Nhưng mà không đợi ta âm thầm đưa cổ hướng về lưỡi kiếm Chu Hằng, Tiêu Cẩn đối diện dường như có cảm giác, bỗng nhiên bình tĩnh nhìn ta nói:
"Đừng nhúc nhích!”
Ta dừng một chút, trong đầu âm thanh lạnh như băng lần nữa nhắc nhở --
"Nếu như kí chủ chết, Chu Hằng trong tay không con tin, liền bị phán định là nhiệm vụ phụ thất bại."
Ta trầm mặc vài giây, ngước mắt nhìn Tiêu Cẩn, thấy hắn khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng, thực ra khuôn mặt tái nhợt luống cuống, cuối cùng nghiêm túc nói: "Tiêu Cẩn, đừng cứu ta.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
Dù sao ta cũng sẽ không chết.
Ta chỉ thoát khỏi thế giới này.
Nghĩ như thế, ta nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, cũng không dám nhìn vẻ mặt Tiêu Cẩn bây giờ nữa, chỉ cả người mạnh mẽ dựa vào lưỡi kiếm trong tay Chu Hằng, đau đớn thoáng chốc thổi quét toàn bộ giác quan của ta.
Sao chưa từng có ai nói cho ta biết thì ra tự vẫn đau như vậy!
Lần này ta mất m.á.u mà chết.
Người bên cạnh ngẩn ra hồi lâu, chậm rãi buông tay ra tùy ý ta trượt chân xuống đất.
Đau đớn tràn ngập, giống như có người mãnh liệt xông tới, lại nhẹ nhàng ôm lấy ta, không để ý mọi người khuyên can, cố ý run rẩy tay muốn ngăn m.á.u tươi trên cổ ta phun ra.
Thế nhưng, vô dụng.
Vết thương quá sâu, hắn không thể ngăn lại.
Ta mơ hồ có thể cảm nhận được m.á.u trên người đang không quan tâm chảy ra khỏi thân thể của ta, tầm nhìn hai mắt dần dần ảm đạm, ta cuối cùng nhìn thoáng qua Tiêu Cẩn đang gắt gao ôm ta, bi thống cùng kích động trên mặt hắn bị ta thu hết vào đáy mắt.
Ngay sau đó, có cái gì theo không khí rơi xuống, rơi vào xương quai xanh của ta truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Ta thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Tiêu Cẩn, trong mộng ta phụ ngươi một lần, hiện tại chỉ sợ lại phụ ngươi một lần.
Ý thức dần dần mơ hồ, ánh mắt đã tối đen, trong thoáng chốc có người thì thầm bên tai ta: "Nàng lại muốn bỏ ta lại đây, vừa đi chính là nhiều năm, nàng thật ác tâm a..."
Ta mơ mơ màng màng, trong lòng lại có chút buồn bực, một bên không hiểu lời này của hắn có ý gì, lại một bên may mắn còn may mắn ta tự vẫn, bằng không hắn sẽ có bao nhiêu khó xử đây.
Người nọ tựa hồ còn nói cái gì đó, nhưng ta dĩ nhiên không nghe thấy.
Một khắc cuối cùng, ta nghe thấy thanh âm hệ thống lạnh lùng trong đầu vang lên
[Công lược thất bại! Đang cưỡng ép rút hồn phách kí chủ ra...]