Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 246: Bác Sĩ Cấm Dục Đừng Thả Thính 25-29





Thần sắc ông lão có vẻ hơi du dương, giọng điệu xa xôi nói:
"Ngay tại cực kỳ lâu trước kia, thôn trang này vẫn là một mảnh tường hòa, nhà nhà đều hòa hợp như người một nhà, nhưng sau một trận virus bất ngờ xảy ra đánh vỡ."
Ngữ khí ông ta dừng một chút, tiếp tục nói:
"Lúc ấy, một nửa số người trong thôn biến thành quái vật, mà còn lại một vài người bình thường sẽ chỉ biết sợ hãi mà khóc thét lên.
Quái vật không có chút lý trí cắn xé người, sau đó bạn già của ta đã cứu ta một mạng, cũng bị cắn thành Zombie.

Nhưng bà ấy và những cái l Zombie kia khác biệt, ngẫu nhiên giữ lại được lý trí, đồng thời có thể khiến cho tất cả Zombie đều nghe bà ấy.
Nhưng ta không nghĩ tới chính là, sau khi bà ấy trở thành Zombie thì hành vi càng thêm điên cuồng, bà ấy biến tất cả mọi người trong làng biến thành Zombie, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, chỉ là bởi vì một câu...!quái vật.

Về sau, Zombie chỉ ăn thịt người, cái khác không có cách nào nuốt xuống, cho nên...
Những người đi ngang qua cái làng này đều bất hạnh trở thành thức ăn trong miệng chúng ta.
Mặc dù thoạt nhìn bà ấy giống như một con người, chẳng qua là khoác lên một tầng da người.
Đã từng là một thôn trang tường nhạc vui hòa, từ lúc đó đã không còn tồn tại."
Nhiễm Bạch khóe miệng ngậm lấy một vòng ý cười nhạt nhẽo.
Cái làng này, hẳn là nơi bị lây nhiễm virus sớm nhất.
"Cho nên?"
Nhiễm Bạch mặt mày cong cong, sóng mắt lưu chuyển.

Lông mi như cánh hồ điệp có chút rung động.
Ông lão thở dài một hơi, thân thể hơi còng cầm một khối tinh thạch trong suốt đưa tới trước mặt Nhiễm Bạch.
"Chúng ta có thể nói chuyện đều là bởi vì cái này, cho nên cô cầm đi đi.

Ta tự biết tội ác của mình sâu nặng, chỉ hi vọng thế giới này có một ngày sẽ khôi phục lại bình thường."
Nhiễm Bạch thần sắc đạm mạc, nhìn tinh châu trước mặt sáng long lanh, đôi mắt xẹt qua một tia ám mang.
Dù cho nói gì thì cũng thay đổi không được sự thật mà ngươi từng làm.

Sám hối? Thống hận?
Nhưng ngươi lại đã chân chân thật thật làm qua những chuyện kia.
Nhiễm Bạch nhìn khối tinh châu trước mặt, cánh môi nhấp nhẹ.
Cái tinh thạch này, kỳ thật cũng chỉ là có một chút nguồn năng lượng mà thôi.
Có thể để người bảo trì lý trí, để cho quái thú có thể mở miệng nói chuyện, chẳng qua là một đồ chơi nhỏ của Tu Tiên Giới.
Chẳng qua nó xuất hiện tại một cái vị diện cấp thấp, tự nhiên cũng được người xem như bảo vật.
Mặc Thần duỗi bàn tay với khớp xương rõ ràng sửa sang lại cà vạt, một đôi mắt đào hoa lóe ra điểm điểm ôn nhu lưu luyến.
Nhiễm Nhiễm thích tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, thích nghe chuyện xưa.
Xem ra, sau này hắn cũng nên chuẩn bị thêm một chút.
"Ký chủ, cô có thể cầm cái này bán cho hệ thống thương thành, có thể đổi lấy điểm tích lũy."
Nhiễm Bạch có chút nhíu mày, khóe môi có ý cười:
"Vậy thì đổi đi."
Một giây sau, tinh thạch biến mất trên tay ông lão, bên tai cô vang lên một âm thanh hệ thống nhắc nhở:
"Đinh, đổi một viên linh châu, hai trăm điểm tích lũy."
Phong Lạc cảm thấy thật vui vẻ, không cần phí sức lực gì mà có thể đạt được điểm tích lũy.
Đương nhiên, không thể có chuyện ngươi tùy tiện lấy đi đồ vật trong một thế giới.

Nhất định cần chủ nhân của vật đó cam tâm tình nguyện giao cho ngươi.
Cái cam tâm tình nguyện này, không thể pha lẫn một chút tính toán hoặc uy hiếp.
"Các ngươi giết chúng ta đi."
Ông lão thở dài một hơi, trên nét mặt mang theo một tia thoải mái và giải thoát.
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn ông lão, trên gương mặt phấn nộ  ngậm lấy nụ cười thuần lương vô hại.

Giọng nói ngọt ngào mềm nhu:
"Các ngươi tự giết lẫn nhau là được rồi còn gì."
Ông lão không có phản ứng gì, chỉ khàn giọng nói:
"Được.

Hi vọng...!nhân loại có thể đi đến một hi vọng mới.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.