Yuko một mực giữ vững dáng vẻ bình thản từng bước từng bước tiến lại về phía Haruna lúc này đang khuỵu hẳn xuống mặt đất. Có vẻ như tinh thần cô mèo cực kì không ổn định, là vì quá sốc, hay quá vui mừng đây? Mà thôi cái nào cũng được cả, vì ngay cả Yuko cũng chẳng dám tin rằng bản thân cô thực sự còn nguyên vẹn mà đứng ở đây.
Yuko ôm chặt lấy Haruna, đồng thời cũng tựa hẳn cả người vào lưng cô ấy, khẽ nhắm mắt tận hưởng cái ôm, đêm nay Oshima Yuko thực sự biết từ mệt mỏi nghĩa là gì rồi.
“Ngốc quá, sao lại khóc?” – Yuko thì thầm chỉ vừa đủ để Haruna nghe thấy. – “Từ khi nào mà NyanNyan của tôi mít ướt thế này?”
Haruna cuối cùng cũng khóc ra thành tiếng. Từng tiếng nấc phát ra từ cổ họng mỗi lúc một to hơn khiến cho Yuko có đôi chút bối rối, cô chưa từng thấy qua cô mèo hoảng loạn như thế này bao giờ.
Bảy người chơi còn lại và cả ông Kojima đều im lặng trơ mắt nhìn hai con người kia. Vô số câu hỏi to đùng hiện trên khuôn mặt của họ, nhưng chẳng ai lên tiếng thắc mắc cả.
“Oshima Yuko tiếng tăm lẫy lừng mà lại gặp nhiều khó khăn khi tham gia một trò chơi đơn giản thế này sao?”
Jurina lạnh lùng lên tiếng, rõ ràng là chịu không được khi nhìn thấy cảnh hai người họ ôm ấp trước mặt mình, nhưng công bằng mà nói thì trong lòng cô lúc này cũng bị lấp đầy bởi sự tò mò khó hiểu.
Làm thế nào mà Yuko có thể thoát khỏi tình cảnh lúc ấy?
Yuko chỉ im lặng nhìn Jurina, không đáp lại câu nói đầy mỉa mai đó, cái ánh nhìn không lạnh không nóng ấy khiến cho cô nhóc càng thêm khó chịu, trong bụng cứ như có hàng trăm hàng ngàn con kiến bò quanh, thực tức chết đi được!
“Cổ tay thì bị gãy, trên mặt thì bị xướt, và...” – Tài quan sát của Jurina lúc nào cũng vượt trội hơn so với người khác. – “Bị thương ở môi?”
Những người chơi khác không hẹn mà đồng loạt đều nhìn về phía Yuko, soi mói cả người khiến cho cô có chút không được tự nhiên, vô thức liếm môi một cái, lại đụng trúng cái vết thương kia, cảm giác lạnh sống lưng lập tức ập đến. Thường thì những vết thương thế này rất nhạy cảm mà.
Nếu như Yuko chỉ quan tâm đến vết thương trên miệng thì Haruna lại để ý đến cổ tay cô nhiều hơn. Cô mèo gần như là lập tức ngừng khóc, nhìn cô sóc đầy lo lắng, mặc dù trên mặt vẫn còn lấm lem nước mắt. Yuko biết là tình cảnh này không phù hợp với một nụ cười chút nào nhưng quả thực cô không nhịn được.
“Cổ tay cậu bị gãy sao?” – Giọng nói của Haruna pha chút giọng mũi vì cổ họng cô đang bị nghẹn lại do mới khóc xong.
“Ừm... Nhưng không sao mà, chuyện nhỏ thôi.”
“Không sao? Gãy cổ tay là khó chữa nhất cậu có biết không?”
Thật là, cái con người nhỏ bé này đang cố chứng tỏ điều gì đây? Rõ là mệt mỏi muốn chết, vậy mà vẫn cố tỏ ra rằng bản thân không sao? Càng nghĩ Haruna càng thấy tức, da mặt cô cũng dần dần đỏ lên. Haruna biết, Yuko vì mình nên mới bị thương, vậy nên cô càng không thể chịu được.
“Được rồi mà, không sao mà. Cậu đừng có giận dữ như vậy đi...” – Đêm nay Haruna đối với Yuko mà nói thì thực sự rất khác, rất rất rất khác đó. Cô tự hỏi liệu còn mặt trái nào của Haruna mà cô vẫn chưa khám phá ra hay không.
“Được rồi mọi người. Ổn định nào.” – Cuối cùng ông Kojima cũng lên tiếng. – “Nếu như không có gì thay đổi nữa thì tôi xin tuyên bố tất cả chín người ở đây là những người thắng cuộc đêm nay.”
“Trước khi lắng nghe những ước muốn phần thưởng của mọi người thì tôi muốn giải thích điều này đã.”
Giọng nói điện tử đều đều phát ra rồi dừng hẳn lại. Nói thật, những người chơi ở đây đã mệt mỏi đến chẳng thiết phải nghe thêm lời nói vô nghĩa nào nữa, cái họ muốn chính là mau mau nói ra phần thưởng của mình, được chấp nhận, và rồi nhanh chóng về nhà đánh một giấc ngon thôi.
Ai ai cũng trưng ra bộ mặt chán ghét nhất của mình, chờ đợi ông Kojima giải thích điều quái quỷ gì đó, nhưng đợi mãi gần một phút sau vẫn chẳng nghe thấy gì. Yamamoto Sayaka, người trông có vẻ là tỉnh táo nhất trong tám người còn lại, mất bình tĩnh hét lên: “Này! Rốt cuộc là ông muốn nói cái g-!!?”
Sayanee chưa kịp dứt câu thì cô đã bị những tiếng bước chân mỗi lúc một gần làm phân tâm. Dường như là có cả một đoàn người rất đông đang tiến lại đây. Và hẳn là những người chơi khác cũng nhận ra điều này.
“Cái quái gì nữa đây?” – Sae nhăn mặt.
“Thật xin lỗi vì đã nói dối mọi người, thật ra loại đạn được sử dụng trong trò chơi này chỉ là thuốc ngủ mà thôi, chẳng có gì đe dọa đến mạng sống cả.” – Giọng nói của ông Kojima bất ngờ vang lên.
“Và nhân tiện thì các bậc phụ huynh của quý vị đang tiến đến đây đó. Hãy sà vào lòng ba mẹ mình sau một đêm một mỏi đi nào.” – Ông Kojima cố tình biểu hiện nhiều cảm xúc hơn trong câu nói này, thế nhưng chỉ khiến người ta nổi da gà mà thôi.
Tất cả những người thắng cuộc đang có mặt trong vườn lúc này đều há hốc mồm ngạc nhiên vì độ chơi khăm của ông Kojima, à không, có vẻ như là trừ Yuko. Cô chỉ phản ứng cho đến khi nghe được tiếng gọi của ba mẹ mình.
“Yuuchan!” – Ông bà Oshima lo lắng chạy đến bên con gái cưng. – “Làm gì mà thương tích đầy người thế này hả con?”
“...” – Yuko chỉ im lặng dựa đầu vào lòng ba mẹ mình để thư giãn chứ không trả lời.
“Được rồi, bây giờ mỗi người chiến thắng sẽ lần lượt lên nói cho tôi biết phần thưởng mà họ muốn là gì. Tất cả mọi người có mặt ở đây sẽ làm chứng.”
Ông Kojima từ tốn bước lên sân khấu, nói dõng dạc vào chiếc micro. Không còn là cái giọng nói bị chỉnh sửa bởi điện tử kia nữa.
“Tất nhiên là ước muốn đã nói ra rồi thì sẽ không được sửa lại.”
Một tràng vỗ tay lớn vang lên, mà các phụ huynh của những người thắng cuộc là vỗ to nhất.
“Được rồi, mời người đầu tiên.”
Lời vừa dứt, lập tức Haruna nhảy tót lên sân khấu và nói rõ to: “Mau chữa lành cái cổ tay cho Yuko a!”
Haruna là người đầu tiên lên nói phần thưởng của mình thì đã khiến cho mọi người bất ngờ rồi, đằng này cái phần thưởng mà cô muốn còn khiến cho người ta bất ngờ nhiều hơn.
Yuko ở dưới nhìn cô nàng mèo đáng yêu của mình mà không nhịn được cười, người gì đâu mà ngốc đến mức dễ thương như thế!
“Đ-Được rồi...” – Ông Kojima nhất thời cứng họng trước cái phần thưởng không thể nào giản dị hơn của cô con gái.
Nhưng thật tệ là Haruna đã từ chối cái bắt tay của ông Kojima. Khoảnh khắc đó trái tim ông như có ngàn con dao đâm vào, đâm vào rồi lại đâm vào, liên tục, và càng ngày càng sâu hơn. Ông Kojima cũng tự nhận bản thân đã có tuổi rồi, không chịu nổi những đả kích nặng nề như vậy đâu. Nhìn con gái của mình lạnh lùng bước xuống sân khấu mà ông chỉ muốn khóc đầy một dòng sông thôi.
“Mời người thứ hai...” – Ông Kojima mếu máo.
Cuối cùng, tổng kết lại, Yuihan và Sayanee muốn có một bản hợp đồng dài hạn với dòng họ Kojima, Takamina ao ước có được giống cà chua hảo hạn độc quyền của một công ty thuộc sở hữu của ông Kojima, Sae thì chỉ cần ông Kojima đền bù lại những tổn hại tinh thần cho cô bằng một chuyến du lịch bảy ngày trên vùng đảo ‘thiên đường’ mà ông mới mua năm ngoái. Wtomo cũng muốn một chuyến du lịch chỉ dành riêng cho cả hai, địa điểm do ông Kojima tự quyết định, nhưng phải bất ngờ mới được. Chỉ còn Yuko và Jurina.
Có vẻ như cô nhóc muốn đợi đàn chị lên nói phần thưởng của mình trước thì phải. Thông minh như Yuko chắc chắn đã biết được con bé này sẽ muốn thứ gì đó gây trở ngại cho cô.
Nhưng Oshima Yuko từ lâu vốn đã thích những kẻ đối đầu với mình như vậy, vì dù sao thì cuộc đời cũng cần phải có một chút thử thách, một chút khó khăn chứ. Cô khẽ nhếch miệng cười rồi ung dung đi lên sân khấu, tiến về phía ông Kojima.
“Cháu muốn một chuyến đi chơi chỉ dành riêng cho cháu và NyanNyan.”
“NyanNyan?” – Ông Kojima tỏ vẻ khó hiểu.
“À, là Kojima Haruna.”
Thật ra thì Yuko muốn nói xin chú giao NyanNyan cho cháu, nhưng mà có vẻ hơi đường đột quá, Yuko muốn ông Kojima tình nguyện giao Haruna cho mình cơ.
Gần như là lập tức, Jurina cũng dõng dạc nói trên sân khấu: “Con cũng muốn tham gia vào chuyến đi đó.” – Và chuyến đi đó ở đây có nghĩa là gì thì ai cũng biết rồi.
Nét mặt Yuko đanh lại, màu mắt cũng chuyển sang u tối hơn, mí mắt cô khẽ cụp xuống, rồi lại nghiêng đầu nhìn xuống dưới sân khấu. Tầm mắt cô không chút dao dộng mà hướng thẳng vào một người con gái cao ráo dưới kia.
Và cô gái đó cũng đang nhìn chăm chăm vào Yuko, như thể đợi một câu trả lời.