Cuối cùng, Alex cũng rơi vào giấc ngủ khi Daisy quay về cái nhà xe kéo. Cô khẽ khàng cởi váy, rồi trượt vào trong một chiếc áo phông của anh. Khi cô bắt đầu lại chiếc đi văng, cô nghe thấy tiếng thì thầm khàn khàn.
“Không phải tối nay, Daisy. Tôi cần em”.
Cô quay đầu và nhìn chăm chú xuống đôi mắt nửa nhắm, thẫm lại với ham muốn của anh. Tóc anh rối bù, cái biểu tượng bằng vàng quanh cổ anh lấp lánh nhờ ánh trăng chiếu qua cửa sổ phía sau. Tâm trí cô vẫn tràn ngập kí ức về tiếng đập của trái tim Tater, nó như thông điệp vững chãi về tình yêu không điều kiện, chẳng gì trên trái đất này có thể khiến cô rời bỏ anh.
Lần này không có sự cười cợt. Không trêu chọc. Anh sở hữu cô quyết liệt, gần như tuyệt vọng, rồi khi nó qua đi, anh uốn cong cơ thể mình quanh cô, không để cô rời đi. Họ cùng rơi vào giấc ngủ với tay anh ôm trọn bầu ngực cô.
Cô không quay trở đi văng buổi tối tiếp theo và cả buổi tối sau đó nữa. Cô cùng nằm trên chiếc giường của chồng mình và phát hiện ra rằng trái tim mình cảm thấy một xúc cảm mà cô quá sợ hãi để gọi tên.
Một tuần sau, họ đặt chân tới trung tâm New Jersey. Họ cắm trại trong một sân trường, có vị trí ở giữa vùng ngoại ô một khu phố bao hàm sự thoải mái. Có một cái ghế xích đu ở vườn sau và cái xe thùng nhỏ đậu lại trong sân đỗ.
Đang trên lối đi tới chỗ bầy thú, nơi Tater bị buộc lại, Daisy chợt dừng lại toa xe màu đỏ nhận thấy sự thay đổi thực đơn của lũ thú. Khi bước vào, cô thấy Jack đi lại mấy ngăn hồ sơ. Anh gật đầu ngắn gọn. Cô gật đầu chào lại rồi băng qua cái bàn đang đặt chồng giấy cô cần. Có tiếng chuông điện thoại kêu, cô trả lời.
“Rạp xiếc Quest Brothers xin nghe”.
“Tôi đang tìm Bác sĩ Markov”. Một giọng Anh nhẹ trả lời. “Liệu rằng ông ấy có thể nghe máy không?”
Cô ngồi sụt xuống ghế “Ai cơ?”
“Bác sĩ Alex Markov”.
Trí óc cô quay cuồng. “Anh ấy, à, không có đây vào lúc này. Tôi có thể giúp chuyển lời nhắn?”
Tay cô run rẩy khi viết tên người đàn ông và số điện thoại. Cuối cùng cô gác máy.
Đầu cô loạng choạng. Alex là một bác sĩ! Cô biết anh có nền học vấn cao và đó là cuộc sống khác của anh, nhưng cô không tưởng tượng bất kì điều gì tương tự thế này.
Những bí mật xoay quanh chồng cô trở nên sâu sắc hơn. Cô không có cách nào khám phá ra sự thực. Cho đến giờ, anh đã từ chối trả lời bất kì câu hỏi nào của cô, và anh vẫn tiếp tục đóng vai như thể mình chẳng là gì bên ngoài phạm vi của gánh xiếc.
Cô liếm đôi môi khô khốc nhìn về phía Jack. “Đó là một người đàn ông muốn nói chuyện với Alex. Anh ta gọi anh ấy là bác sĩ Markov”
Jack trượt vài tập hồ sơ lại ngăn tủ đang mở mà không nhìn lên. “Để lời nhắn trên bàn. Cậu ấy sẽ nhìn thấy khi đến đây.”
Anh ta tỏ vẻ chẳng có phản ứng gì, anh ta rõ ràng biết về cuộc đời của chồng cô nhiều hơn cô. Sự hiểu biết của cô bị tổn thương.
“Tôi biết, thật là một sự vô ý, nhưng Alex chưa từng nói với tôi chính xác về nhóm ngành y mà anh ấy đã học”.
Jack nhặt lên tập tài liệu khác. “Tôi cho rằng cậu ấy muốn thế”.
Sự thất vọng ăn mòn cô. “Nói với tôi điều anh biết về anh ấy, Jack”
“Mọi người trong gánh xiếc học cách không đặt quá nhiều câu hỏi về cuộc sống riêng tư của bất kì ai khác. Nếu mọi người muốn nói về quá khứ của mình thì họ sẽ tự làm. Nếu không, đó là việc họ lựa chọn”
Cô nhận ra tất cả điều cô làm khiến bản thân cô bối rối. Cô vờ tạo ra vài âm thanh lạo xạo lướt qua chồng giấy rồi tẩu thoát ngay nhanh nhất có thể.
Cô tìm thấy Alex đang ở cùng Misha. Anh ngồi chồm hỗm xem xét chùm lông ở khủy trên móng con ngựa. Cô chăm chăm nhìn anh một lúc lâu. “Anh là bác sĩ thú y”
“Em đang nói về cái gì vậy?”
“Anh là một bác sĩ thú y”
“Từ bao giờ thế?”
“Không phải sao?”
“Tôi không biết em lấy đâu ra cái ý tưởng đó”
“Em vừa nhận một cuộc gọi cho anh. Ai đó muốn nói chuyện với bác sĩ Markov”
“Vậy à?”
“Nếu không phải bác sĩ thú y thì anh là bác sĩ gì đây?”
Anh đứng dậy vỗ nhẹ vào cổ Misha.
“Em có nghĩ đó có thể là một nickname?”
“Một nickname ư?”
“Từ những ngày tôi còn trong tù. Em biết những tù nhân thường đặt cho nhau những nickname mà”.
“Anh không vào tù”
“Tôi nghĩ em nói tôi có. Vì tội giết người phục vụ bàn”
“Alex Markov, anh hãy nói với em ngay bây giờ, anh làm gì khi không còn ở gánh xiếc!”
“Sao em lại muốn biết?”
“Em là vợ anh! Em xứng đáng được biết sự thật”
“Tất cả những điều em cần biết là những gì em thấy ngay trước mắt mình—những người của gánh xiếc cáu kỉnh, lang thang với những tình cảm hài hước đến đê tiện. Bất cứ điều gì thêm nữa chỉ làm em nhầm lẫn thôi”.
“Đó là lời trịnh thượng nhất---”
“Tôi không có ý là một kẻ trịnh thượng, em yêu. Tôi chỉ không muốn em chìm trong ảo tưởng. Đây là tất cả dành cho chúng ta. Quest Brothers. Một mùa. Nhà xe kéo và công việc nặng nhọc”. Biểu hiện của anh nhẹ bớt. “Tôi đang cố hết sức mình để không làm tổn thương đến em. Giúp tôi làm điều đó, được không? Đừng đặt quá nhiều câu hỏi”.
Nếu anh là kẻ thù, cô chắc sẽ phản kháng lại, nhưng cô chẳng thể chiến đấu bằng cách đột ngột ngắt lấy giọng anh. Kéo mình ra sau, cô nhìn sâu vào đôi mắt anh. Chúng vừa có ánh vàng như của SinJun vừa chứa đầy bí ẩn.
“Em không thích chuyện này, Alex” cô bình tĩnh nói. “Em không thích tất cả mọi chuyện” Cô đánh đầu về phía bầy thú.
***
Một lát sau, Heather chui vào lều ngay khi Daisy vừa kết thúc với ống cao su trong lều của Glenna.
“Tôi có thể nói chuyện với chị không?”
“Tất nhiên”. Ngay khi quay đầu khỏi ống cao su, cô nhìn thấy vết thâm quầng tím nhạt phía dưới đôi mắt của cô gái tuổi teen, cô cảm nhận được trạng thái căng thẳng của cô bé.
“Tại sao chị chưa nói với Sheba về số tiền?”
Cô cuộn đoạn ống dài và đặt sang một bên.
“Tôi quyết định không”
“Chị sẽ không nói với cô ấy sao?”
Daisy lắc đầu.
Mắt Heather ngập đầy nước. “Em không thể tin chị không nói với cô ấy sau mọi chuyện em đã làm”.
“Em có thể trả lại chị bằng cách hứa không hút thêm bất cứ một điếu thuốc nào nữa.”
“Bất kể điều gì! Em sẽ làm mọi thứ. Em luôn nhớ điều này, Daisy. Luôn luôn.”
Heather thình lình chụp lấy đoạn ống cao su mà Daisy vừa đặt sang bên. “Để em giúp. Bất kể điều gì chị muốn. Em sẽ làm tất cả.”
“Cảm ơn lời đề nghị, nhưng chị xong rồi”.
Cô bắt đầu cuộn đường ống cao su, nhưng lần này cô mang nó ra ngoài, đặt dưới đất
tựa vào lều. Heather đi sau cô.
“Chị sẽ--Em biết mình thật trẻ con và mọi thứ, nhưng kể từ lúc chị chẳng có bạn bè vì em, chúng ta có thể làm vài thứ cùng nhau”.
Cô dường như đang lục tìm trong tâm trí mình một sự quan tâm thường nhật để có thể vượt qua lịch sử khó khăn giữa họ cũng như tìm cầu nối cho sự khác biệt về tuổi tác giữa hai người.
“Thỉnh thoảng chúng ta có thể cùng ăn pizza hay gì đó. Hoặc làm tóc cho nhau”.
Daisy không thể giúp những vẫn mỉm cười về vài dự định đầy hy vọng trong giọng của cô bé. “Có vẻ ổn đấy”
“Em sẽ làm chuyện đó cùng với chị. Em hứa”.
Vài thứ sẽ chẳng bao giờ được thực hiện nhưng Daisy sẽ không nói điều đó với Heather. Cô để cô bé tự có quyết định của mình, và cô sẽ không bao giờ treo lủng lẳng tội lỗi trên đầu một đứa trẻ.
Brady Pepper sải những bước dài đến chen ngang giữa họ như điềm báo tin xấu.
“Con làm gì ở đây, Heather? Cha đã nói với con không được lởn vởn quanh cô ta rồi”
Heather đỏ mặt. “Daisy đối với con rất tốt, con muốn giúp chị ấy”
“Đi tìm Sheba. Cô ấy muốn làm việc với con về tư thế trồng cây chuối”.
Heather trông ngày càng khổ sở.
“Daisy thực sự tốt bụng mà cha. Chị ấy không như cha nghĩ đâu. Chị ấy tốt với lũ thú, và đối xử với con---”
“Ngay bây giờ, quý cô”.
“Đi đi, Heather”. Daisy gửi một cái gật đầu làm vững lòng cô bé. “Cảm ơn em về lời đề nghị giúp đỡ”.
Miễn cưỡng, Heather làm theo lời cô nói.
Brady dựng lông lên đầy thù địch “Hãy tránh xa con bé, cô có nghe thấy không? Alex có thể nhất thời không nhận ra những gì liên quan đến cô, nhưng phần còn lại trong chúng tôi thì không dễ dàng quên đâu”.
“Tôi không thấy hổ thẹn về những gì mình đã làm, Brady”.
“Là một tên trộm còn chưa đủ sao? Nếu tôi lấy hai trăm đô thôi thay vì hai nghìn đô mà cô đã trộm thì tôi hẳn rất xấu hổ. Xin lỗi, cưng, nhưng với tôi, ăn cắp vẫn là ăn cắp”.
“Ông có thể cho rằng cuộc đời ông trong sạch đến mức ông chưa từng làm điều gì khiến mình hối tiếc?”
“Tôi chưa từng ăn trộm bất cứ thứ gì, đó là điều chắc chắn”.
“Ông đang đánh cắp cảm xúc an toàn của con gái ông. Nó có được tính không?”
Môi ông mỏng lại. “Cô không dám dạy tôi cách nuôi nấng con gái mình đâu. Cô hay Sheba. Không ai trong hai người có con, nên các người nên giữ cái mồm chết tiệt của mình ngậm lại”.
Ông sải những bước dài rời đi, cơ bắp lấp lánh mồ hôi, đuôi tóc rối bù.
Daisy thở dài. Gần một giờ qua. Cô đã tranh luận với Alex, đối kháng lại cả Jack lẫn Brady. Còn gì tồi tệ xảy đến trong ngày hôm nay nữa đây?
Vài giọng nói trong trẻo, đầy kích thích làm cô chú ý, quay đầu cô trông thấy một nhóm học sinh khác đang đi đến từ trường tiểu học gần đấy. Tất cả các lớp học buổi sáng đã đi thăm quan các lô của gánh xiếc. Nhiều thiếu niên lang thang quanh đây cũng làm thế. Cô phải nhất định rằng Tater được buộc dây chắc chắn mặc dù nó có thể không thích. Những đứa trẻ này là nhóm bé nhất. Chúng có lẽ chỉ học mẫu giáo.
Cô buồn bã để ý đến người phụ nữ trung tuổi đi theo trông nom lũ trẻ. Trở thành một giáo viên mẫu giáo có thể không là niềm hạnh phúc của ai đó, nhưng với cô thì có.
Cô nhìn người giáo viên khéo léo giữ lũ trẻ khỏi chạy lung tung, và trong một lát cô tưởng tượng bản thân mình đang làm điều tương tự. Cô không kéo dài trí tưởng tượng của mình thêm nữa. Để làm giáo viên, cô cần tốt nghiệp đại học, mà cô thì đã quá già để làm.
Cô không thể kháng cự mình đi lại phía bọn trẻ khi thấy chúng xuất hiện trước cửa chuồng Sinjun. Cửa chuồng đã được buộc lại để giữ những vị khách khỏi tiến đến gần. Sau khi mỉm cười với người giáo viên, cô quay sang các thiên thần nhỏ bé mũm mĩm trong bộ áo khoác màu hồng, đang ngó nghiêng con hổ đầy sợ hãi.
“Tên của nó là Sinjun, và nó là hổ Siberian. Hổ Siberian là loài lớn nhất trong họ nhà hổ đấy”.
“Nó có ăn thịt người không?” một thiên thần hỏi.
“Không đâu, mặc dù nó là động vật ăn thịt. Có nghĩa là nó ăn thịt”.
Một cậu bé đứng gần cô ngước đầu lên. “Con chuột nhảy của cháu ăn thịt chuột nhảy đấy”.
Daisy cười lớn. Cô giáo cũng mỉm cười. “Tôi đánh cược rằng cô biết rất nhiều về hổ. Cô có ngại không nếu kể cho lũ trẻ nghe một chút về Sinjun?”
Một làn sóng phấn khích chạy ngang qua cô. “Tôi rất thích!”. Cô nhanh chóng sắp xếp từ những gì cô học được về động vật trong chuyến đi thư viện gần đây, lựa chọn những chi tiết dễ hiểu nhất.
“Cách đây hàng trăm năm, hổ sống lang thang tự do ở các vùng khác nhau trên thế giới, nhưng sau đó thì không thế nữa. Con người đã đưa hổ về nuôi...”’
Cô tiếp tục giảng giải về loài hổ, dần dần cả về tình trạng gần tuyệt chủng của chúng một cách đơn giản. Cô hài lòng thấy lũ trẻ đón nhận từng lời của cô.
“Chúng cháu có thể âu yếm nó không?” Một bé hỏi.
“Không. Nó đã già và không thân thiện lắm, nó cũng không hiểu được rằng các cháu không muốn làm nó đau. Nó không giống con mèo hay chó đâu”.
Cô trả lời một số câu hỏi khác, bao gồm cả thói quen tắm của Sinjun nên đã gợi ra một tràng cười khúc khích. Cô lắng nghe một bé kể câu chuyện về con chó đã chết của mình, kèm theo lời thông báo cậu bé vừa qua khỏi bệnh đậu mùa. Bọn trẻ đáng yêu đến nỗi cô có thể dễ dàng ở cả ngày để trò chuyện cùng chúng.
Khi cả lớp sẵn sàng rời đi, cô giáo cảm ơn cô nồng nhiệt, còn những thiên thần áo hồng âu yếm ôm cô. Daisy cảm thấy mình như thể đang trôi trên mây.
Cô nhìn theo lũ trẻ. Khi cô bắt mình phải quay lại nhà xe kéo để ăn bữa trưa nhanh gọn thì cô trông thấy một hình bóng quen thuộc, một chiếc quần nâu đậm cùng áo phông màu vàng nhạt đi ra từ toa xe màu đỏ. Cô dừng bước, khó khăn tin vào điều mắt mình trông thấy. Ngay lúc đó, cô ý thức được về bộ quần áo lao động bẩn thỉu và mái tóc rối bời của mình so với vẻ trải chuốt vốn có của Glenna.
“Xin chào, Theodosia”
“Cha? Cha đang làm gì ở đây?”
Trong tâm trí cô, hình ảnh về người cha đầy quyền lực. Cô hiếm khi thấy ông lựa chọn trang phục như hôm nay, chỉ hơn bản thân cô vài inch. Ông thách thức tất cả những phụ kiện giàu có bằng chính sự giản dị: mái tóc cắt ngắn chuyên nghiệp màu xám bạc bởi một tay cắt tóc được đưa đến văn phòng ông mỗi tuần một lần, một chiếc đồng hồ đắt tiền, một đôi giày lười Ý. Thật khó khăn cho cô có thể tưởng tượng về người cha trước đây là một tín đồ của thời trang, và cha mình lúc này như một đứa trẻ bất hợp pháp. Nhưng cô là bằng chứng sống động rằng có một lần trong cuộc đời ông, cha cô là một con người.
“Ta lái xe đến thăm Alex”.
“Ồ”. Cô làm cái điều tốt nhất là giấu nỗi đau khi ông không phải đến thăm cô.
“Ta cũng muốn đến kiểm tra con”.
“Cha làm vậy sao?”
“Ta muốn chắc chắn con vẫn ở cùng cậu ấy. Rằng con không làm điều gì ngu ngốc.”
Trong một khoảnh khắc cô lo lắng liệu Alex có kể với ông về số tiền bị mất, rồi cô nhận ra anh không kể. Điều nay khiến cô tràn ngập cảm giác ấm áp.
“Như cha thấy đấy, con vẫn ở đây. Nếu cha đi cùng đến nhà xe kéo, con có thể lấy gì đó mời cha uống. Hay mời cha bánh sandwich nếu cha đói”.
“Một tách trà là tốt rồi”
Cô dẫn ông về phía xe kéo. Ông dừng bước khi trông thấy cái đập vào mắt mình.
“Chúa tôi. Đừng nói với ta con thực sự sống ở nơi này”.
Cô dấy lên cảm giác kỳ quặc cần bảo vệ tổ ấm nhỏ của mình. “Nó không đến nỗi tệ ở bên trong. Con đã sửa lại”.
Cô mở cửa để ông vào, nhưng mặc dù với những sự thay đổi cô đã tạo ra, biểu hiện của ông với nội thất bên trong cũng chẳng hơn gì ông có với bên ngoài.
“Alex chắc chắn có thể làm tốt hơn thế này.”
Sự kỳ quặc đã là quá đủ, sự chỉ trích của ông khiến cô phòng thủ. “Với chúng con nó ổn.”
Cái nhìn của ông nấn ná một lát trên chiếc giường duy nhất trong xe kéo. Cô hy vọng cảnh tượng sẽ làm ông khó chịu, nhưng cô không thể đọc được biểu hiện của ông.
Khi cô với cái ấm đun nước pha trà, một cách thận trọng ông ngồi xuống đi văng, trông ông như thể mắc chứng chóng mặt. Cô lấy ghế ngồi cạnh ông chờ nước sôi.
Một khoảng im lặng đến khó chịu kéo theo, cuối cùng bị phá vỡ bởi cha cô. “Con và Alex thế nào?”
“Chúng con làm tất cả những điều đúng đắn”.
“Cậu ta khá tốt. Không phải ai cũng có thể vượt qua được sự nuôi dạy mà mình nhận được như cậu ấy. Cậu ấy có bao giờ kể với con, chúng ta gặp nhau thế nào không?”
“Anh ấy nói cha đã cứu cuộc đời anh ấy”
“Ta thì không biết chuyện đó. Khi ta tìm thấy cậu ấy, bác cậu ấy để cậu ấy trên mặt đất dưới gầm xe tải. Ông ta dùng chân đẩy cậu ấy xuống đất trong khi quất cậu ấy bằng sợi dây buộc hàng.”
Cô nhăn mặt. Alex đã từng kể là anh bị lạm dụng, nhưng nghe từ miệng cha cô khiến cho điều đó thậm chí còn kinh khủng hơn.
“Áo Alex bị xé rách bươm. Lưng cậu ấy hằn đầy những vết đỏ, vài vết trong chúng bật máu. Ông bác nguyền rủa cậu ấy như một kẻ phạm tội lăng nhục trẻ vị thành niên, trong khi lão quất cậu ấy bằng tất cả sức lực của mình”.
Cô ép mắt mình nhắm lại, hy vọng cha sẽ dừng kể, nhưng ông vẫn tiếp tục.
“Điều ta nhớ nhất là Alex tuyệt đối im lặng. Cậu ấy không hề khóc, cũng không gọi người cứu giúp. Cậu ấy đơn giản là chịu đựng. Đó là điều bi thảm nhất ta từng chứng kiến”.
Daisy cảm thấy phát ốm. Không thể thắc mắc tại sao Alex không tin vào tình yêu.
Cha cô dựa lưng vào đi văng. “
“Trớ trêu thay, đầu tiên, ta đã không có ý kiến đứa trẻ là ai. Sergey Markov đã đi biểu diễn cùng với gánh xiếc cũ tên là Curzon lúc đó. Rồi chỉ là ý thích nhất thời, ta quyết định tìm hiểu về ông ta khi ta hay tin ông ta đang đến biểu diễn gần Fort Lee. Có vài tin đồn về mối quan hệ huyết thống. Ta đã được kể đó là sự thật, nhưng ta vẫn hoài nghi về câu chuyện như thế, ta thực sự không tin nó.
Mặc dù cô biết về niềm say mê với lịch sử nước Nga của cha cô, cô đã không biết nó mở rộng đến cả phạm trù gánh xiếc. Khi ấm nước bắt đầu hú còi, cô bước lại gần bếp.
“Tất cả các mối liên hệ đều chính xác. Nhà Markov là một trong những gia đình xiếc nổi tiếng nhất trong lịch sử.”
Ông quan sát thấy điều kỳ lạ là cô tự mình chuẩn bị pha trà. “Nhà Markov?”
“Phần lớn trong số họ để lại di sản của mình qua người phụ nữ trong gia đình. Con không thấy có điều gì bất thường sao?”
“Nó hầu như có nghĩa. Nhà Markov đều là nông dân, Theodosia. Người làm xiếc.” Môi ông kéo mỏng đầy vẻ miệt thị. “ Ta chỉ bị lôi cuốn tìm kiếm Sergey Markov vì có tin đồn về em gái ông ta- Katya đã kết hôn, mẹ của Alex.”
“Cha đang nói về gì đấy?”
“Về gia đình cha của Alex mà ta đã hứng thú. Về gia đình mà Katya Markove đã kết hôn. Vì Chúa, Theodosia, nhà Markov chẳng có tầm quan trọng gì. Con không biết gì về chồng mình sao?”
“Không nhiều lắm”.
Cô thừa nhận khi mang hai chiếc cốc trà bằng sứ lại gần đi văng và đưa cho ông một cốc.
Tay cô nắm chặt chiếc cốc khi cô kiếm chỗ ngồi ở cuối đi văng.
“Con cho rằng anh ấy đã từng kể về chuyện ấy, nhưng anh ấy quá bí mật. Con giả thiết rằng con được biết điều mà anh ấy không kể với cha”.
“Kể gì với ta?” Cô đã đợi điều này, nhưng giờ đây khi cơ hội đến, cô thực sự không muốn biết.
Một trạng thái run rẩy đầy kích thích xuyên qua giọng ông. “Alex là một Romanov, Theodosia.”
“Một Romanov?”
“Phía bên gia đình cha cậu ấy”
*) Romanov thuộc hoàng tộc của Nga hoàng.
Phản ứng ngay lập tức của cô cho đây là trò đùa. Rồi điều đó tiêu tan ngay khi cô nhận ra cha cô đã bị ám ảnh bởi lịch sử của nước Nga đến mức chẳng thể thổi phồng quảng cáo về một diễn viên xiếc.
“Cha, điều đó không đúng. Alex không phải là một Romanov. Anh ấy là người nhà Markov từ đầu đến chân. Lịch sử về dòng họ Romanov chỉ là một phần hành động của anh ấy, một vài thứ anh ấy sáng tạo ra chỉ để làm bài biểu diễn của anh ấy thêm ấn tượng.”
“Hãy tin ta với một chút thông minh, Theodosia. Ta cũng hầu như không thấy có diễn viên đóng thế trong các buổi biểu diễn.”
Ông vươn qua chân mình. “Con không có ý kiến về việc ta đã đi xác minh lai lịch của Alex sao. Một lần khi ta làm điều đó, ta đã đưa Alex đi khỏi Sergey Markov, gã con hoang vẫn không chết cho đến cách đây mười năm. Chẳng có vấn đề gì trong việc sắp xếp chuyện học hành cho Alex, trừ một điểm. Ta đưa cậu ấy đến trường nội trú, nhưng thay vì cậu ta đặt hoàn toàn tâm trí vào đại học, điều ta không thể làm là giữ cậu ta tránh xa khỏi gánh xiếc. Con không nghĩ ta đã sắp đặt mọi thứ nếu ta không tuyệt đối chắc chắn cậu ấy là ai chứ?”