Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 87




Tùng Hạ nghĩ rằng, giờ khắc này, nếu tất cả bi thương có thể cụ thể hóa thành một sức mạnh, như vậy sức mạnh ấy sẽ đủ để làm rung chuyển cả hành tinh này.

Tùng Hạ lấy từ trên xe ra thịt khô, thịt dê, thịt viên, đậu hũ và vài loại rau dưa, nấu lẩu, còn rất xa xỉ mở một chai nước chanh nhỏ.

Thái dương xuống núi, thời tiết càng ngày càng lạnh, họ ngồi vây quanh đống lửa, hận không thể nhảy vào lửa luôn.

Không hẹn mà gặp, trời có tuyết rơi. Mọi người cùng ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời màu xanh mực mênh mông phủ kín đầy sao, những bông hoa tuyết trắng bạc rơi xuống đầy trời, tỏa ra ánh sáng nhạt màu trắng lóng lánh, cảnh tượng đẹp đẽ này khiến người ta không thể hô hấp.

Hoa tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt Tùng Hạ, cậu đưa tay sờ sờ, rồi than nhẹ một tiếng: “Tuyết rơi… bông tuyết lớn quá.”

A Bố tò mò nhìn hoa tuyết bay xuống từ trên trời, thỉnh thoảng giơ chân muốn vồ lấy một bông tuyến, cái chân dày lông quơ trên không trung nhưng chẳng bắt được gì cả. Hoa tuyết rơi vào đôi mắt tím to lớn của nó, xúc cảm lạnh lẽo dọa nó giật mình, nó ngã nghiêng xuống đất, dùng chân bịt mắt, lăn lộn trên đất.

Tất cả mọi người đều bị nó chọc cười.

Tùng Hạ đưa bát cơm nóng hổi cho mọi người: “Nào, nhân lúc còn nóng mọi người mau ăn đi. Lạnh thế này ăn lẩu là ấm nhất.”

Từng trận gió lạnh thổi từ trong rừng ra, bọn họ đầu đội trời, chân đạp đất, giữa chốn hoang dã bốn bề nguy hiểm, trong cái gió lạnh và nhiệt độ hơn âm mười độ, ngồi quanh đống lửa ăn nồi lẩu xa xỉ.

“Tiểu Hạ, cậu cho bao nhiêu ớt thế.” Liễu Phong Vũ cay đến há miệng.

Tùng Hạ cười nói: “Em cho không ít, cay một chút thì mới ấm.”

“Anh thấy miệng như sắp bốc cháy rồi.” Liễu Phong Vũ cầm chai nước chanh sắp đông thành đá, uống ực một ngụm.

Trang Nghiêu cả giận: “Anh uống nhiều thế, còn bốn người nữa cơ mà!”

Liễu Phong Vũ thỏa mãn thở ra một hơi: “Không phục thì đây nhè ra cho mi nhớ?”

“Hừ!”

Đường Nhạn Khâu trầm mặc ăn vài miếng, đột nhiên hỏi: “Mọi người biết hôm nay là ngày gì không?”

Liễu Phong Vũ tùy tiện nói: “Ngày gì? Chẳng nhẽ là sinh nhật cậu, đừng có tục như vậy chớ.”

Đường Nhạn Khâu ngửa đầu nhìn dải ngân hà, khẽ nói: “Hôm nay là tất niên.”

Mọi người đều ngẩn ra.

Tùng Hạ lẩm bẩm: “Vậy ư? Hôm nay là tất niên?”

Trang Nghiêu móc quyển sổ tay lúc nào cũng mang theo trên người ra, trang thứ nhất của quyển sổ chính là lịch, nó nhìn một chút: “Hôm nay đúng là tất niên, giao thừa.”

Đường Nhạn Khâu nở một nụ cười cô đơn: “Tôi vốn không định nói ra, có điều chúng ta còn sống, lại được đón lễ mừng năm mới, đây là song hỷ, đáng để cùng nhau chúc mừng.”

Mọi người đều thấy như bị một bàn tay bóp nghẹn tâm can, khó chịu như hít thở không thông vậy.

Năm mới, theo năm mới truyền thống của người Trung Quốc, hôm nay phải là ngày lành gia đình đoàn tụ, thế nhưng bây giờ những người trôi giạt khắp nơi, đau đớn mất đi những thứ từng quý trọng có lẽ còn nhiều hơn cả sao trên trời. Sợ rằng chẳng có mấy người sẽ vui vẻ cười mừng năm mới trong ngày hôm nay, đại đa số mọi người đã mất nhà, mất người thân, thậm chí ngay cả một miếng thức ăn có thể nuốt trôi cũng phải dùng hết khả năng mới có được, thậm chí rất nhiều người đang đau đớn giãy giụa trên hai bờ sinh tử.

Đây là tận thế, nỗi đau của một người trước nỗi đau của toàn thế giới, nhỏ bé không gì sánh được.

Tùng Hạ nghĩ rằng, giờ khắc này, nếu tất cả bi thương có thể cụ thể hóa thành một sức mạnh, như vậy sức mạnh ấy sẽ đủ để làm rung chuyển cả hành tinh này.

Đường Nhạn Khâu nói: “Chi bằng chúng ta khui một bình rượu, khi rời khỏi nhà tôi, chúng ta mang theo hai bình, vốn định để đến Bắc Kinh rồi mới chúc mừng, bây giờ mở một bình trước, chúc mừng năm mới, mọi người thấy thế nào?”

Tùng Hạ cười nói: “Đồng ý.”

Đường Nhạn Khâu lấy rượu từ trên xe xuống, mở nắp bình, một một thơm đặc biệt bay vào mũi.


Hắn cẩn thận rót rượu vào trong chén, sợ rớt mất một giọt. Sau đó, hắn nâng chén lên đầu tiên: “Nào, chúc mừng chúng ta còn sống.”

“Chúc mừng chúng ta còn sống.”

“Năm mới vui vẻ!”

“Năm mới vui vẻ!”

Năm người ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, chất lỏng cay nồng từ cổ họng chảy vào trong dạ dày, dường như đốt sạch cả khoang bụng trong nháy mắt, nhiệt độ nóng hừng hực toát ra, xua tan hơi lạnh mùa đông.

Tùng Hạ bị vị cay của rượu này khiến chảy cả nước mắt, cậu không hiểu rượu, nhưng cậu thích loại rượu này. Mùi rượu khiến cậu dường như đang đặt mình trong giấc mộng xã hội văn minh, cậu không nhịn được, khen: “Rượu ngon!”

Thành Thiên Bích nhìn vành mắt hơi đỏ lên của Tùng Hạ, trong lòng như bị xoắn lại.

Đường Nhạn Khâu hơi nghẹn ngào: “Mọi người trong nhà tôi, bây giờ nhất định đang ăn thịt cá, tốt quá.”

Liễu Phong Vũ nghĩ đến ba mẹ sống chết chưa biết của mình, đau lòng đến nói không thành lời.

Trang Nghiêu cúi đầu nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, cũng không nói được một lời.

Bọn họ nâng cốc uống cạn đến đáy bình, cũng quét sạch thức ăn trong nồi lẩu, không ai cam lòng lãng phí một mẩu lương thực ở thời đại này.

Trang Nghiêu lau miệng: “Tất cả mọi người ăn xong rồi, ăn xong rồi nói…”

Thành Thiên Bích giơ tay lên: “Đêm nay tôi không muốn nói chuyện ngọc Con Rối.”

Tùng Hạ nói: “Tôi cũng không muốn nói chuyện ngọc cổ, chúng ta có thể đơn thuần đón năm mới hay không?”

Trang Nghiêu nhún vai: “Được rồi, tùy các anh, lễ mừng năm mới thì làm gì?”

Tùng Hạ ngạc nhiên: “Cậu chưa từng trải qua lễ mừng năm mới hay sao?”

Trang Nghiêu lắc đầu: “Nó có ý nghĩa gì?”

Tùng Hạ nói: “Lễ mừng năm mới có ý nghĩa ở chỗ…” Cậu vốn muốn nói gia đình đoàn tụ, nhưng không muốn khiến mọi người lại tức cảnh sinh tình, vì vậy sửa lời: “Lễ mừng năm mới, chính là ăn uống, chơi tú-lơ-khơ, đánh mạt chược.”

“Chúng ta không có gì cả.”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Chúng ta có thể làm cái khác, ví dụ như chơi vài trò có ích cho trí tuệ…”

Trang Nghiêu bĩu môi: “Các anh chơi với tôi?”

Tùng Hạ bất đắc dĩ nhìn nó một cái.

Liễu Phong Vũ vỗ đùi: “Oẳn tù tì, chúng ta chơi oẳn tù tì [93], ai thua thì…” Liễu Phong Vũ nhìn qua đã thấy đáy bầu rượu, cao giọng nói: “Thua thì uống nước lẩu! Nước lẩu cũng không thể lãng phí, lúc nào uống tới đáy thì kết thúc.”

[93] Oẳn tù tì (划拳): Đúng hơn là trò oẳn tù tì đoán số. Khi uống rượu, hai người cùng oẳn tù tì một lúc rồi cùng đoán số ngón tay người kia giơ ra, ai nói đúng là thắng, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà.

Tùng Hạ nhìn thoáng qua nước lẩu màu đỏ bóng mỡ cay xè, sắc mặt hơi biến.

“Thế nào, tôi sợ cay còn chịu chơi nữa là, mấy người không dám hở, rốt cuộc có chơi hay không đây.”

Tùng Hạ nói: “Chơi thì chơi!”

“Nào nào nào! Tôi dạy các cậu——”

Trong khu rừng trống trải vang lên tiếng gào thét náo nhiệt, họ vây quanh đống lửa tự tiêu khiển tự vui mừng, thua thì uống một ngụm lớn nước lẩu, nước lẩu vừa cay vừa mặn, chảy vào trong dạ dày thì nóng hừng hực, ấm nồng như uống rượu.


Bọn họ cứ náo nhiệt như thế đến qua hơn nửa đêm, chúc mừng năm mới đầu tiên kể từ khi tận thế tới nay.

Đến sau nửa đêm, tất cả mọi người đều đã mệt mỏi chui vào túi ngủ.

Thành Thiên Bích tinh lực tốt nhất, tất nhiên là người đầu tiên gác đêm.

Sau khi Tùng Hạ chui vào trong túi ngủ thì len lén ngắm nhìn tấm lưng rộng rãi của Thành Thiên Bích, nhớ tới chuyện xảy ra ban ngày, tim đập thình thịch kịch liệt.

Cậu và người đàn ông này đã hôn nhau, má ơi, sao cậu lại to gan đến thế, không ngờ lại thật sự… Lúc đó cậu ôm tâm trạng một đi không trở lại mà quyết tâm tỏ tình, nghĩ rằng nếu như thật sự không về được nữa, lại không nói được một tiếng với người mình thích, chẳng phải chết không nhắm mắt hay sao, cho nên cậu cắn răng một cái rồi quyết tâm…

Nhưng bây giờ nguy hiểm đã trôi qua, cậu còn phải đối mặt với Thành Thiên Bích, điều này làm cậu chỉ mới suy nghĩ một chút thì đã thấy vô cùng xấu hổ.

Thế nhưng Thiên Bích cũng hôn lại cậu, có phải chứng minh Thiên Bích cũng có chút tình cảm với cậu hay không? Nếu không lấy tính cách của hắn, nhất định hắn đã đánh chết cậu rồi.

Nếu hắn không đánh cậu, lại còn hôn cậu, vậy đã nói rõ…

Mặt Tùng Hạ nóng đến nỗi có thể làm bánh nướng áp chảo, cứ trằn trọc trong túi ngủ, không sao ngủ được.

Thành Thiên Bích đột nhiên quay người sang, trong bóng tối, đôi mắt hắn vô cùng sáng ngời.

Tùng Hạ lại càng hoảng sợ, muốn giả bộ ngủ cũng đã không kịp, đành phải ngẩn ra nhìn hắn.

Thành Thiên Bích nói khẽ: “Anh mau ngủ đi.”

Tùng Hạ cũng nói khẽ: “Uống nhiều quá, tôi không ngủ được.” Nói xong cậu định bò ra khỏi túi ngủ.

Thành Thiên Bích trầm giọng: “Đừng chui ra, lạnh lắm, mãi mới ủ ấm được.”

Tùng Hạ suy nghĩ một chút rồi chui nửa người ra khỏi túi ngủ, giống như một sâu lông mà nhún người trườn về phía Thành Thiên Bích.

Thành Thiên Bích cau mày nói: “Anh làm gì đấy.”

Tùng Hạ mặt dày mày dạn nói: “Tôi muốn tâm sự với cậu.” Cậu leo đến nằm xuống bên cạnh Thành Thiên Bích, bổ sung: “Tôi sợ cậu buồn ngủ.”

“Tôi không buồn ngủ.”

“Cậu thật sự không muốn trò chuyện chút à?”

“Không trò chuyện, anh mau ngủ đi.”

“Vậy cậu hôn tôi một cái đi.” Tùng Hạ nói xong câu đó, môi hơi run lên, có chút sợ hãi, lại có chút mong đợi nhìn Thành Thiên Bích, cậu muốn biết, rốt cuộc thì Thành Thiên Bích nghĩ như thế nào. Nếu không làm rõ vấn đề này, cậu cả đêm cũng sẽ không ngủ được.

Nét mặt Thành Thiên Bích cứng đờ, quay mặt đi, nhỏ giọng: “Đừng làm loạn.”

Tùng Hạ lắp ba lắp bắp: “Tôi chỉ… muốn… muốn biết… chuyện ban ngày… có phải do cậu mất quá nhiều máu… bị choáng… nên mới…”

Thành Thiên Bích nghiêm túc: “Không phải.”

“Vậy cậu… nghĩ… nghĩ thế nào.”

Tấm lưng Thành Thiên Bích cứng ngắc, hồi lâu không xoay đầu lại.

Tùng Hạ từng chờ đợi từng giây từng phút, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ngọt ngào, cũng không biết phải hình dung nó thế nào.

Cũng không biết đợi bao lâu, Thành Thiên Bích mới quay lại, hắn đột nhiên cúi người, ấn xuống trán Tùng Hạ, đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm một cái vào môi Tùng Hạ.

Tùng Hạ cả người đều nhét vào trong túi ngủ, chỉ lộ ra một cái đầu, như vậy nhìn vào vẫn thấy có chút buồn cười, nhưng hương vị ngọt ngào tốt đẹp này không hề suy giảm.

Cậu rất muốn đưa tay ra chạm vào Thành Thiên Bích, lại không dám có động tác lớn, sợ sẽ quấy nhiễu thời khắc yên lặng này, chỉ có thể nhẹ nhàng rướn người lên, liếm môi Thành Thiên Bích.

Đôi môi mềm nhẹ mang theo cái lạnh của mùa đông và sự ấm áp của Thành Thiên Bích khiến cậu cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thành Thiên Bích chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cậu, giọng nói khàn khàn: “Bây giờ ngủ được chưa?”

Tùng Hạ gật đầu như giã tỏi: “Được rồi.”

Bàn tay to đặt trên trán cậu dời đến đôi mắt cậu, trong nháy mắt cậu không nhìn thấy gì nữa, nhưng mũi cậu có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thuốc súng trên tay Thành Thiên Bích, vô cùng quen thuộc, khiến cậu rất an tâm.

Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Vậy thì mau ngủ đi.”

Tùng Hạ không nhịn được nhếch khóe miệng, hạnh phúc và thỏa mãn giờ khắc này, dù cậu có dùng tất cả hình dung từ suốt đời đã học, cũng không thể miêu tả một phần vạn cảm xúc của cậu.

Thành Thiên Bích một tay che kín mắt Tùng Hạ, tay kia thì dùng xương ngón tay nhẹ nhàng cà cà môi mình, trên đó còn lưu lại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái của kem đánh răng mà Tùng Hạ vừa dùng, mặt hắn hình như sắp bị thiêu cháy.

Cố ý căn bài để post chương này vào hôm nay. Tối nay, đêm nay cũng là giao thừa, còn vài tiếng nữa thôi là bước sang năm Giáp Ngọ 2014. Nhân đây, mình xin chúc tất cả các bạn một năm mới an khang, thịnh vượng, sum vầy gia đình, cả nhà hạnh phúc. Chúc mừng năm mới 2014!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.