Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết

Chương 22



22

Trong một thời gian dài, ta dường như bị cuốn vào một giấc mơ sâu.

Trong mộng có một tiểu nam hài khóc chạy vào một tòa cung điện, như phát điên đem tất cả cung nữ thái giám đuổi ra tẩm điện, chỉ cuộn mình ở trong góc cung điện, đầu vùi vào trong đầu gối lệ chảy không ngừng, hắn nhìn qua bất lực như vậy, quần áo hoa lệ bị rách mấy lỗ, thái dương đều là vết m.á.u bị dập nát.

Ta im lặng nhìn hắn, nhìn thật lâu, mới chậm rãi đi tới bên cạnh tiểu nam hài.

Tiểu nam hài tựa hồ đã nhận ra cái gì, chậm rãi nâng đầu chôn sâu trong đầu gối lên, nhìn về phía ta với đôi mắt ngập nước: 

"Ngươi lại đến rồi, ta có phải lại ngủ rồi hay không, bằng không làm sao sẽ nhìn thấy ngươi..."

Ta há miệng, lại nói không nên lời. 

Không biết phải nói gì.

Tiểu nam hài kia vẫn nói: "Ngươi biết không, bằng hữu tốt nhất của ta đã chết...... Vì cứu ta mới chết.”

Ta trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, muốn an ủi hắn, nhưng không thể mở miệng.

Hắn khóc nói: "Hắn từng nói chúng ta là bằng hữu tốt nhất, hắn sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ta, hiện tại lại bỏ ta đi... Ta ghét c.h.ế.t hắn!"

Tiểu nam hài khóc đến tê tâm liệt phế, mặt đều khóc đỏ lên.

Rõ ràng không liên quan đến ta, cũng không biết vì sao, hắn vừa khóc, trong lòng ta cũng đau đớn theo.

Ta cúi xuống, định ôm hắn thật chặt, nghe nói đây là cách an ủi tốt nhất.

Nhưng mà không đợi tâ tới gần hắn, trước mắt bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, một giây sau ta đột nhiên xuất hiện ở nơi cuối cùng chúng ta gặp mặt.

Ta lắc lư, nghe thấy có người đang nói chuyện.

Cúi đầu, nhìn thấy tiểu nam hài mười tuổi do dự một hồi lâu, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, cẩn thận nói: "Nếu ta nói, ta nguyện ý dùng thời gian cả đời làm bạn với ngươi, ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta không?"

Ta nghe thấy khi đó chính mình cười hì hì nói: "Có thể nha, vô cùng vinh hạnh.”

Tiếng nói vừa dứt, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt yên lặng của tiểu nam hài đột nhiên có ánh sáng sáng ngời, tựa như tiểu hài tử rốt cục có được kẹo yêu thích, trên mặt hắn tràn ra nụ cười vui vẻ.

Nhìn nụ cười tươi đẹp kia, ta chỉ cảm thấy hít thở không thông.

Bởi vì ta biết, ngày mai ta không tới được. 

Đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau.

Trước mắt lại là một trận trời đất quay cuồng, một khắc sau trước mắt ta xuất hiện khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Cẩn sau khi lớn lên.

Bên ngoài tựa hồ đang là đêm khuya, ta nhìn thấy chính mình đã ngủ, hắn lại cả đêm ngủ không được, chỉ một tay chống mặt, mặt mày ôn nhu chăm chú nhìn ta ngủ.

Hồi lâu sau, hắn đem ta hôn tỉnh, hỏi: "nàng sẽ vẫn ở cùng ta sao?"

Dừng một chút, hắn lại nói: ""Giống như ta đã từng hứa với nàng, sẽ dùng thời gian cả đời làm bạn với nàng, nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?"

Ta thấy mình khi đó ngủ mơ mơ màng màng, dăm ba câu qua loa lấy lệ với hắn.

Sau khi ta ngủ, hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cong lên một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Coi như nàng đồng ý.”

Nhìn hắn sung sướng hôn một cái ở khoé mắt ta, ta có chút hoảng hốt, thì ra đêm đó hắn nói chính là chuyện này.

Nhưng mà đêm đó tuy là ta đáp ứng, trên thực tế cũng không có nghe rõ ràng hắn nói là cái gì, hôm nay nghĩ lại, hắn khi đó hẳn là háo hức chờ đợi có thể đạt được hứa hẹn của ta.

Chỉ tiếc khi đó ta lại một lòng chỉ muốn qua loa lấy lệ với hắn.

Trong lúc cụp mắt, trước mắt lại là một trận xé rách, tất cả cảnh tượng nhanh chóng xẹt qua bên cạnh ta, giống như từng đợt gió mạnh mẽ, khi bay qua bên cạnh ta thổi lên làn váy bay múa bốn phía cùng sợi tóc dần dần hỗn loạn của ta.

“Dối trá, các ngươi đều là dối trá! A Cẩn rời khỏi ta, ngay cả nàng cũng muốn vứt bỏ ta!

"

“Ta chưa bao giờ quan tâm hoàng quyền này, chẳng lẽ nàng không biết sao, nếu nàng muốn, ta chắp tay nhường nhịn, nhưng ta chỉ muốn một đáp án... Rốt cuộc ta ở trong lòng nàng, còn có mấy phần trọng lượng?"

“Ta nói rồi, nàng ở nơi nào, ta liền ở nơi đó.”

“Lần sau gặp phải loại chuyện này, không nên mạo hiểm một mình.”

<

“Nếu là nàng có mệnh hệ, mạng của ta cũng sẽ không còn theo nàng.”

“Muốn cứu nàng có thể, ta muốn ngươi đem ngôi vị hoàng đế đến đổi!"

“Có thể.”

“Ta đồng ý tất cả yêu cầu của ngươi! Chỉ cần ngươi đừng thương tổn nàng.”

“Đừng nhúc nhích!”

Cảnh tượng hỗn loạn trời đất quay cuồng đánh úp về phía ta, ta không chịu nổi che lỗ tai, mong muốn chấm dứt cơn bão hồi ức khiến người ta hít thở không thông này, lại không ngăn cản được từng câu từng chữ đ.â.m vào tim kia tràn vào trong đầu ta, ta đau đớn, bi thương, cuối cùng tất cả chấm dứt bởi tiếng khóc lóc kể lể bi ai kia - -

"Nàng lại muốn bỏ lại ta vừa đi, vừa đi chính là nhiều năm, nàng thật ác tâm a..."

Trong khoảnh khắc, hô hấp đột nhiên ngừng lại, suýt nữa không thở nổi, đau lòng giống như lăng trì, giống như có người sinh ra cầm đao ở trên người ta róc thịt, một mảnh một mảnh, một mảnh lại một mảnh, cho đến m.á.u tươi đầy đất.

Ta rốt cục bừng tỉnh đại ngộ.

Ta nhớ ra rồi!

Cuối cùng ta cũng nhớ ra!

Rất nhiều năm trước, ta nợ một tiểu nam hài một ước định, theo thời gian trôi qua, khuôn mặt nam hài trong trí nhớ đã sớm mơ hồ không rõ, cho nên ta vẫn quên mất, -- tiểu nam hài kia kỳ thật có một khuôn mặt cực kỳ giống Tiêu Cẩn.

Cậu bé kia, chính là Tiêu Cẩn!

Ta thật đáng chết, lúc nhỏ phụ ước hẹn của hắn, sau khi lớn lên lại phụ tình của hắn.

Sớm biết như thế, sớm biết như thế......

Nếu như còn có cơ hội, ta nhất định sẽ không phụ lòng hắn nữa!

Cầu xin thần linh hãy cho con một cơ hội nữa, để con có thể gặp lại chàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.