Kinh Thuế

Chương 23



Thường Thanh tha cái còng tay, niềm nở mời Lâm Vãn tới phòng khách.

Lâm Vãn tỏ ý khen ngợi nhìn “vòng bạc” của anh ta hồi lâu rồi mới thở dài nói: “Biết hưởng lạc đúng lúc như anh, mới thật không uổng phí nửa đời làm việc vất vả!”

Thường Thanh cảm thấy mình chỉ là bị một tên chết tiệt thao cả buổi, thực chả có gì hay để người ta ao ước cả, liền vội vàng chuyển chủ đề.

“Để tôi xuống lầu lấy kế hoạch sân golf lên cho ngài xem.”

Lâm Vãn phất tay bảo: “Không cần đâu, trước khi đến, tôi đã tìm hiểu kỹ về dự án này rồi. Nó thật sự là một con gà đẻ trứng vàng.”

Chủ tịch Thường rất cẩn trọng trong việc làm ăn! Kế hoạch này của anh ta chỉ vừa khởi động, sao ngài Lâm nghe đâu bộn bề trăm việc lại biết rõ vậy? Khiến kẻ gian nhớ nhung cũng không chả phải việc tốt gì, Thường Thanh thầm cẩn thận hơn.

“Không vậy sao việc làm ăn của ngài Lâm có thể như gió nổi nước dâng chứ! Đúng là tận tuỵ! Ha ha ha…”

Mắt Lâm Vãn càng cong, hắn cười theo rồi nói: “Cho nên tôi quyết định làm một dãy ẩm thực, giải trí.”

Thường Thanh hưng phấn: “Thật tốt, ngài có thể mua cổ phiếu góp vốn, rồi ngồi trong nhà chả cần tốn công sức gì, chỉ chờ chia lãi là được!”

Giờ dự án đã lên lịch, khó tránh khỏi có lúc thiếu vốn quay vòng, tuy vay ngân hàng không thành vấn đề nhưng có thần tài hỗ trợ, vậy chẳng phải là bớt được một khoản rất rất lớn sao?

Lâm Vãn cười ha hả: “Tôi thích tự thân vận động, nhất định không làm chuyện ngồi mát ăn bát vàng.”

Lòng Thường Thanh trầm xuống, họ Lâm có ý gì?

Lâm Vãn nắm lấy bàn tay đang bị trói lại của Thường Thanh và nói: “Tôi muốn tiếp nhận toàn bộ dự án này của anh, tôi sẽ trả anh một khoản y nguyên, thế nào?”

“Ha ha, ngài Lâm thật thích nói đùa!”

Lần này Thường Thanh cười to từ tận đáy lòng, đùa kiểu gì vậy?

Để có được miếng đất hoang này, anh ta đã phải đả thông bao nhiêu khâu từ trên xuống dưới chứ? Chính vì dự án này có thể biến đất xung quanh miếng đất hoang ấy lên giá vùn vụt theo. Rất nhanh, nơi đó sẽ trở thành chỗ tập trung những biệt thự cao cấp, nghiễm nhiên là một thành trấn người giàu nho nhỏ.

Giờ bán lại chậu châu báu này cho kẻ khác? Vậy anh ta phải uống bao nhiêu rượu giả đây?

Lâm Vãn trước nay đều rất thâm sâu, tự mình tìm rượu đem tới, sau khi rót đầy rượu cho Thường Thanh xong liền đột nhiên nói: “Có người trông thấy Trì Dã ở Đức.”

Bàn tay đón chén rượu khẽ run lên, rồi khôi phục lại sự bình tĩnh.

“Giờ cả nước ngoài cũng có ma quỷ lộng hành à? Chắc là người giống người đi?”

Lâm Vãn đỡ vai Thường Thanh và mỉm cười nói: “Có phải anh và Bạch Uy đã đặc biệt cho tôi một màn lừa?”

Thường Thanh sầm mặt: “Ý ngài Lâm là gì?”

“Anh và Bạch Uy liên thủ dựng kế ve sầu thoát xác này không tệ chút nào. Đáng tiếc, mồm tay đua xe kia không đủ kín!”

Thường Thanh không nói, anh ta tựa người trên sô pha, não nhanh chóng suy nghĩ.

“Nhưng anh vì Bạch Uy mà giúp cả tình địch của mình, thực khiến tôi kính phục. Tôi tin rằng anh đã xem qua quyển sổ kia rồi, tôi có bản lĩnh thế nào, hẳn anh rất rõ.”

Thường Thanh muốn nói thì Lâm Vãn lại vung tay: “Chủ tịch Thường không cần nguỵ biện, kỳ thực anh hay Bạch Uy thấy cũng chẳng hề gì. Nếu Lâm Vãn tôi có thể bị vài trang giấy rách ném xuống thuyền thì mấy năm nay tôi thật uổng công lăn lộn rồi. Hơn nữa, tôi tin hai người các anh đều là người thông minh, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn lấy đá đập chân. Nhưng…”

Lâm Vãn cười rất gian trá: “Tôi không ngại, cũng không có nghĩa là kẻ khác có thể động chân động tay sau lưng tôi.”

Thường Thanh bình tĩnh nhìn Lâm Vãn, anh ta đã sớm nghe qua tác phong của người này, tên tiếng anh David thực xứng với cái bụng không đáy. Chẳng hề kén ăn, chỉ cần kiếm được tiền thì hắn không ngại nuốt. Nhìn điệu bộ trước mặt, nhất định phải dùng vàng bạc mới có thể khiến vị thái tử gia này vừa lòng.

“Ý ngài Lâm là?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn dự án của anh.”

Thường Thanh luôn phô trương, tỏ ra mình có giáo dục, lại khoan dung độ lượng, nhưng giờ anh ta không khỏi sầm mặt.

“Cậu há mồm quá rộng rồi đấy, không sợ căng cằm à!”

Lâm Vãn cười cười: “Sợ là chủ tịch Thường hiểu lầm tôi rồi, tôi chính là người làm ăn đàng hoàng, không lừa gạt tống tiền đâu. Tôi đã tìm người tới tính toán dự án của anh, sẽ trả theo giá thị trường. Anh cũng không bị thiệt hại gì. Ân oán trước đây cũng xoá bỏ luôn, thế nào?”

Dự án này giống như cổ phiếu bluechip(1), khả năng sau này tăng giá rất cao, không phải chỉ quy ra giá thị trường đơn giản như vậy.

Cả đêm nay, chuyện ngoài ý muốn cứ lũ lượt kéo tới, Thường Thanh cảm thấy đầu mình như bị lừa đá bụp cái rồi.

“Ngài để tôi cân nhắc đã, mấy ngày nữa tôi sẽ cho ngài câu trả lời thuyết phục?” Trước phải tống tên ôn thần này đi đã rồi hẵng nói.

Đến khi Lâm Vãn đi rồi, Thường Thanh lại vểnh mông tìm cả buổi, cuối cùng mới thấy được chìa khoá còng tay dưới sô pha. Mở còng tay xong, anh ta vọt ngay vào phòng tắm chà mạnh, nước chảy xuống theo bắp đùi đều có tơ máu.

Thường Thanh đứng đối diện với gương, mắng Bạch Uy té tát.

Ra khỏi phòng tắm, trông thấy bình thanh tửu đặt trên bàn, anh ta lại chửi họ Lâm không ngớt.

Lúc nằm trên giường, Thường Thanh không ngủ được. Lấy tấm ảnh Trì Dã đặt dưới gối, nghĩ đến mình vì tiểu tổ tông này mà rơi vào vũng bùn, Thường Thanh liền dùng sức quăng tấm ảnh xuống mặt đất.

Trằn trọc trên giường hơn 2 tiếng, anh ta lại cúi người nhặt tấm ảnh rồi đặt nó lên gối.

Thường Thanh lấy bụng ngón tay vuốt khuôn mặt trắng nõn của Trì Dã, và thở dài một tiếng: “Giờ tôi đã biết tôi thích cậu cỡ nào.”

.

(1) Cổ phiếu bluechip là cổ phiếu của các công ty danh tiếng với các khoản thu nhập ổn định và không bị nợ đọng vượt quá khả năng chi trả. Hầu hết cổ phiếu bluechip đều cho cổ tức đều đặn và được định giá cao bởi các nhà đầu tư tìm kiếm sự an toàn và tính ổn định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.