Biệt thự xa hoa có kiểu dáng Châu Âu, bố cục bên trong nhìn giản lược lại không mất đi sự sang trọng, trên tường treo những chòm đèn thủy tinh chế tác, bị ánh sáng chiết xạ ra nhiều màu sắc, nhìn chói mù mắt.
Đồ nội thất cũng đều là hàng định chế, không có một cái nào là đồ tiện mua bên ngoài các siêu thị gia dụng cả.
Nhìn quả thực là tráng lệ.
Nhiễm Bạch lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong gian phòng của Hứa Khả Khả, không hề kinh động tới bất cứ vệ sĩ nào.
Hứa Khả Khả nhìn thấy Nhiễn Bạch đột nhiên xuất hiện trong phòng, bị doạ hét lên, nghe được trong phòng phát ra động tĩnh, vệ sĩ nhíu nhíu mày, gõ cửa hỏi:
"Hứa tiểu thư, xảy ra chuyện gì sao?"
Trước khi thiếu gia đi đã phân phó bọn họ, không thể để cho Hứa Khả Khả có bất cứ chuyện gì.
Hứa Khả Khả ngoại trừ lúc nãy bị kinh hoảng, cũng trấn định lại.
Cô rất rõ ràng, lấy tính tình của Tô Dạ Hiên nếu như hắn biết chuyện này, thì cô bé này nhất định sẽ gặp nạn.
"Tôi không sao, chỉ là tắm rửa xong không cẩn thận trượt chân ngã một cái.
"
Hứa Khả Khả ổn định giọng nói run rẩy.
Vệ sĩ nghe thấy thế, cũng không nói gì thêm, dù sao đây cũng mà người phụ nữ của thiếu gia, bọn hắn bị ngốc mới xông vào bên trong, còn nữa, bọn hắn cũng không tin có người sẽ có thể đi vào hay chạy thoát được dưới mí mắt của bọn hắn.
Nghe thấy ngoài cửa không còn động tĩnh, Hứa Khả Khả thở dài một hơi, tò mò nhìn thiếu nữ trước mặt.
Một gương mặt non nớt như em bé, vóc dáng không quá cao, thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
"Cô là ai?"
Hứa Khả Khả cố giả bộ trấn định nói.
Nhiễm Bạch nở nụ cười xán lạn, thanh âm mềm mềm nhu nhu nói:
"Chị à, chúng ta ra ngoài nói chuyện.
"
Hứa Khả Khả vẫn không rõ hàm nghĩa bên trong lời nói của Nhiễm Bạch.
Còn chưa kịp phản ứng, Nhiễm Bạch trực tiếp mang theo Hứa Khả Khả biến mất khỏi biệt thự.
Hứa Khả Khả ngơ ngác sững sờ ngồi tại trong quán cà phê, hiển nhiên đối chuyện mới xảy ra vừa rồi khó mà tiếp nhận.
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, chẳng lẽ bị dọa sợ rồi?
Phong Lạc: "! "
Đến, cô để cho một sinh viên tiếp nhận khoa học từ nhỏ thể nghiệm cảm giác một giây biến mất không còn tăm hơi thử xem.
Nếu là một người phong kiến mê tín thì đã sớm hô to yêu quái.
Hiển nhiên, năng lực tiếp nhận của Hứa Khả Khả vẫn tương đối mạnh, không lâu sau liền lấy lại tinh thần.
Nhìn quán cà phê ấm áp, người đến người đi, không ít cặp đôi yêu nhau thân mật ngồi cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ.
Giọng nói run rẩy hỏi:
"Cô muốn làm gì?"
Nhiễm Bạch giãn lông mày, không bị dọa sợ là tốt rồi.
"Chị à, chị yên tâm, em sẽ không làm hại chị.
"
Hứa Khả Khả nghe xong, không chỉ có không buông lỏng, ngược lại càng thêm sợ hãi, khóc không ra nước mắt:
"Cô tìm tôi làm gì?"
Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ của Hứa Khả Khả, cảm thấy về sau không thể vận dụng năng lực trước mặt nhân loại vô tri này được, vạn nhất bọn họ bị dọa sợ thì cô liền mất nhiều hơn được.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Hứa Khả Khả, ý cười nơi khóe miệng Nhiễm Bạch càng thêm ngọt ngào rực rỡ.
Hứa Khả Khả nhìn thấy Nhiễm Bạch cười, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt, nói lắp bắp:
"Tôi cảnh cáo cô, giết người là phạm pháp.
"
Nhiễm Bạch: "! "
Cô nói cô muốn giết người lúc nào?
Tâm thần khẽ động, Nhiễm Bạch trực tiếp xoá đi đoạn kia ức vừa rồi của Hứa Khả Khả, đưa ký ức mới vào.
Chính là, Hứa Khả Khả không chịu nổi tịch mịch, lén chuồn ra khỏi biệt thự, đi vào một quán cà phê, đúng lúc gặp phải Nhiễm Bạch.
Ừm, hoàn mỹ, về phần làm sao có thể chuồn đi dưới mắt nhiều vệ sĩ như vậy, quản nhiều như vậy làm gì?
Hứa Khả Khả sau khi được sữa chữa ký ức, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Bạch không còn kỳ quái như trước nữa, nghi ngờ nói:
"Cái kia! Cô tìm tôi có chuyện gì không?".