Liễu Phong Vũ tiến lại gần: “Tiểu Đường, Liễu ca chỉ muốn một miếng thịt của cưng thôi, đừng hẹp hòi như vậy chớ.”
Mọi người trở về khách sạn, trên bãi đất trống trước cửa khách sạn đặt nồi lẩu thịt chuột đã lạnh và xương chuột đầy đất, trong đại sảnh truyền đến tiếng ngáy du dương trầm bổng.
Đường Nhạn Khâu kinh ngạc nói: “Ai ở bên trong?”
Tùng Hạ nói: “À, là cái người tiến hóa ngược loại lưỡng cư mà hôm qua chúng ta gặp ấy.”
Thành Thiên Bích cau mày nói: “Sau hắn lại ở đây?”
“Cậu ấy nói cậu ấy vốn ở đây, còn định nướng thịt chuột ở trong nhà, tôi sợ chúng ta sặc khói nên dùng đồ dùng nhà bếp của chúng ta đun sôi giúp cậu ta.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Cái tiếng ngáy này.”
Đường Nhạn Khâu cúi đầu nhìn thịt chuột trong nồi, có chút do dự.
Liễu Phong Vũ choàng tay lên vai hắn: “Đường đại hiệp làm sao vậy, đói bụng hở?”
Đường Nhạn Khâu thành thật gật đầu: “Tôi bay đã lâu.”
“Vậy cậu ăn đi, đứa bé kia nói cho chúng ta bốn cái chân chuột, không thì nó đã ăn sạch rồi.”
“Không đâu, con chuột lớn như vậy, cậu ấy có ăn nữa thì cũng không ăn hết, còn lại một chút thịt này, thời tiết lạnh nên không dễ hỏng, đừng để lãng phí, chúng ta ăn thôi.” Tùng Hạ cười nhìn Đường Nhạn Khâu: “Tiểu Đường cũng đói rồi.”
Đường Nhạn Khâu ngượng ngùng cười cười, nụ cười ngượng ngùng lại đẹp trai.
Mọi người ngồi vây quanh nồi, Tùng Hạ thêm củi châm lửa, làm nóng nồi thịt đã nguột ngắt.
Tùng Hạ nói: “Chúng ta không còn lại nhiều lương thực cho lắm, đến Quý Dương rồi cũng chưa chắc đã tìm được đủ, mong người kia có thể chuẩn bị nhiều nhiều một chút cho chúng ta. Sau đó, cố gắng săn một vài thứ ở trên đường, rau dưa cũng không thể ăn mỗi ngày nữa, nó quá xa xỉ.”
Trang Nghiêu vuốt ve A Bố: “Bây giờ A Bố hai ngày mới được ăn một bữa, mùa đông quả thật khó săn thú.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nó mỡ dày, không đói đâu, ê, thịt này cho anh.”
Đôi đũa của Tùng Hạ mang theo miếng thịt kia đã đưa tới bát Đường Nhạn Khâu, cậu nói: “Liễu ca, chúng ta đều vừa ăn rồi mà.”
“Nhưng anh vẫn muốn ăn.”
“Vậy anh để Tiểu Đường ăn trước nhé, họ đều đói rồi.”
Liễu Phong Vũ dửng dưng: “Miếng thịt này ở chỗ khớp, mềm nhất, cho anh đi.”
Đường Nhạn Khâu rút tay về, nói: “Cho anh ta đi.”
Tùng Hạ thở dài, bỏ thịt vào trong bát Đường Nhạn Khâu: “Liễu ca, anh đừng bắt nạt Tiểu Đường chứ, Tiểu Đường có so đo với anh đâu.”
“Ai nói anh bắt nạt nó.” Liễu Phong Vũ tiến lại gần: “Tiểu Đường, Liễu ca chỉ muốn một miếng thịt của cưng thôi, đừng hẹp hòi như vậy chớ.”
Đường Nhạn Khâu gắp thịt đến bát hắn, nói: “Anh đừng làm rộn, ăn đi.”
Liễu Phong Vũ dùng sức nhéo mặt hắn một cái, khiến gương mặt trắng mềm kia đỏ bừng: “Ngoan.”
Đường Nhạn Khâu lắc đầu, dáng vẻ không làm gì được.
Tùng Hạ nín cười, chia thịt chuột cho mấy người: “Buổi sáng mọi người đã làm gì, sao lại bị mấy người đó chặn lại ở quảng trường? Có đến chỗ Ái Giai chưa?”
Trang Nghiêu gật đầu: “Đến rồi, nhưng ba chị ta rất không phối hợp, hình như không muốn dính líu quan hệ với chúng ta, chúng tôi không hỏi được gì đã đi luôn. Chúng tôi muốn tìm người ở quanh đó, kết quả không tìm được ai, sau đó lại gặp phải đám người kia ở gần quảng trường.”
“Tiểu Đường, còn cậu thì sao? Cậu có phát hiện ra gì không?”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi đến gần tháp Đại Nhạn.”
Mọi người đều chăm chú dõi theo hắn.
Đường Nhạn Khâu đặt bát xuống: “Hồi bé, tôi đã đến Tây An một lần, có ấn tượng rất sâu sắc với tháp Đại Nhạn, cho nên lúc bay đến gần đó thì bay vòng qua xem một chút.”
“Cậu nhìn thấy cái gì?”
“Không có gì cả, nhưng khi đến gần nó, quả thật tôi đã cảm nhận được năng lượng vô cùng lớn mạnh, năng lượng này rất khó để hình dung, có thể Tùng Hạ sẽ cảm nhận được chuẩn xác hơn một chút. Với tôi mà nói thì loại năng lượng này phân tán rồi lại tập trung. Nói nó phân tán, toàn bộ tháp Đại Nhạn giống như một sinh vật mang năng lượng. Tháp cao như vậy, ở đâu lại có năng lượng mạnh thế, chuyện này rất kỳ quái. Nói nó tập trung là bởi vì loại năng lượng này hình như bị giam cầm ở trong tháp Đại Nhạn. Theo lý mà nói, nếu như trong tháp Đại Nhạn thật sự có sinh vật mang năng lượng mạnh đến vậy, vì sao nó lại muốn sống ở trong tháp? Trời đất rộng rãi như vậy, có nơi nào mà nó không thể đi.”
“Đây cũng là chuyện tôi tò mò nhất, có lý do gì để một sinh vật có được năng lượng mạnh mẽ của ngọc Con Rối mà lại muốn chen chúc trong một tòa tháp nhỉ? Hơn nữa, sinh vật có năng lượng lớn mạnh đó dựa vào cái gì để sống?”
Liễu Phong Vũ nói: “Có lẽ đó là loại thực vật nào đó, không cần ăn cái gì.”
“Nếu như nó là thực vật thì tường của tháp Đại Nhạn nhất định đã bị hỏng rồi, nhưng nhìn từ bên ngoài, nó hoàn toàn không bị hao tổn gì.”
Liễu Phong Vũ nhíu mày, chẳng biết thế nào, hắn lại nghĩ tới chuyện hồi ở Côn Minh đã từng một lần gặp mặt cây thông khổng lồ, hắn nói: “Chẳng lẽ là dị chủng thực vật?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Có ai lại chịu được cảnh quanh năm sống trong một tòa tháp.”
Trang Nghiêu chống cằm, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Thành Thiên Bích nhìn nó một cái: “Chẳng lẽ cậu muốn đi?”
Trang Nghiêu cười: “Chẳng lẽ các anh không hiếu kỳ?”
Tùng Hạ vội nói: “Chúng tôi mặc dù hiếu kỳ, nhưng tuyệt đối không muốn đi. Cậu không nghe người kia nói sao, Bắc Kinh đã phái ba nhóm người đi đều không trở lại, cái giá của miếng ngọc Con Rối này quá cao, chúng ta không cần phải mạo hiểm.”
Trang Nghiêu không nói gì, chỉ thở dài một tiếng: “Tháp Đại Nhạn à… rốt cuộc thì bên trong có cái gì nhỉ.” Trong mắt nó tràn ngập tò mò và chờ mong.
Mọi người nhìn thấy nó như vậy thì đều thấy sống lưng lạnh toát.
“Mọi người đang nói gì đó? Tháp Đại Nhạn là cái gì?” Một giọng nói lơ mơ không rõ từ phía sau họ truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, Đặng Tiêu vò đầu đi ra từ bên trong: “Chà chà, lại nấu canh thịt, mau, cho em một bát.”
“Không phải cậu vừa ăn no sao?”
“Ngủ một giấc thì tiêu hóa sạch rồi.” Đặng Tiêu không khách khí ngồi xuống bên cạnh Tùng Hạ, đôi mắt trông mong nhìn cậu, ánh mắt đơn thuần và sáng ngời.
Tùng Hạ múc cho cậu ta một bát canh, cười nói: “Cậu ăn được nhỉ, thảo nào cao thế.”
Những người khác đều nghi ngờ nhìn Đặng Tiêu.
Đặng Tiêu uống canh xong, lau miệng: “Mọi người đang nói chuyện gì đấy? Hai ngày trước em cũng đến cái tháp ở đây, tháp vừa cao vừa đẹp, có điều mấy thứ bên trong có hơi rợn người…”
Mọi người bỗng nhiên nhìn về phía cậu ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Đặng Tiêu lại càng hoảng sợ: “Sao vậy?”
Tùng Hạ nhìn chằm chằm cậu ta: “Cậu đi tháp nào?”
“Em không biết tên tháp, dù sao cũng là một cái tháp rất đẹp rất cao, em còn định chụp ảnh lưu niệm, nếu tìm được mẹ, em sẽ cho bà xem, kết quả em đi vào xém chút nữa khỏi đi ra luôn, máy quay cũng không biết bị quăng đi đâu rồi.”
Đường Nhạn Khâu đứng bật dậy: “Cậu qua đây.”
“Hở?”
Đặng Tiêu còn chưa kịp phản ứng, sau lưng Đường Nhạn Khâu đột nhiên mọc ra đôi cánh lớn, nắm lấy cổ áo cậu ta rồi xách lên.
“Á, á á, anh làm gì thế! Em giận đấy! Má ơi thả em xuống——” Đặng Tiêu lớn tiếng gào lên.
Đường Nhạn Khâu tóm lấy Đặng Tiêu kéo lên không trung, chỉ vào tháp Đại Nhạn cách đó rất xa, chỉ có thể nhìn được nửa ngọn tháp: “Hôm đó có phải cậu đến ngọn tháp đó không?”
Đặng Tiêu nghiêng đầu nhìn một hồi.
Đường Nhạn Khâu giục: “Nhanh lên một chút, cậu nặng quá.”
“Em đang nghĩ á sang trái một chút, cao lên một chút, wow, bay thế này đã nghiền luôn.”
Đường Nhạn Khâu đờ đẫn nhìn cậu ta.
Đặng Tiêu gật đầu: “Đúng là cái tháp kia.”
Hai người rơi xuống, Trang Nghiêu thiếu chút nữa nhào lên trên người Đặng Tiêu: “Anh thật sự đã đến tháp Đại Nhạn? Lại còn vào trong? Bên trong có cái gì?”
Đặng Tiêu nói: “Anh vào đó rồi, anh muốn vào đó chụp ảnh, tuy không biết là cái gì, có điều chắc là khu du lịch, hình như trên tấm bảng đặt trước tháp đúng là viết tháp Đại Nhạn gì đó.”
Trang Nghiêu cả giận: “Đừng có nói nhảm!”
Đặng Tiêu bĩu môi: “Mọi người hỏi cái này làm gì? Cái thứ trong tháp gớm muốn chết.”
“Rốt cuộc nó là cái gì.” Ngay cả Tùng Hạ cũng đã mất kiên nhẫn.
Đặng Tiêu nói: “Sâu.”
Tùng Hạ ngẩn người: “Sâu? Sâu gì? Có bao nhiêu con?”
“Sâu gì em cũng không biết, đen sì mềm nhũn, rất ghê tởm, có bao nhiêu ư? Trong tháp tất cả đều là chúng nó, thế nào cũng phải có hơn tỷ con.”
Tùng Hạ sợ đến thiếu chút nữa lăn ra đất.
Đặng Tiêu nói: “Lúc em đi vào đó thì bị bầy sâu bám vào người, may mà chúng không cắn được da em, em chạy ra ngoài. Đám sâu ấy hình như rất sợ ra ngoài, em vừa lao ra ngoài thì chúng rút về hết. Có điều em vẫn bắt được mấy con, vị cũng không tệ lắm, như Nuomici [100] ấy, chỉ là không dễ ăn. Này, không chừng anh lại nấu nó ngon được đấy, anh có muối mà.” Đặng Tiêu hưng phấn nhìn Tùng Hạ.
[100] Nuomici: Còn được gọi là bánh bao gạo nếp, bánh ngọt TQ, là một trong những loại bánh ngọt tiêu chuẩn nhất ở Hồng Kông. Nó cũng có thể được tìm thấy trong hầu hết các cửa hàng bánh trong các phố người Hoa ở nước ngoài. Vỏ bánh bằng bột gạo, bên trong nhồi các nhân có vị ngọt, bánh phổ biến có nhân đường, dừa, vụn đậu phộng, đậu đỏ, mè đen giã nhuyễn, bên ngoài vỏ bánh được phủ dừa khô.
800px-Griceball
Tùng Hạ cũng không biết nói gì cho phải.
Nếu như đứa trẻ này nói thật, vậy không khó để tin vì sao ba nhóm người đi vào lại không ai đi ra, cho dù là con kiến mà giẫm chân một cái có thể giết chết mấy chục con, nhưng đột nhiên lại gặp phải hàng tỷ con sâu thì ai còn giữ được sức chiến đấu cơ chứ, nhìn cái đã thấy buồn nôn chết đi được rồi, huống chi đám sâu này còn sống chung với ngọc Con Rối đã lâu, đã được biến dị và cường hóa.
Trang Nghiêu sờ sờ cằm: “Xem ra, nếu rời khỏi tháp Đại Nhạn, đàn sâu này sẽ không theo ra?”
Tùng Hạ run giọng nói: “Chúng tôi không đi đâu.”
Ánh mắt Đặng Tiêu sáng ngời: “Mọi người muốn đi ư? Em có thể dẫn mọi người đến đó, chúng ta bắt ít sâu về làm thịt xiên nướng đê.”
Liễu Phong Vũ “chẹp” một tiếng: “Thằng nhỏ này có phải bị ngơ không, tôi không đi đâu.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Tôi gì cũng được.”
Mọi người lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Thành Thiên Bích.
Thành Thiên Bích nói: “Đến gần đó xem sao, chưa chắc sẽ vào.”
Trang Nghiêu nói: “Tùng Hạ và Liễu Phong Vũ không muốn đi thì ở lại nhé.”
Tùng Hạ vội nói: “Tôi đi.” Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không thể để nhiều người đi mạo hiểm như vậy, cậu nhất định phải đi theo.
Liễu Phong Vũ liếc mắt: “Đi thì đi.”
“Đi thôi.” Trang Nghiêu hưng phấn đứng lên, nắm lấy đuôi A Bố, thoáng cái đã được đưa lên lưng A Bố.
Đặng Tiêu miệng há chữ “O”, kích động nhìn A Bố.
Mọi người lục tục được quăng lên người A Bố như thế, Tùng Hạ ở trên kêu lên: “Đặng Tiêu, lên đi.”
Đặng Tiêu nắm lấy đuôi A Bố, A Bố nhẹ nhàng vung đuôi lên, Đặng Tiêu bị ném cả người lên không trung.
“Wowww——”
Đặng Tiêu rơi phịch xuống lưng A Bố, ăn một dúm lông, cậu nhanh chóng bò dậy, bên này sờ một cái, bên kia chạm một tẹo, hưng phấn đứng ngồi không yên: “Tuyệt quá, chúng ta cưỡi mèo đi không? Ngầu quá luôn, còn mèo này bự quá, nhiều người ngồi hơn cũng không có vấn đề gì, trời ơi, còn lăn được nữa!” Nói xong thì cậu ta thật sự lăn từ cổ xuống lưng A Bố, chơi đùa rất sung sướng.
A Bố quay đầu lại, u oán nhìn cậu một cái.
Đặng Tiêu sững sờ nhìn con ngươi màu tím của A Bố, lẩm bẩm: “Con mèo này đẹp quá.”
Trang Nghiêu cả giận: “Đừng lộn xộn trên người A Bố, nó sẽ khó chịu.”
Đặng Tiêu nằm xuống bộ lông vừa mềm vừa dày, thở dài: “Ấm quá, mọi người vừa được cưỡi mèo, vừa được ăn muối, sống tốt quá.”
Tùng Hạ cười nói: “Lúc thời tiết lạnh, bọn anh còn có thể trốn trong lòng A Bố ngủ.”
Đặng Tiêu không ngừng hâm mộ.
Lúc A Bố chạy, tốc độ rất nhanh, Đặng Tiêu ngồi trên lưng A Bố hưng phấn kêu to.
Trong số những người này, ngoại trừ Trang Nghiêu thì Đặng Tiêu nhỏ tuổi nhất, thế nhưng trước nay trên người Trang Nghiêu họ không nhìn thấy chút ngây thơ hoạt bát của trẻ con gì, ngược lại Đặng Tiêu, sức sống linh động của tuổi trẻ và tinh thần lạc quan mọi lúc mọi nơi này thật sự thuộc về một cậu thanh niên mười tám tuổi.
Ngọn tháp Đại Nhạn nhìn thì tưởng rất gần, nhưng họ chạy hơn hai mươi phút mới đến.
Đứng ở dưới tháp, họ mới cảm giác được tòa tháp này cao đến thế nào, hùng vĩ dường nào. Tháp Đại Nhạn một màu trắng tuyết, nơi đã chứng kiến ngàn năm thăng trầm của mười ba triều đại tại cố đô Tây An, nơi đã chứng kiến đủ loại thay vua đổi chúa, hưng thịnh suy tàn, nhưng nhất định nó chưa từng chứng kiến con người từ trên đỉnh chuỗi thức ăn lại bị hung hăng quẳng xuống, chưa từng chứng kiến đại họa toàn cầu – thứ còn tàn khốc, tanh máu, điên cuồng hơn bất luận cuộc chiến tranh nào. Hôm nay, công trình kiến trúc mang tính biểu tượng đã lắng đọng bề dày lịch sử này lại bị vô số sâu biến dị chiếm cứ, tựa như hành tinh đã từng được con người khống chế nay cũng bị những sinh vật hạ cấp trong miệng họ ăn mòn không gian sinh tồn của mình.
Đứng trước ngọn tháp này, trong lòng mỗi người đều có chút xúc động.
Tùng Hạ khẽ nói: “Hồi còn đại học, trong lần đầu tới Tây An, địa điểm tôi đến tham quan đầu tiên chính là tháp Đại Nhạn.”
Người còn cảnh mất.
Trang Nghiêu hỏi: “Anh có cảm giác được năng lượng không?”
“Đương nhiên, năng lượng mạnh như thế.” Tùng Hạ nắm chặt nắm đấm, kiềm chế thân thể khỏi sự run rẩy.
Từ trong tháp Đại Nhạn, cậu cảm nhận được hai luồng năng lượng vô cùng mạnh, một là năng lượng Thổ đến từ đàn sâu, luồng năng lượng này lớn hơn bất kì sinh vật biến dị nào mà cậu đã từng tiếp xúc, còn luồng kia đến từ năng lượng vô thuộc tính của ngọc Con Rối, năng lượng của đàn sâu này so với năng lượng của ngọc Con Rối lại có vẻ chẳng thấm vào đâu.
Dưới sự bức bách của hai luồng năng lượng này, thậm chí Tùng Hạ còn cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Những người khác cũng không thấy tốt lắm, dù sao khi đụng tới sinh vật có dao động năng lượng lớn mạnh như vậy, trong lòng mỗi người đều tràn đầy đề phòng.
Chỉ có Đặng Tiêu là ngoại lệ.
Cậu ta hưng phấn thốt lên: “Chúng ta mau vào bắt sâu thôi.”
Tùng Hạ nói: “Cậu không cảm giác được năng lượng sao?”
“Có chứ.”
“Vậy lúc đó sao mà cậu lại dám vào?”
“Em tò mò mà, muốn xem cái gì mà lại lợi hại như vậy, lúc đó em chỉ muốn vào chụp một bức hình rồi đi, không quấy rầy nó, ai biết em vừa vào nó đã tấn công.”
Mọi người nhìn ánh mắt của cậu ta, càng không thể tin.
Trang Nghiêu nói: “Chúng ta vào xem một chút đi, nếu một mình anh ta đi vào cũng có thể đi ra, chúng ta không có lý gì mà không ra được, tôi muốn bắt mấy con sâu làm vật thí nghiệm về nghiên cứu một chút.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút, Đặng Tiêu cũng an toàn đi ra, nên vấn đề chắc là không lớn, nhưng có thể sẽ tương đối ghê tởm. Cậu nhìn Thành Thiên Bích: “Cậu thấy thế nào?”
Thành Thiên Bích nói: “Đứng ở cửa xem một chút đi, bắt mấy con sâu, nhân tiện cho anh cảm nhận một chút xem ngọc Con Rối đại khái ở đâu.”
“Ừm, tôi phải lại gần một chút thì mới có thể cảm giác được, bây giờ thì cảm giác nó ở khắp nơi.”
Mọi người tuột xuống từ trên người A Bố, Trang Nghiêu nói: “A Bố, mày đứng ở cửa chờ bọn tao.”
A Bố nghe vậy thì ngồi sang một bên, nhưng chân nó lại bất an gãi đất, hiển nhiên nó rất ghét chỗ này.
Đặng Tiêu vô cùng hào hứng hô to một tiếng: “Tôi lại đến đây!” Nói xong dùng sức đẩy cửa tháp Đại Nhạn ra.