Daisy nhìn chằm chằm cha mình. “Điều đó là không thể. Con không tin cha”.
“Đó là sự thật, Daisy. Ông nội Alex là con trai duy nhất của Nga hoàng, Alexei Romanov”.
Daisy biết tất cả về Alexei Romanov, người con trai trẻ tuổi của Nicholas II. Năm 1918, ở vào tuổi mười bốn, Alexei cùng bố mẹ ông và bốn chị em gái, đã bị Đảng lao động dân chủ xã hội Nga dồn vào tầng hầm một dinh thự ở Yekaterinburg và kết án tử hình. Nên cô nói với cha mình.
“Tất cả họ đều bị giết, Nga hoàng Nicholas, vợ ông Alexandre, những người con. Người ta tìm thấy hài cốt của gia đình trong một hầm mỏ ở núi Ural năm 1993. Họ còn làm xét nghiệm kiểm tra DNA nữa.”
Ông cầm cốc mình lên. “Kiểm tra DNA chỉ xác định được Nga hoàng, Alexandra, và ba trong bốn người con gái. Một người con gái bị mất tích, vài người cho rằng đó là Anastasia. Và họ cũng không tìm thấy hài cốt vị thái tử của Alexei”.
Daisy cố gắng thu nạp thông tin. Trong suốt thế kỷ qua, có một số người đã tự nhận mình là đứa trẻ bị giết của Nga hoàng, nhưng tất cả bọn họ đều là phụ nữ, tự giới thiệu bản thân là công chúa Anastasia. Cha cô khinh khỉnh bác bỏ tất cả đều là mạo danh. Ông là một người cẩn thận, và cô không thể tưởng tượng ông bị cuốn đi bởi một kiểu lừa đảo nào, vậy tại sao giờ ông lại tin rằng thái tử đã trốn thoát? Liệu có phải nỗi ám ảnh về lịch sử nước Nga đã lớn lên trong ông thành một điểm, mà ở đó ông muốn tin tưởng vào câu chuyện này đến nỗi khiến ông mất hết khả năng xét đoán?
Cô cẩn thận nói. “Con không thể tưởng tượng thái tử đã trốn thoát khỏi vụ thảm sát kinh khủng như thế”.
“Ông ấy được các thầy tu giải cứu. Họ đã giấu ông trong một gia đình ở miền nam nước Nga trong vài năm, cho đến khi nhóm thân Nga hoàng ở địa phương đưa ông ra nước ngoài theo con đường buôn lậu. Đó là năm 1920. Ông từng trực tiếp chứng kiến sự bạo lực của các thành viên Đảng lao động dân chủ xã hội Nga. Nên thật dễ hiểu, sau đó ông chọn cách sống lặng lẽ. Cuối cùng, ông ấy kết hôn và có một con trai, là cha của Alex - Vasily. Vasily gặp Katya Markov khi cô biểu diễn ở Munich, và thật như đùa, ông bỏ trốn cùng cô. Ông ấy chỉ là một thiếu niên khi cha ông ấy đã qua đời; nên ông ấy trở nên nổi loạn và vô kỷ luật. Nếu không, ông ấy không bao giờ lập gia đình với người không xứng với mình. Ông ấy chỉ mới hai mươi khi Alex được sinh ra. Và không đầy hai năm sau, ông và Katya qua đời trong một tai nạn tàu chở đoàn xiếc”.
“Con xin lỗi, cha. Con không có ý nghi ngờ cha, nhưng đơn giản con không tin điều này.”
“Tin đi, Theodosia. Alex là một Romanov. Và không chỉ là một Romanov. Người đàn ông mà con gọi là Alex Markov là người thừa kế trực tiếp chiếc vương miện của nước Nga”.
Cô nhìn cha mình không chớp mắt đến mất tinh thần. “Alex là một diễn viên xiếc. Tất cả là thế.”
“Amelia đã cảnh báo ta con sẽ phản ứng thế này.”
Với một điệu bộ điển hình, ông vỗ nhẹ đầu gối cô. “Con chỉ cần một ít thời gian để quen với ý tưởng này, nhưng ta hy vọng con đủ hiểu ta để nhận thấy rằng ta không bao giờ thừa nhận điều gì như thế nếu nó không tuyệt đối chắc chắn là sự thật.”
“Nhưng---”
“Ta đã nói với con nhiều lần về lịch sử gia đình ta, con rõ ràng đã quên. Kể từ thế kỷ mười chín, nhà Petroffs đã phục tùng Nga hoàng, từ đó đến Alexander I. Ta đã xâu chuỗi các nhiệm vụ và phong tục, mà chưa bao giờ để ý đến quan hệ hôn nhân. Không cho đến bây giờ.”
Cô nghe tiếng máy bay phản lực bay trên đầu, tiếng gầm của động cơ diezel. Dần dần nhận thức cũng thấm vào cô.
“Cha không lên kế hoạch cho tất cả chuyện này phải không? Cha sắp đặt đám cưới của con với Alex vì ý tưởng điên rồ này, cha đã biết anh ấy là ai”.
“Con sẽ làm điều đó.” Cô giận dữ. “Cuối cùng con đã hiểu tất cả chuyện này là gì. Cha đã biến con thành một món đồ trong giấc mơ hoàng tộc vô lý của cha. Cha muốn liên kết hai gia đình, kiểu như việc các ông bố thời Trung cổ thường làm. Nó quá dã man, con không thể tin được.”
“Khó có thể gọi việc gả con cho một người nhà Romanov là dã man được”.
Cô ấn ngón trỏ vào thái dương. “Hôn nhân của chúng con sẽ chấm dứt trong hơn năm tháng nữa. Cha hài lòng thế nào về chuyện này. Một cuộc hôn nhân ngắn ngủi gần như không thể khởi đầu một vương triều!”
Ông đặt cốc mình xuống và chậm rãi bước qua chỗ cô.
“Con và Alex không được li dị. Bất kể thực tế có vấn đề gì, ta hy vọng con sẽ không”.
“Ồ, cha...”.
“Con là một phụ nữ hấp dẫn, Daisy. Có thể không đẹp bằng mẹ con nhưng vẫn có sức hút. Nếu con học cách bớt phù phiếm đi, con có thể giữ được Alex. Có vài bí quyết nhất định để trở thành một người vợ tốt, con biết đấy. Đầu tiên là phục tùng những ước muốn của chồng mình. Hãy dễ tính”.
Ông cau mày nhìn bộ đồ quần jean và áo phông của cô.
“Và con cần quan tâm hơn đến vẻ ngoài của mình nữa. Ta chưa từng thấy con cẩu thả đến vậy. Con có biết rằng có vài cọng cỏ khô bám trên tóc con không? Có lẽ Alex sẽ không lo lắng tìm cách rời bỏ con nếu con cố gắng là một kiểu phụ nữ mà một người đàn ông luôn mong ngóng quay về nhà.”
Cô chú ý đến vẻ chán ghét của ông. “Cha muốn con chào mừng anh ấy ở cửa nhà xe với đôi dép của anh ấy sao?”
“Đó chính xác là một kiểu khiển trách thiếu ý thức mà sẽ đẩy ai đó như Alex tránh xa con đấy. Cậu ấy là một người đàn ông đứng đắn. Nếu con không ngăn lại ý thức hài hước không phù hợp đấy, con sẽ không có cơ hội giữ được cậu ấy đâu.”
“Ai nói là con muốn chứ?” Khi cô nói thế, có gì đó đau đớn vặn xoắn trong cô.
‘Ta nhận thấy con đang khó chịu về chuyện này, nên ta sẽ đi bây giờ.” Ông bước về phía cửa. “Đừng cố trả thù ai rồi hóa ra lại làm hại chính mình, Theodosia. Hãy nhớ rằng con không phải là người có thể sống tốt nếu một mình. Hãy đặt vấn đề dòng tộc của Alex sang một bên. Cậu ấy thực sự vững vàng và đáng tin cậy, ta không tưởng tượng một người nào chăm sóc con tốt hơn đâu”.
“Con không cần một người đàn ông chăm sóc cho mình!”.
“Vậy tại sao con lại đồng ý kết hôn ngay lần xếp đặt đầu tiên?”
Không đợi cô trả lời, ông mở cửa nhà xe bước ra ngoài bầu trời ngập nắng. Cô có thể giải thích thế nào về sự thay đổi đang chiếm chỗ bên trong cô? Cô biết mình không còn giống người đã rời khỏi nhà ông cách đây một tháng nữa, vậy mà sao ông vẫn không tin ở cô.
Bên ngoài, các học sinh mẫu giáo mà cô trò chuyện cùng lúc trước đang xúm quanh cô giáo, chuẩn bị quay lại lớp học. Cả tháng qua, cô đã làm quen với khung cảnh và mùi vị của đoàn xiếc Quest Brothers. Giờ đây cô nhìn tất cả với đôi mắt tươi mới.
Alex và Sheba đứng gần lều chính tranh luận điều gì đó. Mấy chú hề đang tập tung hứng đầy khéo léo, còn Heather cố gắng tập động tác trồng cây chuối trong khi Brady cau mày nhìn tạo hình của cô con gái. Frankie chơi dưới đất gần Jill người đang tập luyện cùng lũ chó. Vài thứ vui mừng nhỏ bé này khiến Daisy co rúm lại. Cô còn ngửi thấy mùi bánh hamburger vừa lấy ra khỏi lò than mà các cô gái tạo dáng đang nướng, nghe thấy cả tiếng kêu luôn hiện diện của máy phát điện và tiếng cờ bay phần phật trong cơn gió tháng sáu.
Và rồi một đứa trẻ la toáng lên.
Âm thanh chói tai đến nỗi mọi người đều chú ý. Alex quay ngoắt đầu. Heather ngã khỏi động tác trồng cây chuối, những chú hề đánh rơi mất đinh ghim mình đang tung hứng. Cha cô đột ngột dừng bước, chặn ngang tầm nhìn của cô. Cô nghe tiếng ông thở gấp bèn đẩy ông sang bên để quan sát xem điều gì gây nên sự hỗn loạn này. Tim cô lỡ một nhịp đập.
Sinjun đã thoát ra khỏi chuồng.
Nó đứng trên bãi cỏ thấp giữa bầy thú và cửa sau lều chính. Cửa chuồng mở treo lủng lẳng bên cái bản lề bị gãy ngay sau nó. Những vằn trắng trên đôi tai nó vểnh lên, và đôi mắt ánh vàng nhợt nhạt của nó cố định vào một đối tượng cách xa nó không hơn mười mét.
Một thiên thần bé nhỏ mũm mĩm trong bộ áo đồng phục màu hồng.
Cô bé bằng cách nào đó đã tách khỏi lớp mình, tiếng kêu xé trời của em đã thu hút sự chú ý của Sinjun. Cô gái nhỏ tru tréo lên kinh hãi trong khi đứng chết chân tại chỗ, tay cô bé vặn xoắn bên sườn, một vết bẩn trên áo khoác của em khi bị ướt đã lan rộng.
Sinjun gầm lên làm lộ ra hàm răng cong, sắc nhọn chết người như những con dao, hàm răng được thiết kế giúp nó giữ con mồi một chỗ trong khi xé xác con mồi bằng móng vuốt của mình. Cô bé hét lên lần nữa, âm thanh còn chói tai hơn. Cơ bắp đầy sức mạnh của Sinjun giãn ra, đầu Daisy rút không còn giọt máu. Cô cảm nhận được nó đã sẵn sàng cho cuộc săn mồi. Với con hổ, đứa trẻ cùng với đôi tay đập loạn xạ và tiếng hét kinh hoàng dường như là phần đe dọa nhất của con mồi.
Neeco chẳng biết từ đâu xuất hiện, lao thẳng về phía Sinjun. Daisy nhìn thấy cái gậy chăn thú trong tay ông đành ép mình bước về phía trước. Cô muốn cảnh báo ông đừng dùng đến nó. Sinjun không cần dùng đến cây gậy. Nó sẽ không sợ giống như những con voi, cây gậy chỉ làm con hổ thêm tức giận. Nhưng Neeco phản ứng theo bản năng, dùng tay điều khiển con hổ chỉ theo cách mà ông biết, như thể Sinjun là con voi đực ngỗ nghịch vậy.
Khi Sinjun quay khỏi cô bé hướng tới Neeco, Alex chạy tới từ phía đối diện. Anh xông tới chỗ cô gái bé nhỏ, quắp cô vào vòng tay mình, đem lại sự an toàn cho bé.
Và rồi mọi thứ xảy đến ngay lập tức. Neeco đánh mạnh một đầu cây gậy xuống vai con hổ. Con thú nổi điên gầm lên hung bạo, phóng cơ thể to lớn của mình về phía Neeco, đẩy người huấn luyện voi ngã xuống đất. Neeco đánh mất cán cây gậy, nó rơi ra ngoài tầm với của ông. Daisy chưa bao giờ thấy sợ hãi hơn. Sinjun sắp sửa cắn Neeco mà chẳng ai trong số họ có thể ngăn nó lại.
Tuyệt vọng, cô cất tiếng gọi tên nó.
Cô ngạc nhiên khi con hổ nhấc đầu lên. Cho dù nó nghe thấy cô gọi hay chỉ phản ứng lại theo bản năng, cô cũng không biết nữa. Chân cô trở nên yếu tới mức cô gần như không nhấc nổi chúng, nhưng ngay cả như vậy, cô vẫn di chuyển tới. Cô không có ý tưởng gì về việc mình sắp làm. Cô chỉ biết là mình phải hành động.
Phần còn lại con hổ thu về bên cơ thể bất động của Neeco. Trong một thoáng, cô cho rằng người huấn luyện viên đã chết, rồi nhận ra ông đang cố giữ mình không nhúc nhích và hy vọng con hổ sẽ quên mất ông.
“Daisy đừng bước thêm nữa”.
Cô nghe tiếng chồng mình, bĩnh tĩnh nhưng cương quyết. Rồi giọng cha cô nghe chát chúa.
“Con đang làm cái quái gì thế? Quay lại đây!”
Cô bỏ qua cả hai người. Con hổ quay lại cơ thể bên dưới mình. Mọi người đổ dồn nhìn cả hai. Hàm răng cong, nhon hoắt của nó phô ra, đôi tai phẳng dựng đứng trên đầu, mắt nó hoang dã. Cô cảm nhận được sự khủng khiếp trong nó.
“Sinjun”, cô nói nhẹ nhàng.
Vài giây trôi qua. Cô nhìn thấy một ánh vàng giữa Sinjun và lều chính, là mái tóc sáng rực như lửa của Sheba Quest khi chị đi nhanh về phía Alex. Anh vừa gửi trả cô gái nhỏ cho cô giáo. Sheba đưa gì đó cho Alex nhưng đầu óc Daisy dường như bị tê liệt.
Con hổ bước qua cơ thể nằm ẹp trên đất của Neeco, hướng tất cả sự chú ý hung dữ của mình lại cô. Mọi cơ bắp của nó căng lên sẵn sàng bùng nổ.
“Tôi có súng”.
Anh nói với cô bằng một âm thanh không hơn một lời thì thầm. “Đừng di chuyển”.
Chồng cô chuẩn bị giết chết Sinjun. Cô hiểu lô gic về việc anh phải làm - có nhiều người cần giữ tính mạng; con hổ hoang dã, hung dữ rõ ràng là một mối đe dọa - nhưng cùng đó, cô biết cô không thể để chuyện đó xảy ra. Con thú hào hoa này không đáng bị đẩy tới cái chết chỉ vì nó hành xử theo bản năng của giống loài.
Sinjun không làm gì sai trừ việc hành động như một con hổ. Chính con người đã vượt quá quyền hạn của mình. Họ đã mang nó khỏi môi trường tự nhiên của nó, giam cầm nó trong cái chuồng bé tí, rồi buộc nó sống cuộc sống không xứng đáng, trình diễn trước cái nhìn chòng chọc của đám kẻ thù. Giờ đây, vì cô không để ý đến cái chuồng của nó là một trong những cái cần được sửa chữa, nó sẽ bị giết.
Cô mạo hiểm di chuyển nhanh nhất có thể đặt bản thân giữa chồng cô và con hổ.
“Tránh ra ngay, Daisy”.
Âm sắc bình tĩnh trong giọng anh không làm dịu đi sức mạnh của mệnh lệnh.
“Em sẽ không để anh giết nó”, cô thì thầm trả lời và bước chậm chạp về phía con hổ.
Ánh mắt màu vàng của nó đốt cháy cô. Xuyên qua cô. Cô cảm thấy sự sợ hãi của nó thấm đẫm từng tế bào trong cơ thể cô, nối tiếp với nỗi sợ hãi của chính cô. Tâm hồn họ cùng lên tiếng, cô nghe thấy nó bằng trái tim mình.
Tôi ghét họ.
Tao biết.
Dừng lại đi.
Tao không thể.
Cô thu hẹp khoảng cách giữa họ cho đến khi còn khoảng gần 2m. “Alex sẽ giết mày”, cô thì thầm, cô chăm chú nhìn đôi mắt ánh vàng của con thú.
“Daisy, làm ơn...”. Cô nghe thấy sự căng thẳng trong lời cầu khẩn tuyệt vọng của Alex. Cô thấy có lỗi do tình cảnh khó khăn mình gây ra cho anh, nhưng không thể dừng bản thân tiếp tục hành động.
Khi cô lại gần con hổ, cô nhận ra Alex đã thay đổi vị trí vì vậy anh có thể thực hiện phát súng từ hướng khác. Cô biết mình phải chạy đua cùng thời gian.
Với cảm giác lo sợ trong ngực khiến cô gần như không thể hít thở, cô hạ đầu gối trước con hổ. Cô ngửi thấy mùi hương hoang dã và chăm chú nhìn vào mắt nó.
“Tao không để mày chết đâu” cô thì thầm. “Đi cùng tao nào”. Chầm chậm, cô đưa tay với nó.
Một phần trong cô chờ đợi cái hàm mạnh mẽ của nó ngoạm lấy bàn tay mình, một phần khác, có lẽ là tâm hồn cô, kể từ lúc giọng nói của tâm hồn có thể bướng bỉnh đến nỗi chống lại sự lô gic, phần tâm hồn của cô không thể vuốt ve nó nhiều hơn trong khi cô có một cánh tay, không nếu nó bị giết. Cô thận trọng chạm tay vào đỉnh đầu giữa đôi tai con hổ.
Lông của nó mềm và dày. Cô để nó làm quen với sự đụng chạm của mình, hơi ấm của nó thấm xuyên qua lòng bàn tay cô. Phần da mềm mại bên trong cánh tay cô chải lên râu mép nó, cô cảm nhận được hơi thở của nó qua làn vải cốt tông chiếc áo phông cô mặc. Nó thay đổi trọng lượng và dần dần hạ mình xuống đất với hai chân trước duỗi dài.
Sự tĩnh lặng xuyên dọc cơ thể cô, mang đi nỗi sợ hãi. Cô trải nghiệm cảm giác hạnh phúc được trở về quê hương, sự an bình mà cô chưa từng biết đến, như thể con hổ biến thành cô và cô biến thành con hổ. Trong một mảnh vỡ của thời gian, cô hiểu tất cả bí mật của tạo hóa, rằng mỗi sinh vật sống là một phần của mọi sinh vật sống khác, và tất cả là một phần của Chúa, ràng buộc bởi tình yêu, được sinh ra trên trái đất để chăm sóc ai đó khác. Cô biết rồi sẽ chẳng còn sợ hãi, không bệnh tật, không chết chóc. Không gì quan trong còn tồn tại ngoại trừ tình yêu.
Và trong mảnh vỡ của thời gian đó, cô hiểu ra rằng cô cũng yêu Alex theo cách trần tục mà một người phụ nữ yêu một người đàn ông.
Thật tự nhiên, cánh tay cô bao quanh cổ con hổ. Thậm chí, hơn cả tự nhiên, cô áp má mình vào nó rồi nhắm mắt. Thời gian trôi đi. Cô nghe tiếng tim nó đập, và bao phủ tất cả, một sự âu yếm yêu thương tuy khô cằn mà thật sâu sắc. Tao yêu mày.
“Tao sẽ đưa mày quay về.”, cuối cùng cô thì thầm, nước mắt chảy dài qua mí mắt.
“Nhưng tao không từ bỏ mày đâu. Không bao giờ.”
Sự âu yếm và nhịp tim đập hòa làm một.
Cô ngồi đó trên mặt đất, má cô áp vào cổ con hổ. Cô chưa bao giờ thấy yên bình như thế, thậm chí không khi cô ngồi giữa hai chân trước của Tater. Có nhiều điều ác trên thế giới, nhưng không phải ở đây. Nơi đây là thiên đường.
Dần dần mọi người tập trung vào một điểm. Họ đóng băng như tượng xung quanh cô. Phía trước cô. Phía sau cô.
Alex vẫn giữ súng nhắm vào Sinjun. Đúng là người đàn ông điên khùng. Như thể cô sẽ để anh làm đau con thú này vậy ấy. Vẻ bề ngoài khỏe mạnh của anh đã mờ đi như vệt phấn, hẳn cô đã khiến anh sợ khủng khiếp. Cùng với tiếng đập trái tim con hổ dội lại bên dưới má cô, cô hiểu rằng mình đã từng khó chịu với thế giới của Alex theo cách anh khó lòng tha thứ. Khi sự việc qua đi, có vài hậu quả kinh khủng phải đối mặt.
Cha cô trông già đi, hốc hác và tái mét, đứng không xa phía sau Alex, cạnh Sheba. Heather nắm chặt cánh tay Brady. Lũ trẻ mẫu giáo tuyệt đối im lặng.
Bị thế giới bên ngoài đã xâm lấn, cô không thể ngồi lại lâu hơn. Từ từ cô đứng dậy. Giữ tay mình cong trên vòng cổ Sinjun, cô để đầu ngón tay chìm vào lớp lông nó.
“Sinjun quay về chuồng nào” cô nhắc nhở cho mọi người đều biết. “Làm ơn tránh xa nó”.
Cô bắt đầu di chuyển và chẳng có gì ngạc nhiên khi con hổ đi cùng cô, kể từ khi tâm hồn họ gắn bó với nhau đến mực nó chẳng có lựa chọn nào khác. Một bên chân cô cọ vào chân nó khi cô đưa nó về chuồng. Trong từng bước đi, cô nhận thức được khẩu súng của Alex luôn chĩa về nó.
Càng gần điểm đến, cô cảm thấy nét buồn trong con hổ nhiều thêm. Cô ước nó hiểu rằng đó là nơi duy nhất cô có thể giữ nó được an toàn. Khi họ chạm đến chuồng, con hổ ngần ngại.
Cô quỳ xuống nhìn sâu vào mắt nó. “Tao sẽ ở đây với mày một lát”.
Nó nhìn cô không chớp mắt. Và rồi cô sửng sốt khi nó cọ má vào một bên đầu cô. Mấy sợi râu chạm cổ cô, và ngay lập tức cô nghe thấy tiếng gầm ghè sâu, cộc cằn.
Rồi nó rời khỏi. Với một nhịp nhảy đầy sức mạnh bằng đôi chân sau, nó nhảy vào trong chuồng.
Cô nghe thấy tiếng xào xạt của mọi cử động phía sau mình, quay quanh thấy Neeco và Alex đang chạy về phía chuồng, sẵn sàng chụp lấy cánh cửa bị gãy và đẩy nó vào vị trí.
“Dừng lại” Cô giơ cánh tay cảnh báo họ. “Đừng đến gần hơn nữa”.
Hai người đứng khựng lại.
“Daisy, tránh đường đi”. Giọng Alex run run căng thẳng. Sợi dây căng thẳng làm vẻ đẹp trai của anh trở nên cứng đơ.
“Hãy để bọn em lại”. Cô di chuyển trực tiếp đến đằng trước cửa chuồng đang mở và quay lưng lại mọi người.
Sinjun quan sát cô. Giờ đây khi nó một lần nữa bị cầm tù, nó đứng đấy kiêu ngạo như một thời đã từng: vương giả, tách biệt, cùng mọi thứ bị mất trừ phẩm cách của mình. Bằng cách nào đó cô biết điều nó muốn nên cô không thể chịu được. Nó muốn cô ở trong ngục cùng nó. Cô là người duy nhất nó chọn cho phép đến gần cái cửa bị gãy của cái chuồng giam hãm nó.
Cô không nhận ra mình khóc cho đến khi những giọt nước mắt trượt xuống má cô. Đôi mắt vàng của Sinjun lấp lánh, nhìn cô với thái độ khinh thị quen thuộc, làm cô cảm giác như thể mình bằng cách nào đó là hạ cấp của nó vậy.
Làm đi, kẻ yếu đuối! Những đôi mắt kia ra lệnh. Bây giờ.
Giằng bản thân mình ra, cô nhấc tay giữ lấy cửa chuồng. Cái bản lề bị gãy khiến nó nặng hơn và khó di chuyển, nhưng với một tiếng nấc, cô cũng điều khiển để đóng nó lại.
Alex vội vã chạy lại giữ cánh cửa đóng chặt lại, nhưng giây lát anh chạm vào đó, Sinjun nhe răng và gầm một tiếng lạnh thấu xương.
“Để em làm cho!” cô kêu lên. “Anh khiến nó khó chịu. Làm ơn. Em sẽ buộc chặt lại”.
“Chết tiệt nó đi!” Anh bước nhanh quay đi, kêu lên giận dữ và thất vọng.
Tư thế của cô thật vụng về. Bậc thềm của chuồng còn cao hơn mặt đất một mét, cô phải với tay mới giữ được cánh cửa đóng lại. Neeco xuất hiện cùng với một ghế đẩu bằng gỗ, đặt nó xuống cạnh cô. Ông đưa cô một mẩu dây.
Thoáng qua, cô không tưởng tượng dùng nó làm gì.
“Luồn nó qua thanh sắt thay bản lề” Alex nói. “Dựa mình vào cửa trong khi em làm, để có thể dùng trọng lượng của em giữ nó vào vị trí. Và vì Chúa, hãy sẵn sàng nhảy ra sau nếu nó quyết định tấn công.”
Đến sau lưng cô, anh trượt tay mình quanh giữ hông cô cho chắc chắn. Sự hỗ trợ của mọi người an ủi cô khi cô cố gắng làm theo lời anh nói, giữ cánh cửa đóng lại bằng vai trong lúc cố gắng buộc chặt sợi dây quanh bản lề gãy. Cơ thể cô bắt đầu run rẩy do vị trí đứng khó khăn của mình. Cô cảm nhận được đầu khẩu súng thò ra khỏi thắt lưng quần jean của anh.
Cái giữ của anh thắt chặt cô. “Em gần làm được rồi, em yêu”.
Nút thắt thật to và khó coi, nhưng cũng giữ được cánh cửa. Cô thả cánh tay. Alex kéo cô khỏi ghế và siết chặt cô vào ngực mình.
Cô ở đó trong vài khoảnh khắc an ủi trước khi nhìn vào đôi mắt rất giống đôi mắt con hổ. Nhận thức mới rằng cô yêu người đàn ông này lấp đầy cô với một cảm xúc kinh hãi. Họ quá khác nhau, song cô vẫn cảm nhận được tiếng gọi từ tâm hồn anh rõ ràng đến nỗi như thể anh đã hét lớn lên.
“Em xin lỗi, em lo cho anh”.
“Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau”.
Anh sẽ lôi cô về nhà xe cho một trận quở trách riêng tư. Có thể chuyện này là sự cố cuối cùng đẩy anh đến giới hạn, anh sẽ gửi cô đi ngay. Cô đẩy sang một bên những ý nghĩ và bước xuống theo sau anh. “Tao không thể bỏ rơi mày. Tao hứa Sinjun. Tao sẽ ở đây với anh ấy một thời gian dài”.
Sợi dây căng thẳng hiện hữu ngay gần miệng anh, nhưng anh không hỏi cô. “Ổn cả mà”.
Cha cô xông tới.
“Con không có đầu óc bằng một kẻ ngốc! Đúng là may mắn khi con còn sống! Con có đầu óc không? Đừng bao giờ làm điều gì tương tự thế lần nữa. Nếu con vẫn---”
Alex cắt ngang. “Im đi, Max. Tôi sẽ chăm sóc việc này”.
“Nhưng---”
Alex dướn một bên mày và ngay lập tức Max Petroff rơi vào im lặng. Đó là tất cả điều Alex làm- dướn một bên lông mày - nhưng thế là đủ. Cô chưa bao giờ thấy người cha độc đoán thừa nhận điều gì theo cách như này, và nó nhắc cô về lời ông đã nói. Trong hàng thế kỷ có một sự phục tùng của nhà Petroff đối với ước muốn của nhà Romanove.
Tại giây phút này, một phần trong cô chấp nhận lời cha cô đã nói là sự thật, nhưng khi quay sự chú ý của mình lại Sinjun, cô lại thấy bồn chồn và khó chịu.
“Amelia sẽ thắc mắc ta ở đâu” cha cô nói từ phía sau cô. “Tốt hơn ta nên quay lại. Tạm biệt, Theodosia”. Ông hiếm khi chạm vào cô nên cô ngạc nhiên thấy cái chạm nhẹ của bàn tay ông lên vai mình. Trước khi cô có thể trả lời, ông quay về phía Alex nói lời chào anh rồi bước đi.
Hoạt động của đoàn xiếc đã quay lại bình thường. Jack đang nói chuyện với cô giáo khi anh giúp cô hộ tống lũ trẻ quay lại lớp học. Neeco và những người khác đã làm việc trở lại. Sheba bước tới. “Làm tốt lắm, Daisy”.
Những từ ngữ được bật ra đầy ghen tị. Mặc dù Daisy nghĩ cô nhìn thấy một tia nhìn tôn trọng trong đôi mắt người chủ đoàn xiếc, cô cũng có cảm giác kỳ lạ, vẻ chán ghét cô của Sheba đã tăng lên. Sheba tránh nhìn vào Alex và bước đi, để họ lại một mình với Sinjun.
Con hổ đứng đó, căng thẳng và thận trọng, nhưng vẫn chú ý đến cả hai bằng thái độ ngạo mạn thường ngày của nó. Cô bao tay mình quanh chấn song cửa chuồng. Sinjun di chuyển. Cô nghe tiếng thở ngắn, gấp của Alex khi con hổ bắt đầu chà cái đầu to lớn vào ngón tay cô.
“Tao mong mày không để anh ấy làm điều đó”.
Cô với xa hơn vào giữa chấn song, vạch một đường sau đôi tai Sinjun
. “Anh ấy sẽ không làm tổn thương tao. Anh ấy không tôn trọng tao, nhưng anh ấy yêu tao”.
Alex cười thầm và rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, anh ôm cô trong vòng tay mình từ phía sau trong lúc cô vuốt ve con hổ. Hàm anh di chuyển trên đỉnh đầu cô. “Tôi chưa bao giờ sợ đến thế trong đời”.
“Em xin lỗi”.
“Tôi mới là người phải xin lỗi. Em đã cảnh báo tôi về những cái chuồng, tôi nên kiểm tra tất cả chúng. Đó là lỗi của tôi.”
“Là tại em. Em chịu trách nhiệm về bầy thú.”
“Đừng tự khiển trách bản thân. Tôi sẽ không cho phép điều đó.”
Lưỡi Sinjun cuốn quanh cổ tay cô. Cô cảm thấy bắp tay anh cứng lại khi con hổ liếm tay cô.
“Em làm ơn bỏ bàn tay khỏi cái chuồng bây giờ được không?” anh trấn tĩnh hỏi. “Em làm tôi vỡ tim mất.”
“Đợi một phút”.
“Tôi đã mất mười năm tuổi thọ. Tôi không còn khả năng chịu mất mát thêm nữa.”
“Em thích chạm vào nó. Hơn nữa, nó cũng thích anh đấy. Nó không dễ dàng chia sẻ tình cảm của mình, nên em không muốn xúc phạm nó bằng cách bỏ đi.”
“Nó chỉ là một con vật, Daisy. Nó không có tính người”.
Cô thấy quá yên bình để không tranh luận.
“Em yêu, em phải dừng ngay việc kết bạn với động vật hoang dã. Đầu tiên là Tater, giờ là Sinjun. Tôi phải nói gì với em đây. Em rõ ràng cần một con vật nuôi thực sự rồi. Ngày mai, việc đầu tiên là tôi sẽ kiếm cho em một con chó.”
Cô nhìn anh đầy báo động. “Ồ, không, chúng ta không thể làm điều đó.”
“Tại sao không”
“Vì em sợ chó”.
Trông anh choáng váng, rồi anh bắt đầu cười. Lúc đầu, nó chỉ là tiếng lục khục sâu trong ngực anh, nhưng chẳng mấy chốc đã chuyển thành âm thanh mạnh mẽ dội tới những bức tường của lều chính và vọng qua các lô khác.
“Bó tay” cô cằn nhằn qua nụ cười của mình. “Alex Markov cuối cùng cũng cười, đây hẳn là tiền công cho em”
Anh quay đầu trong nắng mặt trời, kéo cô lại sát mình hơn, và cả hai cùng cười lớn.
Sinjun chú ý đến họ với một chút phiền toái, kéo dài lưỡi qua chấn song chuồng liếm ngón tay cái của Daisy.
***
Alex đưa vai rẽ lối xuyên qua đám phóng viên và nhiếp ảnh đã vây quanh Daisy sau buổi biểu diễn cuối cùng tối đó. “Vợ tôi đã có đủ cho ngày hôm nay. Cô ấy cần thư giãn một chút”.
Bỏ qua anh, một phóng viên đẩy cuộn băng ghi âm nhỏ hướng tới Daisy. “Điều gì trong tâm trí cô khi cô nhận thấy con hổ bị xổng chuồng?”
Daisy mở miệng trả lời nhưng Alex ngăn lại, biết rằng Daisy đã quá lịch sự chịu đựng, trả lời tất cả các câu hỏi cho tới khi nản. “Xin lỗi, tất cả chỉ có thế.”
Cuộn tay quanh cô, anh bắt đầu dẫn cô rời đi.
Truyền thông không kéo dài câu chuyện hổ xổng chuồng, và khi đám phóng viên đăng tải thông tin, bản tin buổi sáng quyết định phỏng vấn cô. Đầu tiên, Sheba thấy vui mừng bởi công chúng. Rồi khi chị nghe Daisy bình luận về lũ thú bị đối xử tàn nhẫn và vô nhân đạo, chị đã điên tiết. Sheba cố gắng làm gián đoạn buổi phóng vấn, Daisy nhìn chị với đôi mắt vô tội và nói không một chút lừa đảo “Nhưng Sheba, động vật ghét bị biến thành thú diễn. Tất cả chúng đều không hạnh phúc ở đó.”
Khi anh và Daisy trên đường về nhà xe, anh mừng vì cô còn sống và không bị thương đến nỗi chẳng để tâm đến điều cô nói. Cô bị vấp anh mới nhận ra mình bước quá nhanh. Anh luôn làm như thế với cô. Kéo cô đi. Đẩy cô. Khiến cô vấp ngã. Chuyện gì xảy ra nếu hôm nay cô bị thương? Hay nếu Sinjun giết chết cô?
Anh cảm thấy rụng rời hoảng loạn khi nghĩ đến hình ảnh móng vuốt Sinjun xé cô thành từng mảnh nhỏ, cái cơ thể mảnh mai của cô. Nếu có bất kì chuyện gì xảy ra cho cô, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân. Cô quá quan trọng với anh. Quá sức cần thiết.
Mùi nước hoa của cô cuốn trôi tới anh, ngọt ngào và ý vị, và trộn thêm gì đó nữa, có thể là mùi thơm của lòng nhân từ. Làm sao cô có thể điều khiển công việc theo cách của cô, làm anh phải chú ý chỉ trong một thời gian ngắn vậy? Cô không phải kiểu phụ nữ của anh về mọi mặt, nhưng cô khiến anh nhận ra những xúc cảm mà mình chưa bao giờ có, thậm chí cô quay ngược quy tắc lô gic đến mức, đen trở thành trắng và đẩy mọi thứ vào sự hỗn hoạn. Chẳng có gì là hợp lý với cô. Cô làm bạn với hổ nhưng lại nhảy dựng lên sợ hãi một con chó nhỏ. Cô dạy anh cách cười. Cô cũng làm vài chuyện mà không ai khác có thể hoàn thành kể từ khi anh là một đứa trẻ. Cô đã phá vỡ vòng tự kiểm soát cứng nhắc của anh. Có lẽ đó là lý do anh đang bắt đầu thấy đau đớn đến thế.
Một hình ảnh chập chờn xuyên qua đầu anh, đầu tiên khó nắm bắt, dần dần rõ ràng hơn. Anh nhớ những ngày mùa đông lạnh buốt khi anh ở bên ngoài quá lâu. Anh nhớ cái đau nơi bàn tay đóng băng khi bắt đầu được sưởi ấm. Đó có phải là điều đang diễn ra với anh? Anh đang cảm nhận nỗi đau khi cảm xúc băng giá trong anh tan chảy?”
Daisy quay lại nhìn đám phóng viên. “Họ sẽ cho rằng em thô lỗ, Alex. Em không nên rời đi đột ngột vậy.”
“Tôi chẳng quan tâm họ nghĩ gì”.
“Vì anh có lòng tự trọng cao. Mặt khác, em có---”
“Đừng bắt đầu”.
Tater được buộc gần nhà xe của họ, kêu lên be be khi nhìn thấy Daisy. “Em phải nói lời chúc ngủ ngon với nó”.
Cánh tay anh bỗng trống rỗng khi cô thảnh thơi bước tới chỗ Tater, ở đó cô áp má mình lên đầu nó. Nó lấy vòi quấn quanh cô, Alex phải đấu tranh chống lại thôi thúc kéo cô ra khỏi trước khi con voi nhỏ nghiền nát cô khỏi tình cảm dư thừa. Một con mèo. Có lẽ anh nên mua cho cô một con mèo nhà. Con mèo sẽ không làm cô trầy xước.
Ý tưởng đó cũng không an ủi tâm trí anh. Daisy có thể cũng sợ cả mèo nữa.
Cuối cùng cô rời khỏi Tater theo anh vào nhà xe. Cô bắt đầu cởi trang phục diễn chỉ để lún mình xuống cuối chiếc giường. “Cứ la hét em đi. Em biết anh muốn làm thế cả ngày nay rồi”.
Alex chưa bao giờ nhìn cô thất vọng đến thế. Tại sao cô luôn phải nghĩ những điều tồi tệ đến thế về anh? Ngay cả khi trái tim anh thúc giục anh đi theo con đường dễ dàng, thì tâm trí anh mách bảo phải xé cô ra, cho cô một bài học để cô không bao giờ quên. Đoàn xiếc đầy những nguy hiểm nhưng anh sẽ làm mọi thứ giữ cô được an toàn.
Khi anh góp nhặt được suy nghĩ, cô chăm chú nhìn anh, mọi rắc rối trên đời được phản ánh trong đôi mắt sâu màu tím của cô. “Em không thể để anh giết nó, Alex. Em không thể.”
Ý định tốt đẹp của anh tan biến. “Tôi biết”. Anh ngồi cạnh cô trên giường, nhặt cọng rơm trên đầu cô rồi nói một cách khó khăn. “Điều em làm hôm nay là điều dũng cảm nhất tôi từng chứng kiến.”
“Và cũng ngu ngốc nhất. Cứ nói thế đi”.
“Đúng vậy nữa.”
Anh đưa ngón trỏ kéo một lọn tóc đen như mực khỏi má cô. Khi anh nhìn vào khuôn mặt hếch lên của cô, anh không thể nhớ đã từng nhìn thấy điều gì khiến anh xúc động sâu sắc như thế.
“Lần đầu tiên gặp em, tất cả tôi nhìn thấy là một cô gái nhỏ bé giàu có hư hỏng, ngốc nghếch được nuông chiều, và cũng rất đẹp.”
Cô bắt đầu lắc đầu. “Em không đẹp. Mẹ em---”
“Tôi biết. Mẹ em là đối thủ nặng ký, còn em là túi hạt tiêu xấu xí” Anh mỉm cười. “Xin lỗi đã phá hỏng tất cả những ảo tưởng ấp ủ của em, nhưng tôi không nhìn nó theo cùng cách”
“Đó là vì anh không biết cô ấy”
Cô nói với vẻ nghiêm trọng đến mức anh phải cố ngăn chặn tràng cười đang đến mặc cho họ đang ngồi cạnh nhau. “Thế mẹ em có thể dẫn một con hổ quay lại chuồng của nó không?”
“Có thể không, nhưng bà ấy rất thu hút đàn ông. Họ làm mọi điều cho bà ấy.”
“Người đàn ông này sẽ làm mọi thứ cho em.”
Mắt cô mở to hơn, và anh muốn chộp lấy những từ vừa nói lại bởi chúng tiết lộ quá nhiều. Anh đã thề bảo vệ cô khỏi giấc mơ lãng mạn nhưng anh lại để cô biết quá nhiều về điều anh quan tâm. Hiểu Daisy, với quan niệm lạc hậu về hôn nhân, cô sẽ tưởng tượng sự quan tâm của anh là tình yêu, rồi cô bắt đầu xây dựng ước mơ viển vông trong đầu mình về tương lai của họ. Những giấc mơ viển vông tô điểm những tình cảm vặn xoắn trong chính anh không khiến anh thỏa mãn. Cách duy nhất để bảo vệ cô là để cô hiểu con trai của một kẻ chết dẫm mà cô đang gắn bó bản thân mình nghĩa là thế nào.
Nhưng nó cũng thật khó khăn. Số phận lừa gạt, tàn nhẫn đã trêu ngươi anh, mà thô thiển nhất trong tất cả là đã ghép anh với người phụ nữ đoan trang, mong manh này với đôi mắt đẹp và một trái tim quá rộng lượng. Sự quan tâm là không đủ cho cô. Cô cần được bao bọc trong tình yêu đích thực. Cô cần những đứa trẻ và một người chồng tốt - một trong số những trái tim lớn, người mà tham gia duyệt binh trong lễ diễu binh ngày Quốc tế lao động và tới nhà thờ vào ngày chủ nhật, và yêu cô đắm đuối.
Cái gì đó xoắn lại trong anh đến đau đớn khi anh chợt nghĩ đến cuộc hôn nhân của cô với một ai khác, rồi anh từ bỏ ý nghĩ đấy đi ngay. Mặc cho chuyện gì anh đã làm, anh sẽ luôn bảo vệ cô.
“Ý anh là gì, Alex? Anh thực sự sẽ làm mọi thứ vì em ư?”
Mặc cho tất cả ý định tốt đẹp của mình, anh gật đầu như một kẻ ngốc.
“Rồi ngồi cho vững và để tôi làm tình với em”.
Vùng háng anh thắt chặt lại cứng đờ, đau nhức, anh muốn cô quá nhiều đến nỗi không thể thở. Vào giây phút cuối cùng, chỉ ngay trước ham muốn chiếm hữu cô đã chế ngự anh, miệng cô cong lên trong một nụ cười nhẹ mà ngọt ngào đến độ anh tưởng mình bị đá vào ruột.
Cô không che đậy gì cả. Không một thứ. Cô đã phơi bày bản thân với anh mà không giấu diếm: trái tim, cơ thể và cả tâm hồn. Làm sao mà có ai lại tự hủy hoại mình như thế? Anh kéo bản thân lại. Nếu cô không tự bảo vệ bản thân mình thì anh sẽ làm thay công việc đó.
“Làm tình là cái gì đó hơn là việc chỉ đơn thuần là thân thể” anh nói một cách gay gắt “Đó là điều em nói với tôi. Em nói rằng nó phải thiêng liêng, nhưng nó không thể theo cách đấy với chúng ta. Ở đây không có tình yêu. Đừng bao giờ quên điều đó. Ở đây chỉ là tình dục.”
Trước sự ngạc nhiên hoàn toàn của anh, cô trao anh một nụ cười dễ lan truyền, dường như nhuốm màu yếu ớt và từ bi. “Anh một người đàn ông ngu ngốc. Tất nhiên ở đây có tình yêu. Anh không hiểu sao? Em yêu anh.”
Anh như bị đấm hết hơi.
Cô có sự bạo dạn để cười lớn. “Em yêu anh, Alex, chẳng cần phải bướng bỉnh và làm bộ như thế. Em biết đã nói với anh là em sẽ không, nhưng em không thể giúp việc đó. Em đã tự né tránh khỏi sự thật, rồi hôm nay Sinjun đã chỉ em hiểu cảm giác của mình”
Mặc kệ tất cả những cảnh báo và đe dọa của anh, tất cả nguy hiểm và phản đối anh ném về phía cô, cô quyết định mình đã yêu anh. Đó là điều sai lầm của anh. Anh phải giữ khoảng cách hơn nữa giữa họ. Tại sao anh lại đi dạo trên bờ biển cùng cô? Tại sao anh lại dốc hết nghị lực? Và hơn tất cả, tại sao anh không giữ cô tránh xa giường mình? Bây giờ anh phải thuyết phục cô rằng cái cô cho là tình yêu, đơn giản là sự phản chiếu viễn cảnh lãng mạn của cô về cuộc sống, và nó sẽ không đến dễ dàng đến thế.
Trước khi anh có thể chỉ cho cô sai lầm của cô, cô điềm tĩnh đặt miệng mình lên anh. Não anh bị chập mạch. Anh muốn cô. Anh phải có cô.
Cô chạy đầu ngón tay trên môi anh, nhẹ nhàng thăm dò. Anh chụp lấy đầu cô giữ trong tay mình và chìm những ngón tay vào mái tóc mềm mại của cô. Cô mềm nhũn ra trong vòng tay anh, chào mời thân thể cô cho anh và cũng nhận được mọi thứ.
Cô phát ra một âm thanh nhỏ và nhẹ. Tổn thương. Thiếu thốn. Âm thanh xoắn ốc vào ý thức đang mờ dần đi của anh, mang anh trở lại thực tế. Anh phải nhắc cô nó là như thế nào giữa họ. Vì lợi ích của cô, anh chấp nhận khó khăn. Việc chấm dứt gây ra tổn thương nhỏ bây giờ sẽ tốt hơn sự hủy hoại sau này.
Anh đột ngột kéo dời cô. Với một tay anh đẩy cô lại giường, với tay kia, anh phủ lên chỗ lồi ra trong quần jean. “Một lần giao hợp tốt thì tốt hơn tình yêu bất kể ngày nào.”
Anh nhăn nhó bên trong trước biểu hiện sốc đến độ chạy dài trên khuôn mặt đỏ bừng của cô. Anh biết vợ mình, anh chuẩn bị tinh thần cho bản thân đối phó với những gì sắp đến. Cô sẽ nhảy bổ khỏi giường và phồng tai lên với bài giảng về sự thô tục.
Nhưng cô không làm thế. Thay vào đó, cái sốc của cô giảm dần đi thành thương hại, như vẻ mặt cô mà anh thấy lúc trước.
“Em biết anh rất khó khăn về chuyện này. Anh quá dễ dự đoán.
Dự đoán ư? Đó là những gì cô nhìn thấy ở anh? Chết tiệt, anh đang cố gắng bảo vệ cô, và tất cả những gì cô có thể làm là chế nhạo anh! Được, anh sẽ chỉ cô thấy. Anh buộc miệng mình nở nụ cười mỉa mai xấu xí. “Cởi bộ đồ diễn ra. Tôi đang có tâm trạng cho vài thứ thô tục, và tôi không muốn xé rách nó.”
“Vài thứ thô tục sao?”
“Đó là điều tôi nói, bé con. Giờ hãy cởi quần áo ra.”