Nắng ban mai tràn trên mặt đất, len lỏi như quỷ nhỏ ranh mãnh len vào phòng, tò mò vắt qua mặt Kinh Vân, y tỉnh. Tỉnh thì sao chứ, thế giới này là mơ, thế thì y đã tỉnh đâu, tỉnh đối với y là ở chỗ khác. Bước chân xuống giường, như không phải là đôi chân của mình, y đến bên của sổ, nhướn người ra đón nắng, ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ mặt đến nửa thân trên của y, tiếng chim hót bên ngoài, y đứng như thế, nhấc môi cười đến hoàn mỹ nhưng đôi mắt kia vô thần như người trong mộng.
Vân Nhi thấy bước vào định xem Kinh Vân đã tỉnh chưa, thấy vậy hết sức hoảng sợ, tại sao nàng có cảm giác y như sắp biến mất?
“Thập tam hoàng tử.” Nàng hoảng hốt gọi y, vội chạy tới đỡ y về giường.” Đêm qua người kích động quá nên hôm nay sẽ mệt, đói bụng nhỉ, ta cho người mang cháo lên, ăn một chút” Nàng cười, dùng giọng tự nhiên nhất mà nói chuyện với Kinh Vân, hi vọng người sẽ tốt lên.
“Tô Lệ, là ta tạo ra nàng”. Kinh Vân nói, môi cong lại thành nụ cười hạnh phúc.
Vân Nhi bưng bát cháo tới, dùng thìa bón cho Kinh Vân, y không há miệng, chỉ ngồi đó cười, trầm tư trong tâm trí của chính y, thìa cháo đưa tới, chạm vào môi y cũng không làm y bị tác động. Vân Nhi cố tình đưa thìa cháo vào sâu trong miệng Kinh Vân, đổ vào miệng, cháo theo khóe miệng chảy ra. Kinh Vân ngồi ngồi trên giường, tựa vào gối, một thân bạch y, hai tay buông thõng, da trắng bệch, nhất là đôi mắt vô thần, mông lung.
“Hoàng tử.” Lạc Vân không ngăn được nước mắt trào ra, khẽ lấy khăn tay lau đi, ngẩng lên thấy Lạc Cách đứng đó. Hăn tức giận bước nhanh về phía Kinh Vân, nắm lấy bả vai y, ra sức bóp, lay mạnh, muốn từ lúc này gọi y tỉnh lại, trốn tới nơi đó, trốn tới nới đó, hắn bất lực nghĩ.
“Kinh Vân, trẫm lệnh cho ngươi tỉnh lại, không ăn, được, ngươi phải ăn.” Với tay lấy báo cháo, ăn một miếng rồi kéo Kinh Vân lại, ấn môi mình lên môi y, đẩy cháo vào miệng y. Cứ như vậy cho đến khi hết bát cháo. Lạc Cách phất tay bỏ đi.
Ngồi tại ngự thư phòng, ngón tay ngọc cứ mở rồi lại đóng vào một hộp gỗ trạm khắc tinh xảo, chính giữa là một viên dược màu đen. “ Hoàng thượng, lần này đệ đi Giang Châu chơi, mang về được thứ này” Ngũ vương gia thần bí đưa ra một cái hộp,” đây là đan dược có thể giúp nam tử nghịch thiên thụ thai” “ Nghịch thiên thụ thai? – hắn ngạc nhiên cùng nghi ngờ hỏi lại ngũ đệ. “ Đúng thế, chẳng qua đúng hay sai thần đệ không rõ, chỉ là vật thú vị, muốn cùng hoàng thượng chia sẻ” – Ngũ vương gia cười to, thực ra, hắn cũng chẳng tin đó là thật, thấy là kì lạ nên mang tới cho ca ca chơi thôi – ai ngờ chơi lại thành thật.
Kinh Vân đăm chiêu mở đóng hộp gõ hơn một khắc, một chủ ý đang mơ hồ hiện lên, nếu Kinh Vân có một đứa con, chắc sẽ không còn cô đơn nữa, y giờ như cái xác không hồn, vẻ mặt y lúc đấy, nụ cười, cháo vương nơi khóe miệng làm Lạc Cách rùng mình, lạnh toát, tay nắm hộp gỗ chặt hơn. Đứa con, nữ nhân có thể sinh, nhìn y hoan ái với nữ nhân…