sạch vỏ. Ta chìa quả nho đã bóc sạch sẽ trước mặt Vân Thụy, sợ chàng với không tới lại dâng lên một chút.

“Nho này quả là ngọt vô cùng, chàng mau nếm thử đi!”

Vân Thụy đặt tách sứ xuống bàn, cúi đầu cắn lấy quả nho trong tay ta. Ta rút tay về chuẩn bị ngắt nho tiếp, Vân Thụy bất ngờ hành động.

Chàng quỳ trên nhuyễn tháp, một tay chống lên bàn, nhoài người qua mặt bàn vươn tới bên đây. Ta ngẩng đầu nhìn chàng, chưa kịp hiểu hành động của chàng đã bị chàng cúi đầu hôn một cái.

Chóp mũi Vân Thụy chạm vào má ta, môi chàng in chặt trên môi ta, hơi thở ấm nóng se sẽ phả vào cánh mũi. Ta trợn mắt nhìn Vân Thụy, chàng nhắm hai mắt, lông mi cong dài, ta có thể nhìn tường tận chân mi.

Lông mi run run, Vân Thụy mở mắt ra, đôi mắt thâm sâu như xoáy nước cuồn cuộn. Chàng vươn đầu lưỡi liếm cánh môi ta, vị nho giữa hai người càng thêm ngọt sắc.

Vân Thụy lui về sau, ngồi trở lại vị trí ban đầu, nhìn ta vẫn còn ngây ngốc, đồng tình: “Quả là rất ngọt.”

Ta chớp chớp mắt nhìn chàng, ngón tay khẽ cấu vào nơi chàng đã hôn, lúng túng không nói nên lời.

Tố Lăng đứng một bên trộm cười thành tiếng, ta nghe thấy tiếng cười của nàng, lại thêm dư chấn từ động tác vừa rồi của Vân Thụy, mặt mũi càng lúc càng đỏ bừng bừng.

Sau giờ cơm trưa, Vân Thụy đi ngủ trưa, ta ngồi trong trắc sảnh đọc du ký.

Tố Lăng mang một ít điểm tâm tới, hạ giọng nói với ta: “Xem ra tiểu công tử sắp chào đời rồi.” Nói rồi nàng không nhịn được bật cười.

“Nói năng tùy tiện!” Ta nghe thế thì đỏ mặt đánh nàng, Tố Lăng vội vàng trốn ra sau, ý cười trên mặt không giảm đi.

“Nô tì nào có nói bậy, năm sau phu nhân mau chóng sinh tiểu công tử, như vậy trong phủ mới náo nhiệt.”

Tố Lăng thấy ta mở miệng mà không lên tiếng, thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, cẩn thận hỏi thăm: “Phu nhân vẫn không muốn sinh con sao?”

Ta không trả lời, nàng tiến đến gần, “Phu nhân vì sao lại không muốn sinh con? Những phụ nữ lớn như phu nhân đã mang thai từ lâu rồi. Người bằng tuổi công tử cũng đã làm cha được mấy năm.” Nghe Tố Lăng nói, trong lòng ta càng thêm giằng co.

“Ta vẫn chưa nghĩ thông…” Ta yếu ớt nói, Tố Lăng biểu cảm kì quái.

“Không phải nô tì nhiều lời, nhưng những đôi vợ chồng thành hôn cùng năm với công tử phu nhân, con cái đều đã ê a được rồi.” Giọng nói Tố Lăng trầm thấp mà chậm rãi, nàng theo dõi sắc mặt ta, “Nô tì đề nghị sớm có con mới tốt, một là khai chi tán diệp cho Vân phủ, hai là ổn định vị trí của phu nhân. Công tử và phu nhân thành hôn đã ba năm, nếu vẫn không có con, sợ là dẫn tới không ít lời ong tiếng ve.”

“Nô tì lắm miệng, phu nhân chớ trách.” Tố Lăng hành lễ nhận lỗi, ta khẽ kéo cánh tay nàng.

“Ta biết em không có ác ý, chỉ là…” Tố Lăng chờ ta nói hết, ta xoắn xuýt thật lâu mới trải lòng: “Chỉ là ta sợ.”

“Phu nhân sợ cái gì?” Tố Lăng thắc mắc.

“Ta sợ ta không sinh được con trai.”

Ta nói xong, căn phòng lặng như tờ, Tố Lăng trầm mặc hẳn. Nàng im lặng khiến cảm xúc ta chôn giấu nơi đáy lòng chợt ùa ra.

Ta sinh ra trong gia đình trọng nam khinh nữ, phụ thân vì con trai mà nạp rất nhiều phụ nữ, liều mạng muốn sinh con trai. Bất kể đích thứ, chỉ cần là con trai đã đủ khiến ông thỏa dạ thật lâu.

Mẹ ta cũng muốn sinh con trai, bà muốn có một quân át để vươn mình, chẳng ngờ sinh ra một đứa con gái, phá hủy mộng tưởng trong lòng bà.

‘Cha không yêu mẹ không thương’ chính là câu nói dành cho ta. Con gái vô giá trị, bị xem như đồ vật có thể tùy ý vứt đi.

Ta sợ.

Sợ bản thân không sinh được con trai.

Càng sợ nếu sinh ra con gái thì con bé sẽ phải trải qua cuộc sống bị khinh thường giống mình.

Con gái trên thế gian này thật sự quá khốn khổ.

Câu chuyện con cái khiến ta ủ rũ chán chường cả buổi chiều, Vân Thụy thấy ta không vui bèn hỏi thăm vài câu nhưng ta chỉ trả lời qua loa.

Buổi tối, Tố Lăng và tì nữ trực ban hầu hạ xong đều tự giác lui ra ngoài sớm, ta thấy vậy càng thở dài thườn thượt.

Vân Thụy ngồi bên giường đọc truyện thiếu nhi, ta cởi giày thêu, trèo lên giường bước qua chân chàng, chàng mới dời mắt khỏi trang sách.

“Hôm nay nàng sao thế? Không vui à?”

Ta đáp: “Không có.”

“Trên mặt nàng viết bốn chữ “ta rất bực bội” từ nãy đến giờ kìa.” Vân Thụy đặt sách lên đầu giường, khoanh tay trước ngực nhìn ta đang cau có.

“Ngọc phủ lại phái người tới tìm nàng sao?”

Ta một mực im lặng không nói, Vân Thụy cho rằng Ngọc phủ phái người đến kể lể với ta.

Sau khi thành hôn, Vân Thụy cấm chỉ người Ngọc phủ đến tìm ta. Vốn Ngọc phủ thấy ta kề cận Vân Thụy nên muốn vin vào mối quan hệ với ta mà bắt quàng làm họ hòng kiếm lợi lộc, ta không muốn gặp bọn họ, cách thức của Vân Thụy vừa hay ngăn chặn vấn đề ta canh cánh trong lòng.

“Không phải, Ngọc phủ không tới.”

“Vậy vì sao mặt nàng trông khổ tâm thế?”

Câu hỏi trực tiếp khiến ta thoáng chùn chân, Vân Thụy thay đổi tư thế, chàng chờ ta đáp lời, chờ rất lâu.

"A Hành, nàng quên lời ta nói với nàng đêm đó rồi sao?”

“...”

“Ta không quên, chỉ là ta sợ.”

“Nàng sợ điều gì?” Vân Thụy nghe ta nói vậy thì kéo gần khoảng cách, ta càng thêm căng thẳng. Chàng cảm nhận được tâm trạng của ta, vỗ vỗ đỉnh trán ta.

“Đừng sợ, A Hành.”

Tay áo ngoài của Vân Thụy rũ trên mặt giường phía trước, ta nắm lấy ống tay áo của chàng hòng ổn định nỗi căng thẳng trong lòng, lớp vải bị xiết đến nhăn nhúm.

Vân Thụy vẫn chờ ta cất lời, ta do dự hồi lâu, rút hết dũng khí toàn thân, nói: “Ta sợ ta không sinh được con trai…”

Vân Thụy nghe vậy sửng sốt rất lâu, ta lén nhìn chàng mấy lần, chàng vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, trong lòng ta càng đoán không ra suy nghĩ của Vân Thụy, bụng dạ rối bời như đồng hoang.

“Hóa ra nàng lo lắng chuyện này, ta còn tưởng nàng khó chịu chuyện gì khác.” Vân Thụy bình tĩnh nói, không hề có ý săm soi câu trả lời của ta.

“Chàng cũng thích con trai sao?” Ta nhỏ giọng hỏi Vân Thụy, cuối câu thoáng bặt âm.

“Thích.”

Vân Thụy không chút chần chừ, mau mắn giải đáp vấn đề của ta, dẫu hiểu rõ câu trả lời của chàng không hề sai lệch với hiện thực, nhưng nghe trực tiếp từ miệng chàng, trái tim vẫn có chút khó chịu.

“Ta thích con gái, cũng không thích con gái.”

Ta ngẩng đầu nhìn Vân Thụy, sắc mặt chàng lờ mờ dưới ánh nến, khuôn mặt điềm tĩnh. Ta không hiểu ý chàng lắm, thế nào là thích mà không thích?

“Ta thích con gái là thích nó sẽ giống với nàng, không thích con gái là vì không muốn phải quá lo nghĩ cho nó. Tuổi thơ nó có thể sống trong bình an vui vẻ, nhưng nếu lớn lên lấy chồng, ta sẽ lo lắng nó có hạnh phúc hay không, có được sống cuộc sống nó mong muốn hay không, lại có bị người khác ức hiếp hay không.”

“Con gái vốn luôn phải chịu khổ cực cùng tủi thân, ta không muốn nó phải trải qua những cảm giác ấy.”

“A Hành, suy cho cùng nữ tử trên thế gian này không thể tự do như nam tử.”

Vân Thụy đã qua thời kỳ đổi giọng, giọng nói thiếu niên trong trẻo theo thời gian trưởng thành trở nên trầm vang như chuông cổ.

“Con trai có thể tự do làm những chuyện nó muốn, không có khuôn phép nào áp đặt nó. Nhưng con gái không giống vậy, nếu nó tùy ý làm điều mình thích thì sẽ luôn có kẻ lời ra tiếng vào.”

“Nhưng ta…” Ta mới vừa mở miệng đã bị Vân Thụy ngắt lời, chàng đặt tay lên tay ta, “Bất kể nàng sinh con trai hay con gái thì đều là con của ta. Ta không tính toán mấy chuyện này.”

“Ta chỉ sợ nàng sẽ phải chịu ấm ức.”

Vân Thụy kéo ta vào lòng, chàng vỗ vỗ tấm lưng ta, giọng nói hết mực trầm thấp: “Con cái của chúng ta không cần phải quan tâm giới tính.”

Nhờ câu nói này của Vân Thụy mà căng thẳng lo lắng trong lòng ta dần tiêu tan, chàng lại sợ ta suy nghĩ nhiều, nói nhỏ vào tai ta: “Muốn có con rồi sao?”

“Chúng ta kết hôn đã ba năm rồi, sợ bên ngoài sẽ bàn tán.” Nói tới vấn đề này xác thật ta có vài phần ngượng ngùng, Vân Thụy ừm một tiếng.

Tiếng tim đập nơi lồng ngực chàng truyền vào tai ta, đánh nhịp thình thịch như tiếng trống, “A Hành, con cái là trời ban. Chúng ta tùy duyên chờ đứa bé đến, nàng không cần ép buộc bản thân.”

Nói thật ta rất muốn phản bác Vân Thụy, chúng ta lập gia đình ba năm, ngoại trừ lần bị tính kế kia, từ đêm thành hôn đến nay chàng chưa từng chạm vào ta.

Thử hỏi chờ tùy duyên bằng cách nào? Chờ mười ba năm sao?

Bàn tay Vân Thụy đang vỗ về ta chợt khựng lại giữa không trung, ngay cả hô hấp cũng thoáng tạm ngừng. Cảm nhận được sự cứng ngắc của Vân Thụy, ta cũng đứng hình trong lòng chàng.

Ta nhận ra mình vẫn chưa bỏ được thói quen châm biếm người khác trong bụng, không ngờ lúc này lại buột miệng nói ra lời cà khịa Vân Thụy.

Bầu không khí tràn ngập ngượng ngùng, ta xấu hổ toát mồ hôi, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống.

Ta đỏ mặt tía tai rụt ra khỏi người Vân Thụy. ‘Không chốn dung thân’ chính là mô tả ta lúc này! Ta không dám nhìn sắc mặt Vân Thụy, vội vàng rúc vào trong chăn ẩn nấp.

Mất mặt chết mất!

Vân Thụy đứng hình hồi lâu rồi bật cười, tiếng cười ha ha lớn dần khiến ta càng xấu hổ không chịu nổi. Ta kéo chăn giấu mình càng sâu, Vân Thụy vỗ chăn cười khoái trá một chặp mới dừng lại.

“Nàng ra đây, đừng trốn nữa.” Vân Thụy nén cười gọi ta, thấy ta trốn biệt chàng càng cười đắc chí.

“Ta không để nàng chờ mười ba năm đâu, ra đây đi.”

Vân Thụy không nói còn đỡ, vừa nói ra liền khiến ta cảm thấy xấu hổ bao trùm. Ta nằm trong chăn bịt tai không muốn nghe tiếng cười của Vân Thụy, chàng kéo một góc chăn không được giữ chặt: “Nàng xấu hổ với ta làm gì? Tự miệng nàng nói ra còn tỏ vẻ như vậy.”

“Ta không nghe, ta ngủ rồi!” Ta bịt tai không muốn nghe, bướng bỉnh phản bác.

Vân Thụy tiến vào từ góc chăn hở sau lưng, ta hết hồn hét lên, vội vàng đẩy chàng ra, tấm đệm ngăn nắp bị ta đá sang một bên, chăn cũng bị đẩy rơi. Vân Thụy đè lên người ta, áo ngoài của chàng xổ bung trong lúc xô đẩy, lộ ra một vùng da thịt. Chàng cùng ta mặt đối mặt, ý cười nơi khóe mắt khuếch tán càng nồng đậm.

Ta nghẹn đỏ mặt, chân tay luống cuống không biết làm sao đẩy chàng ra. Vân Thụy cúi đầu cười, tiếng cười ngưa ngứa bên tai, chàng ghé vào tai ta thầm thì: “Vậy thì chiều nàng.”

Đêm xuân vắng lặng, trời khuya thoảng gió, mây tuôn mưa phùn. Mưa phùn rả rích rơi trên những bông hoa nhài đông đang nở rộ, cánh hoa ướt át trĩu hạt mưa, nhỏ giọt xuống bậc thềm đá xanh.

Tiếng mưa tí tách tí tách che lấp đi động tĩnh khẽ khàng trong phòng, vài đóa hoa cúc bị mưa dập rơi rụng, cánh hoa đẫm nước dạt dính vào chân tường.

•◦ ❈ ◦•

Rét tháng ba là thời gian khí hậu biến đổi nhiều nhất, lúc lạnh lúc ấm, khí lạnh buốt người. Một tháng trước vẫn còn ấm áp, rét tháng ba vừa đến, Vân Thụy lại bắt đầu mặc áo lông cừu để giữ ấm.

Rét tháng ba thời tiết thất thường, Vân Chi bị nhiễm phong hàn, nhiều ngày chưa khỏi. Hôm nay Vân Thụy mang về phủ mấy bao thảo dược, quản gia xem qua rồi mới giao cho hạ nhân sắc thuốc.

Vân Chi nhiễm phong hàn, trong phòng đốt than lá cốt khí vô cùng ấm áp, Vân Thụy vừa đến liền sưởi tay bên lò than.

Vân Chi ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ đọc tạp ký, trà nóng bên cạnh tỏa khói nghi ngút. Vân Thụy sưởi tay ấm áp mới ngồi xuống tháp đối diện Vân Chi, bắt chéo chân tự rót trà nóng.

“Phó thái y kê phương thuốc mới, phù hợp với bệnh của cha, hạ nhân đã đi sắc rồi.”

Vân Thụy lơ đễnh nhấp một ngụm trà, trà nóng phỏng lưỡi, hắn vội vàng đặt tách trà xuống, thò tay nhấc tách bên cạnh của Vân Chi lên, thử nhiệt độ thấy vừa đủ ấm mới uống cạn.

“Mộ Cẩn đi rồi à?” Vân Chi dõi theo câu chữ trên trang sách, thuận miệng hỏi Vân Thụy.

“Chưa đi, nghe dượng nói con gái ông ta muốn vào Vân phủ." Vân Thụy rót thêm trà nóng, đặt qua một bên, chuyển sang cắn hạt dưa.

Vân Chi hừ một tiếng: “Cô ta muốn vào Vân phủ là có thể vào chắc?”

“Lâm quốc kết giao Đại Hạ vì muốn tìm kiếm nơi che chở, Mộ Cẩn có năng lực rời khỏi Lâm quốc, vì sao ông ta phải nhúng vào vũng nước đục này?” Vân Thụy nghĩ mãi không thông, Vân Chi ngẩng đầu khỏi trang sách.

“Mộ Cẩn mượn cớ ngoại giao là giả, đi theo con gái tìm người cũng là giả, muốn gặp nhân tài là thật.” Vân Chi dứt lời, Vân Thụy trầm mặc vài giây. Vân Chi thấy hắn trầm mặc, đưa tới một phong thư, “Mộ Ấu Quân sẽ không vào Vân phủ, chuyện của Mộ Cẩn, Hạ Thần Hàn sẽ xử lý.”

Ý tứ rõ ràng là Vân Thụy không cần nhúng tay vào việc này.

“Con cũng không quan tâm việc này, chỉ là tò mò thôi.” Vân Thụy đổ vỏ hạt dưa trong tay vào đĩa nhỏ.

Tiếng vỏ hạt dưa lạo xạo giây lát rồi im bặt, Vân Thụy nói: “Bọn họ muốn gì con không quan tâm, cái người Mộ Ấu Quân kia con không muốn gặp nhiều. Con nói vậy sợ Mộ Cẩn sẽ không vui, cha quen biết Mộ Cẩn, giúp con nhắc nhở ông ta một chút.”

“Ta tiến cung gặp hắn sẽ nói.” Vân Chi cầm thẻ đánh dấu đặt vào trong du ký, đóng sách buông xuống. Hai tách trà trên bàn đã giảm độ nóng, Vân Thụy ngả tựa vào nhuyễn tháp tách hạt dưa, Vân Chi nhìn dáng vẻ của hắn có chút thất thần.

“Về sau cung yến, con cùng đi với Ngọc Hành đi.” Vân Chi uống trà, Vân Thụy lập tức phản bác.

“Không đi, cung yến không thích hợp với A Hành.”

Vân Chi liếc Vân Thụy, ngón tay gõ trên mặt bàn, ánh mắt nhìn không ra hỉ nộ: “Không muốn đi thì khỏi đi.”

Hạ nhân bưng chén thuốc tới, mùi thuốc bắc xộc vào khoang mũi, Vân Chi bưng chén sứ thổi bớt hơi nóng. Vân Thụy cắn hết hạt dưa trong tay lại đổ vào đĩa nhỏ, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, uống hết tách trà liền đứng lên lấy áo choàng lông cáo.

“Phải về sao?” Vân Chi uống một ngụm thuốc, thấy Vân Thụy khoác áo choàng thì hỏi.

“A Hành sắp về tới rồi.” Vân Thụy mặc áo choàng xong, vừa thắt dây vừa nói với Vân Chi: “Thời tiết này mà nằng nặc ra ngoài bái phật cầu bình an, cũng không biết trúng tà gì.”

Vân Chi thu hồi ánh mắt thổi tan hơi nóng trong chén, uống một ngụm thuốc nhỏ nhuận họng. Vân Thụy sửa soạn xong chuẩn bị rời đi, đi hai bước chợt nhớ tới chuyện gì liền dừng chân, chỉ vào đĩa hạt dưa bày trên bàn nhuyễn tháp.

“Hạt dưa ỉu rồi.”

Lời ấy khiến Vân Chi đang uống thuốc khựng lại, giương mắt nhìn Vân Thụy. Vân Thụy đã ra khỏi phòng, để lại nửa bóng lưng cho ông rồi mất dạng sau cánh cửa.

Vân Chi cúi đầu nhìn đống hạt dưa trên bàn lâu thật lâu không động đậy, ông vẫn giữ nguyên tư thế như khi Vân Thụy rời đi, lâu đến mức thuốc nước nguội ngắt, ông mới một hơi uống cạn chén thuốc nguội lạnh.

Vân Chi đặt chén thuốc còn thừa cặn xuống cạnh đĩa hạt dưa, bốc lên một hạt. Vỏ hạt dưa đã hơi nhũn, bấm nhẹ liền tách miệng, lộ ra nhân hạt cũng đã ẩm ỉu.

Hạ nhân dọn dẹp chén thuốc cùng hạt dưa, bày một đĩa hạt dưa mới lên bàn.

Ngoài trời lại đổ mưa, cây mai trong sân bị mưa quất lung lay cành lá, Vân Chi cầm tách sứ ngồi trên nhuyễn tháp nhìn mưa mịt mù.

Ta không lường trước trời sẽ mưa, may là đã về tới Vân phủ, chỉ hơi ướt một chút. Vân Thụy từ hậu viện đi ra, thấy áo ngoài của ta đã ướt vội vàng cởi áo choàng lông cáo ra quấn trên người ta.

Rét tháng ba dễ nhiễm phong hàn, Vân Thụy sợ ta cũng bị phong hàn, tắm rửa xong liền ra ngoài gọi tì nữ mang trà gừng tới. Trà gừng cay ấm rót vào cơ thể, hun toàn thân ấm nóng.

Ta lấy bùa bình an mới cầu được từ trong túi ra đưa cho Vân Thụy, chàng cầm lấy lật xem mấy lần rồi đặt xuống giường.

“Đây là bùa bình an đã được khai quang*.” Ta nhắc chàng không được vứt bừa bãi.

Vân Thụy cởi áo ngoài lộ ra lồng ngực trắng nõn, tùy tiện vứt áo lên trường kỷ, chui vào chăn chuẩn bị đi ngủ.

Vân Thụy da trắng, da dẻ còn hoàn hảo hơn con gái chăm sóc tỉ mỉ, dùng ‘da mỏng thịt mềm’ miêu tả chàng không lệch chút nào. Ta từng hỏi chàng chăm da như thế nào, chàng nói là chàng giống mẹ, trời sinh đã vậy.

Vân Thụy không coi trọng bùa bình an, vứt đại trên giường, lúc chàng trở người, hơi thở thổi bùa bình an lay động muốn bay. Ta chịu thua thái độ của chàng, quyết định phải nghiêm túc dặn dò.

“Đây là bùa bình an đã khai quang, chàng phải coi trọng nó.” Ta cầm bùa bình an trong tay, giảng giải với Vân Thụy đang quấn chăn chỉ chừa mỗi đầu: “Như vậy mới giữ được bình an.”

“Khai quang thì sao, tới lúc phải chết thì ai cũng không ngăn được.” Vân Thụy nằm trong chăn trợn mắt, nói nhẹ bẫng như thể chuyện vụn vặt.

“...” Ta cạn lời không biết tiếp tục thế nào.

“Đừng khổ tâm mấy thứ giả dối này, mau ngủ thôi.” Vân Thụy nói xong trở người ngáp dài: “Ta buồn ngủ muốn chết.”

Ta bái phục suy nghĩ của Vân Thụy, bỏ bùa bình an vào túi, cởi giày lên giường ngủ.

Vừa nằm xuống Vân Thụy liền xáp tới, ta đẩy chàng ra: “Không phải chàng buồn ngủ à?”

“Đúng vậy.” Vân Thụy vừa nói vừa cởi dây lưng áo trong của ta, chờ ta bình phục hơi thở, chàng đã luồn tay vào eo ta.

“Chàng buồn ngủ không ngủ đi, còn cởi dây lưng của ta làm gì?”

“Chơi trò chơi trước khi ngủ chứ gì.”

Ta bị lời của Vân Thụy chọc điên, kiềm chế cơn tức giận cùng cảm giác ngứa ngáy bên hông, nhìn Vân Thụy đang ra vẻ đứng đắn mà nói năng vớ vẩn: “Vậy bây giờ chàng đang chơi trò gì?”

Tay Vân Thụy đã chạy lung tung, chàng chồm người hôn môi ta, lưu manh nói: “Chơi nàng.”

Giọt nước tràn ly, ta vung một đấm thẳng mặt Vân Thụy.

Một tiếng kêu ai oán từ trong viện truyền ra, kinh động tì nữ ngoài cửa hoảng hồn.

Tố Lăng bưng nước ấm vào, ta đang ôm mũi ấm ức ngồi trên giường, lồng ngực Vân Thụy hồng hồng, còn có lốm đốm vết máu.

Vân Thụy nhét khăn tay vào mũi ta, nâng đầu ta ngửa ra, Tố Lăng cầm khăn ướt lau vết máu trên cằm trên tay ta.

“Trộm gà không được còn mất nắm gạo.” Vân Thụy lầm bầm nhìn ta, ta hung hăng lườm chàng, chàng không thèm nhìn lại ta.

Một lúc lâu sau máu mũi mới ngừng lại, Vân Thụy rửa tay, sau đó dùng khăn ướt lau người. Ta ngồi ở đầu giường nhìn chàng lau người xong xuôi trèo lên giường, đạp chàng một cước.

Vân Thụy vén chăn tiến vào, cười nhạo: “Là nàng tự đánh mình mà.”

Nhớ tới tình cảnh ngốc ngếch ban nãy, ta lại muốn chửi mình đần độn. Ta vốn định đấm Vân Thụy nhưng chàng tránh được, ta cáu quá không biết lên cơn ngu gì, lấy đầu húc Vân Thụy.

Đánh thì đánh được, nhưng người bị thương chỉ có mình ta, chảy nhiều máu mũi như vậy, không biết phải ăn bao nhiêu táo đỏ mới tái tạo lại được.

Ta bụm mũi nhìn Vân Thụy nằm trên giường vẻ mặt chế giễu, điên tiết cực kỳ.

•◦ ❈ ◦•

Hoàng cung gửi thiệp mời cung yến, Vân Thụy cầm thiệp mời đến lúc ta đang thêu túi: “Nàng muốn đi cung yến không?”

“Không đi.” Ta không thèm suy nghĩ trực tiếp từ chối, kim thêu đâm qua vải dệt xiêu lệch thành một đường cong.

“Không đi thì ta từ chối, nếu nàng muốn đi thì ta đi cùng nàng.”

“Không đi không đi không đi.”

Đâm kim qua vải dệt phát hiện đường thêu lại méo, Vân Thụy vẫn đang lèm bèm, ta có chút phiền chàng lắm lời.

Hôm trước cầu bùa bình an trở về, dụ dỗ đã đời chàng mới chịu mang theo, kết quả chàng lại chê bai không có túi đựng, nháo nhào đòi ta thêu túi cho chàng. Nữ công của ta cực kém, đồ ta thêu bản thân cũng không muốn dùng.

Vân Thụy sai cung thị hồi cung truyền lời, chàng ngồi một bên đọc truyện, ta ngồi một bên thêu túi.

Cuối cùng cũng hoàn thành trước khi mặt trời lặn, nhìn chiếc túi chi chít đường thêu méo mó, ta có chút xấu hổ.

Vân Thụy đoạt lấy chiếc túi trong tay ta, chăm chú quan sát nửa ngày mới dời ánh mắt sang mặt ta, nghiêm túc bình luận: “A Hành, tay nghề thêu thùa của nàng kém thật.”

Vân Thụy lại một lần nữa thành công khơi lên lửa điên trong ta.

Ăn cơm tối xong hẵng còn sớm, ta tản bộ trong sân cho tiêu thực, Vân Thụy sau khi dùng bữa đã tới viện của Vân Chi.

Giờ Tuất, Vân Thụy vẫn chưa trở về, nhìn trời u ám ta cũng không muốn hoạt động gì nhiều, Tố Lăng và các tỳ nữ bèn lui khỏi nhà chính. Ta chờ mãi không thấy Vân Thụy về liền cảm thấy tẻ nhạt, tiện mắt quan sát một vòng bố trí của nhà chính.

Bố trí của nhà chính ta đều đã quen thuộc, chỉ duy một gian phòng nhỏ khiến ta tò mò.

Viện này là viện của Vân Thụy, từ khi gả tới ta đều ở đây cùng chàng, tất cả phòng trong nhà đều không khóa, độc nhất căn phòng này là khóa kín cửa.

Vân Thụy dùng cơm tối xong thì vào phòng nhỏ, Vân Chi có việc gọi chàng, chàng mới từ trong phòng nhỏ đi ra.

Ta đẩy cửa hông phía đông ra, cửa đông dẫn tới thư phòng của Vân Thụy, giá sách ngoài cùng bên trái là của ta, Vân Thụy dành riêng cho ta cất những cuốn sách yêu thích.

Cũng có lúc ta tìm sách trong thư phòng, Vân Thụy thu thập rất nhiều loại sách, đủ loại du ký được thu cất ở đây. Thư phòng của chàng đa số là truyện thiếu nhi, chất đầy ba giá, các loại du ký hỗn tạp bị chàng nhét lung tung trên các giá.

Ta thích các loại sách du ký, đa số sách Vân Thụy thu thập ta đều yêu thích. Những cuốn du ký chàng sưu tầm ta đều phân loại sắp xếp lại, như vậy mới không chôn vùi giá trị của những cuốn sách kia.

Ta chú ý đến căn phòng nhỏ trong thư phòng Vân Thụy vào cuối năm ngoái, lúc ấy chàng thường xuyên ở lì trong thư phòng. Có lần ta tới đổi sách thì đụng phải Vân Thụy từ trong phòng nhỏ đi ra, bởi vì khi ấy mới vừa thành hôn, chưa giống như bây giờ, chúng ta cũng không nói chuyện bao nhiêu.

Vân Thụy luôn nói mình vào thư phòng, nhưng mấy lần vào thư phòng ta đều không thấy chàng, hẳn là chàng ở trong phòng nhỏ.

Ta không tiện hỏi Vân Thụy về chuyện phòng nhỏ, bắt đầu hiếu kỳ trong lòng. Hôm nay buồn tẻ, lại bắt gặp phòng nhỏ bị che khuất trong thư phòng phía đông, lòng hiếu kỳ đâm chồi bò lên.

Có lẽ vì Vân Chi gọi nên Vân Thụy ra ngoài sơ ý chưa khóa cửa mà chỉ đóng lại. Ta ngẩng đầu nhìn trần nhà, xà nhà không động tĩnh, thư phòng lặng như tờ.

Trong thư phòng không có ám vệ, ta hơi hơi yên tâm, khẽ đẩy cửa nhỏ, cửa gỗ bị đẩy ra không chút tiếng động.

Hành lang không dài, hai bên treo đèn, trên vách tường đặt xen kẽ ba viên dạ minh châu, dạ minh châu cùng ánh nến soi sáng khắp phòng.

Diện tích căn phòng không lớn không nhỏ, bên trong đặt một trường tháp, bên cạnh còn có một bàn vuông nhỏ. Bố cục phòng này xem chừng là nơi cho người ta nghỉ ngơi tĩnh tâm.

Khóe mắt ta quét qua một kệ tủ thấp, trên tủ trưng một thanh trường đao. Vỏ đao bằng gỗ đen khắc vân nước, chuôi đao là vân bện chéo, cả thanh trường đao tỏa ra hàn ý. Ánh sáng dạ minh châu rọi lên thanh trường đao lạnh lẽo u ám, ta không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng nhìn thanh đao này, nội tâm ta vô cớ nhức nhối.

Ta quan sát các bày trí khác, tầm mắt bị hấp dẫn bởi một nơi ẩn khuất sau bức bình phong, ta nhón bước tới xem, bị cảnh tượng đằng sau dọa hết hồn.

Phía sau bình phong là một cái bàn nhỏ, đồ vật trên bàn khiến da đầu người ta tê giật.

Nói bàn nhỏ cho dễ nghe, nói khó nghe thì đó chính là bàn thờ linh vị. Nén hương trên bàn vẫn còn đang cháy, khói hương lượn qua hai tấm bài vị, trên bài vị trống trơn không tên họ, khiến căn phòng thêm vài phần quỷ dị.

Ta càng nghĩ trong lòng càng sợ hãi, hai chân cũng phát run.

Ta lui về phía sau một bước, lồng ngực giật thon thót.

“Tách.” Tiếng tâm nến nổ khiến ta thình lình giật bắn, ta nhìn theo hướng ngọn nến, bắt gặp một bóng người ở đầu hành lang, sợ chết khiếp ngã phịch xuống đất.

“Nàng đang làm gì ở đây?!”

Vân Thụy bình tĩnh đứng ở đầu hành lang, mặt mày u ám, hàn ý trong mắt dần dần dày đặc.

Ánh sáng trong phòng chợt tỏ tỏ mờ mờ, ta nhìn Vân Thụy xuyên qua ánh nến, khuôn mặt chàng vô cùng lạnh lẽo, môi mím chặt, mắt chăm chăm nhìn ta.

Đây là lần thứ hai ta thấy Vân Thụy tức giận, lần đầu tiên là ở Trung Nghĩa Hầu phủ, lần thứ hai chính là lúc này.

Trong khoảnh khắc đó, ta ấy vậy mà không thể phân định rõ ràng người đang đứng trước mặt mình là Vân Thụy hay là Vân Chi.

Bọn họ giống nhau quá đỗi.

- ----- ✿ ------ ✿ ------ ✿ ------

*khai quang: thủ tục dâng cúng cho thần phật để đồ vật nhận chủ nhân 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.