Đột nhiên, chính giữa màn hình rạn nứt xuất hiện một con mắt không hề báo trước!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tùng Hạ càng ngày càng thấy lo lắng. Cậu biết mình phải có lòng tin về năng lực của Thành Thiên Bích, nhưng nghĩ tới đàn sâu chi chít ngập đầy trong đó, cậu vẫn cảm thấy trước mắt biến thành màu đen.
Mặc dù như thế, cậu cũng thấy may mắn khi Thành Thiên Bích đã tin tưởng cậu và dẫn cậu đi cùng, bằng không nếu nửa đêm phát hiện không thấy Thành Thiên Bích, có thể cậu còn sợ hơn bây giờ. Thành Thiên Bích thậm chí có thể giao ngọc Con Rối cho mình cậu, cậu nhất định phải bảo vệ nó. Tình huống bết bát nhất cũng chẳng hơn chuyện Thành Thiên Bích không ra được, vậy cậu sẽ không chút do dự lao vào, có năng lượng lấy không hết từ ngọc Con Rối, họ nhất định có thể sống sót rời khỏi đây.
Trái tim Tùng Hạ khẽ run lên, nghĩ đến ngọc Con Rối, không nhịn được cúi đầu nhìn thoáng qua miếng ngọc đã được da trâu bọc lại tầng tầng lớp lớp bên chân, mặc dù cậu không nhìn thấy mảnh ngọc đen nhánh ấy, nhưng năng lượng lớn mạnh này khiến cậu vĩnh viễn không thể phớt lờ sự tồn tại của nó. Ngọc Con Rối ở bên cạnh cậu, thật ra không khác gì một người đứng cạnh núi vàng, như thể số vàng này bạn có thể tùy tiện cầm đi vậy. Phần lớn mọi người sẽ không thể chống cự lại sự cám dỗ này. Nhưng cậu vẫn nhịn không chạm vào nó. Bình thường khi tinh thần vô cùng tỉnh táo, cậu sẽ từ từ hấp thu một chút năng lượng từ ngọc Con Rối để đảm bảo năng lượng trong cơ thể sung túc, không đến mức vì một lần hấp thu quá nhiều mà đánh mất lý trí, bởi vậy bây giờ cậu có thể khống chế tốt mình.
Đúng là tiện thật, chỉ cần có nó ở đây, cậu căn bản không lo đến chuyện không có năng lượng dùng, chỉ cần có ngọc Con Rối, cậu còn cần tu luyện làm gì, cứ trực tiếp hấp thu, vừa nhanh vừa hiệu quả…
Tùng Hạ bỗng tỉnh táo lại, véo mình một cái thật đau. Ngọc Con Rối có tác dụng đầu độc lòng người, sao cậu có thể buông lơi cảnh giác được cơ chứ. Từ khi có ngọc Con Rối, cậu cũng có chút biếng nhác tu luyện, cậu vẫn nhớ rằng năng lượng có được do hấp thu, dùng hết là sẽ hết sạch, chỉ có năng lượng có được do tu luyện mới có thể tái sinh trong người cậu được, mới có thể khiến cậu mạnh lên thật sự!
Tháp Đại Nhạn cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ, Tùng Hạ cả kinh, lo lắng nhìn cánh cửa bị Đặng Tiêu đẩy sập, từ nơi này nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy cánh cổng tò vò tối đen như mực.
Cậu lại một lần nữa cường hóa thị lực, rốt cuộc thấy từ cánh cổng đen nhánh kia có những lớp sóng sâu màu đen đang điên cuồng lúc nhúc, một giây tiếp theo, tiếng nổ vang lên lần nữa, những thứ màu đen ấy phụt ra từ trong cánh cổng như mưa xối xả, vung ra khắp trời, thân thể chúng nổ tung trên không trung, bắn ra những “giọt mưa” màu vàng nhạt.
Dáng người cao lớn của Thành Thiên Bích nhanh chóng lao ra từ bên trong, Tùng Hạ vui mừng khôn xiết, thấy trong ngực hắn còn ôm một chiếc cameras SLR màu đen, cậu càng cảm thấy hưng phấn vì chuyện sắp có khả năng dò ra một bí mật.
Đàn sâu này quả nhiên đuổi theo họ một đoạn rồi không đuổi nữa, khoảng cách khoảng ba trăm mét, Thành Thiên Bích chỉ mất mấy giây đã chạy tới, tốc độ của hắn do được sự trợ lực của gió mà đã gần như dị nhân tiến hóa tốc độ.
Nhưng cho dù như vậy, Thành Thiên Bích cũng không dám dừng lại lâu, hắn một tay nhặt ngọc Con Rối lên, một tay nắm tay Tùng Hạ: “Đi nhanh lên.”
Hai người nhanh chóng chạy về phía đường, sau khi chạy khỏi đấy tầm hơn một km, họ mới chạy chậm lại.
Trên người Thành Thiên Bích còn bám theo rất nhiều xác sâu, cũng nhếch nhác như ban ngày, có điều hai người họ không hề quan tâm những thứ này, tất cả lực chú ý của họ đều đặt trên chiếc cameras.
Tùng Hạ cầm lấy cameras xem một chút, thân máy coi như hoàn chỉnh, nhưng trên màn hình LCD mỏng manh có một vết nứt rất lớn như mạng nhện, đoán là do bị rơi rồi bể khi Đặng Tiêu bị sâu tấn công và làm mất máy, không biết còn dùng được nữa không, nhìn qua thì ống kính không bị hư hao, có điều ngay cả màn hình cũng bị phá hủy, ống kính chưa chắc đã giữ được.
Cậu ôm tâm trạng thấp thỏm nhìn công tắc một chút, quả nhiên vẫn mở, cậu tùy tiện bấm nút một cái, màn hình lập tức sáng lên!
Tùng Hạ kinh ngạc nói: “Quả nhiên có điện.”
“Hình như màn hình không xem được.” Trên màn hình có vết nứt rất lớn, toàn bộ hình ảnh đều loè loẹt, rất khó để nhận ra trên đó biểu hiện cái gì.
“Ừm, để tôi thử ống kính xem sao.” Tùng Hạ xoay màn trập, màn ảnh chuyển động, trên cameras có điểm đỏ lập lòe, phát ra hai tiếng tích tích: “Ống kính vẫn dùng được, hơn nữa cái máy này đang trong trạng thái quay camera.”
Thành Thiên Bích trầm giọng: “Cái máy này đặt trên một cái kệ cách cửa không xa, ống kính đối diện cửa vào, có người đang dùng nó để quay camera?”
Tùng Hạ hít một hơi lạnh: “Lẽ nào trong tháp Đại Nhạn… có người?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Chuyện bên trong có người rất khó tin, có phải do đám người Bắc Kinh vì để nghiên cứu sâu mà đặt nó ở trong không?”
“Nếu như cái này là của họ thì phải có thiết bị camera hiện đại hơn thế. Hơn nữa, loại SLR này cần nhiều lần sạc pin, nếu dùng để quay camera thì qua mấy tiếng lượng pin sẽ hao hết sạch. Hơn nữa lúc trước cậu từng nói, lúc vừa bước vào cậu vẫn không nhìn thấy tia sáng, như vậy cameras có thể là sau đó mới mở, trong đó chẳng lẽ thật sự có ai đó ư…”
Suy nghĩ này quá đáng sợ, ai có thể sống trong một đống sâu được cơ chứ, trừ phi… trừ phi bản thân người đó chính là sâu. Nhưng thế cũng không có lý, nếu người đó bị sâu dị chủng, vì sao lại không rời khỏi tháp Đại Nhạn? Thế giới rộng rãi như vậy, người đó còn có ngọc Con Rối, có lý do gì cần phải núp trong một ngọn tháp nho nhỏ? Quan trọng nhất, nếu bên trong thật sự có người nào đó, người ấy quay camera có mục đích gì? Và làm thế nào để sạc pin cho nó?
Đồng thời Thành Thiên Bích cũng nghĩ đến khả năng người dị chủng sâu, nhưng hắn cũng cảm thấy có quá nhiều vấn đề không thể giải thích, hắn nói: “Tôi luôn cảm thấy cái máy này có thể có liên quan với ngọc Con Rối, có lẽ nó có thể trợ giúp chúng ta thấu hiểu ngọc Con Rối. Những thứ chúng ta biết về nó còn quá ít, luôn có cảm giác bị nó nắm mũi dẫn đi. Liên tưởng đến thuyết pháp ‘vận mệnh’ hôm qua Trang Nghiêu đã đề ra, nếu người ra quyết định không phải chúng ta mà là ngọc Con Rối thì sao? Thứ ngọc này quá tà ma, chúng ta phải biết được càng nhiều càng tốt.”
Tùng Hạ có thể hiểu nguyên nhân mà Thành Thiên Bích mạo hiểm đi tìm chiếc cameras này, sự tồn tại của ngọc Con Rối nhìn như là phúc lợi to lớn của sinh vật biến dị, nhưng đồng thời họ cũng biết, chính vì có sự tồn tại của ngọc Con Rối mà thế giới mới biến thành tình trạng bi thảm như thế này, không ai không sợ nó bởi miếng ngọc nho nhỏ này ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa. Mỗi ngày họ đều làm bạn với một thứ như vậy, thậm chí để sinh tồn, để lớn mạnh, còn tích cực tìm kiếm nó, làm như vậy rốt cuộc là đúng hay là sai, không ai dám chắc chắn, bởi vậy chỉ khi càng hiểu về ngọc Con Rối thì mới có thể giúp họ bảo vệ mình.
Bí mật về tháp Đại Nhạn có lẽ ở trong chiếc máy chụp hình này, nếu may mắn, họ cũng có thể nhìn thấy chút gì đó về bí mật của ngọc Con Rối.
Thành Thiên Bích nói: “Màn hình tuy nhòe nhưng vẫn có thể nhìn ra hình ảnh, anh thử xem có xem được không.”
Tùng Hạ gật đầu, ngón tay khẽ run nhấn vào nút play video.
Hình ảnh ngay từ đầu chỉ là một màu đen sì, đen sì và không có gì cả, thỉnh thoảng có tiếng xì xì xèo xèo vang lên, đợi đúng nửa phút sau, đang lúc họ cho rằng cameras có thể đã hỏng thì hình ảnh đột nhiên nhập nhằng lóe ra, hiện ra một ánh sáng. Ánh sáng bị màn hình nứt vỡ chia năm xẻ bảy thành hơn mười khối, rất khó nhận ra.
Ngay sau đó, hình ảnh bắt đầu rung lắc kịch liệt, từ trong cameras truyền đến tiếng cộp cộp vang lên, giống như tiếng máy bị ném xuống đất. Nương theo ánh sáng hơi yếu, hình ảnh không ngừng biến hóa, phần lớn đều là màu đen, nhưng thỉnh thoảng có thể thấy một vài cảnh khác, chỉ là màn ảnh vẫn chuyển tới chuyển lui, người xem cũng thấy hoa mắt chóng mặt theo.
Đột nhiên, chính giữa màn hình rạn nứt xuất hiện một con mắt không hề báo trước!
Tùng Hạ hết sức hoảng sợ, tay run đến xém chút nữa cầm không vững cameras, Thành Thiên Bích một tay giữ cameras, nhận lấy nó từ trong tay cậu.
Hai người nhìn màn hình, con mắt vẫn dừng lại ở trên màn ảnh, giống như đang xuyên qua màn hình nhìn họ chằm chằm vậy, cảm giác ấy làm cho toàn thân lạnh toát.
Màn hình bị rạn nứt rất nhiều, hình ảnh vô cùng không rõ, may mà con mắt vẫn dừng lại ở ngay chính giữa màn ảnh, họ cẩn thận quan sát, cái này chắc hẳn là mắt người, nhưng lại không giống ánh mắt người. Con ngươi của ánh mắt này có màu vàng, cho dù là con ngươi màu trà nhạt nhất cũng không có màu vàng như thế này, màu vàng này vô cùng giống… giống những con sâu kia! Trong con mắt lộ ra cảm xúc khiến người nhìn vô cùng khiếp sợ, hình như có chút sợ hãi, nhưng lại có chút dữ tợn. Nói chung, nó làm cho cả người đều nổi da gà.
Con mắt chuyển động một hồi, trong cameras lại bắt đầu truyền đến một tiếng thở dốc trầm thấp, áp lực.
Hai người đang đi trên đường cách khách sạn không xa, đường xá tối đen, xung quanh là nhà cửa đổ nát và thực vật sinh trưởng tốt, khắp nơi đều là không khí trầm lặng. Lúc này, hai người họ trơ trọi đứng trên đường, đối diện với một ánh mắt có con ngươi màu vàng thông qua màn hình cameras, còn phải nghe thứ âm thanh không giống như của con người phát ra này, Tùng Hạ không khỏi cảm thấy rợn cả sống lưng, ngay cả Thành Thiên Bích cũng cảm thấy khó chịu.
Tùng Hạ run run nói: “Đây là… người à?”
Thành Thiên Bích lắc đầu: “Không thể xác định.”
“Cứu… tôi với…”
Trong cameras đột nhiên phát ra giọng nói khàn khàn!
Tùng Hạ quá sợ hãi, không dám tin nhìn về phía Thành Thiên Bích, sắc mặt Thành Thiên Bích cũng khẽ biến, hắn làm động tác suỵt.
Cùng là giọng nói, cùng là câu nói ấy vang lên lần nữa.
Hai người cẩn thận cảm nhận, nó đúng là phát ra từ trong cameras, giọng nói kia tuyệt đối không phải thứ con người có thể nói ra, khàn khàn, quái dị, ngay cả âm rung cũng mang theo âm hưởng “khùng khục khùng khục”, Tùng Hạ chưa từng nghe giọng nói làm cho người ta sợ hãi như thế, còn kết hợp với con ngươi nhẹ nhàng chuyển động kia, nếu không phải cậu đã rèn luyện gần một năm trong tận thế, bây giờ cậu nhất định đã sợ đến nỗi tè cả ra quần.
Hình ảnh đột nhiên di chuyển ra xa con mắt, màn hình chợt lóe lên một gương mặt trắng bệch, thị giác của hai người bắt được hình ảnh cuối cùng, đó là dưới làn da của gương mặt trắng bệch ấy có rất nhiều thứ đang ngọ nguậy, hình như dưới da có rất nhiều thứ biết động đậy.
Tiếp theo, cameras phát ra tiếng xèo xèo, màn hình lóe ra một ánh sáng trắng, sau đó hoàn toàn tắt ngấm.
Tùng Hạ hồi phục tinh thần từ trong hoảng sợ: “Màn hình sập hẳn rồi.”
Thành Thiên Bích thất vọng loay hoay cameras một chút, đúng thật là không thể xem được nữa.
Tùng Hạ vừa nhìn mấy thứ kia khiến tinh thần cậu có chút căng thẳng, bây giờ không nhìn thấy nữa, trái lại thở phào nhẹ nhõm: “Hãi thật, tháp Đại Nhạn thật sự có người… nhưng có vẻ người đó cách cái chết không còn bao xa.”
Thành Thiên Bích nói: “Chúng ta về khách sạn.”
Trời sắp sáng, hai người vội vã về khách sạn, khi họ đến gần một chút, A Bố đã tỉnh lại, vẫn yên tĩnh nhìn họ, Tùng Hạ vuốt ve nó, hai người lại lặng lẽ về phòng.
Thành Thiên Bích bọc cameras trong tầng tầng lớp lớp, nhét vào trong ba lô của mình, sau đó bọc riêng hai thứ quan trọng là thẻ SD và pin nhét vào trên người mình, hắn nhớ kỹ trên xe họ có cameras, nhưng trên đường Trang Nghiêu đã chụp không ít, không biết còn pin không. Hơn nữa hai chiếc cameras lại còn khác loại, nếu không được thì phải nghĩ cách tìm một cái cùng loại, nhất định có cách tái hiện lại tất cả hình ảnh này.
Sau khi về phòng, hai người đều đã không thấy buồn ngủ chút nào, phương Đông nổi lên ánh sáng nhạt, lập tức trời đã sáng.
Thành Thiên Bích cởi quần áo bẩn trên người, dùng khăn mặt dấp nước lau người.
Tùng Hạ nhìn dáng vẻ hắn lạnh cóng đến môi trắng bệch lại không nói tiếng nào, vô cùng đau lòng, liền vận chuyển năng lượng vào trong thân thể hắn. Thành Thiên Bích phát hiện ra, ngăn cậu lại: “Dù là lúc nào cũng đừng lãng phí năng lượng.”
“Cho cậu dùng sao gọi là lãng phí.”
“Không cần, tôi không sợ lạnh.” Hắn nhanh chóng lau khô người, thay một bộ quần áo.
Tùng Hạ nói: “Hôm qua vừa mặc quần áo sạch, hôm nay đã đổi, Trang Nghiêu sẽ nghi ngờ.”
“Kệ đi, dù sao thì sau khi rời khỏi Tây An, tôi định nói chuyện máy chụp hình cho nó biết để nó phân tích, nhưng bây giờ không được. Tình hình trong tháp Đại Nhạn còn phức tạp hơn chúng ta đã tưởng, chúng ta không thể mạo hiểm đi lấy miếng ngọc Con Rối kia được, cũng không thể để Trang Nghiêu có cơ hội giật dây bắt chúng ta đi, cho nên rời khỏi đây trước.”
“Được.” Trong đầu cậu còn không ngừng hồi tưởng lại con mắt quỷ dị và với giọng nói không phải của con người phát ra từ trong cameras, thế nhưng giọng nói kia quả thật đang nói tiếng Trung, hơn nữa còn đang cầu cứu. Tùng Hạ ngồi dựa vào đầu giường, hạ giọng nói: “‘Cứu tôi với’ à… Cậu nói xem, người ấy có phải dị nhân tới từ Bắc Kinh trong mấy đợt trước không, trước khi chết ông ta phát hiện ra chiếc cameras, muốn nhắn lại cái gì đó?”
“Có khả năng này, nhưng con ngươi của ông ta sao lại biến thành màu đó? Không có người nào có thể có màu mắt như thế.”
“Có lẽ là bị sâu tấn công quy mô lớn thì sẽ biến thành như vậy? Hôm qua chúng ta chỉ bị thương nhẹ, bị hút chút máu, nhưng người kia rõ ràng đang hấp hối, hơn nữa nếu chúng ta không nhìn lầm thì dưới da ông ta bò đầy sâu.” Tùng Hạ nghĩ đến những thứ lúc nhúc dưới làn da trắng bệch ấy, không khỏi rùng mình một cái: “Có thể sâu đã hoàn toàn ăn mòn thân thể ông ta, khiến ông ta sinh ra biến hóa nào đó.”
“Nếu quả thật thế, như vậy ông ta tiến vào tháp Đại Nhạn không lâu sau khi Đặng Tiêu vào, lúc đó cameras vẫn còn pin, nhưng chuyện này cũng không giải thích được vì sao đến bây giờ mà cái máy này vẫn còn pin. Đặng Tiêu đến tháp Đại Nhạn là chuyện ít nhất từ mười ngày trước.”
Tùng Hạ suy nghĩ một chút: “Cậu còn nhớ rõ khoảng thời gian ghi hình không?”
Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút: “Hình ảnh trong khoảng thời gian đó hình như bị nhòe.”
“Đúng, hình như bị nhòe.” Tùng Hạ cảm thấy rất đau đầu: “Chỉ khi xem hoàn chỉnh cả đoạn video thì mới có thể biết đã xảy ra chuyện gì, dù chân tướng thế nào cũng làm cho tôi rất khó chịu.”
Trong bóng tối đen ngòm xuất hiện một ánh mắt tràn ngập sợ hãi và gương mặt trắng bệch, còn có tiếng kêu cứu rợn người đã để lại cho cậu bóng ma không nhỏ.
Thành Thiên Bích nói: “Tạm thời đừng nghĩ nữa, trời đã sáng rồi, hôm nay gã họ Tôn kia mới có thể giao xăng, tôi đi hỏi một chút về thời gian cụ thể mà phía Bắc Kinh phái ba nhóm người đến tháp.”
“Được, vậy tôi đi nấu cơm.”