Daisy có thể nói Alex đang mất kiên nhẫn với cô. Hai người họ đứng sau dãy nhà kéo trong sân bóng chày Maryland, sân này nhìn rất giống cái họ đã đứng ngày hôm trước và cả hôm trước nữa trong gần hai tuần. Dây thần kinh của cô đang thắt chặt như thể chúng sắp đứt tới nơi.
Tater đứng dẹp một bên, cu cậu cứ hết thở dài với người phụ nữ mình yêu rồi lại sục sạo dưới đất. Sau cuộc xung đột giữa cô và con voi mấy tuần trước, Tater đã bắt đầu tách khỏi đàn để đi tìm cô, rốt cuộc Digger đã lấy cái khều trừng phạt nó. Daisy không thể chịu được điều đó, nên cô đã nhận trách nhiệm về chú voi con vào ban ngày, khi mà cu cậu hay đi lang lang. Mọi người trong rạp xiếc trừ Daisy đều có vẻ quen với cảnh cô đi loanh quanh với Tater lon ton theo sau như một con cún cưng quá cỡ.
“Nếu em mở mắt, em sẽ giật lùi”. Daisy nói với người chồng đam cầm roi, “và anh đã bảo rằng em chỉ bị thương khi giật lùi”.
“Em đang giữ mục tiêu xa người tới mức em có thể nhảy điệu Hồ Thiên Nga mà tôi cũng không quất vào em”.
Có một sự thật chắc chắn trong điều anh nói. Cuộn giấy trong tay cô dài 0,3m, cô giữ lấy nó với hai tay dang rộng, nhưng mỗi lần anh vụt roi, khiến phần cuối đứt lìa thì cô lại co rúm. Cô không chịu được.
“Có lẽ mai em sẽ mở mắt”.
“Ba ngày nữa cô phải vào diễn rồi. Tốt hơn cô nên mở trước lúc đó”.
Mắt Daisy vụt mở khi nghe thấy giọng Sheba, chua cay và buộc tội. Chủ rạp xiếc đứng gần chỗ Alex bỏ mấy cuộn roi của mình. Tay chị ta khoanh lại, mái tóc buông xõa lấp lánh trong ánh mặt trời.
“Cô nên quen với nó đi”. Chị ta cúi xuống nhặt một cuộn giấy dài 2m nằm trên đất lên. Đó là những mục tiêu thực sự mà Daisy sẽ cầm trong buổi diễn, nhưng tới nay, Alex vẫn không thể ép cô luyện tập với thứ gì ngắn hơn 0,3m.
Sheba cuộn cái ống hình điếu thuốc nhỏ trong tay rồi tới đứng cạnh Daisy. “Tránh ra đi”.
Daisy lùi lại.
Sheba nhìn Alex với ánh mắt đầy thách thức. “Xem cậu có gì nào”. Quay người đối diện với anh, chị ta hất tóc ra sau vai rồi ngậm lấy cái ống.
Alex đứng yên một lúc, Daisy cảm tưởng như toàn bộ câu chuyện vừa lướt qua anh và chủ rạp, một câu chuyện mà Daisy chẳng hề biết gì. Sheba có vẻ thách thức anh, nhưng thách anh làm gì? Alex rút tay anh về và hất nhẹ cổ tay, đột ngột tới mức cô không kịp nhìn thấy chuyển động đó.
Rắc! Cái roi vụt cách mặt Sheba vài phân, và đầu cuộn giấy rơi xuống.
Sheba không di chuyển. Chị ta đứng đó bình thản như một vị khách tại bữa tiệc trong vườn trong khi Alex vụt hết cái này tới cái khác, mỗi lẫn lại làm đứt một mẩu giấy. Từng phân một, anh làm nó gãy tới khi chỉ còn một mẩu ở giữa miệng Sheba.
Chị ta bỏ nó đi, cúi xuống nhặt lên một cái mới rồi đưa nó cho Daisy. “Giờ xem cô làm thế nào”.
Daisy biết thử thách là gì khi nghe đến nó, những những người này đã lớn lên cùng nguy hiểm. Dù cô có bao nhiêu can đảm trong người, cô cũng dồn hết lại khi quay sang với Tater. “Có lẽ để sau vậy”.
Alex thở dài và ném cái roi đi. “Sheba, chuyện này không có tác dụng. Tôi sẽ cứ diễn một mình vậy”.
“Đây là hồi kết của nó sao Alex? Năm thế hệ diễn xiếc trong máu của cậu, còn cậu lại từ bỏ họ Markov cho một người không có gan đứng trên sân khấu cùng mình”.
Đôi mắt xanh của chị ta tối sầm lại khi nhìn Daisy khinh miệt. “Không ai bẳt cô đi trên dây hay cưỡi ngựa không yên cả. Cô chỉ phải đứng yên đó. Nhưng cô còn không thể làm thế đúng vậy không?”
“Đó là - Tôi xin lỗi, nhưng tôi không giỏi chuyện này”.
“Thế cô giỏi cái gì?”
Alex bước lên. “Như thế không công bằng. Daisy đang lo bên chuồng thú, dù cô ấy không phải làm việc ở đó nữa, bọn thú đang ở trong điều kiện tốt nhất trong nhiều năm nay”.
“Hoan hô cô ta”. Daisy cảm thấy ánh mắt của Sheba cũng sắc như cú quất roi vậy. “Cô có biết tí gì về nhà Markov không?”
“Alex không nói nhiều về quá khứ của anh ấy”. Anh không nói nhiều về hiện tại của mình luôn. Cứ lúc nào cô thử hỏi anh về cuộc sống bên ngoài rạp xiếc, anh lại đổi chủ đề. Cô biết được anh từng học đại học và cái tượng anh đeo là một phần của gia đình, nhưng chỉ biết có thế.
“Bỏ đi, Sheba”, anh cảnh báo.
Sheba vượt qua anh, mắt vẫn dán chặt vào Daisy. “Nhà Marlov là một trong những gia đình diễn xiếc nổi tiếng nhất. Mẹ Alex là người cưỡi ngựa không yên giỏi nhất thời của bà ấy. Alex có lẽ cũng là một vô địch diễn ngựa, nếu cậu ấy không quá cao so với một đứa trẻ”.
“Daisy không quan tâm đến nó đâu”, anh nói.
“Có đấy. Hãy nói cho tôi nghe, Sheba”.
“Gia đình bên ngoại của cậu ấy từ năm thế hệ trước đã ở Nga đóng những vai Nga hoàng rồi. Điều thú vị về nhà Markov là gia tộc đó truyền lại thông qua phụ nữ. Dù họ cưới ai, họ vẫn giữ họ Markov và truyền nó cho con cái. Nhưng đàn ông nhà Markov cũng là những diễn viên lớn, bậc thầy của roi da và vài người là những người cưỡi ngựa giỏi nhất trong làng xiếc”.
Alex bắt đầu nhét mấy cuộn giấy vào một cái túi vải cũ. “Được rồi, Daisy. Hôm nay thế là đủ rồi”.
Nét mặt của Sheba trở nên gay gắt hơn. “Đàn ông nhà Markov luôn tôn vinh truyền thống và lựa chọn vợ rất cẩn thận. Ít nhất là thế cho tới Alex”. Chị ta dừng lại, mắt lạnh tanh với sự khinh miệt. “Cô không đáng đứng dưới bóng cậu ấy, Daisy, đừng có mang họ Markov nữa”.
Nói xong, chị ta quay đi, dáng đi quý phái tới mức khiến mọi vật tồi tàn xung quanh trở nên huy hoàng hẳn.
Daisy cảm thấy hơi buồn nôn. “Chị ta nói đúng, Alex. Em không hề giỏi chuyện này”.
“Vớ vẩn”. Anh cuộn sợi roi rồi vắt lên vai. “Sheba tôn trọng truyền thống diễn xiếc theo kiểu người ta tôn trọng tôn giáo vậy. Đừng để ý làm gì”.
Daisy nhìn chằm chằm vào túi đựng những cuộn giấy nhỏ. Cô lặng lẽ cúi xuống nhặt một cái lên.
“Em làm gì đấy?”
“Thử làm một phụ nữ nhà Markov”.
“Lạy Chúa, đặt nó xuống. Tôi đã bảo em kệ chị ta rồi mà. Chị ta có một cái nhìn méo mó về lịch sử nhà Markov. Dù sao trong nhà Markov cũng có nhiều kẻ vô lại lắm. Chú Sergey của tôi là tên khốn hèn hạ nhất mà tôi biết”.
Khi cô nâng cuộn giấy lên môi, đầu gối cô run tới mức cô chắc chắn anh có để ý thấy. Nếu Alex trượt tay, anh sẽ quất vào mặt cô, và có lẽ sẽ khiến cô mang sẹo cả đời.
“Thôi đi, Daisy”.
Cô nhắm mắt lại.
“Daisy...”
Cô bỏ cái ống ra, nhưng không nhìn anh. “Cứ làm đi, Alex. Làm ơn. Anh càng trì hoãn càng khiến em khổ hơn đấy”.
“Em chắc không?”
Cô không chắc tí nào cả, nhưng cô đặt cái ống vào miệng rồi nhắm mắt, cầu nguyện cô sẽ không thụt lùi.
Rắc!
Cô hét lên khi tiếng ồn nổ trong tai cô và một một luồng không khí mạnh quất qua mặt cô. Tai cô ù lên vì âm thanh đó. Tater mở miệng và kêu nhỏ.
“Tôi có đánh phải em không? Chết tiệt, tôi biết mình không đánh phải em!”
“Không... không... không sao. Em chỉ-” Cô cúi xuống nhặt cái ống mình vừa làm rơi, nhận ra một mẩu nhỏ đã bị quất đứt. “Em chỉ hơi lo lắng, thế thôi”.
“Daisy, em không cần...”
Cô đặt cái ống vào trong miệng rồi nhắm mắt lại.
Rắc!
Cô lại hét lên.
Giọng Alex khô khốc. “Daisy, tiếng hét của em đang khiến tôi lo lắng đấy”.
“Em sẽ im miệng! Không lo gì hết, anh làm gì cũng được”. Cô nhặt cái ống - đã ngắn hơn nhiều so với lúc trước. “Còn mấy lần nữa?”
“Hai lần nữa”.
“Hai á?” Cô kêu lên.
“Hai”.
Lần này cô chỉ ngậm hờ phần đầu cái ống ngắn cũn.
“Em gian lận”.
Một giọt mồ hôi chảy xuống ngực cô khi cô chỉnh lại nó. Cô hít một hơi thật sâu...
Răc! Một luồng khí nguy hiểm khác quất vào lọn tóc trên má cô. Cô suýt ngất nhưng không hiểu sao vẫn xoay sở để nuốt đi tiếng thét. Chỉ một lần nữa thôi. Một lần nữa.
Rắc!
Cô từ từ mở mắt ra.
“Em làm xong rồi, Daisy. Hết rồi. Giờ em chỉ cần tạo phong cách trước khán giả thôi”.
Cô vẫn còn sống và không hề hấn gì. Cô choáng váng quay sang anh thì thào. “Em đã làm được”.
Anh mỉm cười, ném cái roi đi. “Chắc chắn rồi. Tôi tự hào về em”.
Cô reo to, chạy ào vào vòng tay anh. Anh tự động bắt lất cô. Khi canh kéo cô lại gần, một đợt kích động chậm rãi lan khắp cơ thể cô. Chắc anh cũng cảm thấy nó, vì anh đã co giật rồi đặt cô xuống đất.
Cô biết anh không vui vì cô từ chối làm tình cùng anh từ buổi chiều đầy mồ hôi và tình dục ấy, thứ đã khiến cô bị xáo trộn sâu sắc. Cô lấy kỳ kinh làm lý do cho mình một thời gian, nhưng nó đã hết vài ngày trước. Cô đã bảo anh cho cô chút thời gian để sắp xếp suy nghĩ, và anh đã đồng ý, nhưng anh không vui vẻ với nó.
“Chỉ có một trò nữa thôi”, anh nói, “thế là em xong viêc hôm nay”.
“Có lẽ chúng ta nên để tới mai”.
“Trò này dễ hơn trò chúng ta vừa làm. Làm cho xong trước khi em mất can đảm. Đứng về chỗ cũ đi”.
“Alex...”
“Nào. Không đau đâu. Tôi hứa”.
Cô miễn cưỡng lùi lại nơi đã đứng trước đó.
Anh nhặt sợi roi dài nhất, cầm đầu roi lỏng lẻo trong tay. “Em có thể tiến lên rồi nhắm mắt lại”.
“Em không nghĩ mình muốn thế”.
“Tin tôi lần này đi cưng. Em chắc chắn muốn nhắm mắt đấy”.
Cô làm theo lời anh, nhưng mí mắt phải của cô bắt đầu co giật.
“Giơ tay lên đầu”.
“Tay em á?”
“Để lên trên đầu. Vắt chéo hai cổ tay lại”.
Mắt cô mở toang. “Em nghĩ em đã quên nói vơi Trey về thức ăn mới của Sinjun rồi”.
“Mọi người vợ trong lịch sử nhà Markov đều làm trò này rồi”.
Không thể tránh khỏi, cô nhấc tay lên, vắt chéo hai tay, nhắm mắt lại, tự bảo mình không có gì có thể tệ giống việc anh cắt cái ống từ miệng cô cả.
Rắc!
Não bộ cô chưa kịp ghi nhận cú vụt roi thì cô đã thấy cái roi cuộn chặt quanh cổ tay cô, thắt chúng lại với nhau.
Lần này tiếng thét của cô chạy từ đầu ngón chân trở lên. Cô thả tay xuống nhanh tới mức vai cô nhói đau. Cô không tin nổi khi nhìn xuống hai cổ tay bị trói của mình. “Anh đánh em! Anh nói sẽ không đánh em, nhưng anh đã làm thế”.
“Bình tĩnh nào, Daisy, đừng hét nữa. Nó không đau”.
“Không ư?”
“Không”.
Cô nhìn xuống cổ tay và thấy anh nói đúng. “Làm sao-?”
“Tôi quất roi trước khi tôi để nó chạm vào em”. Anh xoay cổ tay, thả lỏng sợi roi để cô có thể trượt khỏi nó. “Đó là một mánh cũ, khán giả thích nó. Nhưng sau khi tôi thắt cổ tay em lại, em phải cười với khán giả để họ biết tôi không làm em đau. Nếu không, em sẽ khiến tôi bị bắt”.
Cô cọ xát từng cổ tay một. Cô ngạc nhiên vì chúng hoàn toàn ổn. “Nhưng nếu - nếu anh quất roi sau khi nó tóm được cổ tay em thì sao?”
“Sẽ không đâu”.
“Anh có thể mắc lỗi, Alex. Anh không thể lúc nào cũng thực hiện đúng mọi trò được”.
“Chắc chắn là có thể. Tôi đã làm thế hàng năm rồi, và tôi chưa từng làm bị thương phụ tá nào hết”. Anh bắt đầu thu lại mấy cái roi, cô ngạc nhiên trước sự kiêu ngạo của anh, dù nó khiến cô khó chịu.
“Sáng nay mọi chuyện diễn ra tốt hơn một chút”, cô nói, “nhưng em không hình dung nổi mình ở sân khấu với anh trong hai ngày. Jack nói em phải đóng vai thiếu nữ gypsy hoang dã, nhưng em không cho rằng dân gypsy hoang dã lại la hét như em”.
“Chúng ta sẽ nghĩ về chuyện khác”. Cô bất ngờ khi anh trao cho cô một nụ hôn chóng vánh lên chóp mũi của mình, rồi anh bỏ đi, dừng lại, quay lưng lại. Anh nhìn cô một lúc lâu rồi quay lại, cúi đầu xuống và áp miệng mình lên miệng cô.
Tay cô ôm chặt lấy cổ anh khi anh ép sát người vào cô. Trong khi tâm trí bảo cô tình dục là thiêng liêng thì cơ thể cô lại khao khát đụng chạm của anh, và cô không thể có đủ từ anh.
Khi cuối cùng cũng tách khỏi nhau, anh nhìn cô cả một quãng lâu và ngọt ngào rồi thì thầm. “Em có vị như ánh nắng vậy”.
Cô mỉm cười.
“Tôi sẽ cho em thêm vài ngày nữa, cưng, vì tôi hiểu chuyện này mới mẻ với em, nhưng chỉ thể thôi”.
Cô không cần hỏi ý anh là gì. “Có thể em cần lâu hơn một chút nữa. Chúng ta phải hiểu nhau rõ hơn. Xây dựng sự tôn trọng lẫn nhau”.
“Cưng ơi, nói đến tình dục thì tôi chẳng có gì ngoài tôn trọng em cả”.
“Xin đừng giả vờ không hiểu ý em”.
“Tôi thích tình dục. Em thích tình dục. Chúng ta thích có nó với nhau. Đó là tất cả về nó”.
“Nó không phải tất cả! Tình dục cần thiêng-”
“Đừng nói ra, Daisy. Nếu em nói cái từ chê-, tôi thề tôi sẽ tán mọi cô hầu bàn ở các trạm đỗ xe từ đây tới Cincinnati đấy”.
Cô nheo mắt. “Em muốn xem anh làm thế nào. Thiêng liêng không phải là một từ xấu. Đi nào, Tater, chúng ta có việc phải làm”.
Cô hối hả bỏ đi với con voi của mình lon ton theo sau. Nếu cô nghĩ đến chuyện quay lại, có lẽ cô sẽ thấy một chuyện khiến cô kinh ngạc. Cô sẽ thấy ông chồng nhạt nhẽo, khắc nghiệt của mình đang cười toe toét như một anh chàng mới lớn.
Bất chấp sự phản đối của Alex, cô vẫn tiếp tục làm việc trong chuồng thú, dù bây giờ Trey lo rất nhiều nhiệm vụ ban ngày. Sinjun nhìn Tater chằm chằm khi họ tới gần. Voi và hổ sinh ra đã là kẻ thù, nhưng Sinjun có vẻ bực bội với sự có mặt của Tater hơn những chuyện khác. Alex nói nó ghen nhưng cô không thể gán thứ cảm xúc đó vào con hổ già cáu kỉnh kia.
Cô hài lòng nhìn Sinjun. Qua việc điều chỉnh chế độ ăn và tắm rửa hằng ngày, cô thấy bộ lông của nó nhìn khá hơn hẳn. Cô nhún gối giả tạo. “Chào buổi sáng, bệ hạ”.
Nó nhe răng với cô, một cử chỉ cô hiểu là lời nhắc nhở cô không được quá dễ thương với nó.
Cô vẫn không có thêm khoảnh khắc huyền bí của những cuộc đối thoại với nó, cô bắt đầu nghĩ chúng xuất hiện là do mệt mỏi mà ra, Tuy nhiên, cứ gần nó cô lại thấy sợ.
Cô đã đặt túi mua hàng cùng tiền thừa cạnh một đống cỏ, rồi cô luồn nó qua chuồng của Glenna. Con khỉ đã thấy cô, nó ép mặt vào thanh chắn, kiên nhẫn chờ đợi.
Sự chấp nhận số phận thầm lặng của Glenna cùng với lòng khao khát giao tiếp với con người khiến tim Daisy vỡ vụn. Cô vuốt ve lòng bàn tay mềm mại luồn qua chấn song. “Chào, tình yêu. Tao mang đến cho mày một thứ đây”. Cô lôi một quả mận chín mọng trong túi đồ ra. Quả mận khiến cô nhớ tới cái đụng chạm của ngón tay Glenna. Làn da mịn màng, mạnh mẽ. Bên dưới thì mềm mại.
Glenna lấy quả mận rồi quay lại chuồng, nó khéo léo ăn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa nhìn Daisy với vẻ biết ơn đượm buồn.
Daisy cho nó thêm một quả nữa và tiếp tục nói chuyện với nó. Khi con khỉ ăn xong, nó lại tới gần chấn song, nhưng lần này nó chạm vào tóc Daisy.
Lần đầu nó làm thế, Daisy đã hoảng sợ, nhưng giờ cô biết điều Glenna muốn, và cô kéo dây buộc tóc ra khỏi kiểu tóc đuôi ngựa của mình.
Cô kiên nhẫn đứng đó một lúc lâu để con khỉ chải đầu cho cô như thể cô là con của nó, rẽ tóc cô để tìm những con muỗi mắt và bọ chét không hề tồn tại.
Khi nó dừng lại, Daisy thấy cổ họng mìnnh thắt lại. Dù mọi người có nói gì đi nữa, giam cầm tạo vật giống con người như thế này là không đúng.
Hai tiếng sau, Daisy và con voi cưng của cô đang quay về xe kéo thì cô thấy Heather đang tập luyện với mấy cái vòng gần home plate của sân bóng. Giờ không còn kiệt sức nữa, Daisy mới nghĩ được rõ hơn về chuyện xảy ra đêm mà số tiền bán vé bị đánh cắp, cô quyết định đã tới lúc phải nói chuyện với Heather.
Heather đánh rơi một cái vòng khi cô lại gần, lúc cô nhóc cúi xuống nhặt nó lên, cô nhóc liếc nhìn Daisy cảnh giác.
“Chị muốn nói chuyện với em, Heather. Hãy lại ngồi trên đống ghế kia đi”.
“Tôi chẳng có chuyện gì để nói với chị cả”.
“Được thôi. Thế thì chị sẽ nói vậy. Đi nào”.
Heather nhìn cô hờn dỗi nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của cô. Sau khi thu hết vòng lại, cô nhóc theo Daisy tới chỗ ghế, kéo lê đôi dép của mình suốt cả quãng đường.
Daisy chọn một chỗ ở hàng thứ ba còn Heather chọn hàng thấp hơn. Tater tìm một chỗ gần home plate và bắt đầu xới đất, hất lên lưng, một phần của hệ thống làm mát theo bản năng của nó.
“Tôi đoán chị sẽ quát tôi chuyện về Alex”.
“Alex đã kết hôn, Heather, hôn nhân là sự gắn kết thiêng liêng giữa một người đàn ông và một người phụ nữ. Không ai có quyền phá hỏng nó cả”.
“Thật không công bằng! Chị chẳng làm gì để xứng đáng với anh ấy cả”.
“Đó không phải chuyện để em phán xét”.
“Chị đúng là kẻ đạo đức giả, phải thế không?”
“Sao chị lại là kẻ đạo đức giả được?” Daisy lặng lẽ nói. “Chị là kẻ trộm, nhớ không?”
Heather nhìn xuống tay mình, bấu vào lớp da trên ngón cái. “Ai cũng ghét chị vì đã ăn cắp số tiền đó”.
“Chị biết thế. Thật không công bằng, đúng không?”
“Có, nó công bằng đấy”.
“Cả hai ta đều biết chị không làm thế”.
Lưng Heather cứng lại, cô đợi một lúc mới nói. “Em cũng biết thế”.
“Trong khoảng thời gian Sheba kiểm tra ngăn kéo và chị đóng cửa, em cũng ở trong cỗ xe đỏ đêm đó”.
“Thế thì sao? Tôi không lấy số tiền đó, chị không bắt tôi chịu trách nhiệm về nó được!”
“Có một cuộc điện thoại gọi đến tìm Alex. Chị đã nghe máy, trong lúc chị phân tâm, em đã tới ngăn kéo đựng tiền rồi lấy đi hai trăm đô”.
“Tôi không có! Chị không thể chứng minh được điều gì hết!”
“Sau đó em lẻn vào nhà kéo, giấu tiền vào túi đồ của chị để ai cũng nghĩ chị đã lấy nó”.
“Chị là kẻ dối trá!”
“Lẽ ra chị nên đoán được ngay nhưng vì quá mệt mỏi phải điều chỉnh mọi chuyện nên chị đã quên mất em cũng có mặt”.
“Chị là kẻ dối trá”, Heather nói lại, lần này ít dữ dội hơn. “Nếu chị đi nói với cha tôi chuyện này, chị sẽ phải hối tiếc”.
“Em không thể dọa chị với thứ gì tồi tệ hơn chuyện em đã làm đâu. Chị không có ai làm bạn cả, Heather. Không ai muốn nói chuyện với chị vì họ nghĩ chị là một đứa trộm cắp. Ngay cả chồng chị cũng tin như thế”.
Mặt của Heather là một bức tranh tội lỗi, Daisy biết mình đã đúng. Cô buồn rầu nhìn cô nhóc. “Chuyện em làm là sai”.
Heather cúi đầu, mái tóc vàng đẹp đẽ của cô nhóc rủ xuống trước, che giấu đi cảm xúc của cô. “Chị không thể chứng minh được gì”, cô nhóc lẩm bẩm.
“Đây là cách em sẽ sống sao? Hành động không trung thực? Thô bạo với người khác? Chúng ta ai cũng phạm sai lầm cả, Heather, học cách giải quyết là một phần để chúng ta trưởng thành”.
Vai cô nhóc chùng xuống, Daisy biết chính xác thời điểm mà cô nhóc bỏ cuộc. “Chị sẽ đi nói với cha em à?”
“Chị không biết. Nhưng chị phải nói với Alex”.
“Nếu chị nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ tới thẳng chỗ cha”.
“Có lẽ thế. Alex có một ý thức công lý mãnh liệt”.
Một giọt nước mắt rớt xuống đùi Heather, nhưng Daisy dằn mình không được cảm thông cho cô nhóc.
“Cha nói nếu em gặp rắc rối thì sẽ gửi em về sống với dì Terry”.
“Vậy thì lẽ ra em nên nghĩ kỹ trước khi đổ tội cho chị”.
Heather không nói gì, Daisy không giục cô nhóc. Cuối cùng cô nhóc cũng lấy vạt áo lau mắt. “Chị định khi nào thì nói anh ấy biết?”.
“Chị chưa nghĩ đến. Có lẽ là tối nay. Hoặc là ngày mai”.
Heather gật đầu. “Em chỉ - tiền thì có ở đó, em không hề lên kế hoạch gì cả”.
Daisy cố nuốt lòng thương hại bằng việc nhắc nhở mình rằng vì hành động của đứa trẻ này mà chồng cô mới nghĩ cô là một tên trộm và cuộc hôn nhân của họ bị đầu độc trước khi có cơ hội. “Chuyện em làm là không đúng. Em phải đối mặt với hậu quả của nó”
“Em biết chứ”. Cô nhóc cố lấy tay gạt nước mắt. “Nói cách khác, em gần như vui vì chị phát hiện ra. Nó rất khó khăn - Em biết em không đáng, nhưng chị có thể nói với Sheba trước thay vì Alex không? Để cô ấy nói với bố em. Hai người họ chuyện gì cũng cãi nhau được, nhưng họ tôn trọng nhau, có lẽ nếu để cô ấy nói cho cha, cô ấy có thể giữ ông ấy không bị điên lên”.
Daisy ngồi thẳng dậy “Cha em có bạo lực không?”
“Ờ, em đoán là có. Ý em là ông lúc nào cũng hét lên”.
“Ông ấy có đánh em không?”
“Cha ấy à? Không, ông chưa bao giờ đánh em. Nhưng ông điên tới mức đôi lúc em ước gì ông như thế”.
“Chị hiểu”.
“Chắc sớm hay muộn em cũng kết thúc với dì mình thôi. Em biết dì ấy cần em để giúp dì ấy trông bọn trẻ. Em đoán mình mình khá ích khỉ khi muốn ở lại đây. Chỉ là - bọn trẻ thực sự rất quấy phá, đôi khi dì ấy đổ hết lỗi lên em vì chuyện bọn chúng làm”.
Daisy đã biết nhiều hơn cô muốn, cô cảm thấy những ngón tay tội lỗi đang cắm sâu vào cô.
Cô nhóc đứng dậy khỏi ghế, mắt đẫm nước. “Em xin lỗi vì đã lừa dối và đẩy chị vào rắc rối”. Một giọt nước mắt trượt khỏi lông mi cô nhóc. “Em nghĩ mình nên biết cảm giác đó hơn ai hết nhờ lũ trẻ nhà Terry. Lẽ ra em không bao giờ được làm thế, nhưng em quá ghen vì Alex”. Giọng cô nhóc nấc cụt. Ngực cô thắt lại. “Nó thật ngu ngốc. Anh ấy quá già... và sẽ không bao giờ muốn ai giống em. Nhưng anh ấy lúc nào cũng tốt với em, em cho rằng... cho rằng mình muốn như thế, dù là” - Cô nhóc hít một hơi - “dù em biết chuyện sẽ chẳng thành. Em xin lỗi, Daisy”.
Cô nhóc nấc lên, quay đầu rồi bỏ chạy.
Daisy đi tới chỗ Tater và cu cậu cuộn vòi quanh cô. Cô tựa vào nó, nghĩ xem phải làm gì. Trước khi đối mặt với Heather, mọi thứ với cô thật rõ ràng, nhưng giờ cô không còn chắc như thế nữa. Nếu không nói sự thật về Heather với Alex, anh sẽ mãi tin rằng cô là một tên trộm. Nhưng nếu cô nói, Heather sẽ bị phạt rất nặng, cô sẽ không chịu được chuyện đó.
Phía bên kia đường, cô thấy Alex leo vào xe tải lái xe vào thị trấn. Sáng nay anh nói với cô anh phải đi giải quyết rắc rối với công ty cung cấp bồn cầu, có thể anh sẽ đi vài tiếng. Cô đã định dùng thời gian đó để bới hết những đồ cô đã bí mật mua mấy tuần nay để biến cái nhà kéo xanh xấu xí thành một thứ giống nhà hơn, nhưng cuộc gặp với Heather đã cướp đi của cô một phần hứng thú. Tuy nhiên làm việc vẫn tốt hơn là ngồi ủ ê một chỗ.
Khi quay về nhà kéo, cô cảm thấy phấn chấn hẳn. Cuối cùng cô cũng đang làm chuyện mà minh thực sự giỏi. Cô háo hức được thấy vẻ mặt của Alex.