Kết thúc câu chuyện thứ ba, Sở Dương Băng quay trở lại cuộc sống người thường an nhàn chán ngắt.
Hôm ấy sau khi xác nhận với Lục Phi Trầm, tầng giấy mỏng ngăn cách giữa hai người như đã bị chọc thủng, khi ở chung sẽ có một vài hành động thân mật với nhau.
Chung Gia Thụ lâu lâu cũng kháng nghị, nó nói thấy mình như bóng đèn ngày càng sáng, sắp sáng ngang với mặt trời ban trưa rồi.
Mỗi lần nghe thấy nó kháng nghị, Lục Phi Trầm sẽ hôn Sở Dương Băng một cái, có lúc là trên trán, có lúc là trên gáy, cũng có lúc là gò má. Những nụ hôn phớt ấy như tuyên bố chủ quyền và dục vọng chiếm giữ, cũng càng lúc càng khiến Chung Gia Thụ thấy ánh sáng của mình soi sáng vạn dặm.
Quan trọng là, Chung Gia Thụ vẫn phải nhịn!
Bởi vì trong mấy ngày Giang Chi Nhu quay về nhà, chỉ mình Lục Phi Trầm có thể xuống bếp nấu cơm.
Lục Phi Trầm biết nấu ăn? Hơn nữa còn nấu ngon vô cùng, trình độ cũng cỡ cỡ bếp trưởng nhà hàng chứ mấy!
Điều này khiến Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ vô cùng kinh ngạc.
Chung Gia Thụ mỗi lần ăn cơm đều thấy hào quang quanh người rực sáng, còn phải nói, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm là một đôi, Lục Phi Trầm nấu ăn cho Sở Dương Băng thì gọi là nịnh vợ, còn Chung Gia Thụ suốt ngày cọ cơm thì gọi là cái gì?
Chung Gia Thụ…..Chung Gia Thụ vốn không muốn ăn, nó là loại đi xin cơm ăn của người khác sao?
Chuẩn rồi!
Chung Gia Thụ đau đớn khôn nguôi, liêm sĩ gì tầm này nữa, Lục Phi Trầm nấu ngon thấy tía má luôn, Chung Gia Thụ được ăn ké một lần xong thì không thèm book đồ ăn bên ngoài nữa. Còn Sở Dương Băng lại ngại ăn cơm Lục Phi Trầm nấu một mình nên toàn mời Chung Gia Thụ ăn chung.
Chung Gia Thụ nhờ có Sở Dương Băng cứu cánh ngày ngày sung sướng ăn cơm Lục Phi Trầm nấu, Lục Phi Trầm nhìn nó như nhìn heo, ai kêu nó ăn bạo nhất đám. Sau đó da mặt Chung Gia Thụ ngày càng dày, ăn cơm Lục Phi Trầm ngày càng tự nhiên, trau dồi năng lực dưới con mắt lạnh buốt của Lục Phi Trầm vẫn có thể ăn no căng bụng.
Chính nó cũng thấy bóng đèn trên đầu mình ngày càng sáng, ngày càng lạnh, nó còn cố tình quan sát tóc của mình thử xem có phải do thức đêm nhiều quá mà hói đầu sớm không.
Lục Phi Trầm cũng hơi hơi dỗi, Sở Dương Băng không quý trọng cơm hắn nấu như vậy, còn hay chia cơm cho người khác ăn ké nữa.
Bộ dáng Lục Phi Trầm tức nghẹn vô cùng trẻ con, để dỗ dành hắn cậu còn phải mua một bó hoa hồng thật lớn.
Mới mấy ngày trước còn múa mép nói “Tôi chỉ cần một cành hồng”, kiêu ngạo cực kỳ, quay tới quay lui không mua hoa hồng cho hắn, hắn liền cáu kỉnh ngay.
Lilith rất bận rộn, cô ít khi đến biệt thự, La Tá vẫn không thấy tăm hơi chẳng biết rốt cuộc anh ta làm gì. Giang Chi Nhu sau khi rời đi vài ngày đã gọi điện thoại hỏi thăm bọn họ đã chết đói chưa. Kết quả vô cùng ngạc nhiên khi hay tin Lục Phi Trầm đút ăn cho Sở Dương Băng và Chung Gia Thụ.
Sau đó Giang Chi Nhu nói nếu bọn họ đã có Lục Phi Trầm lo cơm nước thì chị sẽ quay lại biệt thự trễ vài ngày.
Con của Giang Chi Nhu học cấp ba ở nơi khác, đang lúc sát sao chuẩn bị thi cử nên chị muốn ở gần con một thời gian để tiện bề chăm sóc.
Chung Gia Thụ hiểu chuyện, líu lo trong điện thoại nào là “Chị Nhu cứ yên tâm, anh Lục chăm tụi em tốt lắm.” “Đừng lo lắng cho tụi em, cả đám sống khỏe re à.” Sau khi cúp điện thoại liền rên rỉ một hơi, Giang Chi Nhu không quay lại nghĩa là cuộc sống bóng đèn của nó lại kéo dài.
Thôi dù sao cũng chỉ có một kỳ nghỉ hè, Chung Gia Thụ tự nhủ mình, nhịn xíu là xong.
Nghỉ hè vốn cũng chẳng có gì làm, Sở Dương Băng cùng Lục Phi Trầm dính nhau suốt kỳ nghỉ, tất nhiên cả hai cũng có cuộc sống hài hòa về đêm nữa.
Lúc sắp hết kỳ nghỉ, quý cô Lilith đang đang ở nước ngoài bỗng gọi điện quốc tế về. Nói rằng bên chỗ cô đang thiếu người mẫu, kêu Sở Dương Băng dắt theo Chung Gia Thụ tới giúp một phen. Trong hiện thực Chung Gia Thụ là trạch nam yếu đuối, bị bệnh sợ xã hội nhẹ sống chết không muốn ra ngoài, cuối cùng Sở Dương Băng đành dắt theo Lục Phi Trầm đến cứu viện.
Khi Lilith nhìn thấy Lục Phi Trầm thì nổi giận đùng đùng, Lục Phi Trầm cũng chẳng thèm để ý cô, hắn chỉ đi theo Sở Dương Băng cho vui thôi.
Sở Dương Băng nhờ bàn tay phù phép của Lilith, từ vịt con lâm trận biến thành mẫu nam.
Sau khi mặc đồ vest mà Lilith đã chuẩn bị trước, cậu nhìn chính mình trong gương mới nhận ra bản thân đã thay đổi nhiều lắm.
Năm nay cậu 19 tuổi, chiều cao chẳng biết đã vọt lên 1m83 từ lúc nào. 1m83 nếu so với người mẫu thì cũng thuộc dạng thường thường thôi, nhưng đối với người trong nước thì xem như khá nổi trội rồi.
Cậu ở trong gương có làn da trắng nõn mịn màng, ngũ quan hài hòa đẹp đẽ, giữa khí chất nho nhã còn mang theo vẻ nguy hiểm bí ẩn. Như đóa hồng trắng nở rộ trong biển máu giữa đêm đen, tinh khiết lại đẹp đẽ.
Sở Dương Băng vươn tay muốn chạm vào thiếu niên trong gương, cảm thấy ngạc nhiên tột độ.
Chuyên viên trang điểm không ngớt lời khen ngợi làn da và dung mạo của cậu, nhiếp ảnh gia và nhà thiết kế thì khen ngợi khí chất của cậu, ánh đèn tụ lại trên người cậu, tiêu cự của ống kính khóa chặt người cậu, ánh mắt của mọi người cũng dính mãi lên người cậu.
Ngắn ngủi gần một năm nay, thiếu niên vốn chỉ hơi sáng sủa dễ nhìn là cậu đã biến thành một mỹ thiếu niên được người người ưa thích, cậu như viên ngọc sáng gột bỏ lớp bụi quanh người, tỏa ra ánh hào quang với cả thế giới.
“Khó tin lắm đúng không?” Lilith đứng ở sau lưng cậu nói: “Cậu vẫn chưa từng cẩn thận nhìn lại bản thân mình chứ gì, cảm tưởng thế nào? Có nhận ra sự thay đổi của bản thân không?”
Sở Dương Băng quay lại nhìn Lilith nói: “Em không tin được luôn, em chưa hề nghĩ ngoại hình của mình sẽ trở nên thế này.”
“Đây là do Quyển sách kinh dị mang đến sao?”
Lilith cười khẽ, nói: “Cũng đúng, mà cũng không đúng.”
“Quyển sách kinh dị sẽ hơi thay đổi ngoại hình của cậu, nó có thể khiến làn da của cậu mịn màng hơn, ngũ quan đẹp đẽ hơn. Nó sẽ thay đổi cậu từ từ, tố chất của cậu vốn đã tốt lại thêm sức sống của tuổi trẻ, tuy thay đổi không nhiều nhưng cứ thế tích lũy đã khiến cậu có được ngoại hình như bây giờ.”
Lilith nói: “Nhưng tôi vẫn nhận ra được Lục Phi Trầm nuôi cậu mát tay lắm.”
“Hả?” Sở Dương Băng khó hiểu nhìn Lilith.
Lilith đi đến trước gương nói: “Quyển sách kinh dị chỉ tối ưu hóa bề ngoài của cậu, nhưng thân thể thì vẫn là của chính cậu.”
“Nếu mỗi ngày cậu không vận động, rượu chè ăn uống quá độ thì vẫn sẽ trở thành một tên mập, nếu như cậu ăn uống không lành mạnh, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không theo quy luật thì khí huyết kém, mặt mày vàng như nghệ, mụn mọc chi chít, nếu mỗi ngày cậu túng dục quá độ, một đêm vài cử, tự ép khô bản thân thì Quyển sách kinh dị cũng không cứu được người thận hư.”
Lúc Lilith nói đến thận hư còn cố ý liếc nhìn Sở Dương Băng một cái, Sở Dương Băng nghe xong thấy thắt lưng hơi đau.
Lục Phi Trầm thật sự nuôi cậu khéo lắm, một ngày ba bữa đồ ăn phong phú, còn kéo cậu tập thể dục chung, huấn luyện bản lãnh của cậu. Chỉ có một điều không tốt duy nhất đó là buổi tối hai người thường ngủ rất trễ, vận động còn hơi quá…Khụ khụ…..
Nghĩ đến chuyện điên cuồng giữa cậu và Lục Phi Trầm buổi tối, Sở Dương Băng quay đầu giấu vết ửng hồng trên mặt mình đi.
Lilith rõ ràng đang nhắc nhở cậu nên hạn chế lại.
Lilith đứng trước gương nhìn chính mình, nói một cách sâu xa: “Dù Quyển sách kinh dị là ơn trời ban hay món quà của quỷ thì tôi cũng không quan tâm, hình như tôi chưa kể cho cậu nghe quá khứ của mình nhỉ.”
Lilith mặc một chiếc đầm đuôi cá ôm sát lấy thân hình xuất sắc của cô làm tôn lên tư thái yểu điệu, thiết kế khoét lưng càng phô bày trọn vẹn sự gợi cảm của cô.
“Khi tôi có được Quyển sách kinh dị là khoảng mười lăm tuổi. Nhà tôi là kiểu gia đình nông thôn trọng nam khinh nữ điển hình, lúc tôi mười lăm tuổi học xong chín năm giáo dục bắt buộc thì bị bắt nghỉ học. Khi ấy tôi vừa đen vừa gầy, tự ti nhút nhát, phải khuất phục trước người cha bạo lực và người mẹ bất công.”
“Tôi phải đi làm bất kể ngày đêm, tiền kiếm được toàn bị cha cầm đi đánh bài. Sau đó cha tôi trách tôi kiếm tiền quá ít, muốn gả tôi đi để thu tiền cưới từ nhà trai, nói trắng ra là tiền bán con.” Ánh mắt của Lilith trở nên u tối, ngữ điệu trầm thấp: “Trước khi có được Quyển sách kinh dị, tôi không có tôn nghiêm, không có tương lai, không có hi vọng. Tôi thù hằn thế giới này, thù hằn tất cả mọi người.”
“Sau khi có được Quyển sách kinh dị tôi may mắn vượt qua được vài câu chuyện, dần dần trưởng thành. Mỗi câu chuyện trong Quyển sách kinh dị đều dạy dỗ tôi phải thật tàn nhẫn, nó rèn luyện tính cách và năng lực của tôi, cuộc đời tôi cũng thay đổi kể từ ấy.”
Lilith nói: “Tôi trộm chứng minh nhân dân trong nhà đi, mang theo tiền công tích góp bao lâu chạy lên thành phố. Nhờ cuộc sống gian khổ trước đó mà tôi rất tự lập. Sau đó tôi trở nên đẹp đẽ hơn, thân hình chuẩn hơn, còn may mắn gặp được người xem trọng mình, gia nhập nghiệp người mẫu.”
“Sau khi có tiếng tăm và tiền tài, tôi gửi cho cha mẹ và em trai một khoản tiền đủ để họ sống cả đời, rũ bỏ hoàn toàn tên gọi trong quá khứ. Tôi từng bước nỗ lực làm việc, sở hữu thương hiệu riêng của mình, bước lên sân khấu lớn hơn, trở thành tôi của ngày hôm nay.”
Lilith quay đầu nhìn Sở Dương Băng, nói một cách sâu xa: “Nhưng tôi sẽ không quên, tôi đã tự tay giết chết chính mình.”
Sở Dương Băng im lặng nhìn Lilith, cậu thật sự không tưởng tượng được cô gái thấp kém nhát gan, vừa đen vừa gầy trong miệng cô. Bây giờ Lilith có chiều cao 1m78 đáng kiêu ngạo, da dẻ trắng sáng, đôi chân vừa dài vừa thẳng, khí nổi bật hơn người.
Sở Dương Băng có thể hiểu được câu nói vừa rồi của Lilith, Quyển sách kinh dị thay đổi cô, Lilith bây giờ và Lilith ngày xưa hoàn toàn là hai người khác biệt.
Nhưng Lilith có thể sống đến tận bây giờ, có thể trở thành con người như bây giờ, là bởi vì cô đã tự tay giết chết bản thân mình, giết chết cô gái tự ti nhút nhát của quá khứ.
Cô sống rất kỷ luật nên mới có diện mạo và vóc dáng như ngày hôm nay, cô tự nỗ lực nên mới có được sự nghiệp như bây giờ. Quyển sách kinh dị mang đến cơ hội cho cô, cô nắm bắt cơ hội này tự mình bò ra từ dòng nước thải của cuộc đời, hiên ngang đối diện với thế giới.
Để sống sót trong Quyển sách kinh dị mà cô trở thành dáng vẻ như bây giờ, cũng vì cô đã trở thành dáng vẻ như bây giờ nên mới có thể sống sót trong Quyển sách kinh dị.
Lilith cười nói:”Tôi muốn nói cho cậu là, nếu muốn sống tiếp thì trong Quyển sách kinh dị hãy giết chết chính mình ở quá khứ, chỉ có như thế cậu mới trở nên mạnh mẽ hơn, không còn sợ hãi, không còn điều gì không làm được nữa. Cậu không thể ỷ lại người khác, người khác cũng sẽ không để cậu ỷ lại vào họ.”
Sở Dương Băng đối diện với Lilith, cặp mắt của cô lạnh buốt, Sở Dương Băng gật đầu nhớ kỹ lời dặn của cô.
“Được rồi, chúng ta đi chụp hình thôi.”
Lilith dẫn theo Sở Dương Băng ra khỏi cửa, vừa bước ra cậu đã thấy Lục Phi Trầm đang đứng chờ ở ngoài.
“Thấy thế nào?” Sở Dương Băng hỏi hắn.
Lục Phi Trầm nhìn một lượt từ đầu đến chân cậu, gật đầu nhả ra hai chữ: “Tuyệt vời!”
Sở Dương Băng mỉm cười, lời của Lilith cậu hiểu, nhưng cậu không nghĩ Lục Phi Trầm là người không đáng để ỷ lại.
Lilith không yêu người khác, cũng không cần người khác yêu mình, bởi vì cô chính là tấm khiên không gì có thể xuyên thủng.
Còn Sở Dương Băng thì khác, cậu không biết Lục Phi Trầm có cần cậu hay không, nhưng cậu biết mình cần có Lục Phi Trầm.